Buổi sáng ngày hai mươi bảy, trời quang đãng, cảnh sắc tươi đẹp.
Đinh gia trang treo đèn kết hoa văn, không khí tưng bừng nhộn nhịp.
Tân phòng của Cao Phong và Đinh Hiểu Lan được thiết trí bên trái phòng chính, trong phòng tất cả các đồ đạc đều mới tinh, được xắp xếp trông rất đẹp mắt, cao quí và thanh nhã, thậm chí có phần xa hoa.
Rất hiển nhiên, Đinh gia đã xem cuộc hôn lễ này như lễ chính thức nhận Cao Phong vào ở rể.
Cao Phong đang thử y phục chú rể, y phục do chính danh sư may cắt đích thân may, vì thế rất vừa vặn, nhưng do tâm tình hắn u tối, khiến vẻ tươi sáng của y phục mất đi phần nào lộng lẫy.
Đường Trung Long đứng bên thấy vậy, không cầm được đưa tay vuốt vào bộ y phục chú rể, lòng cảm thấy vừa bùi ngùi vừa hâm mộ.
Đứa nha hoàn phục vụ bên cạnh đột nhiên nói: “Cô gia, sao vậy? người không ưng ý chăng?”
Mặt Cao Phong lập tức mỉn cười: “Không, ta rất bằng lòng, ngươi hãy đi nói với tiểu thư, hôm nay ta không thể bồi tiếp nàng, bảo nàng tự chăm sóc lấy mình.”
Đứa nha hoàn vâng dạ lui ra.
Đường Trung Long bỗng nói: “Thôi Mẫn Sinh vừa mới tới, Chu Bằng đang tiếp chuyện với ông ta, ngươi có muốn đi gặp mặt không?”
Cao Phong nói: “Ông ta đi một mình?”
Đường Trung Long nói: “Còn dẫn theo năm sáu đệ tử.”
Cao Phong nói: “Cùng là đồng môn, lại là bậc trưởng bối, không đi không được.” nói xong hắn liền cởi y phục chú rể, và cùng với Đường Trung Long đi ra khách sảnh.
Đến khách sảnh, quả nhiên trong sảnh có mấy người đạo sĩ, lão đạo sĩ ngồi phía trên có gương mặt như Quan Ngọc, trông có khí phách, đó chính là Võ Đang danh túc “Truy Vân Thiết Kiếm” Thôi Mẫn Sinh.
Lão ta vừa thấy bọn Cao Phong bước vào, không thèm đứng dậy, chỉ gật đầu mỉn cười nói: “Hừm, ngươi đã tới, mấy năm không gặp, không biết ngươi có tiến bộ gì không?”
Cao Phong thi hành lễ: “Thôi …..sư thúc.”
Thôi Mẫn Sinh nói: “Ngươi gọi ta là sư thúc, điều đó cho thấy ngươi còn nhớ tới nghĩa đồng môn.”
Cao Phong nói: “Phong nhi không dám quên, và cũng không thể quên được.” nói xong rồi cùng với Đường Trung Long ngồi xuống hàng ghế phía dưới Thôi Mẫn Sinh.
Chu Bằng uống ngụm trà, mỉn cười nói: “Cao Phong, ta đã biết ngươi và Thôi đạo huynh trước đây có chút ân oán, nhưng đó chỉ là chuyện hiểu lầm, và chuyện đó đã qua bao nhiêu năm, nay đừng vén nó ra nữa.
Cao Phong gật đầu: “Chu chưởng môn nói phải.”
Thôi Mẫn Sinh nói: “Ta ở trên núi Võ Đang được biết tin ngươi và Đinh cô nương của Thái Sơn phái kết hôn, ban đầu có hơi bất ngờ nhưng sau lại rất vui mừng, lúc đó được Chưởng môn Vân sư huynh nói lại, Vân sư huynh rất cao hứng, người nói: ‘Tiểu Cao Phong rốt cuộc kết duyên với người của Thái Sơn phái, từ nay hai phái Võ Đang và Thái Sơn kết chặt ân tình, việc này tốt đẹp biết bao.’ và đã thôi thúc ta lập tức khởi trình, dường như người sợ nếu chậm trễ sẽ bỏ nhỡ ngày đại hỷ của ngươi.”
Cao Phong nghe qua, lòng không khỏi chấn động, hắn nhớ lại tình cảnh thê lương năm nào cùng sư phụ rời khỏi núi Võ Đang.
Lúc này, một gã đệ tử cùng đi theo với Thôi Mẫn Sinh nói chen vào: “Cao sư huynh, mấy năm nay, thực ra Chưởng môn luôn luôn xem huynh là đệ tử của phái Võ Đang, hàng ngày lão nhân gia vẫn thường đề cao huynh.”
Người vừa nói đó có thân hình trung bình, mặc áo đạo bào, khoảng ba mươi tuổi, chính là Tăng Nhậm Nội, đại đệ tử của Thôi Mẫn Sinh.
Cao Phong đưa mắt nhìn gã, rồi lướt nhanh qua các đệ tử khác cùng đi theo, ngoại trừ Tăng Nhậm Nội ra còn các người kia hắn đều không quen biết, chắc là các đệ tử mới được Thôi Mẫn Sinh thâu nhận gần đây. Hắn lại quay mặt về phía Thôi Mẫn Sinh nói: “Vân sư bá lão nhân gia chắc vẫn mạnh khỏe?”
Thôi Mẫn Sinh nói: “Người vẫn mạnh khỏe, chỉ có điều lấy làm tiếc là đã để cho ngươi bị tổn thương, chuyện ấy mỗi lần nghĩ lại người vẫn thường tự trách, nói mình không xứng đáng với trách nhiệm của Chưởng môn.”
Cao Phong nói: “Lấy làm tiếc chuyện gì?”
Thôi Mẫn Sinh nói: “Năm đó Dương Bảo Thiên làm ác, hãm hại Cổ Mộc sư huynh, lại còn hỏa thiêu Tàng Kinh Các, hủy hoại không ít quyền kinh và kiếm phổ, trong đó có hai bộ quan trọng là Kinh Long Kiếm Pháp và Thái Cực Kiếm Pháp, sau mấy chỉnh lý, Kinh Long Kiếm Pháp vẫn thiếu ba chiêu, còn Thái Cực Kiếm Pháp khuyết mất bảy chiêu.”
Cao Phong gật đầu nói: “Việc này tại hạ biết.”
Thôi Mẫn Sinh nói: “Bây giờ các tuyệt chiêu kiếm phổ bị khiếm khuyết đối với Võ Đang mà nói là một trở ngại rất lớn, chính vì thế mà Vân sư huynh cứ mang canh cánh trong lòng để đến nỗi mắc phải tâm bệnh.”
Cao Phong thở dài: “Dương Bảo Thiên không việc ác nào không làm, chẳng ngờ lại còn liên lụy tới Vân sư bá.”
Thôi Mẫn Sinh nói: “Do đó ta sớm ngày tới đây, ngoài việc mừng ngươi kết hôn ra, còn có một thỉnh cầu khác.”
Cao Phong cảm thấy sự việc hơi khó hiểu, vội hỏi: “Thôi sư thúc cứ nói ra?”
Thôi Mẫn Sinh nói: “Năm đó trên núi Võ Đang, người nghiên cứu Kinh Long Kiếm Pháp là Cổ Mộc sư huynh, nhưng sau khi Cổ Mộc sư huynh qua đời, những người còn biết được toàn bộ kiếm phổ đó hiện nay chỉ có ngươi và Dương Bảo Thiên.”
Cao Phong trầm mặt: “Xin Thôi sư thúc nói rõ một chút.”
Thôi Mẫn Sinh nói: “Vì tương lai của hậu thế Võ Đang, và cũng vì Vân sư bá ngươi, ta thỉnh cầu ngươi viết lại ba tuyệt chiêu Kinh Long Kiếm Pháp đã bị khiếm khuyết, để ta mang trở về Võ Đang.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT