Mặc dù Lâm Hòa Tây cắt phép về nước, nhưng có một số việc vẫn cần phải xử lý từ xa, đa số thời gian cậu đều ở trong khách sạn không ra ngoài.

Cho đến khi Phương Thanh Ninh kết thúc công việc ở ngoài trở về và hẹn cậu ra ngoài ăn cơm.

Mấy năm ở nước ngoài, Lâm Hòa Tây đã quen v‹

mình cũng trống rỗng theo.

ệc đeo đồng hồ. Bây giờ về nước tháo đồng hồ ra, thỉnh thoảng giơ tay trái lên xem giờ mà chỉ thấy cổ tay trống rỗng, thậm chí cậu còn cảm thấy trong lòng

Buổi trưa trước lúc ra ngoài đến cuộc hẹn, Lâm Hòa Tây lấy chiếc đồng hồ cũ trong vali hành lý ra đeo vào.

Nơi hai người hẹn ăn là một nhà hàng cơm Tây rất nổi tiếng trong thành phố. Phương Thanh Ninh đến sớm hơn cậu, cô ăn mặc bình thường như học sinh, đeo kính đen và mũ lưỡi trai, ngồi ở vị trí góc tương

đối kín đáo đợi cậu.

Lâm Hòa Tây ngồi xuống trước mặt cô, suýt chút nữa đã không nhận ra.

Hiển nhiên cũng nhìn ra suy nghĩ của cậu, Phương Thanh Ninh tháo kính xuống đặt trên bàn, cười cong mi hỏi:

~ Không nhận ra đúng không?

Lâm Hòa Tây thành thật gật đầu, rồi lại lập tức nhướng mày:

~ Em dám tới trung tâm thành phố ăn cơm cơ à, không sợ bị fan nhận ra sao?

~ Em muốn đến đây ăn từ lâu lắm rồi, trước đây chẳng bao giờ đặt được. Huống hồ, - Phương Thanh Ninh phấn khởi mở thực đơn, không để bụng lời trêu chọc của Lâm Hòa Tây - Bây giờ em vẫn chưa nổi đến

mức độ đi trên phố cũng có fan nhận ra đâu.

Lâm Hòa Tây nghe vậy thì bật cười.

Hai người gọi món xong, trong lúc đợi đồ ăn mang lên, Phương Thanh Ninh không nhịn được hỏi cật

~ Lần này anh về nước có đi nữa không?

Lâm Hòa Tây không nghĩ nhiều:

~ Công việc của anh ở Mỹ.

Phương Thanh Ninh sững người:

~ Anh có thể về nước tìm việc mà.

~ Nếu như không có email của em, có lẽ bây giờ anh cũng sẽ chẳng về nước đâu. - Lâm Hòa Tây rũ mắt nhìn bàn ăn, sau giây phút im lặng ngắn ngủi cậu bình tĩnh lên tiếng - Em nói bao giờ Du Trùng sẽ kết

hôn?

Phương Thanh Ninh tỏ ra hoang mang:

~ Em không biết.

Không lường trước bản thân lại nhận được câu trả lời thế này, gương mặt Lâm Hòa Tây thoáng vẻ bất ngờ:



~ Không biết?

Phương Thanh Ninh trả lời thành thật:

~ Tất cả nguồn tin em nhận được không có thời gian chính xác.

Đáy lòng Lâm Hòa Tây chợt dâng lên tia hy vọng mỏng manh, cậu khẽ hỏi:

~ Có khi nào là tin giả không?

Phương Thanh Ninh lắc đầu:

~ Không phải.

Đã không phải tin giả, vậy thì loại trừ những khả năng có thể xảy ra, chỉ còn một đáp án duy nhất.

Phương Thanh Ninh bổ sung thêm:

~ Chính anh Du Trùng tung ra tin đó.

Người mất đi tự tin không phải không còn hi vọng, mà trong quá trình nảy sinh hi vọng lại đón nhận sự thất vọng và mất mát lớn lao.

Dẫu cho cố tỏ ra bình tĩnh nhưng giữa mày Lâm Hòa Tây vẫn không thể che giấu nổi thất vọng.

Chiều nay Phương Thanh Ninh phải đến công ty gặp người đại diện, hai người ăn cơm xong cũng không nán lại nhà hàng lâu.

Trợ lý lái xe đến đón cô, Phương Thanh Ninh đeo kính râm lên, cùng Lâm Hòa Tây xuống tầng rời khỏi đây.

Cuối tuần đông người, hầm đỗ xe của khu thương mại đã không còn nhiều vị trí. Trợ lý chỉ có thể dừng xe ở vị trí đỗ tạm thời trên đường đối diện quảng trường trước khu thương mại, để Phương Thanh Ninh

đi bộ ngang qua quảng trường, sang đường lên xe.

Lâm Hòa Tây phải đến bên quảng trường gọi xe nên cũng chung đường với cô.

Chẳng qua khi hai người đi đến đài phun nước giữa quảng trường thì xảy ra sự cố nho nhỏ.

Bộ phim Phương Thanh Ninh tham gia diễn xuất gần đây đang nổi, có fan phim đi ngang qua đường nhận ra Phương Thanh Ninh diễn vai trong phim nên đã vây quanh cô trước đài phun nước, hỏi Phương

Thanh Ninh có thể ký tên và chụp ảnh chung không, dẫn tới một màn xáo động nhỏ ở quảng trường.

Lâm Hòa Tây bị những fan đó đẩy ra khỏi đám người, muốn bước lên giải vây cho cô nhưng khi ngước mắt lên nhìn thấy người đang rảo bước về phía họ, cậu vô thức đứng ngây ra tại chỗ.

Cậu thực sự bất ngờ, rõ ràng thành phố mà cậu trưởng thành vô cùng rộng lớn.

Cho dù đứng yên tại chỗ không cử động thì mỗi giây mỗi phút trôi qua đều có những gương mặt xa lạ đi ngang mình, vậy mà cậu lại có thể gặp Du Trùng hai lần chỉ trong ba ngày về nước.

Phản ứng đầu tiên của Lâm Hòa Tây là nhờ những fan trước mặt che chắn để tháo chiếc đồng hồ có vẻ cũ kỹ trên tay mình xuống.

Rõ ràng Phương Thanh Ninh không mấy khi gặp phải cảnh này, chỉ biết lấy lý do những người kia nhận nhầm, cố gắng chen ra khỏi vòng vây, đi tới đứng bên cạnh Lâm Hòa Tây.

Còn chưa kịp kéo Lâm Hòa Tây đi, những người kia lại vây tới bám riết không buông, chặn cả Lâm Hòa Tây và Phương Thanh Ninh giữa đài phun nước và bức tường người.

Những fan vây quanh bọn họ chen lấn xô đẩy lẫn nhau để tới gần Phương Thanh Ninh, trong lúc hỗn loạn có người huých mạnh vào khuỷu tay Lâm Hòa Tây đang nâng lên, đụng bay chiếc đồng hồ cậu vừa

mới tháo xuống cầm trong tay.



Chiếc đồng hồ bay lên vẽ ra một đường cong không cao cũng không thấp, cho tới khi rơi thẳng vào trong đài phun nước phía sau lưng rồi nhanh chóng chìm xuống đáy.

Sắc mặt Lâm Hòa Tây thoáng cái lạnh lẽo, cậu vươn tay đẩy những người bên cạnh mình vẫn còn đang chen chúc về phía Phương Thanh Ninh, xoay người nhấc chân nhảy vào trong đài phun với mực nước

ngập không quá đùi kia. Cậu xắn tay áo, cúi người tìm kiếm chiếc đồng hồ trong đài phun nước trải đầy những đồng tiền xu ước nguyện.

Động tác tìm kiếm không giấu nổi vội vã.

Cũng may là nước ở đài phun trong suốt nhìn thấy tận đáy, Lâm Hòa Tây nhanh chóng vớt được chiếc đồng hồ của mình từ dưới nước lên, không nhìn nhiều mà nhét thẳng vào túi áo khoác ngay.

Khi ngẩng đầu lên, Du Trùng đã dẫn theo người đi đến bên cạnh đài phun nước.

Bảo vệ của khu thương mại giải tám đám đông vây quanh Phương Thanh Ninh, những tiếng kêu trầm bổng vang lên bên tai, Lâm Hòa Tây như không nghe thấy gì hết, thậm chí còn quên mất phải bước ra

khỏi nước.

Đám người trên quảng trường ồn ào nhốn nháo, trong đó không ít những người qua đường tò mò quay đầu hóng chuyện. Nửa người dưới Lâm Hòa Tây ướt rượt, cậu cứ đứng trong đài phun nước như thế,

nhìn chằm chằm người trước mặt.

Lần đầu tiên gặp mặt cậu bị nhốt trong thang máy, lần thứ hai gặp mặt cậu đang nhặt đồ trong đài phun nước.

Dường như sau khi về nước, mỗi lần gặp Du Trùng đều không phải cảnh tượng hay ho gì, thậm chí còn có thể nói là nhếch nhác. Mà cho đến hiện tại, cậu cũng chưa nói chuyện tử tế với Du Trùng câu nào.

Vì vậy đến lúc này đây cậu cũng không chắc chắn Du Trùng có bằng lòng nói chuyện với cậu không, giống bạn bè bình thường ôn lại chuyện cũ chẳng hạn.

Lâm Hòa Tây bỗng dưng cảm thấy buồn cười, cuối cùng vẫn cố gắng nhịn xuống.

Nhưng cậu nhanh chóng biết được, Du Trùng không muốn ôn lại chuyện cũ với cậu, anh chỉ bình tĩnh nói:

~ Còn đứng đó làm gì? Nhặt được đồ rồi thì ra đi.

Lâm Hòa Tây cũng thản nhiên trả lời anh:

~ Cậu lùi về sau chút đi.

Du Trùng khựng lại, bàn tay giơ giữa không trung khẽ khàng chuyển hướng, đút vào túi quần một cách tự nhiên, đồng thời cũng lùi về sau hai bước.

Lâm Hòa Tây chống hai tay lên thành đài phun nước, bật người trèo ra ngoài, mang theo không ít bọt nước.

Cậu đứng vững bên đài, vùng xung quanh vốn dĩ khô ráo giờ đây lập tức ướt sững.

Không chỉ có thế, hai bên quần thấm ngấm nước trở nên nặng trịch, lớp vải vừa ướt vừa dính dán sát vào da đùi cậu, ống quần dài còn không ngừng nhỏ nước xuống dưới.

Du Trùng bước lên đứng trước mặt Lâm Hòa Tây, ánh mắt mang theo cảm xúc khó dò lướt qua túi áo khoác của cậu, sau đó chợt hỏi:

~ Cậu vừa nhặt gì đấy?

Lâm Hòa Tây sững người, lấy ra tấm thẻ phòng còn dính bọt nước trong túi áo khoác.

Cậu xòe lòng bàn tay cầm chiếc thẻ phòng cho Du Trùng xem, bình tĩnh mỉm cười:

~ Thẻ phòng, tôi nhặt thẻ phòng của tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play