“Ta cũng chẳng mong rằng lại gặp hai ngươi ở nơi này” Dương Thanh khoanh tay oai hùng, kinh thường nói.
“Ông trời cũng thật biết cách trêu nhân thế rồi, Dương Thanh Bạo Tướng hiện
nay chịu cuối đầu phục tùng người khác rồi sao? Lại còn là một tiểu hài
tử.” Tang Hoa cười châm biếm nhìn hắn, ánh mắt mỹ lệ cong thành hình
khuyết.
“Haha hihi hahahaha” Sát La cười đến tét mang tai.
Nghe thấy nụ cười kia, sát khí Dương Thanh một phần bị đè xuống. Hít một hơi sâu xem như nhẫn nhịn.
“Cũng không ngờ các ngươi có thể chịu phụng sự người Vương Triều đấy... lại
còn trùng hợp là tiểu chủ của ta cơ” Từ tiểu chủ được hắn gằn mạnh.
“Ngươi không cần quản, sớm muộn cũng sẽ là người của Dương Triều mà thôi” Tang Hoa ngạo kiều nhìn Dương Thanh.
Cả ba đang phóng ra sát khí mà vạn vật xung quanh cũng phút chốc trở nên
hôn ám. “Chỉ dựa vào mình ngươi... e rằng không thể” Dương Thanh gằn
giọng.
“Ta nào nói chỉ một mình? Ba chúng ta hợp sức cũng chưa
chắc... thế nhưng... ngươi cứ chờ xem... kịch hay vẫn còn phía trước”
Tang Hoa xoa xoa bàn tay chai sạn của mình.
“Ý ngươi... chẳng lẽ... hai ngươi cũng biết được sự thật đó?” Dương Thanh nói, cư nhiên mắt vẫn quan sát Thiên Nguyệt.
“Ngươi qua mặt được ai... làm sao qua được bọn ta?” Tang Hoa nhún vai thảng nhiên “Chỉ là tình cờ mà thôi”
“Sự ngạo mạn của ngươi trước giờ vẫn không thể thay đổi! Hừ!”
“Ngông cuồng của ngươi cũng như thế đấy thôi, hà tất đem chuyện xưa ra mà suy
xét?” Tang Hoa cười đến run rẩy đôi vai “Dương Bạo Tướng à, cũng nên nể
mặt nhau mà hòa thuận đi nhỉ?”
“Hừ! Ngươi hãy dành lời này cho hắn” Dương Thanh đảo mắt sang phía kia.
“Haha... hihi... Ta sẽ không như thế...” Ánh mắt đục nheo lại hiểm ác “Trước mặt người... haha”
Dương Thanh biết tình thế mình hiện nay đang yếu thế, nên tính tình cũng đã
nhẫn nhịn nhiều phần. Đương nhiên đối với hai người này, hắn muốn làm
đồng minh hơn là thù địch rồi.
Uyển Nhi cáo từ Thiên Nguyệt rồi
nhanh chóng cùng ca ca mình lên xe ngựa. Sau khi bóng xe đi khuất, y mới trở lại với ba người họ.
“Ba người làm quen với nhau chưa đó? Phải hòa thuận với nhau...” Nói rồi liếc nhìn sang Sát La
“Nhất là tiểu tử ngươi đấy!”
“A~ Ta biết rồi! Ta sẽ ngoan” Sát La lại nhào đến ôm y.
“Xong rồi chứ?” Một giọng nói trầm ấm từ đâu vang lên khiến tim y đập loạn.
Thiên Nguyệt xoay người mỉm cười: “Xong cả rồi”
“Đi thôi” Hắc Phong hôn y một cái ngồi dẫn đi. Ba người còn lại chỉ lẳng lặng theo sau.
Chính Điện dùng để thiết triều quả thực cực kỳ rộng lớn, những hoa văn trên
mười cột đình, trang trí uy nghiêm quyền lực nhìn đến hoa cả mắt. Để đầy dựng được nơi này ắt hẳn phải tốn rất nhiều công sức và tư trang. Phía
trên cùng của Chính Điện là ngai vàng hoa lệ cùng ngai bạc trang trọng
song song.
Trên ngai bạc trang trọng đó sớm đã có sự hiện diện
của một nữ nhân an tọa trên đấy. Nữ nhân dung nhan mỹ lệ, đôi mắt phượng dài hẹp nhìn xuống kiêu hãnh.
“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng Hậu vạn phúc vạn phúc vạn vạn phúc, Lâm Quý Phi vạn an
vạn an vạn vạn an!” Hàng trăng Đại Thần cùng hàng ngàn các tiểu thần
tung hô.
“Hoàng Thượng, ngai bạc đây lúc nào cũng là thiếp
ngồi... người không định đuổi thần thiếp đi đấy chứ?” Thụy Du liếc nhìn
Thiên Nguyệt căm phẫn.
“Không cần, Thiên Nguyệt... lại đây với
ta” Hoàng Thượng ung dung an tọa nơi ngai vàng hào nhoáng rồi đưa tay về phía Lâm Quý Phi.
“Hoàng Thượng!!! Như thế là nghịch thiên!!” Hoàng Hậu hét lên.
“Phải đấy Hoàng Thượng! Ngai vàng là chỉ duy nhất một mình bậc đế vương mới
có thể ngồi, xin Hoàng Thượng suy xét” Một Đại Thần cung kính.
“Xin Hoàng Thượng suy xét!” Bọn họ đồng thanh.
Thiên Nguyệt chần chừ nhưng đã bị một lực mạnh ôm vào lòng. Từ đây nhìn xuống y có thể cảm nhận được một nguồn áp lực to lớn áp đảo bản thân. Hắc
Phong ôn nhu nhìn y, bàn tay nhân cơ hội nhéo một cái vào má.
“Nếu các ngươi không có gì để bẩm báo thì thiết triều kết thúc tại đây”
Hoàng Thượng mang những lời trước đó của các Đại Thần trực tiếp cho qua.
Một đại thần bước ra khỏi chỗ đến quỳ giữa điện bẩm báo: “Bẩm báo thánh
thượng, sau khi khước từ yêu cầu của xứ giả từ Dương Triều, binh lính
cho thấy họ đã cắm quân sẵn ở biên giới rồi ạ!”
“Vậy thì chiêu tài đến đâu rồi?”
Lại một vị khác bước ra quỳ giữa điện: “Thưa, buổi chiêu tài vừa kết thúc và chúng thần đã chọn được ba kẻ ưu tú nhất ạ”
“Truyền vào, đích thân ta sẽ ra đề”
Lệnh được ban nhanh chóng được chấp hành, ba nam nhân từ từ bước vào rồi quỳ xuống hành lễ: “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”
Ba
người này dáng vẻ nhìn sơ đã biết xuất thân từ nhưng gia phủ học vấn cao cường. Có lẽ vì thế mà họ mới có thể tiến được đến đây.
“Lục Phủ, Phi Phủ, Đồng Phủ?”
Lục Đại Thần, Phi Đại Thần, Đồng Đại Thần nghe Hoàng Thượng nhận ra như thế liền cấp bách ra giữa điện cung kính: “Thưa, là tiểu tử nhà chúng thần
ạ, được Hoàng Thượng nhớ mặt không còn gì vinh hạnh hơn”
Tiêu
Nguyên nhận ám chỉ của Hoàng Thượng, mang xuống một cuộn văn thư ban cho ba người họ, hô to: “Tề tài lần này chính là dẹp loạn tặc khấu trên núi Trung Sơn! Trong vòng ba canh giờ phải tóm gọn được bọn chúng! Các
ngươi được ban mỗi người năm ngàn binh lính! Bắt đầu!”
“Chúng thần tuân chỉ!” Ba người nhận lấy thánh chỉ rồi lui đi.
“Bẩm Hoàng Thượng! Tặc khấu núi Trung Sơn vỏn vẹn chỉ chừng trăm người, ban
nhiều binh lính như thế e rằng đã nắm chắc phần thắng” Một Đại Thần lên
tiếng khi thấy vẻ mặt đắc chí của ba tên Lục, Phi, Đồng kia.
“Cứ chờ xem”
Nguyên Kỳ đứng một góc cũng khẽ nhếch mép hư đã đoán được kết quả. Thiên
Nguyệt ngẫm ngẫm một chút nhìn sang Hoàng Thượng: “Núi Trung Sơn địa
hình khắc khổ, khó lòng nắm bắt, người ban cho họ nhiều binh lính như
thế để làm gì? Chẳng phải là dâng đồ lên cho bọn chúng sao?”
Nghe được đến đây, các chúng thần dường như được đả thông mưu trí mà gật gù.
Hoàng Thượng kinh ngạc nhìn sang Thiên Nguyệt, phải nói... trước giờ
người chưa tình ngạc nhiên như hiện tại. Đáp lại đôi mắt bạc kinh ngạc
chỉ là vẻ ngu ngơ chờ đợi câu trả lời. Rút lại vẻ kinh ngạc thay vào một cái cười ôn nhu: “Thế mới là đề chứ”
Nhìn cái cười đó xong, mặt y chỉ còn lại một mảng hồng hồng. Lại bị người ta trêu ghẹo rồi. Nói
rồi liếc nhìn sang Nguyên Kì, chợt nhận ra hắn cũng đang nhìn mình, ánh
mắt tím đáng ghét mang theo ý cười.
Cả hai người đều thật đáng chết!
“Ta có thể xem qua về địa hình của núi Trung Sơn chứ?” Thiên Nguyệt hiều kỳ khẩn cầu Hoàng Thượng.
Người gật nhẹ đầu, lập tức đã có người bày địa đồ của Trung Sơn lên
điện. Y rời ngai vàng tiến xuống phía dưới xăm xoi, cả người đảo quanh
một vòng, từng chút từng chút một khơi gợi lên sự hiếu kỳ của các quan
đại thần.
“Địa hình nơi đây hầu như chỉ toàn vực thẩm và các vách đá, nếu dẫn theo nhiều binh lính e rằng chỉ có thể bại...” Đôi mắt đen
nheo lại suy xét: “Nếu như chúng ta dẫn theo bốn trăm binh lính, chia
làm ba, một trăm chặn ở nơi này” Y nói và chỉ vào rừng cây um tùm.
“Hai trăm từ con vực này đánh lên” Đấy là con dường duy nhất dẫn trực tiếp đến hang ổ bọn tạc khấu.
“Còn lại thì đứng phía dưới chân núi để tóm gọn những tên tẩu thoát!”
Sơ lược về kế sách của Thiên Nguyệt, chính là khi hai trăm binh lính ẩn
nấp đánh từ con đường vực lên hang ổ bọn chúng. Khi ấy chúng sẽ cố tẩu
thoát bằng con đường rừng, ở đây đã có một trăm kia chặn lại, kịp thời
để hai trăm kia đuổi tới. Một số thoát được xuống chân núi sẽ nằm gọn
trong tay bình lính còn lại. Nếu như dẫn năm ngàn binh lính thì sẽ nhanh chóng bị lộ, tặc khấu sẽ nhân lúc đó mà tẩu thoát, hoặc chuẩn bị trước
cho cuộc chiến. Như thế sẽ rất bất lợi.
“Hừm! Kế sách đơn giản này làm sao bọn chúng có thể mắc mưu chứ?” Một người mặc giáp hùng hổ tiếng tới.
“Thế ngươi nghĩ dẫn theo năm ngàn binh lính đi như thế... sẽ không gây sự chú ý?”
“Họ cũng có thể chia làm ba nhóm như ngươi, quân đông sẽ tiện hơn cho việc đánh bắt sao?”
“Đúng là đông sẽ có lợi nhưng đồng thời cũng gây bất lợi. Nên nhớ chúng ta
vốn không thông hiểu địa hình nơi này bằng bọn chúng. Lúc này đông chỉ
tổ thuận lợi để bọn chúng chà trộn tẩu thoát”
“Hảo! Rất có tư chất! Không hổ là...” Nói đến đây, người mặc giám bổng dưng dừng hẳn, cười trừ một cái.
“Hồng Tướng Quân, ngài lại nổi hứng đàm đạo rồi sao?”
“Nào có, nào có haha” Nghe tiếng huynh đệ gọi, liền vội vã quay trở lại hàng.
Hồng Tương Quân? A, thế... tại sao ta không thấy thúc thúc đâu vậy? Đôi
mắt đen dáo dác dò tìm xung quanh. Hồng Tướng Quân bên trong đang bị
huynh của mình tẩn một cú cảnh cáo. Thiên Nguyệt tìm kiếm một hồi không
ra cất tiếng hỏi.
Cơ mà chưa kịp nói gì thì ba nam nhân đánh
trận đã trở về. Nhìn từ trên xuống dưới vô cùng thảm thương, chật vật
bước vào Chính Điện hành lễ. Các quan Đại Thần nhìn thấy bộ dạng họ chỉ
biết lắc đầu. Ba nhân tài ưu tú đã hoàn toàn thất bại. Thế thì làm sao
chiêu tài vị trí Quốc Sư đây? Đó là nỗi lo lắng của hầu hết những người
có mặt nơi này.
“Bệ hạ, thần có một thỉnh cầu!” Một tiểu quan ra giữa điện bẩm tấu.
“Nói”
“Hạ thần đề nghị chúng ta thử kế sách mà Lâm Quý Phi vừa đưa ra”
“Sao có thể?!”
“Ngươi điên sao?!”
“Đây là một chuyện hệ trọng!!”
“Làm đi” Hoàng Thượng bình thảng tựa vào ngai vàng “Nguyên Kì, ngươi chủ trì bốn trăm binh lính làm theo sách lược. Cho ngươi ba canh giờ”
“Thần chỉ cần một canh giờ là đủ” Nguyên Kì nhận lệnh mà hào hứng, một thân đi chu toàn.
“Hoàng Thượng! Như vậy có phải là có hơi không đúng sao?” Phi Đại Thần không đồng tình.
“Phải đấy! Lâm Quý Phi chỉ là hồ đồ nói bừa vài câu... sao người có thể lập tức thi hành theo?” Lục Đại Thần oán trách.
“Các ngươi tốt nhất nên câm miệng, ba nam hài tử các ngươi đã phụ lòng tin
tưởng của Hoàng Tượng còn chưa trách tội, làm tổn thất mười lăm ngàn
binh lính. So với số đó, bốn trăm người đã là gì chứ?” Tiêu Nguyên huơ
phất trần nghiêm nghị nói.
Thụy Du nhìn cảnh này càng ngày càng
chướng mắt, đúng là phải loại bỏ Thiên Nguyệt thì Hậu Cung này sẽ mãi
thuộc về tay nàng. Nhưng làm thế bằng cách nào đây? Bên cạnh y ngày càng có nhiều người bao bọc. Muốn lại gần thôi cũng đã là cả gian nan.
Tác Giả: Sora Fuyu
Ta thấy kế sách như vậy cũng quá là hồ đồ đi =))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT