Sau khi đón Giáng Sinh ở phương Bắc trở về, chỉ còn vài ngày nữa là hết tháng mười hai.

Thầy cô các môn trong học viện cũng bắt đầu thống kê tình hình đến lớp của sinh viên trong học kỳ này, sắp xếp nội dung ôn tập và thi cuối kỳ. Lâm Hòa Tây cũng không đến Học viện Mỹ thuật học nữa.

Học viện Quốc tế thu nhận những học sinh thế nào thì trong lòng lãnh đạo nhà trường đều biết cả. Bởi vậy nên thí cuối kỳ hằng năm ở Học viện Quốc tế có thể nói thì bừa cũng qua.

Cơ sở chính hoàn toàn trái ngược lại với Học viện Quốc tế, những kỳ thi lớn nhỏ trong một kỳ đều vô cùng nghiêm ngặt.

Trường tổ chức tuần thi vào tháng một, mặc dù thành tích của Du Trùng tốt nhưng trước ngày thi cũng phải đến thư viện học mấy ngày.

Trong thư viện, Du Trùng ngồi đọc sách chuyên ngành, Lâm Hòa Tây ngoan ngoãn ngồi một bên học tiếng Anh.

Chu Huyên ngồi đối diện nhìn thấy mà tấm tắc lạ lùng, cậu ta lén lút trêu chọc hai người trong nhóm phòng ngủ, quả thực đúng là trường hợp yêu đương kiểu mẫu của sinh viên đương đại.

Ngay cả Triệu Độ và Dương Quyển đều cảm thấy rối rắm, thậm chí trong lúc nhàn rỗi Triệu Độ còn bắt đầu suy nghĩ có nên tìm một người bạn gái học giỏi trước khi thi cuối kỳ để đốc thúc mình học hành chăm

chỉ không.

Thời gian mấy ngày cuối tháng cũng không hẳn dùng để ôn tập cả, vào ngày cuối tháng, sẽ có bắn pháo hoa cùng với hoạt động đón năm mới quy mô lớn của công viên bên sông. Hai ngày trước Chu Huyên đã

đăng trong nhóm phòng ngủ hỏi mọi người có muốn cùng nhau đến bờ sông đón năm mới không.

Ba người còn lại không có ý kiến gì.

Mỗi năm bên sông đều tổ chức bắn pháo hoa vào những ngày lễ lớn, mà đêm bắn pháo hoa nhất định sẽ gây ra cục diện tắc nghẽn giao thông bên bờ sông, muốn đi ngắm pháo hoa, không có xe thì không về

được trường.

Mặc dù Du Trùng và Chu Huyên có xe, nhưng đón năm mới xong về trường ngay cũng không kịp vào ký túc trước giờ đóng cửa.

Bốn người đã đặt trước phòng có thể ngắm cảnh sông ở khách sạn gần đó.

Du Trùng và Lâm Hòa Tây một phòng, Dương Quyển và Triệu Độ một phòng, chỉ còn mình Chu Huyên lẻ loi một phòng.

Ngày cuối cùng của năm cũ vừa hay vào thứ bảy, chiều ngày hôm đó năm người lái xe đến khách sạn, quyết định nghỉ ngơi hai tiếng trước, tiếp đó mới ra ngoài ăn cơm tối và xem pháo hoa.

Chẳng qua nằm ở khách sạn nghịch điện thoại cũng chán, Chu Huyên lục được hai bộ bài Tây trong phòng, gọi Dương Quyển, Triệu Độ đến phòng Du Trùng và Lâm Hòa Tây đánh bài.

Khi ba người gõ cửa, Du Trùng đang ôm Lâm Hòa Tây ngồi trên giường, áo Lâm Hòa Tây cũng đã bị vén lên đến ngực.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lâm Hòa Tây nhổm người định đứng dậy, Du Trùng đã ấn cậu về giường:

~ Mặc kệ bọn họ đi.

Lâm Hòa Tây cũng không quan tâm đến nữa.

Nhưng tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn bám riết không buông, Chu Huyên cổ ý đứng ngoài hành lang gõ ầm trời.

Cho dù hai người trong phòng vốn định làm gì đó thì giờ phút này cũng bị tiếng ồn ào ngoài cửa quét sạch hứng thú.

Lâm Hòa Tây bò ra khỏi chân anh, Du Trùng đứng dậy mở cửa.

Giây phút cửa phòng mở ra, nhìn thấy ba người Chu Huyên đứng bên ngoài hành lang, sắc mặt Du Trùng chẳng tốt chút nào.

Càng thấy mặt anh khó coi thì Chu Huyên lại càng vui.

Quen Du Trùng bao nhiêu năm nay, ngày nào cậu ta cũng ăn ba bữa cơm, Du Trùng cũng ăn ba bữa, cũng không thấy Du Trùng ăn nhiều hơn một bữa nào, tại sao cậu ta còn độc thân mà Du Trùng đã có vợ

ôm tồi.

Nghĩ đến đây, Chu Huyên phất tay, mang theo hai người phía sau nghênh ngang đi vào trong phòng, tầm mắt lướt qua ga giường trắng nhãn nhúm, rồi giả vờ giả vịt hỏi:

~ Không làm phiền đến chuyện tốt của hai người chứ?



Lâm Hòa Tây ngồi trên giường, nghiêng đầu nhìn cậu ta, cười nhạt một tiếng:

~ Hay là cậu hỏi Du Trùng câu này thử xem?

Chu Huyên làm như không nghe thấy, kéo chiếc ghế dựa ngoài ban công ngồi xuống.

Du Trùng đóng cửa đi vào, khoanh tay đứng trước mặt cậu ta hỏi:

~ Có chuyện gì không?

~ Cũng không có chuyện gì. - Chu Huyên móc hai bộ bài ra quăng lên giường - Ba thiếu một, có chơi không?

Sắc mặt Du Trùng đã khôi phục bình thường, anh ngồi xuống bên giường, đổ bài ra, quay sang hỏi Lâm Hòa Tây:

~ Em có biết chơi không?

Lâm Hòa Tây bật cười:

~ Biết.

Trong năm người chỉ có mình Dương Quyển không biết đánh, cậu ta xoay người bê chiếc ghế đầu ở góc đến ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Chu Huyên.

Bọn họ không chơi thua tiền mà dán giấy và vẽ rùa lên mặt để thay cho tiền.

Chu Huyên gọi điện cho lễ tân mang bút cùng các vật dụng khác lên, quay sang nhét đống đồ đó vào trong tay Dương Quyển, giao nhiệm vụ cho cậu ta:

~ Ông cắt những mảnh giấy này ra thành sợi dài đi.

Dương Quyển gật đầu đồng ý, ngoan ngoãn cúi đầu ngồi một bên, yên lặng cắt giấy.

Bọn họ chơi đấu địa chủ bốn người.

'Ván đầu tiên Triệu Độ làm địa chủ, ba người kia chung một phe. Triệu Độ không đánh lại ba người, nhanh chóng nhận thua.

Du Trùng hỏi:

~ Vẽ rùa hay dán giấy?

Triệu Độ trả lời rất nhanh:

~ Dán giấy.

Chu Huyên quay đầu dặn Dương Quyển:

~ Dán giấy cho cậu ấy đi.

Dương Quyển cầm mảnh giấy đã bôi sẵn keo dán lên trán Triệu Độ.

'Ván hai Du Trùng làm địa chủ, ba người cùng phe kia thua lớn.

Du Trùng hỏi:

~ Vẽ rùa hay dán giấy?

Ba người không ai bảo ai mà cùng chọn dán giấy.

Dương Quyển cầm giấy dán lên mặt họ theo thứ tự.

Sau hai ván chỉ có mình mặt Du Trùng vẫn sạch sẽ, Lâm Hòa Tây chủ động lôi kéo Triệu Độ và Chu Huyên, cười híp mắt nói:

~ Ván sau lật đổ anh ấy.



Triệu Độ và Chu Huyên còn chưa nói gì, Du Trùng đã híp mắt ra vẻ nguy hiểm:

~ Muốn lật đổ anh hả? Lâm Hòa Tây, rốt cuộc em đang đứng về phía bên nào?

Lâm Hòa Tây hất cằm, cười toe với anh:

~ Trong bài bạc không có bạn trai.

Du Trùng vừa tức vừa buồn cười, trầm giọng cất lời:

~ Anh thấy tối nay em muốn bị anh làm thì đúng hơn đấy.

Lâm Hòa Tây vừa mới định tiếp lời đã bị Chu Huyên gõ bàn thật mạnh cắt ngang, giọng điệu lạnh tanh không tình cảm:

~ Hai người tán tỉnh nhau cũng phải xem hoàn cảnh chứ, coi mấy người chúng tôi như không khí à?

Du Trùng thờ ơ liếc nhìn cậu ta:

~ Giây phút cậu giơ tay lên gõ cửa, thì cậu nên chuẩn bị tâm lý trước cho tình huống thế này rồi.

Chu Huyên không cãi được lời nào.

Kết quả người thứ ba bắt được thân phận địa chủ, nháy mắt bị cô lập không có ai bấu víu chính là bản thân Lâm Hòa Tây.

~ Quả nhiên không thể làm bừa quá sớm. - Cậu khẽ lầm bẩm, ngước mắt lên nhìn qua sườn mặt Du Trùng, nhân lúc mọi người cúi đầu xem bài, cậu lặng lẽ vươn chân ra, khẽ cọ vào hông anh.

Cảm nhận được động tác của cậu, Du Trùng không quay đầu mà chỉ vòng tay qua hông, nắm lấy bàn chân trần của cậu lộ ra ngoài không khí, ngước mắt lên nhìn thoáng qua.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Lâm Hòa Tây mỉm cười dịu dàng với anh, sau đó nháy mắt hỏi trong im lặng: “Phản bội không?”

Du Trùng hiểu ý cậu ngay tức thì, nhướng mày với vẻ khó dò: “Em đã lật mặt trước, vậy thì bây giờ anh có vô tình cũng không quá đáng đâu nhỉ?”

Sắc mặt Lâm Hòa Tây thoáng cái thay đổi, biểu cảm như thể biết vậy đã không làm.

Du Trùng thản nhiên nhếch môi, bàn tay nắm lấy chân cậu khẽ siết chặt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mắt cá chân, lẳng lặng ám thị với cậu: “Em muốn hối lộ anh bằng gì?”

Lâm Hòa Tây nghiêm túc suy nghĩ, rồi mới giơ cao bài trong tay lên, khẽ chạm môi lên đó. Mặc dù đang hôn bài nhưng khóe mắt lại nhìn chằm chằm môi Du Trùng.

Cậu nhìn thẳng vào anh không chớp mắt.

Ánh mắt Du Trùng nhìn cậu càng thêm sâu thăm thẳm, Du Trùng chậm rãi vươn tay xoa đôi môi mình, không biết đang nghĩ gì.

Nhìn thấy biểu cảm của anh thay đổi, thầm nghĩ hơn phân nửa là thành công rồi, trong mắt Lâm Hòa Tây ánh lên nét cười lấp lánh.

Không ngờ trong đầu vừa mới ny ra suy nghĩ đã thấy Du Trùng buông tay xuống, lắc đầu từ chối cậu, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.

Nụ cười trên gương mặt Lâm Hòa Tây cứng đờ, chỉ đành tăng thêm tiền, giả vờ thờ ơ vén vạt áo lên đưa tay vào trong áo, nhờ bài che chắn cậu khẽ ngoắc ngón tay ra hiệu với Du Trùng.

Du Trùng hơi sững lại, sau đó khẽ nhếch môi, lặng lẽ thốt ra hai từ với cậu: “Đồng ý.”

Hai người quay mặt về hai phía khác nhau.

Đợi hồi lâu không thấy Lâm Hòa Tây ra bài, Chu Huyên và Triệu Độ ngẩng đầu lên thúc giục, nhưng chỉ nhận thấy bầu không khí không bình thường giữa Lâm Hòa Tây và Du Trùng, còn Dương Quyển ngồi bên

cạnh Chu Huyên mặt mày đỏ bừng.

Triệu Độ nhất thời cảm thấy khó hiểu, quay sang hỏi Dương Quyển:

~ Ông nóng lắm à?

Ánh mắt Dương Quyển nhanh chóng lướt qua người Lâm Hòa Tây và Du Trùng, lắc đầu nguầy nguậy giải thích:

~ Không, tôi có nóng đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play