Lâm Hòa Tây đóng gói tất cả đồ đạc trong căn hộ gửi về nước. Thời gian gấp gáp không kịp hẹn Wells gặp mặt, chỉ đành gửi cho anh ta một email trước khi đi, nói với anh ta mình quyết định về nước đồng thời

cũng mời anh ta có thời gian thì đến Trung Quốc chơi.

Sau khi về nước, chiếc đồng hồ sửa xong đã được Du Trùng đến cửa hàng lấy về nhà. Lâm Hòa Tây lại đeo nó lên.

Du Trùng hỏi có cần đổi đồng hồ mới không nhưng Lâm Hòa Tây từ chối. Theo như lời cậu nói thì đồng hồ cũ mới có ý nghĩa kỷ niệm.

Huống hồ, chiếc đồng hồ này còn là món quà Du Trùng tặng cậu vào dịp Noel đầu tiên hai người ở bên nhau.

Những ngày lễ lớn nhỏ tiếp theo, bọn họ tặng nhau nhiều món quà, Lâm Hòa Tây đều cất đi cẩn thận. Dẫu vậy, cậu luôn cảm thấy chiếc đồng hồ này có ý nghĩa với cậu nhất.

Ngoại trừ nó ra, Du Trùng còn lấy được chiếc điện thoại cũ của Lâm Hòa Tây từ tay người trợ lý bên cạnh Du Dược Đằng năm ấy.

Lâm Hòa Tây dùng lại số điện thoại cũ.

Cậu nộp CV vào công ty thời trang trong nước, nhanh chóng được nhận vào vị trí nhà thiết kế.

Ngày đầu tiên đi làm, thông qua bộ phận thiết kế, Lâm Hòa Tây nhận thức được rõ ràng tỉ lệ thích người cùng giới của ngành thời trang trong nước lớn đến đâu và sự tồn tại của Top trong cả thị trường của

ngành này khan hiếm cỡ nào,

Từ nhà thiết kế cho đến trợ lý trong phòng đều nhìn cậu bằng ánh mắt như sói hổ.

Mới đầu cậu còn tưởng rằng do sự cạnh tranh trong bộ phận. Mãi cho đến tối đó tan làm, phòng tổ chức ăn mừng đón người mới ở quán đồ Nhật bên cạnh công ty, nhà thiết kế cao cấp kẻ mày tô son chặn cậu

trước cửa nhà vệ sinh, đặt bàn tay với bộ nail tỉnh xảo lên ngực cậu, mượn men say hỏi cậu có phải là top không. Bấy giờ Lâm Hòa Tây mới phản ứng lại.

Sau khi từ chối khéo đối phương, Lâm Hòa Tây lập tức rút điện thoại ra gọi cho Du Trùng, tìm lý do hợp lý để từ chối anh đến đây đón cậu.

Đầu óc hiện lên hình ảnh móng tay và son môi của nhà thiết kế kia, trong lòng Lâm Hòa Tây chợt dâng lên cảm giác nguy hiểm không hề nhỏ.

Cậu không muốn những người đó có cơ hội nhòm ngó bạn trai mình, phải bóp chết tất cả mọi nguy cơ từ trong trứng nước.

Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều có hứng thú với

với cậu hết, ngược lại còn như hổ rình mồi.

ậu. Trong bộ phận có một nhà thiết kế trình độ tương đương, mặc dù thoạt nhìn cũng là đồng loại, nhưng không có tâm tư yêu đương gì

Lâm Hòa Tây nhanh chóng nghe ngóng được từ cô trợ lý trẻ được phân cho mình, có hai nguyên nhân khiến người kia xa lánh và coi thường cậu.

Thứ nhất, cuối năm trong bộ phận có danh sách thăng cấp nhà thiết kế từ bình thường lên cao cấp. Thứ hai, đối phương đã có người trong lòng rồi.

Còn về chuyện người trong lòng anh ta là ai, Lâm Hòa Tây không hỏi thăm nhiều thêm. Giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng kết thúc buổi liên hoan để về nhà.

Có điều, Lâm Hòa Tây thăm dò được rất nhiều thông tin, ngạc nhiên hỏi trợ lý mình:

~ Lúc anh đến Phòng nhân sự làm thủ tục, bên đó đã nói sẽ sắp xếp cho anh trợ lý nam.

Cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu ngại ngùng nhỏ giọng nói:

~ Vốn dĩ em đi theo người khác, chẳng qua mấy người kia đều tranh nhanh theo anh, cãi nhau ầm ï trong văn phòng khiến người ta đau đầu. Sếp tổng đắn đo giữa lợi và hại nên mới điều em qua.

Nghe vậy, khóe môi Lâm Hòa Tây giật giật.

Ngày thứ hai sau khi đi làm là hai ngày cuối tuần được nghỉ,

Cả ngày thứ bẩy, Lâm Hòa Tây và Du Trùng ở nhà không ra ngoài. Bọn họ năm trên sofa trong phòng chiếu xem phim như trước đây từng làm trong căn phòng thuê ngày xưa.

Alaska nằm bò bên chân Lâm Hòa Tây, cậu bế mèo, Du Trùng ôm cậu.

Cậu trai tóc vàng xinh đẹp trong phim đang ăn bữa cơm dã ngoại trong sân căn biệt thự dưới ánh nắng chiều tươi đẹp.

Du Trùng cầm điện thoại xem dự báo thời tiết ngày mai.

Mặc dù đã vào tháng mười một, nhưng nhiệt độ không khí vẫn nằm trong phạm vi mặc hai chiếc áo là đủ ẩm. Cả một tuần tiếp theo, thời tiết cuối thu vẫn trong lành sáng sủa.

Du Trùng hỏi:

~ Ngày mai có muốn đi ăn dã ngoại không?

Lâm Hòa Tây ngẩng đầu nhìn anh:

~ Đi đâu?

Du Trùng nói:

~ Đê biển, trước đây chúng ta đã từng đến.

Lâm Hòa Tây gật đầu, nhớ tới cảnh đêm trên đê biển cùng với cái hôn nhẹ mang hơi rượu pha lẫn vị gió biển mãn mặn.

Xem phim xong, bọn họ đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn và đồ ăn vặt ngày mai sẽ mang ra ngoài.

Bọn họ không biết làm mấy món khó, làm cũng tốn thời gian. Kế hoạch của hai người là mang một chút sandwich và bánh ngọt tự làm, mua thêm chút hoa quả tươi, rượu vang và ly rượu lấy ở tủ trong nhà,

đĩa ăn, dao và rĩa trong nhà cũng có, còn thảm trải dã ngoại và giỏ đựng thức ăn xinh đẹp nữa.

Đương nhiên, thẳm trải và giỏ đựng thức ăn xinh đẹp là Lâm Hòa Tây đưa ra.

Hiển nhiên với con mắt của một người đàn ông như Du Trùng, tuyệt đối sẽ không nói ra mấy lời như vậy.

Trong lúc hai người chọn màu sắc và hình vẽ trên khăn, không ai bảo ai mà cùng nhớ tới hình ảnh đi siêu thị chọn cốc đôi năm ấy.

Ra khỏi siêu thị, Du Trùng nhận được điện thoại của Chu Huyên.

Chu Huyên hẹn anh và Lâm Hòa Tây ngày mai đến trường đua ngựa, nói Hạ Thành Phong cũng đến.

Du Trùng nói:

“Ngày mai có việc không đi được.”



Chu Huyên truy hỏi:

“Ông có việc gì?”

Du Trùng nói:

“Ngày mai chúng tôi định ra biển ăn cơm dã ngoại.”

Chu Huyên luôn miệng cảm thán, lời nói toát ra vẻ hâm mộ:

“Người có bạn trai đúng là khác thật. Hay thế này đi, ngày mai chúng tôi sẽ đi biển chung với hai người.”

Nghe thấy anh ta tùy tiện thay đổi ý định ban đầu nhanh đến thế, Du Trùng vạch trần luôn:

“Tôi thấy hai ông hẹn bọn tôi đi cưỡi ngựa vì có chuyện cần nhờ giúp đỡ đúng không?”

Nghe vậy, Chu Huyên chột dạ khẽ ho một tiếng:

“Cũng chỉ muốn nhờ hai người mang Phương Thanh Ninh theo cùng thôi mà.”

Anh ta cũng bực bội lắm:

“Tôi cũng chỉ là người trung gian chuyển lời thôi. Hai người không vui thì đi tìm Hạ Thành Phong, đừng tìm tôi. Tôi kết bạn bất cẩn thật. Rõ ràng bản thân còn chưa có bạn gái, không những phải chịu cậu và

Lâm Hòa Tây nhét cơm chó, còn phải giúp Hạ Thành Phong và Phương Thanh Ninh nối tơ. Kiếp trước tôi giết người hay phóng hỏa không biết?”

Du Trùng cười nhạo anh ta mấy câu, không từ chổi chuyện của Hạ Thành Phong, chỉ nói:

“Ngành nghề của cô ấy như vậy, ngày nào cũng phải chạy quảng cáo khắp cả nước. Chưa chắc Lâm Hòa Tây đã hẹn được cô ấy.

Chu Huyện nói:

“Chuyện này ông cứ yên tâm. Hạ Thành Phong tìm người điều tra rồi, mấy ngày nay cô ấy vừa kết thúc công việc, đang ở nhà nghỉ ngơi.”

Du Trùng nói được, rồi lại bảo:

“Nếu đã đi cả thì gọi thêm cả Dương Quyển đi.”

Cúp điện thoại, anh nói chuyện hẹn Phương Thanh Ninh và Dương Quyển cho Lâm Hòa Tây nghe.

Lâm Hòa Tây gật đầu:

~ Phòng anh có bốn người mà?

Du Trùng nói:

~ Dương Quyển theo nghiên cứu sinh trường A, Triệu Độ không phải người bản địa, tốt nghiệp xong về quê rồi.

Lâm Hòa Tây không hỏi thêm.

Trước khi về nước cậu cũng đã từng cố ý thăm dò tin tức của nhà họ Lâm. Mấy năm nay nhà họ Lâm không được như trước, công ty tuyên bố phá sản trước khi Lâm Đông tốt nghiệp. Nhưng nhà họ Lâm vẫn

nghĩ cách cho Lâm Đông ra nước ngoài du học.

Còn tin tức của Triệu Độ và Dương Quyển cậu không biết chút nào.

Trên đường về nhà, Lâm Hòa Tây gọi điện thoại cho Phương Thanh Ninh.

Đúng như Chu Huyên đã nói ra điện thoại, Phương Thanh Ninh không chỉ ở nhà, hơn nữa còn rất rảnh, cô đồng ý lời hẹn ngay tắp lự.

Hôm sau, hai người dậy sớm làm bánh sanduich và bánh ngọt, thấy còn đủ thời gian, Du Trùng nướng thêm chút bánh tart trứng. Lâm Hòa Tây hứng lên, dùng khuôn mua về làm cơm nắm rong biển.

Hai người bận rộn trong bếp, một chó một mèo bám gót tò mò nhìn.

Lâm Hòa Tây cầm một nắm cơm ngồi xuống trước mặt Alaska, chỉ vào cơm nắm nói đùa với nó:

~ Đây là mày, mày chính là Cơm Nắm.

Alaska hoang mang nghiêng đầu, nghe thấy tên mình, mắt nó lóe sáng, cuối cùng nhìn chằm chằm ngón tay chỉ vào cơm nắm của Lâm Hòa Tây.

Ngay sau đó, như tiếp nhận ám thị, Alaska há to miệng đớp luôn cơm nắm trên tay Lâm Hòa Tây.

Lâm Hòa Tây không kịp đề phòng, sững người giây lát, cuối cùng dở khóc dở cười thở dài một tiếng.

Bọn họ để Sushi và Cơm Nắm ở nhà, mang theo đồ xuất phát. Đầu tiên vòng đi đón Phương Thanh Ninh, sau đó mới đến đê biển.

Chu Huyên và Hạ Thành Phong phụ trách đón Dương Quyển.

Cuối tuần cuối thu, khu ngắm cảnh trên đê biển không có bao nhiêu người, chỉ lác đác vài chiếc xe.

Rõ ràng đối với đa số người, đây không phải điểm phong cảnh nổi tiếng của thành phố. So với việc đứng từ xa ngắm biển, người đến với thành phố này thường thích đi chân trần trên bãi cát hơn.

Cách đó mười mấy mét cũng có một nhóm chị em trẻ tuổi lái xe đến ngắm biển và ăn dã ngoại, cũng may bọn họ không biết mặt Phương Thanh Ninh.

Những người khác cũng mang theo thẳm dã ngoại, bọn họ ghép ba tấm thảm dã ngoại dưới bóng râm của cây cổ thụ. Gió biển cuốn theo nắng trời lướt qua mặt thảm. Lâm Hòa Tây ngồi xuống góc, ngước

mắt lên vừa hay thấy được ánh sáng chói lòa lấp lánh như hạt vàng, cùng với biển xanh rộng lớn mênh mông.

Dương Quyển lâu ngày không gặp xách túi đồ ăn vặt to xuống xe. Vẫn là mái tóc ngắn hơi xoăn, đôi mắt kính tròn gọng đen, mặt mày thanh tú, thoạt nhìn có phần chưa trải sự đời hệt như bổn năm trước đây.

Lâm Hòa Tây không khỏi cảm khái, trong số những người mà mình quen biết, tốt nghiệp xong ít nhiều gì đều có sự thay đổi, chỉ có Dương Quyển sống trong tháp ngà vẫn như trước đây.

(Tháp ngù ví với thế giới cao siêu, xa vời của những trí thức sách vở và ý nghĩ chủ quan, nơi mà trong đó người trí thức, văn nghệ sĩ náu mình, thoát lï thực tế đời sống.)

Nhưng nói một cách nghiêm túc cũng không phải không thay đổi gì. Ít ra khi Lâm Hòa Tây gọi Quyển Quyển, Dương Quyển đã không còn dễ dàng đỏ mặt như trước nữa.

Bọn họ ngồi trên thảm dã ngoại ăn uống, hàn huyên chuyện cũ, chỉ có Phương Thanh Ninh và Hạ Thành Phong không nói gì.

Dương Quyển mang theo sách ngoại văn toàn tiếng Anh đi đọc.

Lâm Hòa Tây và Du Trùng rót rượu vang cho mọi người, sáu người thong thả cụng ly.



Buổi trưa nhiệt độ tăng lên, cả gió biển phả vào mặt cũng mang theo hơi nóng.

Du Trùng cởi áo khoác để bên cạnh, cầm sách tiếng Anh Dương Quyển mang theo mở ra đọc.

Dương Quyển và Chu Huyên cùng nhau xử lý đồ ăn và rượu nước còn thừa.

Phương Thanh Ninh muốn đi giúp nhưng Lâm Hòa Tây cản cô l

~ Đi từ đây xuống dưới còn có một điểm phong cảnh gần biển hơn.

Cô hơi sững người, cầm chiếc ô che nắng nhỏ trên thảm dã ngoại, đứng dậy mở ô, một mình bước xuống cầu thang bên cạnh.

Mấy giây sau, Hạ Thành Phong cũng đứng dậy, lặng lẽ theo sau.

Dương Quyển và Chu Huyên đi cách đó mười mấy mét đổ rác, khi quay về xuất hiện khúc nhạc dạo nho nhỏ.

Chu Huyện bất cẩn giẫm phải váy của một cô gái xa lạ, xảy ra chút tranh chấp với đối phương.

Hai người đi về phía Du Trùng và Lâm Hòa Tây đang ngồi, tiếng nói chuyện theo gió truyền tới đây.

~ Cái váy đó chẳng phải váy vải bình thường sao? - Giọng Chu Huyên có vẻ không vui ~ Nhìn mặt cũng đã hai mấy tuổi rồi mà còn thích ăn mặc váy hồng, dâu tây rồi còn thỏ như học sinh cấp ba. Rõ ràng là làn

váy của cô ta rộng quá, cô ta còn cắn ngược lại tôi, nói tôi không nhìn đường.

Dương Quyển nhỏ giọng giải thích:

~ Không phải làn váy rộng, mà là lồng váy.

Chu Huyên không nghe rõ lời Dương Quyển nói, hừ lạnh một tiếng:

~ Tôi thấy cái váy ấy cùng lắm cũng chỉ mấy trăm tệ thôi. Cô ta làm như bảo bối vô giá không bằng, còn lớn tiếng bắt tôi đền.

Giọng Dương Quyển lớn dần:

~ Giá gốc của chiếc váy đó là mười nghìn, bây giờ đã bị độn lên ba mươi nghìn rồi.

Chu Huyên phản bác:

~ Ba mươi nghìn cũng chỉ là số nhỏ, lẽ nào tôi không đền được chắc?

Dương Quyển nhẹ nhàng nói:

~ Cái váy đó đã không còn sản xuất nữa.

Chu Huyên sững người, mặt mày tỏ ra bất mãn:

~ Tại sao ông cứ nói lại tôi thế nhỉ? Đợi đã, - Anh ta nhìn người trước mặt với vẻ nghỉ ngờ - Tại sao ông biết rõ chiếc váy đó bao nhiêu tiền, còn có thể mua được hay không?

Dương Quyển giật mình, ánh mắt căng thẳng nhìn ra nơi khác, ấp úng nói không nên lời.

Lâm Hòa Tây dỏng tai nghe bọn họ nói chuyện, nụ cười nhàn nhạt nở trên gương mặt.

Du Trùng buông sách tiếng Anh trong tay xuống, nhắc nhở cậu:

~ Trong xe có đĩa nhạc.

Nghe vậy, Lâm Hòa Tây đứng dậy khỏi thảm dã ngoại, tới chỗ xe Du Trùng đỗ ở khoảng đất trống phía sau tìm đĩa nhạc.

Một lát sau, cậu ôm một đống đĩa ra khỏi xe, cười hỏi Du Trùng:

~ Anh muốn nghe đĩa nào?

Du Trùng không ngước mắt lên nhìn, chỉ nói:

~ Đĩa trắng ấy.

Lâm Hòa Tây ngạc nhiên nhướng mày, dựa vào trí nhớ tìm ra chiếc đĩa trắng, sau đó đặt vào trong máy đọc đĩa.

Tiết tấu chậm rãi quen thuộc vang lên.

Lâm Hòa Tây giật mình.

Lâm Hòa Tây ngồi xuống thảm dưới bóng cây, đối diện với mắt cười của Du Trùng, cậu cũng từ từ cười theo.

Phương Thanh Ninh và Hạ Thành Phong còn chưa về, Chu Huyên và Dương Quyển đi dạo xung quanh, Lâm Hòa Tây ngồi xuống cạnh Du Trùng, ngửa mặt nằm trên thảm dã ngoại mềm mại. Trước mắt là cành

lá sum suê đan nhau, đám mây thấp thoáng chuyển động trên nền trời xanh thẳm qua kế lá.

Cậu thoải mái thở ra một tiếng, vươn tay kéo Du Trùng nằm xuống cùng.

Gió biển dịu dàng vuốt ve qua trán rồi đến mũi, để lại tiếng soàn soạt khẽ khàng qua lá cây cùng với giọng hát trầm của ca sĩ.

Lâm Hòa Tây quay mặt sang, nhìn vào gương mặt Du Trùng gần sát bên mình, chậm rãi đến gần anh.

Giây phút môi cậu chạm vào khóe môi đối phương, Du Trùng quay mặt sang hôn cậu, mở sách tiếng Anh che trên mặt hai người.

Ngày hôm nay, không có trăng, cũng không có tiếng sóng biển.

Nhưng có nắng, cùng gió nhẹ.

Giọng trầm khàn của nam ca sĩ đang cất lên:

“Có người yêu nhau, có người lái xe đi ngắm biển vào đêm.”

Bọn họ hôn nhau dưới trang sách đang mở, bàn tay Du Trùng vẫn ấm áp, nụ hôn vẫn mang theo hương rượu quyện cùng gió biển nhàn nhạt.

Ngoài ra còn cả vị bơ ngọt ngào.

Trong ca khúc, hai người yêu nhau, cuổi cùng chia tay.

Lâm Hòa Tây và Du Trùng yêu nhau, sẽ chẳng bao giờ xa rời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play