Chương 55: Thế nhưng trái tim Lục Hoang Chi cũng đập rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả anh

____

Triệu Dã Tức nhìn thời gian, đã 9 giờ rưỡi. Tô Thừa hẹn Đào Kiều Sanh 8 giờ, một tiếng rưỡi đã trôi qua.

Hãy trao tặng một câu "làm rất đỉnh" cho Đào Kiều Sanh đi.

Cậu ấy đáng giá.

【 Là mãnh nam nhá: Thế cậu còn muốn đi không? 】

【 Tiểu Cường phải nỗ lực trở thành Kiều: Không đi đâu, trễ thế này chắc cậu ta về mất rồi. 】

【 Là mãnh nam nhá: Cũng phải. 】

Triệu Dã Tức nhớ đến vào một kỳ nghỉ hè đại học, Đào Kiều Sanh đi theo cha mẹ xuất ngoại du lịch. Hắn về nước trước để dự sinh nhật Tô Thừa, Tô Thừa đi đón máy bay. Bởi vì máy bay đến muộn, Tô Thừa phải đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, hắn ta đã nổi trận lôi đình với Đào Kiều Sanh, ầm ĩ muốn chia tay với hắn.

Triệu Dã Tức làm góc tâm sự của Đào Kiều Sanh, buộc phải tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra. Anh cảm thấy Tô Thừa hơi quá đáng, suy cho cùng máy bay đến muộn Đào Kiều Sanh cũng đâu còn cách nào. Nhưng Đào Kiều Sanh lại nói Tô Thừa không thích đám đông mà thôi.

Nếu Tô Thừa không thích đám đông, chắc chắn hơn 8 giờ rưỡi đã bỏ đi rồi, còn đợi cục cớt.

【 Là mãnh nam nhá: Cậu tiếp tục lăn lộn đi. 】

【 Tiểu Cường phải nỗ lực trở thành Kiều: A a a a a! 】

Triệu Dã Tức nhớ ra đêm qua Lục Hoang Chi cũng đợi anh, bèn hỏi: "Hôm qua cậu đợi tôi bao lâu?"

Lục Hoang Chi nói: "Hai tiếng thì phải."

"Vãi?" Sớm biết thế anh đã không đi ăn lẩu với Đào Kiều Sanh rồi, ăn một bữa mà lâu như vậy, đồ ăn nhẹ Sa Huyền [1] bên cạnh cũng rất ngon mà. "Cậu không giận sao?"

"Tại sao phải giận," Lục Hoang Chi đánh tay lái rẽ sang, "Em cũng đâu nói trước với anh là em sẽ đến."

"Nhưng hai tiếng cũng lâu lắm đó, cậu chờ không mất kiên nhẫn à?"

Lục Hoang Chi không để tâm: "Sẽ gặp được Triệu Chi Đào ngay thôi mà, không sao cả. Hơn nữa, em ngồi trên xe xử lí một số công việc. Xử lý xong xuống xe hút điếu thuốc thì anh đã tới rồi."

Triệu Dã Tức nhìn góc nghiêng gương mặt Lục Hoang Chi, có đẹp trai quá không vậy?

Chắc do anh tự nghĩ ngợi thôi, song anh cảm thấy trong lúc chờ anh mà Lục Hoang Chi không quên tận dụng thời gian xử lý công việc, điều này còn quyến rũ hơn dáng vẻ si tình chờ đợi nhiều lắm.

Hành vi theo đuổi của người này khiến anh cảm thấy rất tự nhiên, rất thoải mái, hoàn toàn không có cảm giác áy náy vì chiếm tiện nghi.

Đương nhiên, việc này không thoát khỏi liên quan đến Lục Hoang Chi, đổi thành người khác có lẽ không hiệu quả đến vậy.

Về đến nhà, Triệu Dã Tức mới vừa thay giày xong đã bị Lục Hoang Chi bế lên như ôm một đứa bé.

Triệu Dã Tức: ???

Lục Hoang Chi đặt anh lên sô pha, dán môi lên trên tuyến thể anh, nói khẽ: "Nhớ anh lắm đó, Chi Đào."

Ê này, không phải bọn họ vẫn luôn ở chung à?

Lục Hoang Chi thay đổi tính cách quá đột ngột, Triệu Dã Tức rùng mình: "Cậu đến khoa tâm thần bệnh viện kiểm tra chưa? Nhất định cậu bị tâm thần rồi."

.

Chủ nhật, Triệu Dã Tức và Lục Hoang Chi nằm ườn ở nhà một ngày.

Lục Hoang Chi tuyên bố mình bị dị ứng với không khí, ngoại trừ nơi có mùi Chi Chi Đào Đào, nơi đâu cũng không đi được. Triệu Dã Tức cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị sỉ nhục, nhưng ai cũng nói Alpha kỳ dịch cảm là một loài hoàn toàn mới... Cho nên, được rồi, anh ở nhà chung được chưa.

Tối đến, Triệu Dã Tức nhắc nhở Lục Hoang Chi sắp phải đi rồi. Lục Hoang Chi nói không vội, đến sáng thứ hai hẵng đi.

"Từ nhà tôi lái xe đến Viện nghiên cứu, giờ cao điểm buổi sáng mất ít nhất một tiếng rưỡi."

"Vậy ngày mai em thức trước một tiếng rưỡi là được rồi."

Triệu Dã Tức: "Ồ."

Ấy thế mà đã đến mức thà rằng nghỉ ngủ cũng muốn dính lấy anh rồi. Nhận thức của anh về kỳ dịch cảm Alpha lại lên tầm cao mới.

Sáng sớm hôm sau, Lục Hoang Chi áp suất thấp dọa người. Dậy sớm là một chuyện, chuyện khác là vết lở trong miệng Triệu Dã Tức vẫn chưa khỏi hẳn.

Triệu Dã Tức tiễn Lục Hoang Chi tới cửa, nói: "Đi đường cẩn thận."

Vẻ ngoài Lục Hoang Chi tuy không có gì, nhưng trong lòng khó chịu đến nỗi muốn từ chức.

Triệu Dã Tức nhìn cậu, luôn cảm thấy cậu sẽ lập tức làm gì đó với mình, trong lòng khá là hoảng sợ.

Nhưng Lục Hoang Chi chỉ dùng mu bàn tay chạm chạm mặt anh như lúc vừa đến, nói: "Đi đây, Triệu Chi Đào."

.

Triệu Dã Tức gửi bản luận văn tốt nghiệp cuối cùng cho Quan Thừa Tế. Quan Thừa Tế trả lời anh hai chữ: 【Không tệ. 】

Đương sự Triệu Dã Tức: Không có cảm nhận gì đặc biệt, nhưng hai mắt hơi cay cay.

Đến ngày bảo vệ, Triệu Dã Tức lấy bộ tây trang mà mẹ anh tặng lúc 18 tuổi từ tủ quần áo ra.

Đây là một bộ tây trang màu đen sát người kinh điển, đặt ở hiện tại cũng sẽ không lỗi thời. Sau khi trưởng thành dường như Triệu Dã Tức không cao thêm, cân nặng cũng vẫn lửng lơ một chỗ, 6 năm trước tây trang vừa người, bây giờ vẫn cứ vừa người.

Triệu Dã Tức nhìn chính mình trong gương, cảm giác không khác gì lúc 18 tuổi.

Lúc ra ngoài, anh nhận được một tin nhắn wechat từ Lục Hoang Chi.

【 Lục Hoang Chi: Trả lời tốt nhé, đàn anh nhỏ. 】

Triệu Dã Tức nhìn chằm chằm chữ "nhỏ" kia nửa ngày, quyết định không so đo với Lục Hoang Chi trước.

【 Là mãnh nam nhá: Hãy đợi đấy, đàn em. 】

Đào Kiều Sanh cũng nhắn tin thăm hỏi: 【 Bé con cục cưng yên tâm bay! Xảy ra chuyện tự mình vác! 】

【 Là mãnh nam nhá: Lăn. 】

Bảo vệ tiến hành vẫn xem như thuận lợi —— không, là vô cùng thuận lợi. Thường ngày giáo sư của học viện cũng có hảo cảm với Triệu Dã Tức, bằng mắt thường có thể thấy được chất lượng luận văn của anh rất cao. Giáo sư đưa ra vấn đề, Triệu Dã Tức đều trả lời rõ ràng rành mạch, đâu vào đấy. Ngay cả Quan Thừa Tế ngồi phía sau cũng lộ vẻ tươi cười.

Triệu Dã Tức cảm thấy học vị thạc sĩ của mình đã ổn định, nếu không tốt thì gương mặt thầy mình đã dậy sóng rồi.

Sau khi kết thúc bảo vệ, Quan Thừa Tế vẫn tiếp tục đánh giá một câu "không tệ". Lương Thanh Hoàn tìm đến anh, cười nói: "Nếu Dã Tức muốn tiếp tục học tiến sĩ, có thể suy xét đến thầy, như vậy em có thể làm đàn anh cùng thầy với Hoang Chi rồi."

Triệu Dã Tức không dám nhìn sắc mặt Quan Thừa Tế, cười nói: "Cảm ơn giáo sư Lương, nhưng tạm thời em không có ý định học tiến sĩ."

Lương Thanh Hoàn nhìn anh, nói: "Dã Tức cười lên rất đáng yêu, bình thường em nên cười nhiều hơn, đừng học theo giáo sư Quan."

Triệu Dã Tức cười lúng túng, trong lòng sắp khóc: Em đắc tội thầy chỗ nào thì thầy nói thẳng, đừng châm ngòi tình thầy trò chúng em như vậy.

Anh không thích cười là bởi vì không muốn bị ai nhìn thấy răng nanh và má lúm đồng tiền rồi bị nói đáng yêu, thật sự không liên quan đến Quan Thừa Tế.

Quan Thừa Tế nói: "Kết thúc bảo vệ thì sớm quay về đi làm đi."

Ở trước mặt thầy mình Triệu Dã Tức ngoan muốn chết: "Dạ giáo sư."

"Cũng không gấp, bộ phận tuyển 2 người mới, nhân thủ đủ dùng." Lương Thanh Hoàn như đang muốn làm trái với ý Quan Thừa Tế, "Gần đây hẳn là có rất nhiều hoạt động tốt nghiệp, chỉ có một lần cuối cùng trong đời, đừng nên bỏ lỡ."

Triệu Dã Tức:... Tôi khổ quá mà.

Tiếp theo là hoạt động tốt nghiệp, Triệu Dã Tức còn có không ít thủ tục tốt nghiệp phải làm. Quan Thừa Tế lại cho anh thêm thời gian một tuần.

Triệu Dã Tức ra khỏi tòa học viện, điện thoại chợt reo lên không ngừng. Còn nhiều nhóm bạn học khác cũng bảo vệ, Triệu Dã Tức có nhân duyên khá tốt trong trường, có hoạt động đều sẽ gọi đến anh.

Bạn học Liên Điều đang @ anh, bảo tối anh đi hát karaoke.

【 Là mãnh nam nhá: Ok, đợi tôi về nhà thay quần áo cái đã. 】

Tây trang đẹp thì đẹp, nhưng quá bất tiện.

Triệu Dã Tức về đến nhà, anh trai chuyển phát nhanh đã đứng trước cửa nhà anh, trong tay ôm một bó hoa hướng dương: "Đầu tiên chúc ngài tốt nghiệp vui vẻ!"

Triệu Dã Tức nhận hoa, quả thật hoàn toàn không biết là ai đưa đến.

"Còn cái này nữa," anh trai chuyển phát nhanh cầm cái thùng bên chân lên, "Đây là quà tốt nghiệp."

Triệu Dã Tức nói cảm ơn với anh trai chuyển phát nhanh, cầm thùng vào phòng khách mở —— vậy mà là một máy đo lường pheromone.

Do giai đoạn hiện tại máy đo lường pheromone có kỹ thuật phức tạp, nên chỉ sản xuất số lượng nhỏ, chủ yếu dùng ở các nơi công cộng và khu đông người, những người có thể sở hữu một chiếc lại ít càng thêm ít. Bây giờ Triệu Dã Tức đã trở thành một trong số đó.

Triệu Dã Tức nhắn tin cho Lục Hoang Chi:【Cậu lấy đâu ra máy đo lường đó?】

【 Lục Hoang Chi: Trộm từ Viện nghiên cứu. 】

【 Là mãnh nam nhá: ? 】

【 Là mãnh nam nha: Báo cảnh sát. 】

【 Lục Hoang Chi: Thử xem sao, kỳ dịch cảm của anh sắp tới rồi. 】

Tạo hình máy đo lường pheromone có điểm giống máy đo huyết áp cỡ lớn, Triệu Dã Tức dựa theo hướng dẫn sử dụng, đặt tuyến thể của mình ngay cửa vào. Vài giây sau, trên màn hình máy đo lường xuất hiện hai hàng số.

Một hàng là nồng độ pheromone trong cơ thể anh hiện tại, một hàng là dự đoán thời gian động dục tiếp theo của anh.

【 Lục Hoang Chi: Thế nào? 】

【 Là mãnh nam nhá: Còn bảy ngày nữa. (thở oxy.jpg) 】

【 Lục Hoang Chi: Ừm, anh định vượt qua thế nào? 】

【 Là mãnh nam nhá: . 】

【 Lục Hoang Chi: ...】

【 Là mãnh nam nhá: Chắc là đi truyền dịch... nhở. 】

【 Lục Hoang Chi: (thở oxy.jpg) 】

【 Là mãnh nam nhá: Vẻ mặt kia của cậu là như nào?! 】

【 Lục Hoang Chi: Không có. 】

【 Lục Hoang Chi: Triệu Chi Đào vui là được. 】

【 Lục Hoang Chi: Tối nay muốn ăn gì? 】

【 Là mãnh nam nhá: Tối tôi phải đi hát karaoke, chung với bọn Dây Xích. 】

【 Lục Hoang Chi: Dây Xích là ai? 】[2]

[2] Dây xích và Liên Điều đọc giống nhau, đều là lian tiao. Biệt danh này là do Liên Điều suốt ngày sửa dây xích cái xe đạp tàn của ổng, nên bé con đặt thế luôn =)))

【 Là mãnh nam nhá: Liên Điều. 】

【 Lục Hoang Chi: Chú ý ăn uống, bảo vệ đầu lưỡi nhỏ của mình thật tốt. 】

【 Là mãnh nam nhá: ??? 】

【 Là mãnh nam nhá: Đầu lưỡi cậu mới nhỏ á. 】

Vài ngày kế tiếp Triệu Dã Tức ban ngày chạy thủ tục, ban đêm dự đủ loại sinh hoạt. Sau khi bạn học cuối cùng bảo vệ xong, Liên Điều bắt đầu chuẩn bị chuyện chụp ảnh tốt nghiệp.

Ngoài việc chụp ảnh chính thức của học viện trường, phần lớn sinh viên sẽ hợp thành nhóm nhỏ, mặc áo cử nhân và thạc sĩ chụp cùng quang cảnh xung quanh trường.

Đối với một số sinh viên làm việc bên ngoài thành phố, sẽ có rất ít cơ hội quay về trường học trong tương lai. Bọn họ không muốn bỏ lỡ bất kỳ một góc trường học nào, hận không thể in 3D sân trường rồi mang đi.

Đối với người có nhà ở gần trường như Triệu Dã Tức mà nói: Cũng được, nhưng không cần thiết.

Để mặc áo thạc sĩ đẹp, Triệu Dã Tức mặc một chiếc sơ mi trắng, thắt cà vạt màu đen, đi theo bạn học vòng một vòng sân trường, đi đi dừng dừng rắc rắc, bày ra đủ loại tư thế hài hước.

Các bạn nữ thích vẻ ngoài của Triệu Dã Tức, mỗi người chụp riêng với anh một tấm.

Một bạn nữ nói: "Haiz, tôi còn rất muốn chụp chung với hotboy Lục, ngoài đời cực kỳ khó gặp được một cậu con trai đẹp trai như vậy."

"Đúng vậy. Cậu ấy cùng chuyên ngành với tụi mình, có lẽ chụp một tấm cũng không quá đáng phải không..."

"Triệu Dã Tức có phải cậu có wechat của cậu ấy không? Có thể giúp tụi mình hỏi cậu ấy được không?"

Triệu Dã Tức nói: "Được chứ, có điều hôm nay cậu ấy phải đi làm, hẳn là không rảnh."

"Đợi cậu ấy rảnh là được, mà không được cũng chẳng sao. Do tụi mình làm chậm trễ thời gian của cậu ấy, ngại quá đi."

Chợt bạn nữ trông thấy gì đó, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: "Ôi, là Lục Hoang Chi?"

Triệu Dã Tức sửng sốt, xoay người nhìn lại.

Lục Hoang Chi mặc một chiếc áo thun trắng và quần dài đen đơn giản, giày cũng là màu trắng. Có lẽ cậu vừa mới cắt tóc không lâu, mái tóc ngắn hơn bình thường một chút, thoạt nhìn vừa nhẹ nhàng lại vừa đẹp trai lai láng.

Triệu Dã Tức tim đập hơi nhanh, đi qua hỏi cậu: "Sao cậu lại tới đây, hôm nay không cần phải đi làm sao?"

Lục Hoang Chi nhìn đàn anh nhỏ mặc áo bào, cong môi: "Xin nghỉ tới gặp anh đó."

"Vì gặp tôi mà ngay cả công việc cũng không làm?" Triệu Dã Tức có chút không vui, "Có phải đầy đầu cậu đều là yêu đương không hả?"

Lục Hoang Chi lấy một tờ cho phép đi thi trong túi quần ra: "Nhân tiện về để thi."

Cuối học kì rồi, nghiên cứu sinh cũng phải thi cử.

Triệu Dã Tức vừa lòng: "Thi xong rồi à?"

"Thi xong rồi," Lục Hoang Chi nói, "Thi xong rồi mới dám đến gặp anh."

Một bạn nữ gọi Triệu Dã Tức một tiếng. Triệu Dã Tức nói: "À đúng rồi, nữ sinh bộ phận giảng dạy và nghiên cứu tụi tôi muốn chụp chung với cậu một tấm, cậu có tiện không?"

Lục Hoang Chi nói: "Anh nói được thì được thôi."

Thời điểm Lục Hoang Chi chụp hình cùng bạn nữ, nụ cười trên mặt vừa nhàn nhạt vừa lễ phép, khoảng cách vừa đúng chẳng có gì bắt bẻ.

Chụp hình xong, Lục Hoang Chi tự giác quay về bên cạnh Triệu Dã Tức, hỏi: "Mũ tốt nghiệp của anh đâu?"

Triệu Dã Tức nói: "Vướng víu lắm, lười đội."

Lục Hoang Chi cười cười, "Rất đẹp."

"Anh Tức," Liên Điều thúc giục, "Mau tới đây, cậu đi đâu rồi!"

Triệu Dã Tức nói: "Các cậu không cần chờ tôi, đi trước đi."

Hai người đi phía cuối đội ngũ, không biết là ai cố tình thả chậm bước chân, cách nhóm người càng ngày càng xa.

"Thi thế nào?" Triệu Dã Tức hỏi.

"Cũng được." Lục Hoang Chi nói, "Gần đây thi cử nhiều, em xin nghỉ mấy ngày. Nếu anh có chuyện gì cần em hỗ trợ..."

Bên tai Triệu Dã Tức nóng lên, "Không có!"

Lục Hoang Chi cười một tiếng: "Ý em là, giúp anh thu dọn đồ đạc."

"... À."

"Anh nghĩ gì đấy, lỗ tai đỏ cả rồi."

"Nghĩ, nghĩ xem tôi có gì muốn dọn."

Bọn họ đang ở cửa sau thư viện trường học. Trường học giàu có khí thế, thư viện được xây vô cùng lớn, phía sau có một hồ nước nhân tạo, trong hồ còn nuôi thiên nga; bốn phía là cột đá cẩm thạch cực lớn, khá giống như một cung điện. Khi nãy vài bạn nữ đứng phía sau cột đá cẩm thạch ló nửa người ra chụp hình.

"Triệu Chi Đào."

"Hửm?"

Triệu Dã Tức bị đàn em bên cạnh nắm lấy cánh tay kéo sang, sau lưng đặt lên một cột đá cẩm thạch.

Anh còn chưa phản ứng được chuyện gì xảy ra, Lục Hoang Chi đã cúi người, hôn lên bờ môi của anh.

Triệu Dã Tức ngốc luôn.

Nụ hôn này rất nhẹ và nhạt, nói đúng hơn là môi hai người chỉ chạm nhẹ vào nhau.

Những người khác đã đi rồi.

Lục Hoang Chi đứng thẳng người, hỏi: "Đầu lưỡi của anh khỏi chưa?"

Trong đầu Triệu Dã Tức vẫn trống rỗng, qua vài giây mới hiểu được câu hỏi của Lục Hoang Chi. Anh căng thẳng đến nỗi như nghe được tiếng tim đập của bản thân, bàn tay trong áo thạc sĩ nắm chặt lại.

Lục Hoang Chi không thấy anh trả lời, hỏi thêm một câu: "Khỏi chưa?"

Chưa khỏi! Khỏi thì cậu định làm gì? Cậu không trong kỳ dịch cảm, chúng ta lại chưa chính thức quen nhau, hôn một cái không hôn lưỡi đã là quá giới hạn, không thể nào cho cậu hơn thế được nữa, hết hy vọng đi Lục Bưởi Nho.

"... Khỏi lâu rồi."

Triệu Dã Tức: !!!

Đậu má! Sao lại thế này?! Miệng anh không bị lí trí khống chế mất rồi!

Lục Hoang Chi cười khẽ "ừm" một tiếng: "Xin lỗi vì đã đến muộn."

Nói xong, lại lần nữa nghiêng đầu về phía anh.

Môi bị nhẹ nhàng cắn một cái, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng người từ nơi xa truyền đến, Triệu Dã Tức mặc áo thạc sĩ tựa lưng vào cột đá cẩm thạch, hoảng hốt quên cả hô hấp.

Anh nhớ rõ là đang ở bên ngoài, tuy rằng cửa sau thư viện có rất ít người đến, cũng không có camera, nhưng nếu bọn Liên Điều phát hiện không thấy anh, quay lại tìm anh thì làm sao bây giờ.

Triệu Dã Tức đặt tay lên ngực Lục Hoang Chi, muốn đẩy Lục Hoang Chi ra.

Thế nhưng trái tim Lục Hoang Chi cũng đập rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả anh.

Thì ra không phải một mình anh căng thẳng.

Triệu Dã Tức nghĩ thế, bất tri bất giác hé môi ra.

Bên trong hương bưởi nho mà anh thích nhất, Lục Hoang Chi nhiệt tình hôn anh nhưng vẫn không kém phần dịu dàng.

Lúc này đây, đầu lưỡi của anh cuối cùng cũng có tác dụng.

Chú thích:

[1] Đồ ăn nhẹ Sa Huyền có nguồn gốc từ quận Sa Huyền, thành phố Tam Minh, tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc. Đây là một thuật ngữ chung chỉ các món ăn nhẹ mang đặc trưng địa phương, ví dụ như bánh bao hấp, tào phớ, sủi cảo, bánh đa,...
____

*Editor đã đau tim chết*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play