Đại yến tiệc trôi qua thật vui thật náo nhiệt nhưng đối với y mà nói
chính là tẻ nhạt. Chớ hỏi tại sao! Tai nghe mắt lại không thấy thì bảo
hân hoan cái quỷ gì đây?! Cũng còn may khi có Uyển Nhi bên cạnh bầu bạn
nếu không y sớm chán mà chết!
Uyển Nhi hết đút thức ăn rồi lại
tới hoa quả, hoa quả rồi lại tới trà, không hề dâng lên cho y một giọt
rượu nào! Với cái cớ rất chi là nữ nhân: Say sẽ bị nam nhân khác cơ hội! Cái quỷ gì thế này! Mắt thì không nhìn thấy! Một giọt rượu lại chẳng
thể tới miệng. Bây giờ Uyển Nhi lại dâng lên miệng Thiên Nguyệt một chùm nho tổ chảng! Lâm Quý Phi nhu thuận những trái nho được đút cho mình mà oán than: Uyển Nhi Muội Muội...muội toan cho ta bội thực mà thăng a? Dạ dày ta căng đến mức muốn nổ tung luôn rồi nè. Lâm Thiếu Gia ta đã sớm
ăn đến ngẹn họng rồi đây! Nhưng muội nào có tha, cứ thiếp tục bồi tới
tấp cho ta sơn hào hải vị, đến nổi Lâm Thiếu Gia ta ngấy đến mức đồ ngon bổ kia nhai đi nhai lại chẳng còn thấy vị nữa. Cầu muội dừng tay a...!
Lâm Thiên Nguyệt vừa nhai vừa thầm rủa bản thân sao quá ngu muội. Chẳng
phải chẳng dám nói, mà là do nói ra nàng cũng sẽ có cớ phản lại, bắt
buộc y phải ngoan ngoãn tuân theo như một con khuyển. Nữ tử này quả
không tầm thường, y so với nàng còn kém xa!!!
Uyển Nhi thấy bộ
mặt miễn cưỡng trông tội tội của Thiên Nguyệt liền dừng tay, môi bấc
giác cười nhẹ. Uyển Nhi trước giờ chưa dưới trướng ai cũng chưa đấu võ
mồm thua ai bao giờ. Thiên Nguyệt thoạt nhìn ban đầu có chút lợi hại,
khiến Uyển Nhi cũng khó lường nhưng muốn nàng nằm dưới trướng? Còn xa!!
Quyết dạy cho mỹ nam kia biết đâu là đất, đâu là trời! Nàng nghĩ rồi
thầm cười gian. Những phi tần cùng cung nữ đứng gần Uyển Nhi bấc giác
lùi ra xa, tránh tự biến mình mục tiêu.
Lâm Thiên Nguyệt thở một
hơi nhưng bỗng y nhớ ra điều gì...phải rồi! Tại sao cha chẳng hề nghe
thấy tiếng Lâm Thúc Thúc vậy? Thúc Thúc thường ngày gặp ta là la lối
tưng bừng hẳn lên, không gặp được ta cũng trừng mắt gầm hét cơ mà?! Thế
quái nào nay lại im lặng thế nhỉ? Hay là...không dự tiệc? Không đúng!
Lâm Thúc Thúc đó giờ trọng nghĩa khí. Không thể nào lại bỏ qua yến tiệc
trọng đại thế này. Thúc bị bệnh chăng? Hay đã xảy ra chuyện gì?
"Choang"!!! - Tiếng động lớn cắt ngang suy ngẫm của Thiên Nguyệt. Đôi đồng tử mọi
người căng mở hết mức. Nhiều cung nữ la toán lên, Thiên Nguyệt chẳng
thấy gì nên ngồi đực ra, chẳng biến rốt cuộc là đang diễn ra cái gì. Lúc này, một tiểu thái giám hô to:
- Tiên Hậu trúng độc rồi! Mau truyền Thái Y!
- Trúng độc sao?
- Là ai to gan như vậy hả?
- Tiên Hậu! Quả là có số đoản mệnh!
- Tuyệt Tinh bị trúng độc sao? - Lâm Thiên Nguyệt quay sang hỏi khẽ Uyển Nhi. Nàng không đáp lại có lẽ đang suy ngẫm gì đó!
Mặc dù vốn không ưa gì Tuyệt Tinh nhưng cũng không đến nổi hận. Dù gì những chuyện xảy đến với y chẳng phải tại nàng. Ái tình là thứ khó dứt, cũng
là thứ dễ đứt, biến dạng khôn lường. Chẳng ai sai cả, chỉ do y nóng nảy
kiếm một cái cớ khiến mình tàn tạ như bây giờ thôi. Thiên Nguyệt cũng
không khỏi lo lắng, Hoàng Thượng giữ mối tình sâu với Tuyệt Tinh như
vậy, chẳng phải có mệnh hệ gì người sẽ rất thống khổ sao?
Hoàng
Thượng vội vã đỡ lấy Tiên Hậu, nàng nhìn thấy người lo lắng cho mình,
dâng lên một nụ cười mãn nguyện nhưng đau đớn vô cùng. Thứ độc này nào
có đau bằng những gì nàng phải hứng chịu? Những vết thương không bao giờ lành đối với nàng mà nói chính là độc dược thực sự! Thiên hạ thường
nói: thần thái sáng suốt nhất là lúc sắp lâm chung. Có lẽ đã đúng vài
phần, trước đây làm Hoàng Hậu quyền uy bao nhiêu, tâm dạ trong sáng dễ
bị hãm hại bấy nhiêu.
Đến khi thiếu chút nữa là thịt nát xương
tan nơi vực thẩm, tâm tình thay đổi quyết không để ai tổn thương mình.
Nhưng mà sao dù đã có được thứ mình muốn, tâm tư vẫn lại khó chịu thế
này? Đồng thời lúc đó, nàng nhận ra là vốn nam nhân này đã không còn là
của nàng nữa. Dù cố gắng nhưng nhận lại chỉ là ánh mắt băng lãnh kia.
Gượng ép như thế chỉ làm thương tổn càng thêm, mà lòng thì chẳng có một
chút thanh thủy.
Tuyệt Tinh sợ khuôn mặt lo toan kia của người, mỉm cười khó nhọc nói:
- Cuối cùng thì người cũng đã nhìn thiếp bằng ánh nhìn chân thực
này...thật mãn nguyện - Nói rồi nhìn sang Nguyên Tướng Quân, chỉ thấy
chàng đang nhìn Thiên Nguyệt lo lắng gì đó, nàng nhắm mắt thở dài.
- Đừng nói những lời tang thương như vậy - Hắc Phong vứt bỏ sự lạnh lùng vốn có thay vào là ôn nhu khiến người khác mơ mộng.
Tuyệt Tinh mỉm cười nhẹ, khuôn mặt đoan trang của nàng hiện giờ trăm phần là
hiếm thấy, sắc thái ngày càng nhợt nhạt đi, không bướng bỉnh không ương
ngạnh, khẽ nói với Hoàng Thượng:
- Thiếp biết! Những ngày qua đã
làm khiến người khó xử rồi. Vốn đã biết tâm trí người thuộc về ai vậy mà cứ chấp niệm ôm mộng tưởng. Là thiếp tự mình đa tình, chấp niệm quá
sâu...hôm nay không còn nhiều thơi gian quyết phải nói với người những
lời này. Nếu không sau này sẽ trở thành oán niệm, không ai được hạnh
phúc...Thiếp không muốn thấy người đau khổ...cũng không muốn thiếp trong mắt hai người trở nên thấp hèn...thực sự không muốn Nguyên Kì kinh rẻ
thiếp. Thiếp muốn ba ta sẽ lại là đôi tri kỷ, cùng ngâm ca dưới
trăng...vui biết bao - Tuyệt Tinh yêu kiều dịu dàng trong lòng Hắc Phong thật lạ, khiến người khác cảm thấy thương xót.
Cùng lúc đó một
chiếc phi tiêu từ đâu lao đến nhắm thẳng vào Lâm Thiên Nguyệt. Bá dân
văn võ chỉ kịp thấy một tia sáng màu bạc ánh lên, ngoài ra không kịp làm gì cả. Hắc Phong kinh hãi, thần sắc tái đi vài phần, ánh mắt bạc bắt
kịp tốc độ của phi tiêu nhưng không thể phản ứng kịp!
Nguyên
Tướng Quân không thể có được thần nhãn tinh tường như Hoàng Thượng nhưng màn nhĩ hắn là loại cực phẩm nhạy bén. Một tiếng xe gió từ xa phi đến,
mọi thứ nhưng đang chuyển biến chậm dần, ám khí vừa tiến sát đến Thiên
Nguyệt..."Keng" - Tiếng vật sắt cạ vào nhau mạnh mẽ khiến người nghe sởn gai óc. Vũ khí nhỏ bé bị hất tung ra ngoài oai oán lăn vòng dưới đất
vài cái rồi mới yên vị.
- Có thích khách!!!! - Tiêu Nguyên hô to hết mức có thể lo sợ vẫn còn vương vấn trên mặt.
Binh lính nhanh chóng vây quanh vị trí hoàng thất, Lâm Thiên Nguyệt ngơ
ngác, y vừa rồi có cảm giác thứ gì đó sắt bén lao về phía mình thì nhanh chóng chẳng thấy tăm hơi đâu nữa. Thay vào đó là mùi gấm quen thuộc của người đang bế mình lên, bước đi bỏ lại tất cả đằng sau. Y yên vị một
hồi không nhịn được, mắng:
- Uầy cái "Cục" kia. Sao lại tự ý hành động như vậy? Ta chỉ là không nhìn thấy chứ có phải tàn phế đâu? Cứ bê
như thế thiên hạ này sẽ nhìn ta thành nữ nhân mất thôi! - Y càu nhàu.
- Người đang mặt y phục nữa nhân, vừa múa một điệu múa của kỹ nữ bên
Dương Triều, câu dẫn dụ hoặc như vậy...người đoán thử xem còn ai nghĩ
người là nam nhân không? - Nguyên Kì chứng nào tật nấy không thể không
châm chọc Lâm Thiên Nguyệt.
- Là khúc múa truyền thống! Không phải của kỹ nữ! - Y chối cải.
- Suýt mất mạng đến nơi rồi mà vẫn mạnh miệng được sao? - Giọng nói bây giờ ấm áp lạ thường.
- Ta thừa bết người đóng kịch! Rõ ràng ngươi có thể cản thứ ấy sớm hơn
nhưng ngươi đã đợi! Ngươi lúc đó là đang trêu đùa với tính mạng của
ta...ở đó mà còn xảo ngôn - Thiên Nguyệt trề môi, y vốn biết rõ hắn làm
vậy chỉ là muốn giúp y thoát tội.
- Chà...thật sáng suốt nha! Lý
do vì sao ngươi biết được? dù là cao thủ đến đâu cũng bị qua mặt được.
Vậy mà một tên tiểu tử thối như người lại nhìn ra? - Nguyên Kì vừa đi
vừa nói, vừa tán thưởng bản lĩnh y không tầm thường.
- Chả có gì
to lớn! Ta chỉ suy đoán và cảm nhận vậy thôi! Ngươi võ công cao cường
như vậy thì sớm phải nhận ra mới đúng. Lại cố ý để nó tiến gần đến ta
rồi mới động thủ. Thật bỉ ổi - Y đảo mắt trêu hắn.
- Suy đoán quả thật thần thông! Nhưng sao người lại nghĩ là ta mà không phải là Hoàng Thượng?
- Hỏi thừa! Hoàng Thượng gần Tuyệt Tinh nhất, đương nhiên khi nàng trúng
độc...người nhanh chân nhất chẳng phải là Hoàng Thượng sao? - Thiên
Nguyệt trợn mắt trừng hắn cảnh cáo chớ hỏi nhảm.
Nguyên Tướng Quân phì cười nhẹ nhàng, thơm lên những lọn thanh ti mượt mà của y một cái, thì thầm:
- Ta làm vậy là muốn tốt cho người.
Thiên Nguyệt biết chứ! Đây từ đầu đến cuối là một âm mưu thâm độc! Vốn dĩ
người kia muốn hạ độc Tuyệt Tinh rồi đỗ lỗi sang cho Thiên Nguyệt. Vì từ đầu Lâm Quý Phi được Hoàng Thượng sủng ái, nay Tiên Hậu mà Hoàng Thượng yêu thương trở về khiến Lâm Quý Phi thất sủng! Trong lòng nuôi hận trả
thù nhẫn tâm hạ độc Tiên Hậu. Sau đó, Uyên Nhi sẽ đứng lên làm chứng cho Thiên Nguyệt, bị kết vào tội đồng mưu khiến cho hai triều mâu thuẫn.
Cuối cùng là tự cào xé lẫn nhau. Thật may khi có phi tiêu đó xuất hiện
làm tình hình chuyển biến sang hướng khác. Lâm Quý Phi thoát kiếp nạn
này.