Đinh Hiểu Lan cười khổ, đưa mắt nhìn sang Cao Phong, nói: “Tình cảm huynh đối với muội sao kỳ lạ quá, có lúc nó tưởng chừng như rất gần, nhưng có lúc lại rất xa?”
Cao Phong thâm tình nhìn nàng: “Muội không nên hành động dại dột như vậy nữa, nhưng dù sao, nó cũng đã chứng minh được tấm lòng của muội, nghĩa mẫu và Chu chưởng môn đã thương lượng việc hôn sự của huynh và muội, ta nghĩ ngày đó sẽ là cuối tháng này.”
Ánh mắt vui mừng của Đinh Hiểu Lan bỗng trở nên dịu dàng, trong nét vẻ dịu dàng có pha lẫn nước mắt.
Đinh Tương Long đột nhiên nói: “Hai em cứ thong thả nói chuyện, ta cần đi làm việc cho sư phụ và ma ma.” Nói xong gã xoay người đi ngay ra cửa.
Cao Phong bước lại bên gường, ngồi xuống nắm lấy tay Đinh Hiểu Lan: “Muội bây giờ cảm thấy thế nào?”
Đinh Hiểu Lan lắc đầu không nói, nàng gối đầu lên đùi hắn.
Cao Phong vuốt nhẹ lên má nàng, dịu dàng nói: “Sao muội không trả lời huynh?”
Đinh Hiểu Lan nói: “Muội trả lời chuyện gì?”
Cao Phong nói: “Từ đây về sau, bất luận có xảy ra chuyện gì, muội không được làm chuyện ngu xuẩn đó lần thứ hai nhé.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Ở trên đời này ngoài việc của huynh ra còn có việc gì đáng để cho muội làm như vậy.”
Cao Phong nói: “Nói như thế tức là muội đã đồng ý.”
Đinh Hiểu Lan chỉ hừ trong miệng.
Lòng Cao Phong vui mừng thanh thản, hắn cúi xuống hôn lên má nàng, lên mắt nàng, lên môi nàng.
Đinh Hiểu Lan cũng nhiệt tình hôn đáp trả.
Trải qua khá lâu, Cao Phong bất chợt nói: “Hiểu Lan, lúc muội ăn cỏ độc, trong giây phút cận kề với cái chết, muội có nghĩ gì không?”
Đinh Hiểu Lan trầm tư giây lát, nói: “Muội nghĩ rất nhiều, muội nghĩ không biết sau này huynh sẽ ra sao? có đi tới Liễu gia ở Tô Châu để tỉ võ chiêu thân với Liễu Viên Viên không? hay là vẫn giữ lời hứa với Hoa gia ở Lạc Dương cho đến hết đời? Muội nghĩ tới đại ca và nhị ca, sau khi bọn họ mất muội muội chắc trong lòng khổ sở lắm, không biết đến bao giờ mới nguôi ngoai? Muội lại nghĩ tới ma ma, người niên kỷ đã lớn, không biết có tiếp nhận được sự thật phũ phàng này hay không? Lúc đó muội cảm thấy hối hận, vì mình làm như vậy là không đúng với mẹ, là trốn tránh trách nhiệm của người con.”
Cao Phong nói: “Cuối cùng muội nói ra được các lời này, cho thấy muội đã hiểu rõ trách nhiệm làm người và biết quí trọng giá trị cuộc sống, riêng huynh cũng qua việc này mà biết được tình cảm thực sự của mình đối với muội.”
Hắn đưa tay vào trong bụng áo, lôi ra tấm thiệp mời của Liễu gia mà Nhạc Nghiên Song đã đưa, không thèm liếc nhìn, tiện tay ném qua cửa sổ, rồi nói tiếp: “Kể từ nay về sau, muội không cần phải bận tâm về Liễu Viên Viên, cũng như lo lắng về Hoa Hương Lăng nữa, cho dù Liễu Viên Viên có xinh đẹp cỡ nào, thì đối với Cao Phong này chẳng có quan hệ gì, còn Hoa Hương Lăng thì ….. ta sẽ cố gắng quên…..”
Lòng Đinh Hiểu Lan vui mừng khôn xiết, cả người nàng như bay trong mây, thậm chí sau này người hầu mang thuốc tới, nàng uống đều không có cảm giác thuốc cay đắng chút nào.
Hai người trò chuyện liên miên, phải tới bữa cơm chiều mới chịu phân ly.
Tảng sáng ngày hôm sau, Chu Bằng và Đinh lão phu nhân sau khi thăm hỏi ý kiến Cao Phong, đã ấn định ngày hai mươi tám tháng ba là ngày thành thân cho đôi trẻ.
Chu Bằng tâm tình vui vẻ, đích thân ông viết thiệp mời.
Ông bản tánh ôn hòa, thích kết giao bằng hữu, nên bạn bè trong võ lâm có rất nhiều, trong số những nhân vật trọng yếu được ông mời gồm có: Võ Đang tiền bối Truy Vân Thiết Kiếm Thôi Mẫn Sinh, Chưởng môn Hoa Sơn Cát Như Lâu, Chưởng môn Hằng Sơn Mộng Như sư thái, Chưởng môn Tung Sơn Tử Hà đạo trưởng, sư đệ Ngư Tràng Kiếm Nhan Bất Thu, và anh em Phi Ngư bang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT