Không gian thoáng yên tĩnh trong giây lát, hai người vẫn giữ nguyên tư thế né mặt nhau, không ai cử động.
Thậm chí trong đầu Du Trùng còn nảy ra suy nghĩ Lâm Hòa Tây không uống say, anh định vươn tay đỡ cậu ngồi thẳng dậy.
Một giây sau, như thể để kiểm chứng suy nghĩ của mình, anh đột ngột cúi đầu.
Tiếp đó, bả vai truyền đến cảm giác nặng trịch.
Du Trùng quay mặt sang, thấy Lâm Hòa Tây đang yên lặng dựa đầu lên vai mình, nhịp thở dần trở nên dài hơn.
Ngắm gương mặt đối phương một lát, Du Trùng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ liệu rằng Lâm Hòa Tây có nhận ra gương mặt anh trước khi sáp lại gần không?
Du Trùng không gọi cậu dậy uống thuốc giải rượu mà bế thẳng cậu vào phòng ngủ phụ luôn.
Trên giường có sẵn chăn và gối, anh đặt Lâm Hòa Tây xuống giữa, cởi giày, đắp chăn cho cậu xong nhưng không lập tức đi ngay, chỉ đứng đầu giường nhìn cậu rất lâu.
Lâu tới mức Lâm Hòa Tây bắt đầu nghi ngờ chuyện mình giả say bị phát hiện mất rồi. Cậu chợt cảm nhận được Du Trùng đang đến gần mình.
Cậu nhắm chặt mắt, không thể phán đoán nguyên nhân Du Trùng làm như vậy, chỉ có thể dựa vào hơi nóng phả vào mặt để đoán bây giờ mặt Du Trùng đang gần mình cỡ nào.
Trái tim Lâm Hòa Tây đập thình thịch không nghe điều khiển, thầm đếm số giây trong lòng.
Mấy giây sau, cảm giác hơi thở lướt qua mặt cuối cùng cũng biến mất, Du Trùng lùi xa khỏi cậu, trầm giọng nói một câu.
Giọng đối phương rất trầm thấp, thay vì nói cho cậu nghe, càng giống như tự thủ thỉ với bản thân mình hơn.
Mấy âm tiết ngắn ngủi không rõ ràng vang lên trong lúc Lâm Hòa Tây nhắm mắt thất thần. Song khi tập trung tinh thần hồi tưởng lại, cậu mới phát hiện bản thân đã chẳng nhớ rõ nội dung câu anh nói nữa rồi.
Cậu không nghe rõ lời Du Trùng nói.
Đối phương không nói thêm gì nữa, tắt đèn, xoay người rời khỏi phòng.
Tiếng cửa đóng chặt vang lên, tiếng bước chân dần xa khỏi cánh cửa. Lâm Hòa Tây ló mặt ra khỏi gối đầu, mở to mắt trong bóng đêm đen kịt, ngây người nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu.
Một lát sau, cậu chậm chạp hồi thần, vươn bàn tay lên che mắt, thở một hơi dài thườn thượt.
Lâm Hòa Tây có thói quen tắm trước khi đi ngủ. Nằm trong chăn nghịch điện thoại chừng một tiếng đồng hồ, cậu ngồi dậy, ấn công tắc đèn đầu giường, xuống giường đeo dép lê ra khỏi phòng.
Phòng ngủ phụ ở dưới tầng, phòng khách vẫn đèn đuốc sáng trưng. Ra khỏi phòng rồi Lâm Hòa Tây mới phát hiện Du Trùng còn đang ngồi trong phòng khách làm việc. Alaska và mèo đều nằm bên cạnh sofa, đồng loạt ló đầu ra nhìn laptop của anh.
Nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Hòa Tây, chúng nó lập tức quay phắt lại, mở to đôi mắt tròn vo nhìn cậu.
Du Trùng ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, thoáng giật mình khi nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Lâm Hòa Tây:
– Tỉnh rượu rồi đấy hả?
Lâm Hòa Tây nói:
– Tỉnh rồi.
Đôi mắt đen sâu của Du Trùng cứ nhìn cậu mãi không thôi:
– Còn nhớ mấy chuyện sau khi say không?
Lâm Hòa Tây cau mày hồi tưởng một phen, cuối cùng lắc đầu tiếc nuối.
Không thể phân rõ cảm xúc trên gương mặt của cậu là thật hay giả, Du Trùng chỉ lặng thinh dời mắt đi:
– Tôi không tìm được thẻ phòng khách sạn của cậu cho nên đưa cậu về nhà tôi luôn. – Anh thờ ơ nói xong, lập tức hỏi ngay câu khác – Có muốn tắm không?
– Nếu tiện thì có. – Lâm Hòa Tây dừng lại, bổ sung thêm một câu – Tôi không có quần áo để thay.
Rõ ràng không quen với cách nói chuyện khách sáo của cậu, Du Trùng nhíu mày, giọng nói cũng trầm hơn:
– Cậu có thể mặc quần áo ngủ trong tủ quần áo ở phòng ngủ hai gian trên tầng.
Lâm Hòa Tây không hiểu lời anh nói có ý gì nên vẫn đứng yên tại chỗ đợi. Sau khi chắc chắn anh không có ý định đứng dậy lấy quần áo giúp mình, cậu vừa chần chừ vừa nghi ngờ cất lời:
– Cậu bảo tôi tự đi lấy à?
Nghe vậy, Du Trùng thản nhiên nói:
– Nếu cậu không muốn lên một mình thì cũng có thể gọi Cơm Nắm đi cùng.
Đối phương vừa dứt lời, còn vươn tay vỗ mông Alaska.
Alaska nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi sofa, đứng vững trên đất, ngẩng đầu lên nhìn cậu với ánh mắt ngây thơ.
Lâm Hòa Tây thoáng sững người, quay gót đi về phía cầu thang lên tầng hai.
Trước khi bóng lưng cậu biến mất trên cầu thang, Du Trùng vẫn lưu luyến nhìn cậu không rời mắt.
Mắt thấy Lâm Hòa Tây rời khỏi, Alaska ngẩng đầu nhìn người đi xa dần, rồi lại nhìn người vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích. Nó do dự một lát cuối cùng vẫn ngồi yên tại chỗ.
Nhưng bấy giờ chú mèo cam lười biếng nằm trên sofa dứt khoát nhảy xuống, lặng lẽ cất bước theo cậu lên tầng.
Du Trùng cúi người vuốt ve lông mềm trên lưng Alaska, chợt nhớ đến chuyện trước đây khi ở chung với Lâm Hòa Tây.
Sushi nhặt được ở ngõ nhỏ luôn bám theo gót Lâm Hòa Tây không rời nửa bước. Khi Lâm Hòa Tây ở nhà, nó sẽ ngậm những đồ mình thích trong nhà giấu đi, đợi đến khi Lâm Hòa Tây về nó sẽ phấn khởi mang những thứ đó ra tặng cho cậu.
Thậm chí ngay cả hai bức tranh mà Lâm Hòa Tây vẽ treo ở đầu giường cũng từng bị nó kéo xuống.
Nghĩ đến đây, khóe môi Du Trùng khẽ vểnh lên, anh cúi người xoa đầu Alaska.
Bàn tay vừa đưa ra giữa không trung chợt khựng lại như đột nhiên nhớ ra chuyện gì.
Nụ cười bên môi Du Trùng thoáng cái bay sạch, anh đứng phắt dậy, vội bước lên tầng. Ngay một giây trước khi Lâm Hòa Tây mở cửa phòng ngủ ra, anh đứng trên hành lang gọi tên cậu.
Nhìn thấy Du Trùng với vẻ mặt cứng đờ xuất hiện trước mặt mình, Lâm Hòa Tây vô thức buông tay xuống hỏi:
– Sao thế?
Du Trùng dừng trước mặt cậu:
– Tôi lấy giúp cậu.
Lâm Hòa Tây gật đầu theo ý Du Trùng, đồng thời lùi khỏi cửa phòng ngủ, không có ý định nhìn trộm phòng ngủ của anh.
Du Trùng nhìn cậu một cái, không nói thêm gì nhiều, anh mở cửa bước vào phòng ngủ rồi thuận tay đóng cánh cửa phía sau lưng lại.
Lâm Hòa Tây hơi ngạc nhiên, không ngờ rằng trong phòng Du Trùng thật sự có thứ không thể cho người ngoài nhìn thấy. Sau sự ngạc nhiên thoáng qua, cảm xúc của cậu chùng xuống, hóa ra trong lòng Du Trùng cậu đã tự động bị đẩy sang phạm vi người ngoài.
Cánh cửa trước mặt không đóng kín, nhìn vào qua khe cửa có thể loáng thoáng thấy được khung tranh treo trên tường.
Trước đây khi ở chung với Lâm Hòa Tây, Du Trùng dần có thói quen treo tranh trên tường. Lâm Hòa Tây chợt hiểu ra, vội nhích sang bên cạnh, không nhìn vào trong qua khe cửa nữa.
Alaska theo Du Trùng lên tầng cũng bị nhốt luôn bên ngoài. Nó không đẩy cửa chui qua mà quay người dụi đầu chó vào đầu gối Lâm Hòa Tây.
Lâm Hòa Tây cúi người vỗ đầu Alaska, bị chú chó đẩy đi thêm mấy bước.
Trong lúc một người một chó đang chơi đùa, Alaska bất cẩn đâm vào cánh cửa phòng ngủ chính khiến nó mở ra một khe nhỏ.
Kịp thời nhận ra, Lâm Hòa Tây đứng thẳng người dậy định đóng cửa vào, nhưng chú mèo cam ngồi bên cạnh lại đi đến đó, vươn móng vuốt đẩy cửa khiến khe cửa càng rộng hơn.
Trong phòng không bật đèn, một tia sáng lọt vào qua khe cửa, chú mèo cam tò mò chen đầu qua khe cửa nhìn vào bên trong.
Lâm Hòa Tây chỉ đành vươn tay ra bế chú mèo lên.
Cảm nhận được động tác của cậu, chú mèo linh hoạt đâm mở cánh cửa, nhanh chóng lẻn vào trong.
Lâm Hòa Tây ngước mắt nhìn thoáng qua bên trong, nhận ra đây là một gian để quần áo.
Sợ mèo sẽ giẫm hỏng quần áo trong phòng, Lâm Hòa Tây không nghĩ nhiều, vội vàng vào tìm mèo.
Hai bên gian phòng đều là tủ quần áo đóng kín, mèo không chui được vào cũng không nhảy được lên. Chú mèo cam cứ thế chạy về phía trước, cuối cùng nó giẫm lên chiếc tủ thấp để nhảy lên tủ kính ở tận cuối phòng, tiếp đó không còn đường nào để đi.
Lâm Hòa Tây bước lên trước ôm mèo vào lòng, thoáng nhìn qua chiếc tủ trưng bày mèo con đang đứng, bấy giờ mới phát hiện trong tủ bày đủ loại khuy măng sét.
Lâm Hòa Tây không muốn nhìn nhiều, ôm mèo xoay người đi ra ngoài. Chợt một hình bóng quen thuộc trong tủ lướt nhanh qua tầm mắt cậu.
Lâm Hòa Tây dừng bước, tầm mắt không thể khống chế nhìn vào trong chiếc tủ trước mặt. Cuối cùng dừng trên đôi khuy măng sét ở giữa tủ kính.
Rõ ràng không phải là khuy măng sét đẹp nhất, cũng không phải dạng đắt tiền nhất ở đây, nhưng Lâm Hòa Tây nhìn nó hồi lâu chẳng muốn rời mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT