Đang lúc Cao Phong không đánh đã nhận thua, còn có một người khác càng thêm nôn nóng, dĩ nhiên đó là Lưu Hàn Bách.

Y đã khổ tâm suy nghĩ tìm kiếm cao thủ để khiêu chiến với kẻ thù, dự liệu kẻ thù sẽ bỏ đi thể diện, ép dạ cầu toàn, tự động chịu thua, quả nhiên đã đúng như vậy, khiến cho y bất ngờ vô cùng, đang lúc lưỡng lự tìm kế sách, thì chợt thấy bên đối phương có ý kiến bất hòa, lại có người thích chủ chiến, y bèn thay đổi ý định: “Tiểu cô nương này thích chơi trội, tính tình lại ngang bướng, xem ra tinh thần cầu bại của Cao Phong dường như làm cô ta phật ý, được rồi, ta sẽ châm thêm dầu vào lửa.” nghĩ vậy y lập tức bước tới trước, đối diện với Hoa Tàng Diễm nói: “Vị cô nương này xinh đẹp như tiên nữ, làm sao có thể quen biết với Kinh Long Kiếm đại hiệp? cô nương có chuyện gì? sao không chịu đi chung xe với hắn?”

Hoa Tàng Diễm liếc nhìn y, nói: “Ngươi là ai? Vì sao lại ngăn cản xe chúng tôi?”

Lưu Hàn Bách nói: “Tại hạ là đệ tử phái Thiếu Lâm Lưu Hàn Bách. Cô nương có chỗ không hiểu, bởi vì hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang có chút ân oán về võ thuật, tôi và sư bá ngăn cản xe chỉ là muốn cùng với Cao Phong đại hiệp trau giồi võ nghệ, chớ không có ý gì khác.”

Hoa Tàng Diễm hứ thành tiếng, nói: “Thì ra là việc của hai phái.” Nàng liếc xéo Cao Phong, thầm nói: “Xem hắn tướng mạo đường đường, cử chỉ siêu phàm, cũng không giống như hạng người nhát gan, hừ, chẳng lẽ bên trong lại có ẩn tình gì khác? Hừm! không được, mình nhất định phải bức bách hắn, xem kiếm pháp hắn có thật lợi hại như lời đồn đại hay không?” lại nói với Lưu Hàn Bách: “Mọi người trong võ lâm đều nói, võ công của Thiếu Lâm trội hơn của thiên hạ, phái Thiếu Lâm có bảy mươi hai tuyệt kỹ, điều này ngay cả đứa trẻ lên ba cũng biết, thúc thúc tôi chỉ là một đệ tử quèn của phái Võ Đang thì có bản lĩnh là bao, làm sao dám nói so tài với Thiếu Lâm, cho dù có thật sự so tài đi nữa, thì không quá ba chiêu hai thức là đã bị đánh ngã bò càng dưới đất rồi, lúc đó thì bẽ mặt làm sao, ngươi xem Cao Phong đại hiệp là người biết nhìn xa trông rộng, trực tiếp chịu thua, vừa thẳng thắn lại vừa sảng khoái, làm như thế sẽ không bị thiệt đi bao nhiêu sĩ diện.” giọng điệu cô ta âm không ra âm dương không ra dương, nhưng khi nói tới ba chữ ‘Cao đại hiệp’, thì giọng cố kéo dài chữ ‘hiệp’ ra, làm cho người nghe cảm thấy khó chịu.

Lưu Hàn Bách cười thầm trong bụng, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì, y nói: “Lời lẽ cô nương tuy có vài phần nào đạo lý, nhưng sợ vẫn có thiên lệch, phong cách kiếm thuật của Cao đại hiệp tại hạ đã từng đích thân lãnh giáo qua, và không giống như lời cô nương nói.”

Hoa Tàng Diễm nói: “Đúng vậy ư? sao tôi thấy chú ấy gần như muốn mềm nắn rắn buông, nếu không …..”

Hoa Vân Tàng đứng bên cạnh cũng không cần nghe hết câu, vội ngắt lời em mình, nói: “Muội muội, người đó đã cản đường, cản xe, điều đó cho thấy không có hảo ý, sao muội còn nói chuyện với hắn?”

Hoa Tàng Diễm hừm thành tiếng: “Ca ca, mặc kể muội, muội biết mình đang làm gì.” vừa nói dứt, chân nàng đã bước gần tới Lưu Hàn Bách hơn.

Lưu Hàn Bách nói: “Cô nương, xem ra lệnh huynh có thành kiến với tại hạ, đã như thế, sao cô nương không chịu lên xe.”

Hoa Tàng Diễm tức giận nói: “Có thành kiến là việc của huynh ấy, tôi nhất định không lên xe.”

Lưu Hàn Bách cố làm như đã hiểu: “Đúng rồi, có phải cô nương đi về Lạc Dương phải không?”

Hoa Tàng Diễm nói: “Đúng vậy.”



Lưu Hàn Bách quay lại nói với Tuệ Lâm: “Sư bá, xem ra thầy không có dịp nào xuất chùa lần nữa, hay là chúng ta mượn cơ hội này đi dạo chơi thành Lạc Dương, nhân tiện đưa vị cô nương này về nhà.”

Tuệ Lâm có chút bất ngờ, ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy cũng tốt.”

Lưu Hàn Bách hướng về Hoa Tàng Diễm nói: “Cô nương đã không muốn đi xe ngựa đó, hay là thế này, cô nương cùng với tôi và sư bá, ba người chúng ta kết bạn để cùng về Lạc Dương, không biết có được không?”

Hoa Tàng Diễm gật đầu nói: “Thế cũng được, mặc dầu mới quen biết hai vị bằng hữu Thiếu Lâm, nhưng so với việc phải đi cùng xe với người nhát gan thì vẫn thấy thoải mái hơn nhiều.”

Hoa Vân Tàng tỏ ra sốt ruột vô cùng, nói: “Muội muội, sao em lại làm chuyện đáng trách như thế, việc Cao thúc thúc không muốn giao đấu với Thiếu Lâm đại sư có mắc mớ chi tới em đâu?”

Hoa Tàng Diễm bình tĩnh nói: “Em từ nhỏ tới lớn đã quen hành sự như vậy, ca ca đã biết rõ từ lâu, do đó đừng phí lời vô ích, em sẽ không thay đổi ý định đâu.”

Hoa Vân Tàng đành chịu, cau mày, không tránh khỏi đưa mắt nhìn Cao Phong, rõ ràng cố hy vọng vị thúc thúc này có thể nghĩ ra phương pháp nào tốt, để cho cô muội muội thay đổi chủ ý.

Cao Phong lúc này không phải là không tiến thoái lưỡng nan, hắn vô cùng lo lắng, lòng thầm nghĩ: “Quỷ nha đầu này chưa biết mùi đời chưa thấy sợ, không biết phân biệt phải trái, tính tình ngang ngược như cua, nếu không chiều theo ý cô ta thì không xong, ôi, nếu ta vẫn cố chấp, để cô ta đi chung với Lưu Hàn Bách, rủi gặp chuyện không may thì biết ăn nói sao với Hoa gia, với Hoa Hương Lăng, mà thôi, đã như thế, ta đành chiều theo ý cô ta vậy.” hắn lập tức quyết định, bước tới trước nói: “Tàng Diễm, cháu lại đây, chúng ta thử bàn bạc xem nên khiêu chiến với cao tăng Thiếu Lâm như thế nào?”

Hoa Tàng Diễm nghe nói thế, lòng thầm vui mừng, xoay người nói: “Lời thúc thúc nói có đúng vậy không?”

Cao Phong cười khổ nói: “Ta cần gì phải lừa dối cháu?”, hắn thầm nghĩ: “Ai bảo cô cô ngươi là Hoa Hương Lăng? ta thật không hiểu, anh em sinh đôi, người anh tính tình ngoan ngoãn làm vui lòng người, còn cô em sao lại ngang ngược thế.” lòng hắn đối với tiểu nha đầu này vừa có phần thương mến, lại vừa có phần căm ghét.

Hoa Tàng Diễm hướng về Lưu Hàn Bách làm ngáo ộp, rồi xoay người nói với Cao Phong: “Như vậy thì hay quá.”

Hết chương 69

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play