Dưới sự giới thiệu của Đinh Tương Ngọc, các nữ nhân trong phòng ai nấy đều tự mình khai báo tên tuổi.

Trong đám nữ nhân đó, Đinh Hiểu Lan lớn nhất mười chín tuổi, kế đó là Chu Bình, Đường San San và nhỏ nhất là Đường Đình Đình.

Đinh Hiểu Lan khi đã biết hai nữ nhân Đường gia là muội muội thân thích của Đường Trung Long, thì nàng rất thân mật gần gũi với họ.

Đường San San tính tình cởi mở, miệng lưỡi nhanh nhẹn hoạt bát nên rất tâm đầu ý hợp với Chu Bình và Đinh Hiểu Lan.

Các nữ nhân chỉ chuyên bàn luận về son phấn, và chuyện tình cảm riêng tư phái nữ, làm cho Đinh Tương Ngọc cảm thấy lạc lõng một mình, cuối cùng gã đành lấy cớ cáo từ lui ra.

Mãi về sau, Đường San San mới nói đến các chuyện thú vị và phong cảnh trên đường từ Thục Trung tới đây, nàng cũng kể khi vừa mới vào An Khánh thành thì ngẫu nhiên gặp Cao Phong và Đường Trung Long, nàng đã giả bộ không quen biết đánh xe đâm vào, để nghịch ngợm hù dọa bọn họ. Kể tới đây, nàng lấy làm đắc ý, và tiếp tục tường thuật câu chuyện rất sinh động và ngoạn mục này.

Chu Bình và Đinh Hiểu Lan nghe tới đó, không ngăn được thắc mắc cùng hỏi: “Lúc đó nhất định bọn họ sẽ hoảng hốt cuống cuồng lên?”



Đường Đình Đình nói: “Ngũ ca rất thông minh, lúc đó lại có thể đoán ra là thất muội.”

Đinh Hiểu Lan cười mắng: “Tặc Đường ngũ, để hôm nào bốn chị em ta sẽ hùa nhau trêu chọc huynh ấy một phen.” Những người còn lại nghe vậy đều bật cười tán thành.

Đường San San nói với Đinh Hiểu Lan: “Bây giờ đừng nói chuyện người khác nữa, hãy nói về Cao Phong của tỷ đi, Lan tỷ, muội có cảm giác là tỷ rất thích huynh ấy, tại sao vậy?”

Đinh Hiểu Lan trầm tư giây lát, nói: “Chuyện đó đã là hai năm rưỡi trước, lúc đó tỷ mới mười bảy tuổi, năm đó, cánh lái buôn muối ở Hoài Bắc có xung đột lợi ích với Kim Kiếm bang tại Hán Thủy, về sau cuộc náo nhiệt này đã làm cho quan phủ bản xứ phải nhảy vào cuộc. Kim Kiếm bang ỷ người đông thế mạnh, mặc sức tung hoành ngang ngược, thi hành nhiều thủ đoạn khiến cho quan phủ phải tiến thoái lưỡng nan. Trùng hợp vào lúc đó Cao Phong có ở gần gần đấy, và vô tình nghe được chuyện này, lúc đầu huynh ấy không hiểu rõ sự tình cho lắm, chỉ mãi sau này mới biết, vì thấy quan lão gia bản xứ là quan thanh liêm, thương nước yêu dân, là vị quan tốt, nên huynh ấy mới nổi lòng nghĩa hiệp, quyết định tương trợ cho quan nha. Lúc huynh ấy nhảy vào thì cuộn chiến giữa quan phủ và Kim Kiếm bang đang càng lúc càng ác liệt, Kim Kiếm bang đã liên tiếp nhiều lần phái cao thủ tới, nhưng lần nào cũng đều bị Cao Phong đánh bại. Về sau, cuộc chiến hầu như đã biến thành cuộc xung đột giữa Cao Phong và Kim Kiếm bang.”

Ngừng giây lát, Đinh Hiểu Lan nói tiếp: “Bang chủ Kim Kiếm bang là Vân Phi Tường ban đầu biết rất ít chuyện tranh chấp tiền tài trong bang, nhưng đến khi sự việc càng lúc càng lớn, cuối cùng thì đã làm kinh động tới ông ta, sau khi cho người điều tra tỉ mỉ lai lịch của Cao Phong, ông ta liền phái Phó bang chủ Khúc Lâm Giang và Tôn Đại Hổ của Tam Đương gia tới giải quyết việc Cao Phong bằng võ lực, nhưng cả hai đều bị huynh ấy đánh bại.”

Nghe đến chỗ này, Đường San San nói: “Trong võ lâm đã có lời đồn, Tôn Đại Hổ đó có ngoại hiệu là Tiêu Trương Phi, chuyên sử dụng Đại Thiết Chữ (cái chày bằng sắt), có sức mạnh vô song, chiêu thức trầm nhưng kình lực rất dũng mãnh, người bề ngoài trông thô lỗ nhưng võ công bên trong lại thuộc hàng đệ nhất lưu.”

Đinh Hiểu Lan gật đầu, nói: “Muội nói không sai, ông ta là con người đặc biệt, ngoại trừ Vân Phi Tường ra, ai ông ấy cũng đặt ngoài mắt con mắt, võ công ông ấy vừa lợi hại vừa đặc thù, nếu Cao Phong lúc đó không luyện Kinh Long Kiếm Pháp đến cảnh giới cao thâm, muốn đánh thắng ông ấy chắc chắn không phải dễ dàng. Còn Phó bang chủ Khúc Lâm Giang cũng không phải là người dễ trêu, ông ta vừa có dũng vừa có mưu, kiếm pháp lại cao thâm, lúc đó đã đấu với Cao Phong hơn ba trăm chiêu, chỉ có thất bại mỗi nửa chiêu. Tin tức hai người đó bị thất bại truyền về đã khiến cho toàn thể Kim Kiếm bang trên dưới phải chấn động, vì Kim Kiếm bang từ khi khai sáng bang phái cho tới nay chưa từng có sự kiện đó, Vân Phi Tường trong cơn phẩn nộ đã quyết định đích thân đi khiêu chiến với Cao Phong. Nhưng vì ông ta là nhân vật cao thủ hàng đầu đã nổi danh từ lâu trong võ lâm, nên rất xem trọng mặt mũi, sợ người ngoài nói ông ta ỷ lớn hiếp nhỏ, hoặc lấy nhiều thắng ít, sau khi đã ấn định địa điểm giao đấu ở Hoàng Hạc Lâu, ông ta đã cho mời các nhân vật tiền bối trong võ lâm tới đó chứng kiến.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play