Tối hôm đó, Lâm Hòa Tây cũng không qua đêm ở nhà Du Trọng.
Sáng hôm sau, Du Trọng xuống lầu gõ cửa, gọi hắn cùng tới trường.
Biết đối phương buổi sáng cũng có tiết, Lâm Hòa Tây tiện thể nói với Du Trọng: “Anh gửi thời khóa biểu của anh cho em đi.”
Lúc nói lời này, hai người vẫn đang ngồi trong quán ăn sáng ở phố đại học.
Du Trọng tìm tài khoản hắn trong danh sách wechat, sau đó gửi thời khóa
biểu cho hắn: “Muốn cái này làm gì?”
Lâm Hòa Tây cúi đầu nhận, giọng điệu lười biếng: “Bây giờ không dùng, nói không chừng sau này có lúc sẽ dùng tới.”
Nói xong, lại gửi phần thời khóa biểu của mình cho Du Trọng, hắn ngẩng đầu
cười nói: “Vì lý do công bằng, em cũng gửi thời khóa biểu của em cho
anh.”
Du Trọng thuận tay lưu lại, hỏi ngược lại hắn: “Thời hạn thuê phòng của em là bao lâu?”
Lâm Hòa Tây nói: “Đến khi tốt nghiệp năm 4 đại học.”
Du Trọng thờ ơ gật đầu: “Em tìm thời gian cho thuê lại đi.”
Lâm Hòa Tây dừng lại, sau đó hiểu được thâm ý trong lời cậu nói, đôi mắt dính ý cười, “Muốn sửa phòng ngủ phụ cho em ngủ à?”
Du Trọng không phản bác được, “Em từng thấy ai yêu nhau mà còn phải chia phòng ngủ không?”
Ánh mắt Lâm Hòa Tây nhìn cậu dần trở nên phức tạp, “Em cho rằng anh cần một khoảng thời gian để thích ứng.”
Du Trọng không hiểu nhướng mày, “Thời gian thích ứng cái gì?”
Giọng Lâm Hòa Tây trêu ghẹo: “Thời gian thích ứng đối với chuyện xu hướng giới tính của mình đột nhiên xảy ra thay đổi.”
Vẻ mặt Du Trọng không xê xích chút nào, “Cũng không phải chưa từng ngủ cùng nhau.”
Hình ảnh cùng giường chung gối cùng Du Trọng trong khách sạn ở bờ biển hiện
lên trước mắt, đôi mắt Lâm Hòa Tây sáng lên, “Lúc đấy khác.”
Du Trọng vén mi mắt lên hỏi: “Có gì mà khác?”
Lâm Hòa Tây nhìn cậu không chớp mắt, “Quan hệ của chúng ta khác nhau, anh cũng chưa thích em.”
Du Trọng muốn phản bác lời hắn.
Liếc thấy đôi mắt Lâm Hòa Tây ẩn chứa ý cười thì mới đột nhiên kịp phản ứng, Lâm Hòa Tây đang cố ý gài bẫy cậu.
Du Trọng cười hừ môt tiếng, không nói gì thêm
Vẻ mặt Lâm Hòa Tây lộ chút tiếc nuối, cũng không tiếp tục truy vấn nữa, gắp bánh bao hấp trước mặt bỏ vào miệng.
Từ sau khi bước ra khỏi quán ăn sáng, đến khi băng qua quảng trường lối vào trường học, hai người không nhắc tới chuyện này nữa.
Họ tách nhau ra trước trường học của Lâm Hòa Tây.
Lâm Hòa Tây bước về phía trước hai bước, lại bị Du Trọng phía sau gọi lại: “Trưa tan học cùng ăn cơm.”
Hắn quay đầu lại, gật đầu đồng ý.
Du Trọng vẫn có dấu hiệu chưa muốn đi, nhìn hắn không nói gì.
Lâm Hòa Tây đi vòng về trước mặt đối phương, “Còn chuyện gì à?”
Du Trọng dừng một lát, rồi nói với hắn: “Có thời gian thì cùng đi siêu thị mua đồ dùng hàng ngày.”
Lâm Hòa Tây nói, “Ừ.”
Du Trọng vẫn không đi.
Lâm Hòa Tây hạ thấp giọng, trêu đùa gọi cậu: “Anh trai Du Trọng.” Hắn hơi
rũ mắt, “Không phải anh đối với em là khó bỏ khó rời đấy chứ?”
Du Trọng nghe vậy, hơi híp mắt nói: “Muốn gọi anh trai, sau này có rất nhiều cơ hội cho em gọi.”
Vẻ mặt nghi ngờ của Lâm Hòa Tây có cả mấy phần tìm tòi nghiên cứu: “Anh đang ám chỉ em cái gì?”
Sắc mặt đối phương như thường rũ mắt nhìn điện thoại, cũng không nói gì thêm.
Theo tầm mắt cậu nhìn rõ thời gian trên điện thoại, Lâm Hòa Tây nhắc nhở: “Nếu anh không đi thì muộn giờ mất.”
Du Trọng cất điện thoại, rốt cuộc vẫn phải mở miệng nói: “Không phải em muốn biết khi đó anh đã thích em hay chưa sao?”
Lâm Hòa Tây sửng sốt, hiển nhiên không ngờ rằng, Du Trọng muốn nói là chuyện này.
“Em thật sự nghĩ ai đó tùy tiện ngâm nga vài tiếng,”, ánh mắt đối phương
quét qua mặt hắn, trên mặt ão não lại bất lực, “Là anh có thể nổi phản
ứng à?”
Lâm Hòa Tây không nói gì, ý cười nơi đáy mắt dần lan ra.
Du Trọng nói dứt lời, xoay người muốn đi.
Lâm Hòa Tây lại gọi cậu.
Đến lượt Du Trọng quay đầu lại hỏi: “Còn việc gì?”
Lâm Hòa Tây đứng tại chỗ, giương môi cười với cậu: “Em cũng thế.”
Hắn nói: “Không phải bất cứ người nào, em cũng bằng lòng ngủ cùng hắn đâu.”
Lúc vào lớp, Lâm Hòa Tây bị trễ.
Nhưng không thấy bóng dáng giáo viên chuyên môn trên bục giảng, Lâm Hòa Tây
ngồi xuống hàng ghế sau, nghịch điện thoại hai phút, thì thấy cán bộ lớp từ chỗ ngồi đứng dậy: “Thầy bị kẹt xe, bảo chúng ta ngồi trong phòng
học tự học trước.”
Lâm Hòa Tây cất điện thoại, sau khi ký tên xong rời đi từ cửa sau.
Lớp bọn họ học ở lầu sau, trong thời gian chờ thang máy, Lâm Hòa Tây mở
thời khóa biểu Du Trọng gửi cho mình ra xem, quyết định lên phòng học
của Du Trọng tìm cậu.
Du Trọng đang học sâu về chuyên ngành,
trong phòng có hai lớp sinh viên. Lâm Hòa Tây theo thời khóa biểu trong
wechat tìm được phòng học, nhưng từ cửa sổ nhìn vào trong phòng học thì
chỗ trống đã không còn nhiều.
Hắn không vội đẩy cửa bước vào, mà tựa vào cửa sổ tìm xem Du Trọng ngồi ở đâu.
Du Trọng ngồi giữa phòng học, hai bên trước sau đều hết chỗ trống.
Lâm Hòa Tây có chút thất vọng, nhưng cũng không để tâm mấy.
Thừa dịp giáo viên trên bục giảng quay lưng đi, hắn đẩy cửa sau, lặng lẽ bước vào phòng học.
Nam sinh hàng sau nghe tiếng động lập tức quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt xa lạ, cho rằng chỉ là một sinh viên xa lạ của lớp khác, lại bình tĩnh
thu hồi tầm mắt.
Lâm Hòa Tây ngồi xuống hàng ghế cuối cùng bên cửa sổ.
Người bên cạnh nằm sấp trên bàn ngủ thở phò phò, Lâm Hòa Tây nghe vài câu nội dung giáo viên giảng bài, nhưng một chữ cũng không biết.
Hắn tựa bên tường nghịch điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng đầu quét qua bóng lưng Du Trọng ngồi giữa phòng học.
Nửa tiết sau, Chu Huyên từ trong phòng học đi ra phía sau, muốn đi toilet
từ cửa sau, trong lúc lơ đãng lại liếc thấy Lâm Hòa Tây đang nghịch điện thoại trong góc.
Kinh ngạc ban đầu đi qua, cậu ta dừng ở lối đi nhỏ trong phòng học, biểu hiện trên mặt một lời khó nói hết.
Vẻ mặt Lâm Hòa Tây như thường, thậm chí cách hơn nửa phòng học, lặng lẽ cong môi nhìn cậu ta.
Ngoài dự đoán của hắn, Chu Huyên thế nhưng không tỏ vẻ tức giận gì, mà nhanh
chóng thu hồi tầm mắt, vẻ mặt lạnh lùng đi ra bên ngoài phòng học.
Lâm Hòa Tây hứng thú cúi đầu, mở phần mềm trò chơi trên điện thoại ra.
Hai phút sau, cửa sau của phòng học bị người ta mở ra, Chu Huyên đi rồi
quay lại, nhưng không trở về chỗ ngồi của mình, mà là đi tới ngồi xuống
bên cạnh hắn, hạ thấp giọng, nói: “Chúng ta đổi chỗ đi, cậu lên chỗ tôi
ngồi đi.”
Lâm Hòa Tây vừa kinh ngạc vừa bất ngờ, nhưng cũng không hỏi gì cả, đứng dậy đi về phía chiếc ghế trống giữa phòng học.
Đón lấy ánh mắt những người xung quanh lia tới, vẻ mặt hắn bình tĩnh ngồi xuống cạnh Du Trọng.
Đối phương không hề nghiêng đầu qua, hiển nhiên không ý thức được chỗ ngồi bên cạnh mình đã đổi người.
Giáo viên vẫn còn trên bục giảng, tránh làm ra động tĩnh lớn, Lâm Hòa Tây
suy nghĩ một chút, mượn bàn học che chắn, lặng lẽ đưa tay đặt lên đùi
bên phải của Du Trọng dưới bàn học.
Lòng bàn tay mang theo nhiệt độ dán lên đùi Du Trọng, đối phương vẫn mắt nhìn thẳng nghe giảng bài.
Lâm Hòa Tây kinh ngạc nhíu mày, lại không tin lần sờ đùi cậu, tay mình chuyển vào bên trong vài phần.
Du Trọng khép hai chân, kẹp tay hắn ở giữa, không cho hắn sờ vào bên trong, nhưng lại không cúi đầu rút tay hắn ra.
Chẳng lẽ quan hệ của Du Trọng và Chu Huyên tốt đến mức đã sờ đùi nhau?
Nghi ngờ trong lòng Lâm Hòa Tây càng sâu, đưa chân dưới bàn học dán vào chân Du Trọng, vừa mập mờ vừa thân mật cọ cọ.
Cuối cùng Du Trọng không làm thinh nữa, rút tay hắn ra cầm lấy, chen vào giữa ngón tay hắn, cùng hắn mười ngón tay đan vào nhau.
Nghĩ tới dù quan hệ tốt đẹp đi chăng nữa, hai thẳng nam cũng sẽ không làm chuyện mười ngón tay đan chặt nhau thế này.
Lâm Hòa Tây hậu tri hậu giác kịp phản ứng, cất cái chân đang cọ cọ lung tung, ghé sát tai cậu nhỏ giọng hỏi: “Anh biết là em à?”
Du Trọng nghiêng đầu, giọng nói ẩn chứa ý cười không dễ phát hiện: “Chu Huyên gửi tin nhắn cho anh.”
Vẻ mặt Lâm Hòa Tây hơi khựng lại, “Anh bảo cậu ta đổi chỗ cho em?”
Du Trọng gật đầu một cái, lại hỏi hắn: “Em trốn tiết à?”
Lâm Hòa Tây khẽ cười một tiếng, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sao? Mới yêu đương ngày đầu tiên mà đã muốn quản em à?”
Du Trọng không trả lời.
Mặc dù tình huống hôm nay là do giáo viên bị tới trễ, nhưng bình thường bản thân Lâm Hòa Tây không ít lần trốn tiết.
Không cần suy nghĩ cũng biết, ở trong trường Du Trọng không phải là người cúp cua đầu năm học và thi lại cuối kỳ thi. Nói chính xác hơn, tỷ lệ cúp
cua hàng năm của cả trường đại học A thấp đến không thể tưởng tượng
được.
Khó tránh khỏi có chút chột dạ, Lâm Hòa Tây vẫn giải thích
một cái: “Lúc vào trường học chuyên ngành không phải là em tự chọn lựa.” Hắn khẽ nhíu mày, “Em không thích chuyên ngành này, hôm nay trốn tiết
là vì giáo viên không tới.”
Suy nghĩ một chút hắn lại bổ sung, “Trong học kỳ này số lần em cúp cua đã giảm rất nhiều so với năm trước.”
Du Trọng có chút buồn cười nói: “Không phải anh muốn nói tới chuyện này.”
Mắt Lâm Hòa Tây lộ vẻ nghi ngờ.
Du Trọng xoay đầu lại, đôi mắt thâm thúy chứa y cười nhìn hắn, “Anh chỉ
muốn hỏi em, nếu không thích chuyên ngành của mình, em có bằng lòng theo Hạ Thành Phong sang Học viện bọn họ học không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT