Cao Phong trong lúc tinh thần phân tán, thì đã để mất thế thượng phong, lòng hắn kinh hoảng, biết mình nếu còn lơ đãng nữa, có thể sẽ bị nguy tới tánh mạng, hắn bèn tập trung tinh thần, dùng hết toàn lực chiến đấu, lúc này cuộc chiến giữa hai người đã trở lên quân bình.

Còn phía Lưu Hàn Bách đại chiến với hai người Hoa gia, y đã chiếm thế thượng phong, tâm tình vui vẻ thoải mái, liếc mắt thấy Tuệ Lâm đã thoát khỏi cảnh nguy khốn, y càng vui mừng hơn và thầm nghĩ: “Chỉ cần ta đánh ngã hoặc làm bị thương một trong hai người này, nhất định tinh thần Cao Phong sẽ rối loạn, lúc đó sư thúc càng có hy vọng thủ thắng hơn.” nghĩ đến đây, y liền chuẩn bị xuất chiêu hung hãn để tấn công, thì chợt nghe phía sau có một giọng nói âm trầm từ đằng xa quát lại: “Đồ tiểu nhân không biết xấu hổ, trận đấu đang đến hồi gay cấn, thì bị ngươi phá rối!”

Lưu Hàn Bách có chút bất ngờ, quay đầu lại nhìn, thì thấy từ trên cây đại thụ đằng xa phóng ra một bóng xám, thân hình người này nhanh nhẹn, như phi yến lăng ba, bay bổ nhào tới phía y.

Nhìn thấy người áo xám khinh công tuyệt diệu như thế, Lưu Hàn Bách làm sao không kinh hãi cho được, chính lúc y đang sững sờ, thì người áo xám đã phóng chưởng đánh tới.

Lưu Hàn Bách dẫu sao cũng là cao đồ của Thiếu Lâm, tuy kinh hãi nhưng không hỗn loạn, hữu chưởng xuất chiêu “Bài Sơn Đảo Hải” (dời núi lấp biển), dùng hết lực toàn thân, kịp thời nghinh đón.

Người áo xám thấy y dám đối chưởng, thì biết chưởng lực y không tệ, lòng thầm cười lạnh, trong lúc hai chưởng sắp giao nhau, đột nhiên thủ chưởng ông ta xoay tròn, chưởng biến thành trảo, chộp nhanh vào mạch môn đối phương, thủ pháp ông ta biến chiêu quá nhanh, chuyển hóa quá kỳ diệu, khiến cho ngay cả quỷ thần cũng khó lòng dự liệu.

Lưu Hàn Bách nhìn thấy người áo xám biến chiêu, mặc dầu y đã hết sức nghĩ ra cách hóa giải, nhưng lực bất tòng tâm, chỉ cảm thấy nửa người bên phải như bị tê dại đi, dưới tác động của lực đẩy, cả người y như cưỡi mây đạp gió bay ra phía trước, lại nghe một tiếng bịch, thân hình y té lăn ra đất, cả người đau đớn kịch liệt, muốn cử động nhưng toàn thân lại không nghe lời sai khiến, y liền nghĩ ra chắc người đó đã tiện tay điểm vào yếu huyệt mình.

Hai người Hoa gia định thần lại, bây giờ mới thấy rõ, người vừa xuất thủ chính là người áo xám mà lúc ở Đinh gia trang đã từng giúp đỡ qua.

Hoa Vân Tàng liền tiến tới trước hai bước, hành lễ nói: “Đa tạ ơn tiền bối đã nhiều lần cứu mạng, anh em Vân Tàng không bao giờ quên.”

Người áo xám xua tay nói: “Không cần đa tạ, các ngươi không sao là được rồi.”



Hoa Tàng Diễm cười nói: “Ca ca, thật ra khỏi cần phải cám ơn, nhất định ông ta là bằng hữu do ông nội mời tới, suốt lộ trình đi mình không cần bận tâm vấn đề ăn ở, chắc chắn cũng là do ông ta giúp đỡ.”

Người áo xám lườm cô nàng, nói: “Quỷ nha đầu, lanh lợi vừa chứ.”

Hoa Tàng Diễm còn định nói thêm, thì người áo xám đã khoát tay, nói: “Xem Cao Phong quyết chiến đã, sau này hãy nói.”

Từ lúc người áo xám xuất đầu lộ diện, Cao Phong liền biết ngay là Lưu Hàn Bách có ý định muốn quấy rối, lập tức lòng hắn không còn lo lắng nữa, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào chiêu thức, ở mỗi chiêu mỗi thức, hoặc tiến hoặc lùi, tất cả đều nhịp nhàng ăn khớp, tiến bước nào rào bước ấy.

Đấu thêm được hơn mười chiêu, tình hình trận đấu đã có biến hóa, Cao Phong trong mười chiêu đánh ra đã có sáu chiêu tấn công, dần dần lại giành được thế chủ động, hắn thầm nghĩ: “Nếu bây giờ ta dùng tam chiêu liên hoàn kiếm để thắng lão, cứ cho là có thời cơ tốt, nhưng thắng như vậy đâu có vẻ vang.” lập tức nói: “Tuệ Lâm đại sư, ngài và tôi đấu đã gần ngàn chiêu, cuối cùng thắng bại khó phân, hay là chúng ta hòa nhau và ngưng thi đấu?” vừa nói hắn vừa tung chiêu “Linh Long Đối Thủy” tấn công vào chỗ hiểm bên cánh tay phải đối phương.

Tuệ Lâm thật không ngờ hắn ta đang chiếm ưu thế mà lại xin cầu hòa, bèn nói: “Như vậy cũng tốt, là do Cao đại hiệp nhân nhượng.” nói vừa dứt, lão tăng đã lùi người ra sau thâu hồi chưởng. Cao Phong cũng ngừng kiếm thâu chiêu, thối lui hai bước.

Tuệ Lâm chắp tay trước ngực nói: “A di đà phật, Cao đại hiệp từ kiếm thuật, khí phách cho tới phong thái đều khiến người ta khâm phục, Tuệ Lâm tôi thật lấy làm xấu hổ,” lão quay người đi tới chỗ Lưu Hàn Bách, tiện tay vỗ vào các huyệt đạo bị phong bế của y, không nói thêm câu nào, cũng không thèm đếm xỉa đến người áo xám, quay đầu bước đi.

Lưu Hàn Bách vừa được giải tự do, đâu dám nấn ná thêm vài giây, miệng vừa kêu “Sư bá” chân đã vội chạy theo.

Hết chương 73

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play