Dương Thanh vì Thiên Nguyệt mà hạ gươm của mình xuống, mặt vẫn không cam lòng, cư nhiên Thiên Nguyệt rất hài lòng, y đến bên hắn choàng vai hắn
tán dương:
“Tốt! Ngươi đúng là trung thành với ta”
Dương
Thanh nghe thấy thế, tâm tình bình thảng đến lạ, cũng không màn đến hơn
thua với Nguyên Kì. Thế nhương Nguyên Tướng Quân thấy thế lại chướng
mắt, ừ, nói thẳng ra là hắn ghen đấy! Hắn nhường y cho Hoàng Thượng, là
bởi vì y dành tình cảm cho người, vả lại hắn đã thề nguyện trung thành
với Hoàng Thượng, không thể không nhịn.
Thế nhưng, hà cớ gì hắn phải nhẫn với con khuyển của triều Dương chứ.
Nguyên Kì không hạ gươm ngược lại còn tiến gần đến Dương Thanh khiêu
khích, Dương Thanh vừa xuống tinh thần, lại nhanh chóng bị Nguyên Kì
châm lửa, hắn cười lạnh một cái, nhanh chóng vương kiếm:
“Người ta nói cái gì mà không biết điều thì sớm muộn sẽ bỏ mạng!”
Nguyên Kì không nói, sát khi hai người đang đấu đá lẫn nhau, mắt họ cũng thế.
Thiên Nguyệt hậm hực, cái tên ôn dịch này, thế nào mà mọi chuyện đáng ra phải êm xuôi! Cư nhiên nhờ một tay hắn mà tan thành mây khói hết rồi.
Hai người thôi đấu mắt, cấp tốc lao vào, mũi kiếm chạm vào nhau vang lên vô tình. Uyển Nhi kéo Thiên Nguyệt về phía mình để không bị vạ thương
từ trận đấu của hai tên mãnh thú kia. Tiếng đao kiếm vang lên lạnh gáy,
mặc dù không muốn nhưng Thiên Nguyệt không thể phủ nhận một điều, chiêu
thức mà hai người đó tung ra làm người khác rất mãn nhãn.
Bọn họ
cứ tiến lùi, tiến lùi, hết tung chiêu rồi lại bay lượn trên trời, những
chiêu thức cứ như điệu múa đẹp mắt. Cuối cùng họ đọ kiếm, hai thanh kiếm chạm vào nhau, cũng như hai mắt họ đấu nhau. Hai người dùng hết sức đẩy lùi đối phương... nhưng bất phân thắng bại sao? Chẳng hề thấy ai nhúc
nhích cả?
Một ám khí vụt qua, hai thanh kiếm trong tay bọn họ vụt khỏi tay, kiếm rơi xuống nền vang lên vài cái nhức nhói rồi im liềm.
Hầu hết ánh nhìn đều hướng về phía cổng chính của Quý Cung. Một thân hắc y nam nhân bước vào, trên hắc y thêu kim chỉ rồng phượng, chân đi giày
thêu đặc sắc, thắt lưng mang đai vàng cực kỳ tuấn mỹ, thân thủ nhìn sơ
cũng dễ đoán, cao thủ khó lường! Trên bàn tay đeo nhẫn ngọc uy quyền,
say xưa thảy a thảy những viên đá nhỏ.
Ấy là chính là ám khí khi
nãy đã đánh bay kiếm bọn họ, người đi thong thả thế nhưng, sát khí bao
trùm xung quanh áp bức người kinh hãi. Trấn áp cả sát khí của hai bậc
tướng quân oai nghiêm, cả bọn trừ Thiên Nguyệt cấp tốc quỳ xuống hành
lễ, đồng thanh:
“Hoàng Thượng vạn tuế! Vạn vạn tuế!”
“Bình thân” Giọng nói hờ hững cho có, mắt còn không thèm liếc lấy họ, chỉ duy nhất ôn nhu mà hướng phía Lâm Quý Phi.
“Dậy rồi sao? Đã ăn chút gì chưa?” Giọng nói ân cần hỏi thăm hiếm thấy, tay tiện thể ôm y vào lòng.
“Chưa, ta sắp đói chết rồi đây” Thiên Nguyệt không ngại ngùng tựa vào lồng
ngực ấm áp mà nũng nịu. Nguyên Kì cẩn thận nhặt lại kiếm mình, cũng
không tiếp tục hơn thua với Dương Thanh.
“Vậy ta bảo người làm chút điểm tâm dùng cùng ngươi”
“Được được” Thiên Nguyệt cười, nụ cười đẹp đến phong hoa tuyệt đại, người
người say mê “Ta sẽ rũ thêm Tuyệt Tinh dùng chung” Nói rồi nhìn Hoàng
Thượng, người chỉ nhẹ gật đầu. “Cả Nguyên Tướng Quân nữa” Nguyên Kì nghe được thế tâm tình hảo hảo tốt, Hắc Phong cũng nhẹ gật đầu. Đắn đo một
hồi y nói tiếp “Cả Uyển Nhi và Dương Thanh?” Đến đây thì đôi lông mày
kiếm hoàn toàn châu vào nhau.
“Ta sẽ bảo người chuẩn bị ít điểm
tâm ở phòng của họ, cho họ nghĩ ngơi, các xử giả sáng giờ thượng triều
mệt rồi, đừng nên phiền họ” Hắc Phong tinh tế dụ dỗ Thiên Nguyệt, nhưng
người tính không bằng trời tính.
“Phải, nếu Lâm Quý Phi có nhã hứng nghe, muội sẽ tề tựu mà thuật lại, dù sao
điểm tâm dùng chung cũng vui hơn là một mình mà dùng” Uyển Nhi khéo léo
nói lời không ai có thể khước từ, nếu có, thì đó sẽ thuộc vào hàng thất
lễ “Chẳng hay ca ca của Uyển Nhi có thể đến góp vui?”
“Được được, càng đông càng vui mà” Thiên Nguyệt xua xua tay, sau đó cùng hai tay khoác tay của Hắc Phong và Nguyên Kì mà tiến.
“Trâm cài của ngươi, thật là tinh tế, trước giờ ta chưa từng thấy ngươi cài?” Hắc Phong tinh ý nhìn bảo trâm được cài trên tóc y.
“Là hạ thần mạo muội tặng cho Quý Phi, người không để tâm chứ?” Nguyên Kì cười khổ.
“Là ngươi thì không” Nói rồi không so đo nữa, cư nhiên mắt bạc vẫn dò xét
Dương Thanh cùng Uyển Nhi. Nguyên Kì cũng không ngoại lệ, hắn biết người đang nghi ngờ chuyện gì.
Uyển Nhi và Dương Thanh đi phía sau,
nàng tất bật quan sát Hoàng Thượng, rồi quay sang nhìn Dương Thanh
“Ngươi nghĩ mình sẽ thắng chứ?”. “Chuyện này không thể đoán trước” Dương Thanh nhướn mày nói, đương là hắn rất thích chém giết, đối thủ càng
mạnh lại càng hứng thú... nhưng thắng hay thì hắn vẫn còn đắng đo. Tại
sao? Tại vì chính Hoàng Thượng là người đánh hắn đến bán sống bán chết
khi làm nhiệm vụ, lúc đó cũng là lúc hắn may mắn được Thiên Nguyệt cứu
mạng!
Không phải cư nhiên mà Lâm Đại Tướng lại chịu đầu quân cho triều đình, không phải khi không mà một Hắc Vương như Nguyên Kì lại quy phục triều đình. Không phải vô cớ mà các quan thần trong triều không
dám lộng hành! Tất cả đều có nguyên do.
Trước hồ Bán Nguyệt phong cảnh thơ mộng hữu tình, một bàn điểm tâm hệt bàn tiệc được bày biện.
Cùng đó là nhiều phiến ghế ngọc xung quanh. Hoàng Thượng vẫn ngồi cạnh
Thiên Nguyệt, kế bên y lại là Nguyên Kì, bọn họ hoàn toàn không cho phép ai lại gần y ngoài họ.
Bên cạnh Nguyên Kì cư nhiên là Tuyệt
Tinh, nàng mặc dù đã chèn ép liều mạng giành chỗ cạnh y mà ngồi, thế
nhưng hắn đã đi trước một bước, hiện giờ khuôn mặt nàng phồng mang trợn
má trừng hắn trông rất đáng yêu. Đối diện bọn họ là Uyển Nhi và Dương
Thanh, lại càng nghĩ, họ cũng không thể nào nghĩ, là sẽ bao giờ có lúc
ngồi cùng bàn ăn. Một tay nhờ Thiên Nguyệt.
Từ xa một nam nhân
thanh y, vầng ngươi ánh nắng dần dần tiến về phía họ. Thấy thế, Uyển Nhi hăn hái vẫy tay trước cái lườm của Tuyệt Tinh. Nàng không phải khi
không mà ghét người vô cớ, có thể Uyển Nhi là ngoại lệ chăng? Hay là bản tính nữ nhân mách bảo điều đó?
Tuyệt Tinh yên lặng húp trà, con
ngươi cư nhiên vẫn lườm Uyển Nhi, mặc kệ là có lý do hay không lý do.
Nàng không thích là không thích! Chỉ đem Uyển Nhi trong mắt trở thành
cái gai to thật to. Nam nhân thanh y cung kính hành lễ với Hắc Phong,
người chỉ ra hiệu miễn lễ chứ chẳng đoái hoài gì hơn.
“Là Dương Ngụy đúng không?!” Con ngươi đen láy của Thiên Nguyệt lóe sáng, y mừng rỡ nhận người quen.
Hắc Phong, Nguyên Kì, Tuyệt Tinh trừng trừng nhìn Lâm Thiên Nguyệt, phải
không không? Trên cả cái thế gian này người nào y cũng quen biết? Dương
Ngụy nhìn Thiên Nguyệt mỉm cười hài hòa thay cho hành lễ. Thiên Nguyệt
thì cứ xuýt xoa “Không ngờ huynh lại là xứ giả triều Dương ấy nha~...”
Nói như thế Thiên Nguyệt lại chợt nhớ: Không phải lần đó Dương Ngụy nói
với y mình là hoàng tử nơi đó sao?
Bây giờ y mới minh bạch ra
mọi sự, lúc trước vì quá để tâm đến chuyện tình cảm mà không hề nhớ đến. Phụ thân mình khi ấy định toan kế dùng mình chiếm ngôi vua, lý do là vì vị vua ấy không hề có con cái! Cư nhiên Dương Ngụy cả Dương Chiếu đều
đã nêu danh là hoàng tử, thái tử ẩn danh đến đây ngao du. Nay lại trở
thành xứ giả, không phải là thám thính sao?
Thiên Nguyệt nhìn
sang Uyển Nhi, nếu thế nàng ta chính là Công Chúa của triều Dương! Hoàng Thượng cùng Nguyên Tướng Quân có hay không biết điều này?! Thiên Nguyệt lại nhìn sang hai người bọn họ. Có nên nói ra chuyện hệ trọng này?
Triều Dương cùng Triều Vương vừa mới hòa giải chiến tranh, nên cử xứ giả đến để giải hòa, thế nhưng cử cả Công Chúa, Hoàng Tử thế này... là có ý gì?
Thấy sự ngây ngô của mọi người đang chờ đợi mình, Thiên
Nguyệt cười trừ “Ngồi đi, ngồi đi”. Y cũng cùng lúc ngồi xuống, suy
ngẫm: Tại sao lại thế này? Nếu như Tích Dương cùng Nhược Khuê ca còn đây thì ta có thể đi mà hỏi ý kiến của họ. Nhưng mấy ngày trước họ đã bảo
bang phái gửi mật thư mời về, đành từ biệt. Thế thì ta phải làm sao cho
phải đây?
Dương Thanh gắp một miếng thịt bỏ vào chén của Thiên
Nguyệt “Chủ Nhân, người dùng đi”. Thiên Nguyệt chưa kịp cảm tạ đã thấy
Nguyên Kì đoạt miếng thịt ấy mà bỏ vào miệng. Ngươi! Đôi mắt đen trừng
Nguyên Kì như sắp rách ra. Làm diệu đi khí nộ của y chính là đồ ăn mà
Hoàng Thượng gắp cho, Thiên Nguyệt vì thế nên tha cho hắn một mạng. Nếu
không là nảy giờ y phóng đạn liên hoa cho hắn nghe rồi.
Biết
Thiên Nguyệt thích rau, Hoàng Thượng một lúc đem tất cả rau xào chung
với thịt, từng thứa lựa ra bỏ vào chén cho y, phút chốc chén y chất
thành một đống núi rau ngất ngưỡng. Các đĩa thực trên bàn ăn thì chỉ còn lại thịt trống loe hoe, nhìn rất là tức cười. Thiên Nguyệt nhìn qua
Hoàng Thượng khẽ nói
“Người muốn ta hòa chung với cây cảnh sao? Ăn thế này thì đến da ta cũng thành màu xanh mất”
“Không sao, dù ngươi có hòa vào cảnh vật ta cũng sẽ truy ra được”
“Ý ta nói người cho ta ăn nhiều rau thế này, ta sẽ trở thành rau mất”
“Đến lúc đó ta sẽ hảo hảo đem đi xào rồi ăn”
Phẫn nộ bốc lên nghi ngút, y nheo mắt lại hình khuyết, cứ thế tay nhanh hơn
mắt gắp tất cả thịt vào chén của Hoàng Thượng. Y quyết người tám lạng kẻ nữa cân, nếu ta trở thành rau thì người cũng nên thành gì đấy hợp với
ta. Giống như đĩa rau xào thịt này!
Mọi người ngơ ngác nhìn
nhau, bữa điểm tâm rau xào thịt, chưa ai dùng được một miếng, đã hảo hảo bị hai người kia trút giận lên chén của nhau. Thoáng chốc, đĩa chẳng
còn lại gì, Nguyên Kì thì thỏa mãn, hắn ít nhiều cũng hưởng được một
miếng thịt. Thiên Nguyệt thấy sự thất lễ của mình, bèn sai nô hầu làm ra những đĩa thực khác. Sau khi ăn no nê, Uyển Nhi ba hoa chuyện lúc
thượng triều xong, ba người triều Dương xin phép cáo lui trước để lại
chỉ bốn người.
Thiên Nguyệt đắn đo “Thật ra, có chuyện này ta không biết có nên nói ra hay không” Y cắn cắn đũa nhìn ba người còn lại.
“Ngươi cứ nói đi” Tuyệt Tinh mong chờ.
............................
Tại một nới không có bóng người, có ba người đang loay hoay ở đấy không
biết làm gì. Nữ nhân kiều diễm cứ qua qua lại lại, đứng ngồi không yên,
nhịn không được hét lên: “Huynh mất trí rồi sao?! Sao lại khai ra danh
tính thật của mình cho Thiên Nguyệt biết?!!!”
“Ta cũng không ngờ
thế sự sẽ khó lường như vậy, ta cứ nghĩ y là bị bắt ép vào nơi này làm
Quý Cung, rảnh rổi sinh chuyện, bị nhốt vào Thiên Lao, lúc ấy khẩu khí
hùng hồn, rất đáng khâm phục, nên ta mới bộc bạch danh tính cho y biết,
chứ ta nào ngờ y lại là Sủng Phi của Vương Hoàng!” Dương Ngụy kì thực
cũng rất khó tâm.
Dương Thanh ở bên không quản thế sự, chỉ thong
dong nhìn hai người kia khốn đốn. Hắn cảm thấy tình thế ngày càng trở
nên gây cấn hấp dẫn hơn rồi. Mong sao chiến tranh nổ ra nhanh nhanh để
hắn có thể tha hồ mà đại khai sát giới.
“Lần này thì tiêu rồi!
Chúng ta đã bị mất đi một thế lợi, nếu không lộ tẩy chuyện này, ít nhiều gì lúc chiến tranh cũng có thể làm bọn họ đồng thời náo loạn! Chúng ta
bị hoang phí một kế sách rồi!” Uyển Nhi vò tóc, lần này thì người tính
không bằng trời tính!
“Không sao! Chúng ta vẫn còn nhiều kế sách chưa dụng, từ nay cẩn trọng hơn là được” Dương Ngụy nhìn Uyển Nhi mà khuyên.
“Là huynh nên cẩn trọng hơn thì có!” Đôi lông mày lá liễu của Uyển Nhi châu lại “Không biết Dương Chiếu cùng Dương Tử ở lại có an ổn không nữa”
“Sao?! Bọn họ chính là Hoàng Tử Công Chúa của Dương Triều sao?” Tuyệt Tinh kinh ngạc hét lên, rồi đăm chiêu nghĩ ngợi.
“Um... khi ấy hắn đã khai danh với ta như thế, còn có Dương Chiếu cùng ba
người hầu cận khác nữa, ta nghĩ họ cũng là những Tướng Quân của Dương
Triều” Thiên Nguyệt chống cằm thẩn thờ.
Tiêu Nguyên đứng cạnh
cũng nheo mắt tinh ý, hết thảy mọi sự đều chìm trong im lặng. Lúc này,
Hoàng Thượng buông đũa “Tuyệt Tinh, nàng dẫn Thiên Nguyệt đi chơi chút
đi, bọn ta có chuyện quan trọng cần bàn”
Tuyệt Tinh hiểu ý nhanh
chóng lôi Thiên Nguyệt đi, y rất muốn ở lại, cư nhiên thấy ánh mắt bạc
cương quyết, y đành ngoan ngoãn làm theo. Trong lòng Thiên Nguyệt, một
cảm giác nặng trĩu khó chịu lại dấy lên, thường ngày người bám ta như
đĩa, đánh không buông, gỡ không dứt, có đi thì cũng nhốt ta lại không
cho ta ra ngoài. Là một tên cường quyền độc chiếm như thế... sao lần này lại dễ dàng đẩy ta ra?
“Người liệu có suy nghĩ giống thần?”
Nguyên Kì rót chút trà mà nhâm nhi, đây là bắt đầu cho cuộc nảy lửa
quyết định thời khắc quan trọng.
Hoàng Thượng di ngón tay xoa xoa thanh ly, có vẻ rất đâm chiêu, Tiêu Nguyên nhìn thấy trong lòng lại
càng bất an “Mọi chuyện đã không còn có thể cứu vãn được nữa sao? Hoàng
Thượng, người có nghĩ... triều Dương sẽ tung ra chiêu bài đó không? Dù
sao thì bây giờ họ đã biết nhược điểm của ngài là ai...”
Một
người cai quản giang sơn, nếu để lộ nhược điểm thì coi như bị người khác nắm thóp. Tuyệt Tinh cũng từng là nhược điểm của người, thế rồi cái gì
đến cũng sẽ đến, nàng đã bị hãm hại, may mắn sống sót trở về. Nhưng
Thiên Nguyệt chắc gì đã có được may mắn ấy?
Thường thì để tâm đến nhược điểm, chúng ta đều nghĩ phải khác phục hoặc triệt tiêu nó. Vậy
thì bây giờ một người anh minh như Hoàng Thượng sẽ nghĩ thế nào để chu
toàn đây? Thì chính là Hắc Phong cũng nghĩ không thông cách giải quyết.
Ai cũng phải rơi vào bế tắc, nhưng nếu chuyện này mà đến tai lũ quan
thần trong triều, Thiên Nguyệt chắc chắn chỉ còn con đường chết!
Vì sao? Vì địch trước mắt, chiến tranh sắp nổ ra, cư nhiên trên người một
bậc đế vương băng lãnh lại xuất hiện nhược điểm... họ sẽ nghĩ thế nào?
Chắc chắn sẽ là truy cùng giết tận, chưa kể kẻ thù sẽ dùng Thiên Nguyệt
uy hiếp người, thì chắc chắn y cũng không thoát khỏi móng vuốt của những quan đại thần.
Hoàng Thượng có thể bảo vệ y một ngày, hai ngày,
một năm,... thế nhưng chiến tranh triền miên biết khi nào mới dứt? Liệu
trong khoảng thời gian, vừa phải giải quyết triều chính, vừa phải lo thế sự trên chiến trường. Người còn đủ sức để mà bảo vệ y khỏi móng vuốt
nhà, cửa răng địch?
Ba người suy tư men theo cơn gió nhẹ mà đăm
chiêu, không thể phụ Thiên Nguyệt, lại càng không thể phụ cả Thiên Hạ.
Làm thế nào? Nên làm thế nào đây? Tiêu Nguyên ngập ngừng một lát lại nói “Hoàng Thượng còn chuyện đó, có khi nào Uyển Nhi sẽ lấy chuyện đó ra kể với Lâm Quý Phi chứ? Âm mưu ngay từ đầu của chúng ta... ”
“Chưa, hiện giờ chưa phải là lúc để nói ra, chắc chắn Uyển Nhi kia sẽ đợi cơ
hội” Hoàng Thượng diện vô xúc cảm mà nói, ánh mắt bạc hướng thẳng chắc
vẫn còn lo về Thiên Nguyệt.
“Chúng ta nên làm thế nào đây?” Tiêu Nguyên sốt ruột đợi lệnh ban ra.
“Thần thấy cứ để yên một lúc xem động tĩnh thế nào, vì chúng ta vốn không
biết gì về Hoàng Tử Công Chúa Dương Triều, coi như làm một thất thế lớn, cư nhiên may mắn là Thiên Nguyệt đã nói cho chúng ta biết trước, nếu
như tin này được truyền ra lúc đang chiến tranh, e rằng sẽ loạn” Nguyên
Tướng Quân một bên đoán tình hình, bây giờ chúng ta đang thất thế, án
binh bất động là cách duy nhất.
“Bên phía Thụy Gia cũng đang làm
khó chúng ta, họ thấy Thụy Du Hoàng Hậu đang bị thất sủng nên làm khó dễ chúng ta...” Tiêu Thái Giám thở dài, trên triều hôm nay cũng có thể
thấy rõ điều đó.
“Ta sủng nàng ta bao giờ mà lại nói là thất sủng?” Lông mày kiếm châu lại vào nhau khiến người khác rụt rè.
“Ngươi cứ nói với đám bọn Thụy Gia một câu ắt hẳn sẽ chịu im miệng ngay! Hỏi
bọn chúng có muốn một kết cục như Vương Gia hay không!” Nguyên Kì cười
lạnh nhìn Tiêu Nguyên, đúng là toàn lũ tham quan thừa nước đục thả câu.
Hoàng Thượng lập Thụy Du lên làm Hậu, chẳng qua là do nhiều trung quan đại
thần đồng tình. Cũng nhận con riêng của nàng ta lên làm Thái Tử. Cư
nhiên vì sao, hài tử bọn họ rất biết điều, còn dòng tộc bọn thì không?
“Nếu họ cứ chèn ép người kiểu đó, Hoàng Thượng đến lúc ấy phế Hậu thì không
ai nói đỡ cho đâu! Liệu mà bảo họ nên biết thân phận, lấy gương Vương
Gia mà noi” Nguyên Tướng Quân lời lẽ sắt đá, không chút thương tình.
Theo kiểu hắn mà nói thì không phải là người hắn để tâm, cứ giết đi cho
sạch đất. Cư nhiên Hoàng Thượng nghĩ thế lại không thể làm thế, dù sao
người cũng có khối núi to lớn mang tên Giang Sơn trên lưng .
Hiện Hoàng Hậu cùng Vương Phi im hơi lặng bóng, cũng đỡ được phần nào. Cư
nhiên như thế không thể không đề phòng, có quá nhiều việc cần lo liệu,
rốt cuộc thì phải làm gì cho chu toàn đôi bên? Giết Thiên Nguyệt? Đương
nhiên là không thể rồi, giết xứ giả? Cũng không thể giết bừa. Để lộ ra
chuyện này lại càng thảm.
Yên bình bấy lâu chưa được nhiêu, nay
thế sự hệt trọng lại sắp diễn ra rồi. Chúng ta phải nghĩ nhiều một chút, tính toán hơn một chút, để cuối cùng người mắc bẫy không phải chúng ta.
“Chúng ta nên bổ nhiệm một người cho vị trí Quân Sư, để sau này bấc trắc, còn có thể cùng chúng ta bày binh bố trận” Tiêu Nguyên không
biết là đang khuyên hay là muốn Hoàng Thượng thực hành ngay?
Nguyên Kì nhấp chút trà, ánh mắt cũng thể hiện sự đồng tình. Nhưng hệ trọng ở
đây là kiếm đâu ra? Giữa một biển quan lại tham ô, vài tính thần trung
thành? Người ta nói nhân tài như lá mùa thu, thế thì bây giờ cấp bách
tìm, tìm làm sao ra?
“Tiêu Nguyên, ngày mai trong cuộc thượng
triều, nhớ đề ra yêu cầu này, chính ta sẽ là người xét xem ai đủ tư
cách, ta sẽ chọn ra ba ưu tú nhất, đề thi, đem một ngàn quân giao cho
mỗi người, trong ba ngày, dẹp loạn tặc khấu phía Tây, thành công, đạt!”
Tác giả: Sora Fuyu (LA)
P/s: Ta lười cách dòng quớ~ lười a lười~ Nhưng mà ta để thế này thì mấy
nàng sẽ đọc được nhiều hơn :D Dạo này ra trễ vì do: Lo liệu kiếm tìm
người des bìa truyện =)) (Chỉ là ngụy biện hoi) Và bây giờ thì sáu cục
cưng của ta đều có phục y thướt tha không thua kém ai rồi ""
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT