Lâm Hòa Tây lấy điện thoại ra muốn gọi điện cho người trong ủy ban chấp
hành đoàn Học viện mỹ thuật, thì Du Trọng lại gọi điện tới trước.
Đối phương đã về trường, gọi hắn đi ăn lẩu.
Lâm Hòa Tây hỏi cậu hẹn gặp ở đâu.
Du Trọng nói thẳng qua điện thoại: “Anh chờ em ở cửa nam trường học.”
Lâm Hòa Tây cúp máy, quay đầu bước về hướng lúc mình đi tới, tạm thời ném chuyện bức tranh ra sau đầu.
Cùng ăn lẩu có cả Triệu Độ và Dương Quyển.
Triệu Độ vẫn nhớ Du Trọng từng nói muốn mời cậu ta ăn cơm, lại nghe nói Du
Trọng đã về trường, cho nên đề nghị đi tới quán lẩu lâu năm ở phố đại
học để ăn lẩu.
Trùng hợp Chu Huyên có chuyện không ở trường, cho nên đi ăn lẩu chỉ có bốn người bọn họ.
Lúc Lâm Hòa Tây và Du Trọng tới, vừa lúcTriệu Độ và Dương Quyển lấy số xếp hàng xong, đã ngồi trong quán chờ họ.
Bốn người quét mã QR gọi món ăn, Lâm Hòa Tây đứng dậy đi lấy chén đĩa ở khu tự phục vụ.
Khu tự phục vụ hơi đông người, hắn đứng bên cạnh chờ một lúc, mới đi lấy chén đĩa.
Chỉ một lát sau, hắn bưng hai chén đĩa đi về thì thấy có người đã ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Du Trọng đưa lưng về phía hắn.
Lâm Hòa Tây liếc một cái lập tức nhận ra tấm lưng kia là em trai không chính thức của hắn.
Hắn bưng chén đĩa tới gần, vừa lúc nghe Lâm Đồng hỏi: “Anh Trọng, các anh và anh Huyên tới ăn lẩu à?”
Du Trọng lời ít ý nhiều: “Không phải.”
Lâm Đồng lại hỏi: “Vậy đi với ai? Em biết không?”
Người ngồi trước bàn chưa mở miệng, ngược lại trên đỉnh đầu có giọng nói rớt xuống: “Biết.”
Lâm Đồng không hiểu gì, theo bản năng chỉ cảm thấy giọng nói quen thuộc, quay đầu sang hỏi là ai.
Để chén đĩa xuống bên tay cậu ta, Lâm Hòa Tây từ tốn đọc nhấn rõ từng chữ, nói: “Tôi.”
Lúc này Lâm Đồng mới phản ứng kịp, đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, mở to
hai mắt nổi giận đùng đùng nhìn hắn: “Tại sao lại là anh?”
“Tại
sao không thể là tôi?” Lâm Hòa Tây dù bận vẫn ung dung đứng bên cạnh bàn nhìn lại cậu ta, “Còn cậu muốn chiếm chỗ ngồi của tôi tới khi nào?”
Sắc mặt Lâm Đồng có chút khó coi, đè nén cơn giận trong lòng quay đầu nhìn sang Du Trọng.
Giọng Du Trọng nhàn nhạt nói: “Không phải cùng bạn học tới đây ăn lẩu à? Cậu đi trước đi.”
Lâm Đồng không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nhường chỗ cho Lâm Hòa
Tây, chậm rãi bước ra ngoài hai bước, nhưng không nhịn được quay đầu
liếc mắt nhìn về phía Lâm Hòa Tây một cái.
Lại thấy sau khi đối
phương ngồi xuống trước bàn, động tác vô cùng tự nhiên cầm ly nước Du
Trọng đã uống, đặt môi lên miệng ly uống một ngụm.
Còn Du Trọng
hiển nhiên nhận ra hành động của Lâm Hòa Tây, cũng không nói gì, vẻ mặt
như thường nhận ly nước kia từ tay Lâm Hòa Tây, đặt lại bên tay mình.
Lâm Đồng dừng bước, trong lòng không tránh khỏi sinh ra cảm giác vi diệu và kỳ quái.
Cậu ta lại quay về trước mặt Lâm Hòa Tây, vẻ mặt khó hiểu nhìn chằm chằm hắn.
Khi cậu ta chăm chú nhìn thì Lâm Hòa Tây ngẩng đầu lên, trong giọng nói có mấy phần thờ ơ: “Còn việc gì à?”
Thu hồi tầm mắt quan sát hắn, Lâm Đồng lạnh mặt nói: “Cho tôi ly nước, tôi khát.”
Lâm Hòa Tây nhìn quanh bàn, cuối cùng lười biếng mở miệng: “Không có ly mới.”
Đã dự đoán hắn có thể sẽ nói như vậy, tầm mắt Lâm Đồng lia tới ly nước bên tay Du Trọng: “Tôi có thể dùng ly kia.”
Lâm Hòa Tây nghe vậy, khẽ cong môi lên: “Đó là ly của Du Trọng, cậu nên hỏi anh ấy có nguyện ý hay không.”
Đôi mắt Lâm Đồng mong chờ nhìn Du Trọng.
Người nọ vẫn không nhúc nhích, chỉ ngước mắt quét cậu ta một cái, nói: “Tôi không có thói quen xài chung ly với người khác.”
Ánh mắt Lâm Đồng càng kỳ quái hơn.
Trên thực tế, dù không chủ động hỏi Du Trọng, thì quen biết đối phương lâu
như vậy, trong lòng Lâm Đồng tất nhiên cũng hiểu rõ, quả thật Du Trọng
không có thói quen xài chung bất kỳ đồ ăn hoặc ly nước với người khác.
Vậy mà chính xác cậu ta tận mắt nhìn thấy, Lâm Hòa Tây dùng cái ly uống nước của Du Trọng.
Nếu không có thói quen xài chung ly với người khác, như vậy Lâm Hòa Tây được coi là ai trong mắt Du Trọng?
Nhịn được xúc động buột miệng nói ra, vẻ mặt Lâm Đồng kỳ quái rời đi.
Xác định đối phương đi xa, Triệu Độ mới nhìn Lâm Hòa Tây, vẻ mặt phức tạp
mở miệng nhắc nhở: “Cậu vừa dùng cái ly uống nước của Du Trọng, hình như bị cậu ta thấy.”
“Bọn tôi đang yêu nhau, đâu phải vụng trộm.” Lâm Hòa Tây thờ ơ cười một tiếng, “Không có gì không thể bị thấy.”
Tình yêu đồng tính đặt ở trong cuộc sống thực tế có thể coi là thiểu số,
kinh hãi sự hào phóng và thản nhiên của hắn, hồi lâu sau Triệu Độ vẫn
không nói ra lời.
Dương Quyển lại dần dần hoang mang, “Vậy tại sao lúc trước phải lừa dối bọn tôi?”
Vẻ mặt Lâm Hòa Tây còn hoang mang hơn cả cậu ta: “Lừa gạt các cậu lúc nào? Không phải ngày thứ hai liền nói cho các cậu biết luôn à?”
Dương Quyển nghiêm túc nhớ lại một lúc, “Lần trước Chu Huyên dẫn tôi tới
phòng Du Trọng mượn âu phục ấy, cậu còn núp trong tủ quần áo ở trong
phòng ngủ không cho tôi lên tiếng.”
Triệu Độ đúng lúc trưng ra bộ mặt hết sức ngạc nhiên “Đúng là tôi bỏ qua quá nhiều.”
Đến lượt người im lặng đổi thành Lâm Hòa Tây và Du Trọng.
Du Trọng hỏi cậu ta: “Chu Huyên biết lúc nào?”
Dương Quyển buột miệng nói ra chi tiết: “Đêm hôm chúng ta leo núi ấy.”
Hai người trong cuộc còn chưa lên tiếng, đã thấy Triệu Độ trợn mắt há hốc
mồm nói: “Thì ra khi đó các cậu đã ở cùng một chỗ, giấu đúng là kỹ
thật.”
Vẻ mặt Lâm Hòa Tây càng trở nên phức tạp và không biết nói gì.
Ăn lẩu đến bảy giờ mới kết thúc, Du Trọng đứng dậy đi tới quầy thu tiền
tính tiền, còn lại Lâm Hòa Tây và hai người kia chậm rãi đi đằng sau.
Đi nửa đường hắn cầm điện thoại ra xem, sờ túi khắp người cũng không tìm
thấy, mới nhớ ra hình như điện thoại mình đặt lên bàn còn chưa cầm, lại
quay lại bàn ăn tìm điện thoại.
Lúc lấy được điện thoại xong đi
tới quầy thu tiền tìm ba người kia thì bên cạnh quầy thu tiền chỉ còn
lại một mình Du Trọng đang chờ hắn.
Lâm Hòa Tây theo đối phương đi ra bên ngoài quán, “Hai người họ đâu?”
Du Trọng dừng trên đường dành cho người đi bộ phía trước quán, đưa ngón tay chỉ về phố đối diện: “Đi mua trà sữa rồi.”
Lâm Hòa Tây gật đầu một cái, cùng Du Trọng đứng dưới đèn đường bị hỏng chờ bọn họ.
Xe máy đưa đồ ăn chạy như bay ngang đường dành cho người đi bộ, Du Trọng đưa tay ôm cổ hắn, kéo Lâm Hòa Tây lùi về sau.
Xe gắn máy lập tức chạy xa, tay Du Trọng vòng qua cổ hắn vẫn không buông
ra, cúi đầu hít hà cổ hắn, khẽ cười nhạo nói: “Cả người toàn mùi lẩu.”
Lâm Hòa Tây nghe vậy, cũng nghiêng mặt ngửi ngửi Du Trọng, rồi sau đó chậm rãi nhướng mày, “Anh cũng có khác gì đâu?”
Cổ tay Du Trọng ôm hắn hơi xiết chặt, giọng vi diệu cao lên: “Anh cũng giống vậy à?”
Lâm Hòa Tây không nói gì, mà quay đầu nhìn hai bên đường phố, không thấy
người đi đường chú ý tới họ đang đứng dưới ánh sáng mờ tối.
Hắn ghé sát mặt Du Trọng muốn hôn cậu, khó khăn lắm mới chạm tới môi đối phương thì điện thoại Du Trọng vang lên.
Lâm Hòa Tây sửng sốt, không thể làm gì khác hơn là lùi khỏi người Du Trọng, nhìn đối phương lấy điện thoại ra nghe máy.
Điện thoại của Triệu Độ gọi tới, đầu bên kia điện thoại đối phương hỏi Lâm
Hòa Tây thích trà sữa vị gì, Lâm Hòa Tây trực tiếp nhận điện thoại trong tay Du Trọng, nói với Dương Quyển, “Bây giờ tôi qua.”
Đầu bên kia điện thoại Dương Quyển đáp một tiếng được.
Lâm Hòa Tây cúp điện thoại, trả di động lại cho Du Trọng, xuyên qua đường đi về phía quán trà sữa phía đối diện.
Trong nhà hàng lẩu phía sau Du Trọng, Lâm Đồng đứng im bên cạnh cửa sổ, đôi
mắt chăm chú nhìn bóng lưng Lâm Hòa Tây càng chạy càng xa, trong đầu
toàn là hình ảnh lúc Lâm Hòa Tây hôn Du Trọng mà đối phương tránh cũng
không tránh.
Đi siêu thị đã có thể giải thích, chuyện dùng chung
ly nước cũng đã có thể giải thích, vẻ mặt Lâm Đồng vừa khiếp sợ vừa vô
cùng căm phẫn.
Bạn học bên cạnh đã đi được một khoảng, sau khi phát hiện khác thường lại lùi về, vẻ mặt nghi ngờ: “Cậu đang nhìn gì vậy?”
Lâm Đồng chợt lấy lại tinh thần, không yên lòng đáp: “Không nhìn gì.”
Bạn học kéo cậu ta đi, những người khác chờ trước cửa nhà hàng thấy bọn họ ra tới, lập tức đề nghị tiếp theo đi chơi ở đâu.
Mấy người đều có chút do dự, cuối cùng không hẹn mà cùng nhìn Lâm Đồng: “Cậu thấy thế nào?”
Lâm Đồng im lặng một lúc, đột nhiên đưa tay đẩy bọn họ ra, bước nhanh về
phía mấy người Du Trọng đang đứng bên đường, cố nén tức giận mở miệng
hỏi: “Anh Trọng, anh và Lâm Hòa Tây ở cùng một chỗ sao?”
Du Trọng xoay người lại, nhíu chặt mày nhìn cậu ta, “Đúng.”
Lâm Đồng nghe thế lập tức nổi giận đùng đùng, nhất thời liều mạng bật thốt
lên: “Anh ta không thật lòng! Anh ta ở một chỗ với anh là vì cá cược với em!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT