Chương 47: Trở thành bạn trai chân chính
Sau khi tan làm, Lục Hoang Chi gọi Triệu Dã Tức đi chung với cậu đến phòng thí nghiệm Hùng Sơ Mạt một chuyến, Triệu Dã Tức từ chối: "Còn đi nữa? Cậu muốn Hùng Sơ Mạt giết cả hai hả?"
"Tuy em không biết Hùng Sơ Mạt nói gì với anh, nhưng anh không muốn biết tại sao lần trước đánh dấu tạm thời cũng không thể khống chế kì dịch cảm của mình à?"
Triệu Dã Tức ngẩn người, oán hận đấm bàn: "Đáng giận, tôi muốn biết."
Lục Hoang Chi cầm lấy balo hai quai treo bên cạnh Triệu Dã Tức, đeo lên vai mình: "Đi."
"Sao cậu lấy balo của tôi, tôi còn phải trở lại tăng ca."
"Ngày đầu tiên đi làm, về nhà sớm chút để chơi game, ngày mai hẳn tăng ca."
"Không chơi, trừ khi cậu cho tôi đánh phụ trợ."
"Được thôi, đánh một ván xóa một ghi thù."
"Làm người đi Lục Bưởi Nho, là cậu mời tôi đánh trước."
Lúc đến phòng thí nghiệm, Triệu Dã Tức lên tiếng: "Chúng ta có thể tìm nam nghiên cứu viên hỏi không? Tôi cảm thấy anh ta vẫn xem là một người bình thường."
Lục Hoang Chi có thể không đồng ý sao, cậu trả lời: "Được."
Đúng lúc Hùng Sơ Mạt không ở đây, nam nghiên cứu viên cho biết cô lại đến văn phòng viện trưởng Triệu để đòi kinh phí.
Triệu Dã Tức: Chữ "lại" anh dùng quả là thâm thúy, một chữ đơn giản thôi đã miêu tả hết một trận chiến khốc liệt.
Lục Hoang Chi hỏi: "Gần đây trong viện thiếu tiền?"
Nam nghiên cứu viên cười khổ: "Thiếu một trăm triệu thì phải. Hai cậu đến có chuyện gì?"
Lục Hoang Chi nói chuyện đánh dấu tạm thời mất hiệu lực cho nam nghiên cứu viên. Nam nghiên cứu viên nói: "Các cậu chờ một lát."
Nam nghiên cứu viên mở một tài liệu thực nghiệm trên máy tính bảng ra, lướt đến dưới cùng, click mở một tệp tên【 Triệu Dã Tức & Lục Hoang Chi 】. Bên trong tài liệu ghi chú tỉ mỉ từng thực nghiệm Triệu Dã Tức và Lục Hoang Chi đã làm. Từ nguyên lý thực nghiệm, thiết kế thực nghiệm thiết kế, quá trình thực nghiệm cho đến kết luận, văn hay tranh đẹp, hình tượng sinh động, trang phụ là thông tin thân phận và số liệu kiểm tra sức khỏe.
Nam nghiên cứu viên lật đến một trang trong đó, nói: "Bạn Triệu đang trong kì dịch cảm, bạn Lục phối hợp với Hùng Sơ Mạt tiến hành thực nghiệm kì dịch cảm Alpha. Pheromone trong cơ thể các cậu đồng thời đạt mức cao, đánh dấu tạm thời đã không thể thỏa mãn các cậu, mất khống chế là rất bình thường."
Triệu Dã Tức hỏi: "Nói như vậy, miễn là kì dịch cảm của chúng tôi không chạm nhau, thì sẽ không xuất hiện tình huống thế này?"
"Cũng không phải." Nam nghiên cứu nói, "Đánh dấu tạm thời đã không thể hoàn toàn giải quyết vấn đề động dục của Omega..."
"Này này này, phạt 500 tệ!"
Nam nghiên cứu viên bình tĩnh nói: "Tôi nói là 'động dục', không phải 'kì động dục'."
Triệu Dã Tức sợ ngây người, "Cái này cũng được?"
Lục Hoang Chi nói: "Mời tiếp tục."
"Ở vài lần kì dịch cảm của bạn Triệu trước đó, tuy rằng được đánh dấu tạm thời, nhưng cơ thể vẫn luôn vây vào trạng thái sốt nhẹ, mẫn cảm, chỉ có thể xin nghỉ ngơi ở nhà. Chúng tôi so sánh với tình huống của nhóm thực nghiệm khác, kết quả đều tương tự. Sau ba đến năm lần đánh dấu tạm thời, nhu cầu pheromone Alpha của Omega đã đạt đến giá trị bão hòa, chỉ cắn tuyến thể để rót pheromone thôi là chưa đủ. Để làm cho Omega bình tĩnh trở lại, chúng tôi chỉ có thể xử lí truyền dịch cho bọn họ. Sau cùng các cậu cũng phải đến bệnh viện nhỉ."
Triệu Dã Tức: "..."
Lục Hoang Chi: "Không có."
"Vậy các cậu...?"
Đau dài không bằng đau ngắn, Triệu Dã Tức cam chịu: "Đúng như những gì anh nghĩ, hỏi nữa tôi chết đấy."
Nam nghiên cứu viên không khỏi kính nể, cực kì muốn quỳ lạy. "Có thể nói tôi biết quá trình thực nghiệm của các cậu không?" Nhìn thấy Triệu Dã Tức mang vẻ mặt "Tôi rất muốn tự sát", nam nghiên cứu lập tức bổ sung một câu: "Tôi nói theo góc độ cảm thụ pheromone của các cậu."
Ba ngày xuất hiện kì dịch cảm, Triệu Dã Tức vẫn luôn mơ mơ màng màng, không nói đến những điều nhỏ nhặt, rất nhiều chi tiết phải cố nhớ mới có thể nhớ ra, nhưng cảm giác ngay lúc đó, anh vẫn nhớ rất rõ ràng.
Cơ thể và tâm lý đều có một cảm giác cực kỳ phong phú, cảm giác thỏa mãn, tựa như một con ma men vất vả kiêng rượu nửa năm cuối cùng cũng có thể giải nghiện, hoàn toàn không thể dừng lại được.
Đến phút cuối thực nghiệm, anh cảm thấy mình sắp hỏng mất rồi, tay cào loạn xạ trên lưng Lục Hoang Chi. Lục Hoang Chi cho rằng anh không thoải mái thật, hỏi anh có muốn nghỉ ngơi không, anh lại quấn người ta không cho người ta đi.
"Bạn Triệu?"
Anh vĩnh viễn không biết cậu thanh niên mặt búp bê trước mặt đang suy nghĩ gì trong đầu.
Triệu Dã Tức bình tĩnh nói: "Hay là chúng tôi viết báo cáo gửi cho anh nhé."
Lục Hoang Chi hỏi: "Lấy góc độ pheromone là có ý gì?"
"Là thiên về góc độ tâm lý của mình nhiều hơn."
"Được." Vậy không cần phải viết quả đào ngon miệng mọng nước bao nhiêu.
Trước khi đi, Triệu Dã Tức rối rắm thật lâu, không nhịn được hỏi: "Thầy Nam*, người đàn ông mang thai đầu tiên là do phòng thí nghiệm mọi người chẩn đoán chính xác hả?"
*Nam ở đây là đàn ông/con trai, vì nam ncv không cho biết tên nên bé con gọi thế.
"Đúng vậy." Nam nghiên cứu viên nói, "Viện nghiên cứu trang bị cho cậu ta một đội ngũ điều trị rất chuyên nghiệp, bảo đảm cậu ta và thai nhi an toàn."
"Đàn ông mang thai là như thế nào?"
"Người mang thai mới mang thai một tháng, vấn đề này chúng tôi cần phải từ từ nghiên cứu mới biết được." Nam nghiên cứu viên nói, "Trước mắt cho thấy, quá trình đàn ông mang thai có rất nhiều chỗ giống với phụ nữ mang thai. Hẳn có thể xem kì dịch cảm Omega tương tự như kì nguy hiểm, Omega vào kì dịch cảm càng dễ mang thai."
Triệu Dã Tức liếc mắt nhìn Lục Hoang Chi. Nghe thấy bọn họ đàm luận đề tài Omega nam mang thai, Lục Hoang Chi cũng không có phản ứng gì đặc biệt, thật không biết cậu ta ngu thật hay thật ra là tên khốn nạn.
Về đến nhà, Triệu Dã Tức cố ý bổ sung kiến thức liên quan đến phụ nữ mang thai. Nghe nói cách nhanh nhất là xét nghiệm máu để kiểm tra có thai hay không sau bảy đến mười ngày. Những ngày đầu mang thai có thể có những biểu hiện như buồn nôn, chán ăn, thích ngủ, thích ăn chua.
Thử tính, hôm nay vừa vặn là ngày thứ bảy anh và Lục Hoang Chi làm thực nghiệm xong. Anh quyết định ngày mai lập tức đi kiểm tra, trực tiếp đối mặt với cuộc đời ảm đạm của mình.
Nếu như mang thai thật, người khác thì không biết, nhưng anh nhất định sẽ bắt Lục Hoang Chi đi hầm canh, bỏ một đống gừng vào.
Lục Hoang Chi ôm laptop gaming của cậu chủ động dâng đến cửa. "Muốn ăn khuya gì không, em đặt ngay."
Triệu Dã Tức nhìn tư liệu nấu canh, trong mắt tràn đầy oán niệm.
Thường ngày không phải Lục Hoang Chi rất thông minh sao, tại sao xảy ra chuyện lớn thì trở nên ngu ngốc như vậy, không hiểu ra một tí gì cả.
Lục Hoang Chi: ?
"Ngày nào cũng ăn khuya, cậu không sợ biến thành heo sao."
"Không sợ, em ăn thế nào cũng không mập."
Triệu Dã Tức hơi hâm mộ. Sau đó anh nghĩ, cái này có gì phải hâm mộ, anh cũng là thể chất ăn thế nào cũng không mập mà. Chẳng những không béo ra, còn không cao lên.
"Vậy gọi chút trái cây nhé," Lục Hoang Chi nói, "Cherry? Anh muốn ăn chua hay ngọt một chút."
"Đương nhiên là ngọt, chua mà để cho người khác ăn hả?"
Lục Hoang Chi nhìn Triệu Dã Tức, muốn từ vẻ mặt anh tìm ra nguyên nhân khiến anh xù lông. Tìm tòi thất bại, cậu chỉ có thể nghe theo học trưởng nhỏ: "Ừm, chúng ta chỉ ăn ngọt."
Kết thúc một ván game, Lục Hoang Chi đi rửa cherry vừa đưa đến. Khi quay lại trông thấy Triệu Dã Tức ngồi trên ghế gaming, cứ dừng mãi không nhúc nhích ở một tư thế duỗi người, như thể bị kỹ năng gì đó điểm nguyệt.
"Sao vậy?"
Triệu Dã Tức lẩm bẩm: "Tôi vừa mới ngáp."
"Em không nhìn thấy —— ngáp đáng yêu lắm không?"
"Đây không phải là vấn đề đáng yêu hay không." Triệu Dã Tức nghi thần nghi quỷ, "Cậu có nhận ra không, gần đây tôi rất thích ngủ?"
Lục Hoang Chi cân nhắc: "Vẫn ổn mà, em cảm thấy em còn thích ngủ hơn anh."
Đây là nói thật, Lục Hoang Chi thích ngủ hơn anh nhiều, nhưng Lục Hoang Chi thích ngủ thế nào đi nữa cũng không cần lo lắng vấn đề mang thai.
Lục Hoang Chi biết Triệu Dã Tức có chuyện trong lòng, cậu muốn chờ Triệu Dã Tức chủ động nói ra, nhưng cậu không thể nhịn được trước tiên.
"Rốt cuộc Triệu Chi Đào đang suy nghĩ gì thế" Lục Hoang Chi đưa một trái cherry đến bên miệng Triệu Dã Tức, "Nói cho em biết đi, nhé?"
Triệu Dã Tức sụp đổ, cắn cherry trên tay cậu, trong giọng nói mang theo chút oán trách mà anh không phát hiện: "Sao cậu không lo lắng chút nào vậy hả."
Lục Hoang Chi hơi quái lạ, "Em phải lo lắng chuyện gì?"
"Chúng ta làm nhiều lần như vậy, cậu không lo lắng tôi trở thành Omega nam mang thai thứ hai sao?"
Lục Hoang Chi im lặng hồi lâu, trả lời: "Em không cảm thấy mình cần phải lo lắng."
Triệu Dã Tức giận đến bật cười: "Cũng phải, dù sao người to bụng cũng không phải là cậu."
Lục Hoang Chi không biết nên bày ra vẻ mặt nào: "Vậy là, anh thật sự không nhớ lúc ấy em đeo bao sao?"
Triệu Dã Tức kinh ngạc nói: "Cậu đeo?"
"Ừm."
Vậy ra anh đang lo lắng đơn phương à?
Triệu Dã Tức không khỏi hỏi một câu: "Tại sao cậu lại đeo?"
Lục Hoang Chi hỏi lại: "Tại sao em không đeo?" Trải qua vô số trạm kiểm soát, vô số khảo nghiệm, bất kể mạch não Triệu Dã Tức có dở hơi thế nào đi nữa, cậu đều không ngạc nhiên. "Em đã học khóa sinh lý rồi."
"Không phải... ý của tôi là, cậu lấy bao ở đâu?" Triệu Dã Tức nghĩ tới gì đó, "Cậu lúc nào cũng mang theo?"
"... Homestay."
Sử dụng áo mưa chính xác, hiệu suất tránh thai có thể đạt 95% trở lên, thường thức này Triệu Dã Tức vẫn phải có. Tảng đá to trong lòng anh cuối cùng cũng rơi xuống. "Sao cậu lại không nói sớm."
Lục Hoang Chi hết chỗ nói: "Cái này còn bảo em nói? Em mang hay không mang anh cũng không biết?"
Triệu Dã Tức tự biết đuối lý, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đều mơ màng, nào nhớ rõ nhiều chi tiết như vậy."
"Vậy em nhắc anh nhớ." Lục Hoang Chi nói, "Tối ngày hôm sau, nửa đêm anh mơ mơ màng màng phát tác, có phải em ngăn cản anh hay không?"
Lúc ấy cậu mới tỉnh ngủ không lâu, lúc tỉnh lại trên người đột nhiên có thêm một Omega mềm mại ngọt ngào, suýt nữa đã mất kiểm soát. Cũng may Triệu Dã Tức mê mang, đâm một lúc lâu vẫn chưa đâm đúng vị trí, cậu mới miễn cưỡng thanh tỉnh, ôm người xuống dỗ dành: "Đừng gấp nào cục cưng, chờ em mang bao đã."
Triệu Dã Tức nhớ hết tất cả rồi. Anh nhớ rõ Lục Hoang Chi ôm anh xuống anh còn không vui, khóc rấm rức nói một đống thứ không rõ nghĩa.
Được lắm, anh còn làm người gì nữa, trực tiếp thăng thiên tại chỗ luôn đi.
Lục Hoang Chi cười: "Bây giờ nhớ chưa?"
Triệu Dã Tức mặt đỏ như sắp nhỏ máu: "... Ừm."
Lục Hoang Chi lại đút cho Triệu Dã Tức một quả cherry, "Vậy còn lo lắng không?"
Triệu Dã Tức lắc đầu, rồi lại gật đầu, nói: "Ngay cả như thế cũng vẫn có tỷ lệ."
Lục Hoang Chi suy nghĩ, lên tiếng: "Vậy em về viện tăng ca nhé."
Triệu Dã Tức: "?"
"Mau chóng hoàn thành 《Luật hôn nhân mới》, mới chịu trách nhiệm với anh được chứ, Tiểu Chi Đào."
Vì để bóp chết tỷ lệ cuối cùng, vài ngày sau Lục Hoang Chi theo Triệu Dã Tức đến phòng thí nghiệm làm kiểm tra.
Nhìn thấy ba chữ "chưa có thai", Lục Hoang Chi nói: "Đúng là kết quả hoàn toàn ngoài dự đoán."
Triệu Dã Tức lấy tay che mặt: "Đừng nói nữa."
"Lần sau, nhớ trước khi ngồi lên phải nhìn xem em có mang bao hay không."
Triệu Dã Tức ha hả: "Lần sau? Còn có lần sau?"
"Tại sao lại không?" Lục Hoang Chi nói, "Sau ba đến năm lần, đánh dấu tạm thời sẽ không còn tác dụng với kì dịch cảm của Omega nữa —— đây là nam nghiên cứu viên nói."
"Đúng vậy," Triệu Dã Tức không thể hiểu nổi, "Nhưng không phải tôi có thể giải quyết bằng truyền dịch sao? Hơn nữa, có lẽ hai tháng sau thuốc ức chế sẽ tiến hành giai đoạn thí nghiệm lâm sàng, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tham gia thí nghiệm."
Lục Hoang Chi sững người, thấp giọng nói: "Đệch."
Yêu đương quả là hạ thấp trí tuệ. Xem ra muốn đúng lý hợp tình lên giường với Triệu Chi Đào, trước hết phải theo đuổi được người ta, trở thành bạn trai chân chính.
Một lần khai trai lại phải cấm dục, quá tàn nhẫn. Cậu sợ rằng mình không chờ được đến ngày xóa hết sổ ghi thù rồi.
Lúc hai người chờ thang máy, đúng lúc gặp Triệu Quang Diệu dùng thang máy đi lên. Đã lâu chưa gặp con trai, Triệu Quang Diệu rất vui vẻ: "Các con đi công tác về rồi?"
Triệu Dã Tức nói: "Tụi con về cũng được mấy ngày rồi."
Lục Hoang Chi lễ phép chào hỏi: "Chào chú ạ."
Triệu Dã Tức: ?
Anh nhớ lần trước Lục Hoang Chi gặp ba anh còn gọi là "viện trưởng" mà, đột nhiên sửa miệng là có ý gì đây?
Triệu Quang Diệu trông thấy báo cáo kiểm tra trong tay Triệu Dã Tức, hỏi anh: "Con cầm gì trong tay thế?"
Triệu Dã Tức ngay lập tức có cảm giác xấu hổ như bị bắt khi yêu sớm, "Là... cơ mật của bộ phận chúng con."
Triệu Quang Diệu cười nói: "Bộ phận của tụi con có cái gì mà ba không thể biết?"
Triệu Dã Tức giả vờ như không nghe thấy, hỏi: "Ba, người đến phòng thí nghiệm làm gì, đưa tiền sao?"
Triệu Quang Diệu vui rạo rực trả lời: "Vấn đề tiền đã giải quyết xong."
Nghiên cứu giới tính thứ hai có quan hệ mật thiết với cuộc sống người dân, tiêu hao tiền của và sức lực, ngân sách quốc gia tuy hào phóng nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc không theo kịp. Mấy ngày trước, Viện nghiên cứu ABO nhận được một khoản quyên góp tư nhân cực lớn, giải quyết vấn đề khẩn cấp của họ, còn trấn an Hùng nữ sĩ hung bạo vì không có tiền.
"Hôm nay ba tới tìm cô Hùng, muốn thương lượng chuyện với cô ấy, vừa lúc các con cũng ở đây, đến nghe chung một lát nhé."
Viện nghiên cứu ABO đã nghiên cứu【Đánh dấu tạm thời】đến giai đoạn thành thục. Có thể xác định, Alpha và Omega có độ xứng đôi pheromone cao, khi tiến hành đánh dấu tạm thời có lợi hơn rất nhiều, có thể ổn định nồng độ hormone trong cơ thể AO, nó cũng có tác dụng nhất định làm giảm các bệnh tâm thần như chứng rối loạn tăng động giảm chú ý và chứng hưng cảm.
Triệu Quang Diệu cảm thấy đã đến lúc công bố khái niệm【Đánh dấu tạm thời】với thế giới, nhưng kiêng dè tác dụng phụ của đánh dấu tạm thời, ông cứ trì trệ không hạ được quyết tâm.
"Sau khi đánh dấu tạm thời, Alpha sẽ sinh ra ham muốn chiếm hữu, ham muốn bảo vệ với Omega; Omega cũng sẽ xuất hiện tính cách ỷ lại với Alpha đánh dấu họ. Trong những người phân hóa giới tính thứ hai, trẻ vị thành niên chiếm tỉ lệ rất lớn, bọn họ khuyết thiếu năng lực tự khống chế rất cao, tôi lo rằng có người sẽ lạm dụng đánh dấu tạm thời, càng lo rằng họ không thể giữ lí trí trước tác dụng phụ của đánh dấu tạm thời."
Hùng Sơ Mạt nói: "Alpha cắn tuyến thể Omega, tiếp đó rót pheromone của mình vào, chuyện này đối với mỗi Alpha đều là bản năng, giống như ăn và ngủ. Ngay cả không ai dạy họ, họ cũng sẽ tự mình phát hiện ra. Đúng không, bạn Lục?"
Lục Hoang Chi: "Ừm."
Khi tuyến thể của Triệu Dã Tức vẫn chưa phát triển xong, cậu đã có chú ý khó hiểu đến làn da sau cổ Triệu Dã Tức. Đến lúc Triệu Dã Tức bắt đầu phát tán pheromone, cậu càng ngày càng thèm vị trí đó, trong chớp mắt nào đó cậu còn có suy nghĩ muốn cắn một cái.
Triệu Dã Tức nói: "Tôi cảm thấy việc này cùng tính chất với giáo dục giới tính, không thể bởi vì lo lắng dạy hư trẻ vị thành niên mà cố tình lảng tránh. Bọn họ cần được dẫn dắt đúng đắn và học được chịu trách nhiệm với hành vi của mình."
Triệu Quang Diệu vỗ đùi nói: "Vậy quyết định thế đi —— công bố nó!"
Cụ thể công bố thế nào đó là chuyện của bộ tuyên truyền, không cần họ phải quan tâm.
Mùa tốt nghiệp đã đến gần, Quan Thừa Tế chấm dứt kỳ thực tập của Triệu Dã Tức, để anh quay về trường học chuyên tâm chuẩn bị bảo vệ luận văn.
Ngoại trừ bảo vệ luận văn, Triệu Dã Tức còn có không ít thủ tục tốt nghiệp phải chạy. Viện nghiên cứu ABO cách làng đại học khá xa, anh dứt khoát tạm thời dọn khỏi chung cư nhân viên, về ở nhà của mình.
Đây có nghĩa là, nhóm ba người【Hoang dã chi tức 】 —— giải tán!
Hiện tại ngẫm lại, quan hệ giữa anh và Lục Hoang Chi ở Viện nghiên cứu ABO đã đạt đến mức khó tả. Nơi làm việc và chung cư đối diện nhau, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cùng nhau làm thực nghiệm, cùng nhau đi công tác. Độ xứng đôi pheromone của họ cao như thế, không có chuyện mới là lạ.
Lục Hoang Chi lái xe đưa Triệu Dã Tức về nhà. Xe chạy đến cửa tiểu khu, Triệu Dã Tức nói: "Được rồi, đưa tôi đến đây thôi."
Lục Hoang Chi dừng xe lại, nói với anh: "Em đưa anh đi lên."
"Không cần, tôi cũng không có bao nhiêu đồ."
"Em muốn nhận mặt cửa." Lục Hoang Chi nói, "Đợi đến khi em đến kì dịch cảm, còn biết đi đâu uống Chi Chi Đào Đào."
Triệu Dã Tức nói: "Cậu đến kì dịch cảm còn chạy lung tung? Đến lúc đó cậu nhắn wechat, tôi đi dâng cơm cho cậu."
Lục Hoang Chi cười, "Cam tâm tình nguyện vậy sao. Nhưng tiếc là em không nỡ để Triệu Chi Đào chạy tới chạy lui, em vẫn nên giao hàng tận nhà thôi."
Lời này nghe lọt tai, Triệu Dã Tức liền dẫn Lục Hoang Chi về nhà.
Nhà Triệu Dã Tức cách trường học rất gần, là phòng ở ba mẹ anh mua riêng cho anh. Bốn năm học khoa chính quy Triệu Dã Tức sống tập thể, nghiên cứu sinh anh không muốn trải nghiệm nữa, ba năm đều ở trong nhà.
Căn hộ có ba phòng ngủ hai phòng phụ, chỉ có một phòng làm phòng ngủ, còn lại hai phòng một là phòng sách, một phòng là phòng game.
Lục Hoang Chi hỏi: "Có khách đến ngủ thì sao?"
"Nhà của tôi mà lo đến chuyện khách gì chứ, tôi muốn trang hoàng thế nào thì là thế ấy."
Lục Hoang Chi bắt được trọng điểm, trong nhà Triệu Chi Đào chỉ có một chiếc giường.
Sau khi tuyến thế Triệu Dã Tức phát triển xong, anh chủ yếu ở trong chung cư nhân viên, trong nhà ngược lại không có mùi pheromone của anh. Lục Hoang Chi nói: "Anh cố gắng chút nhé, mau mau để lại mùi hương của anh trong nhà."
Triệu Dã Tức lạnh lùng nói: "Tôi cũng đâu phải xây tổ, cố gắng cái quỷ gì."
___