Cao Phong, Đường Trung Long và Đinh Hiểu Lan nấp nơi góc tối, nín thở, không dám động đậy, trong lòng đều nghĩ: “Đám quan sai sao lại đánh hơi được tin tức này? Không biết bọn họ tào lao đến khi nào mới xong?”
Chỉ nghe trong điện một quan sai nói: “Ồ, trong này đèn không tắt, giống như đã có người tới đây.”
Một quan sai khác nói: “Mẹ ngươi, ngươi bị bệnh thần kinh à, không có người tới đây làm sao có người chết được? Chẳng lẽ bọn nhàn hạ kia không có việc gì làm nên mới nghĩ ra cách tự sát tập thể chăng?”
Tên quan sai nói đầu tiên, nói: “Ta không có ý này …..”
Tên quan sai kia ngắt lời hắn: “Ý con chó ngửi đít bà nội ngươi, ý ngươi là chúng ta đã giết sạch bọn Ngũ Hổ sơn trang, gà chó cũng không tha phải không? Trước kia chỉ cần nghe nói tới tên tuổi Kim Thị Ngũ Hổ là nhà ngươi sợ hãi tè ra quần ngay!”
Hắn tuôn ra một tràng những lời lẽ thô tục, Cao Phong, Đường Trung Long nghe được thì ngầm cười trong lòng, còn Đinh Hiểu Lan thì bật cười thành tiếng.
Số quan sai trong điện nghe thấy có tiếng cười thì thất kinh, có người quát: “Ai đó?”
Bọn Cao Phong thấy đã bị bại lộ, nên không cần phải ẩn núp nữa, tất cả đều bước ra.
Đinh Hiểu Lan vẫn còn che miệng, làm như không có cười.
Bọn quan sai thấy ba người có mang theo vũ khí, tên nào tên ấy cũng đều khẩn trương, trong đó có tên kêu lên: “Các ngươi rốt cuộc là cướp phương nào, không coi vương pháp vào đâu hết?”
Tên quan sai vừa nãy văng tục tĩu lớn tiếng kêu: “Từ đại nhân, bọn cướp giết người còn chưa đào tẩu, anh em đâu mau vô trong sảnh bắt người!”
Trong khoảng khắc, đám quan sai từ bên ngoài ùa vào trong sảnh, khoảng mười tên vây lại thành vòng cung, tay tên nào tên nấy đều án vào cán đao, bao vây cẩn mật ngay đến giọt nước cũng không thông, tất cả các tên quan sai đều sợ hãi trước uy thế ‘Các tặc nhân này đã đạp Ngũ Hổ sơn trang thành bình địa’, trước mặt Từ đại nhân chúng làm ra vẻ anh dũng, nhưng thật ra lòng tên nào cũng đều có ý định không đánh đã đầu hàng.
Căng thẳng một hồi, Đinh Hiểu Lan cuối cùng nhịn không nổi, nói: “Các ngươi làm gì vậy? những người này không phải do bọn ta giết.”
Từ đại nhân từ trong đám người vây quanh bước ra, giọng nói hơi run: “Nhũng người này …. Có thật không do bọn ngươi giết?
Đinh Hiểu Lan nói: “Những người này đều chết cách đây vài giờ, nếu như chúng tôi giết người, sao còn lưu lại đây làm gì?”
Từ đại nhân đó nghe qua, gật đầu nói: “Nói có lý, nói có lý.” Đột nhiên sức lực lão tràn đầy, quát: “Các ngươi tới chỗ này làm gì?”
Đinh Hiểu Lan nói: “Tới để điều tra vụ án tiêu cục bị cướp, chúng tôi hoài nghi Ngũ Hổ sơn trang có vấn đề, nên mới tới đây.”
Vừa nghe đến mấy chữ ‘Vụ án tiêu cục bị cướp’, Từ đại nhân đó lập tức mắt sáng lên, lão liếc tên thuộc hạ bên cạnh nói: “Vương bổ đầu, những người này có khả nghi, hãy bắt mau toàn bộ cho ta!” vừa nói lão ta vừa lui nhanh thân hình to béo vào trong đám quan sai.
Trong đám quan sai, trước sau chỉ có Vương bổ đầu là giữ bình tĩnh, gã nhận lệnh vội bước lên phía trước, đối diện với bọn Cao Phong nói: “Rốt cuộc các ngươi là ai? Khuyến cáo các ngươi nên buông khí giới chịu trói là được rồi!”
Cao Phong định mở miệng, thì đã nghe Đinh Hiểu Lan giành nói: “Chúng ta là ai ư, sợ nói ra các ngươi hoảng quá chết đi được.”
Nàng chỉ Cao Phong, Đường Trung Long, rồi nói: “Hai người này, một vị là Kinh Long Kiếm Cao Phong tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm, vị kia là Đường Ngũ thuộc Thục Trung Đường Môn, còn ta thì …” Nàng cười cợt một hồi rồi mới nói tiếp: “Trong võ lâm người xưng Phi Thiên Nữ Hiệp Đinh Hiểu Lan chính là ta, Chu chưởng môn Thái Sơn phái chính là gia sư ta.” Tạm thời tự phong ngoại hiệu cho mình là ‘Phi Thiên Nữ Hiệp’, nàng không khỏi lấy làm đắc ý.
Hết chương 7
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT