Du Trọng và Chu Huyên vào cửa hàng nhỏ mua thức uống, chọn khẩu vị hơi mất thời gian.
Lúc bọn họ xách phần thức uống cho sáu người quay lại, trên bậc thang trước tháp ngắm cảnh chỉ còn lại một mình Dương Quyển.
Chu Huyên lấy chai coca lạnh trong túi ra, cách một đoạn ném vào trong ngực cậu ta.
Vẻ mặt Dương Quyển căng thẳng đón lấu,sau đó ôm coca vào trong lòng.
Thu hết hành động của hai người vào đáy mắt, Du Trọng nhíu mày, “Lâm Hòa Tây đâu?”
Dương Quyển ngẩng đầu lên, “Cậu ấy đi toilet.”
Du Trọng lại hỏi: “Đi lúc nào?”
Dương Quyển mím môi tự hỏi.
Chu Huyên bên cạnh nhíu mày cười trêu nói: “Đội trưởng Du, không cần xứng với chức vậy chứ?”
Du Trọng không để ý cậu ta trêu chọc, ánh mắt nhìn thẳng vào Dương Quyển.
Dương Quyển không mấy chắc chắn trả lời: “Chắc là hai phút trước.”
Du Trọng nghe vậy, chân mày vẫn nhíu chặt như cũ không thả lỏng, còn đang
muốn mở miệng hỏi gì đó, lại bị cánh tay Chu Huyên đặt trên vai cắt
ngang.
Trong giọng nói của đối phương tràn đầy sự thờ ờ, “Đừng
căng thẳng như vậy, mới hai phút thôi mà. Nhiều người muốn đi toilet như vậy, đứng xếp hàng cũng mất hơn hai phút rồi.”
Du Trọng dừng lại, không nói gì thêm.
Bọn họ ngồi xuống trước bậc thang , quay sang nói chuyện bài tập được giáo viên chuyên môn giao trong tuần này.
Dương Quyển và Chu Huyên đều chưa làm bài tập, muốn mượn bài tập của Du Trọng xem qua.
Bản thân Du Trọng bị vây vào trung tâm chủ đề, lại từ đầu tới cuối có chút
không yên lòng, thậm chí thường xuyên rũ mắt quét thời gian trên điện
thoại.
Chu Huyên không nhịn được giơ tay lên quơ quơ trước mặt cậu.
Chợt lấy lại tinh thần, Du Trọng đập tay cậu ta: “Quơ bậy bạ gì đấy?”
Chu Huyên thu tay về, khẽ chậc một tiếng nói: “Bảo cậu cho bọn tôi mượn vở
bài tập tham khảo chút, cậu lại ở đây nghĩ tới em gái xinh xắn nào thế
hả?”
Chuyện bài tập Du Trọng không đáp nửa chữ, chỉ trầm giọng nói: “Đã mười phút rồi.”
Chu Huyên ngẩn người, sau đó mới phản ứng được, mười phút trong miệng đối
phương là chỉ Lâm Hòa Tây. Cậu ta vẫn lơ đễnh như cũ, thuận miệng gọi
nam sinh đi từ phía toilet về: “Người anh em, trong toilet còn ai
không?”
Đối phương suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không còn ai.”
Nói cảm ơn đối phương xong, Chu Huyên thu hồi ánh mắt, vẻ mặt đã không còn
sự vui vẻ: “Cái tên Lâm Hòa Tây này, chắc không phải đã len lén xuống
núi, cố ý đào hố cho chúng ta nhảy đấy chứ?”
Dương Quyển nhẹ giọng nói chen vào: “Túi xách của cậu ấy vẫn còn ở đây.”
Du Trọng đã đứng lên, giọng không rõ ràng mở miệng: “Tôi qua bên toilet xem một chút.”
Vẻ mặt Chu Huyên kinh ngạc, theo bản năng cảm thấy có chỗ nào không đúng
lắm, nhưng lúc này cũng không tra cứu tiếp, chỉ ngăn cậu lại nói: “Cậu
đi tìm gì chứ? Trực tiếp nói với giáo viên không được à.”
Du Trạng đẩy tay cậu ta ra, nhíu chặt chân mày, “Tôi đi tìm cậu ấy, các cậu đi tìm thầy.”
Chu Huyên lại sững sờ lẫn nữa.
Trực giác cảm thấy bộ dạng này của đối phương có chút khác thường, Chu Huyên lại muốn đưa tay kéo cậu.
Du Trọng chợt quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng sắc bén nhìn cậu ta.
Tay duỗi ra dừng giữa không trung, lúc này Chu Huyên mới nhìn rõ mặt cậu.
Vẻ mặt đối phương nặng trĩu, đuôi lông mày và khóe mắt lộ vẻ nóng nảy,
đường cong cằm dưới vô thức căng cứng, đôi môi mím thành một đường thẳng tắp.
Những chi tiết này trên mặt Du Trọng thay đổi rất nhỏ, điều đó tuyên bố rõ ràng giờ phút này tâm trạng cậu hỏng bét.
Đưa mắt nhìn bóng lưng đối phương rời đi, trong lòng Chu Huyên buồn bực
không dứt, nhưng lạc mất một người không quan trọng, mà tức giận đến nỗi như vậy sao?
Cậu ta xoay người bước về phía Dương Quyển được hai bước, chợt dừng lại.
Không đúng.
Trong lòng Chu Huyên rùng mình một cái, rốt cuộc kịp phản ứng –
Đó không phải là tức giận, đó là lo lắng.
Quan hệ của Du Trọng và Lâm Hòa Tây tốt như vậy từ lúc nào? Sắc mặt Chu
Huyên bất ngờ nhìn về phía Dương Quyển, “Cậu nói xem, lần đó không tìm
thấy tôi, cậu ấy có căng thẳng như vậy không?”
Dương Quyển không chút nghĩ ngợi liền nói: “Chuyện này khác.”
Sắc mặt Chu Huyên đen hơn: “Khác chỗ nào?”
Dương Quyển im lặng hai giây, cuối cùng vẫn bật thốt chi tiết: “Cậu và Du
Trọng là quan hệ bạn bè, Lâm Hòa Tây và Du Trọng là quan hệ người yêu.”
Vẻ mặt Chu Huyên không kiên nhẫn gật đầu, “Đúng vậy, tôi và Du Trọng là
quan hệ bạn bè, Lâm Hòa Tây và Du Trọng cũng là bạn bè –“
Một câu còn chưa dứt lời, đột nhiên cậu ta ngừng lại.
Một hồi lâu sau, Chu Huyên mới dần lộ vẻ mặt không thể nào tin, “Cậu nói Du Trọng và Lâm Hòa Tây là quan hệ gì?”
Dương Quyển mở tấm hình mình chụp được ở bờ biển cho cậu ta xem.
Chỉ là hình còn chưa đủ, cậu ta lại nói tiếp: “Sáng hôm tôi và cậu tới tìm
Du Trọng ấy, Lâm Hòa Tây núp trong tủ quần áo trong phòng ngủ của Du
Trọng.”
“Cho nên” Vẻ mặt Dương Quyển chắc chắn mà nghiêm trang, “Họ là quan hệ người yêu.”
Chu Huyên xem tấm hình kia, nghe lời cậu ta nói, vẻ mặt như bị sét đánh.
Hai người có hai suy nghĩ khác nhau ngồi nghỉ tại chỗ một lúc, muốn đợi tin tức bên chỗ Du Trọng trước rồi sau đó mới xác định có nên đi tìm giáo
viên hay không.
Mấy phút sau, Du Trọng gọi điện tới cho bọn họ, nói là đã tìm được người, bọn họ mới yên lòng.
Đi tới bên ngoài toilet thì tâm trạng của Du Trọng dần tỉnh táo lại, cũng
nhớ ra mình có wechat và số điện thoại của Lâm Hòa Tây.
Cậu dừng bên đường gọi điện cho Lâm Hòa Tây, khoảnh khắc có người ấn ghe điện thoại, sắc mặt Du Trọng hơi khựng lại.
Trong điện thoại truyền tới giọng nói của cô gái xa lạ.
Đối phương bên kia đầu dây đơn giản nhanh chóng kể rõ tình hình, Du Trọng
men theo đường nhỏ bên phải toilet đi xuống, tìm được họ ở bên chỗ đặt
xích đu.
Lâm Hòa Tây người còn đứng dưới chân dốc, Du Trọng cởi
áo khoác của mình, buộc vào áo khoác của Lâm Hòa Tây, kết hợp hai áo
khoác thành một sợi dây ném xuống dưới, kéo người từ chân dốc lên.
Sau khi lên tới đỉnh dốc, hắn gỡ áo khoác của mình mặc vào, còn chưa kịp mở miệng nói cám ơn Du Trọng, đã nghe giọng đối phương hơi giận dạy dỗ
hắn, “Lâm Hòa Tây, sao cậu có thể gây phiền phức như thế?”
Lâm Hòa Tây cực kỳ thức thời im miệng không lên tiếng.
Cơn giận của Du Trọng tới nhanh, đi cũng nhanh, lại nhíu mày mở miệng: “Bị thương không?”
Lâm Hòa Tây hơi dừng lại, sau đó nhẹ nhàng loan mắt: “Không.”
Hai người muốn đưa nữ sinh về đỉnh núi đông người hơn, người đó lại sợ bạn
thân không tìm được mình, lúc đang còn do dự, thì có ánh đèn nơi xa xa
quét tới.
Bạn thân đối phương đã mang người quay lại.
Hai bên đều thở phào nhẹ nhõm, sau khi nói lời tạm biệt với mấy cô, Lâm Hòa Tây và Du Trọng trở lại nơi tập trung trên đỉnh núi.
Toàn bộ sinh viên đã tới đông đủ, giáo viên môn tự chọn dẫn mọi người theo đường cũ xuống núi.
Xuống núi dễ dàng hơn lên núi rất nhiều, thời gian đi đường núi cũng giảm theo cấp số nhân.
Giáo viên và bọn họ tách nhau ra trước cửa trường học, Lâm Hòa Tây và Du Trọng lên đường trở về tiểu khu thành Nam.
Thời gian đã gần mười một giờ khuya, cửa hàng hai bên đường phố phần lớn đã
tắt đèn đóng cửa, trên đường chỉ lác đác vài chiếc xe sáng đèn chạy qua.
Con đường rộng rãi bằng phẳng kéo dài tới cuối tầm mắt, bị bóng tối vô tận
nuốt chửng. Duy chỉ có ánh đèn đường màu vàng ấm chiếu xuống chân, tỏa
ra ánh sáng ấm áp nhàn nhạt.
Chân giẫm lên vầng sáng, giọng điệu
Lâm Hòa Tây không tập trung nói: “Lúc đang dưới chân dốc, tôi vừa định
gọi điện cho cậu, thì cậu đã gọi điện tới.”
Du Trọng liếc nhìn hắn một cái, bình tĩnh chờ đợi hắn nói tiếp.
Quả đúng như dự đoán, lại nghe giọng đối phương chứa ý cười, nói: “Cho nên, cái này chúng ta có tính là tâm ý tương thông không?”
Vẻ mặt Du Trọng không chút thay đổi, “Chỉ là trùng hợp.”
“Trùng hợp thì trùng hợp.” Cũng không cãi cọ với cậu, nụ cười trên mặt Lâm Hòa Tây không giảm, ngược lại như vừa nghĩ tới chuyện gì đó, chậm rãi mở
miệng: “Cậu vội vã tới tìm tôi, không phải đang lo lắng cho tôi đấy
chứ?”
Cậu bất quá chỉ thuận miệng hỏi, cũng là câu hỏi không thể bình thường hơn.
Nhưng vẻ mặt Du Trọng hơi giật mình, nhất thời thế mà không có câu trả lời.
Cũng không chú ý tới vẻ mặt đối phương thay đổi, giọng Lâm Hòa Tây cố làm ra vẻ đùa cợ: “Nếu như cậu không nói gì, tôi xem như cậu chấp nhận.”
Rất nhanh lấy lại tinh thần, Du Trọng dừng bước, đứng dưới đèn đường nhìn hắn nói: “Đúng.”
Rõ ràng đứng dưới ánh đèn, Lâm Hòa Tây lại không phân biệt được biểu cảm
trên mặt Du Trọng, hắn bất ngờ, theo bản năng hỏi ngược lại: “Cái gì?”
“Chẳng phải cậu hỏi tôi, có phải lo lắng cho cậu không?” Trong khoảng thời
gian ngắn ngủi, Du Trọng đã kịp che giấu cảm xúc dưới đáy mắt, khóe môi
nhẹ nhàng nhếch lên, “Đúng, là tôi lo cho cậu.”
Lâm Hòa Tây chợt dừng lại, sắc mặt không đổi ngước mắt nhìn cậu.
Du Trọng cười như không cười: “Tôi lo cậu sẽ gây phiền phức cho tôi.”
Lâm Hòa Tây nghe vậy, nhẹ nhàng thở phào một hơi. Cũng không biết là vì đúng như trong dự đoán, hay là vô duyên vô cớ thất vọng.
Hắn xoay người tiếp tục đi về phía trước, nhưng không chú ý tới, Du Trọng vẫn đứng im dưới đèn đường không nhúc nhích.
Lo lắng cho hắn sao?
Tâm trạng như vậy đã không phải là lần đầu tiên xuất hiện.
Thu hồi ánh mắt trên bóng lưng Lâm Hòa Tây, Du Trọng đứng tại chỗ, lặng lẽ cau mày.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT