6 giờ 30 phút sáng, Triệu Dã Tức ngáp dài đi đến cửa phòng Lục Hoang Chi. Đầu tiên anh gõ cửa phòng vài cái cho có lệ, nhưng bên trong vẫn mãi không có động tĩnh, đã tới lúc dùng đạo cụ rồi đây.
Triệu Dã Tức giơ chiếc loa trong tay lên, chỉnh âm lượng đến mức lớn nhất: "Thức dậy Lục Hoang Chi, cậu bị muộn rồi!"
Trong phòng vẫn không hề có động tĩnh như trước. Mà cũng đúng, đối với Lục Hoang Chi mà nói, đi học muộn chẳng là gì cả.
Triệu Dã Tức nói thêm: "Nếu cậu không thức dậy thì sẽ không có đồ ăn sáng đâu."
"Lục Hoang Chi vợ của cậu chạy theo người khác rồi, mau đuổi theo kìa!"
Triệu Dã Tức lấy điện thoại ra, định gửi wechat cho Lục Hoang Chi, chợt phát hiện một giờ trước Lục Hoang Chi đã để lại cho anh một câu.
【 Hoang: Có chút việc, đi trước. 】
【 Hoang: Chào buổi sáng. 】
Ồ, vậy không sao rồi.
Triệu Dã Tức rời khỏi phòng Lục Hoang Chi, ba giây sau lại quay về, hít vào một hơi thật sâu. Anh trông thấy cái chăn chưa gấp trên giường, chợt có mong muốn leo lên lăn lộn một trận rồi vùi mặt mình vào trên gối. Anh vội vã kéo tóc lên, ý để bản thân tỉnh táo trở lại.
Alpha chết tiệt, pheromone còn ngửi khá thơm.
Triệu Dã Tức bước vào cổng trường, bị Địch Trung Hải ngăn lại. "Bạn học này, cậu ở lớp nào, sao lại không mặc đồng phục?"
Triệu Dã Tức kéo cổ áo xuống, lộ ra gương mặt u oán.
Địch Trung Hải cười nói: "Ủa, thì ra là Tiểu Triệu à."
Triệu Dã Tức hỏi: "Thầy ở đây làm gì đấy."
"Gần đây thời tiết trở lạnh, học sinh đến trễ ngày càng nhiều, tôi định tóm vài đứa để răn đe chúng."
Khi Triệu Dã Tức học cấp ba, ghét nhất chính là chuyện này. Hiển nhiên, anh hiện tại đã trở thành người lúc trước anh ghét nhất. "Việc này khá vui, tôi và thầy tóm chung nhé."
Thời điểm còn 5 phút nữa là 7 giờ, học sinh vào cổng trường vẫn ung dung thong thả, nhưng khi còn một phút thì lập tức bắt đầu thời khắc sinh tử. Triệu Dã Tức nhìn chằm chằm điện thoại, vừa đến 7 giờ, giơ loa hô to: "Đóng cổng trường ——"
Địch Trung Hải nói: "Chờ đã!"
Triệu Dã Tức: "?"
Một chiếc xe thương vụ màu đen dừng lại trước cổng trường, cửa sau mở ra, Trình Hoài Hưng từ trên xe nhảy xuống, chậm rãi tiến vào trường học, còn không quên ngoái đầu nhìn lại Triệu Dã Tức vô cùng thiếu đánh.
Triệu Dã Tức không có cảm xúc: "Giết gà dọa khỉ?"
Địch Trung Hải cười ha hả, "Chẳng phải chỉ đến trễ một phút thôi sao, việc nhỏ việc nhỏ. Đúng rồi Tiểu Triệu này, nghe nói hôm qua cậu phạt Trình Hoài Hưng ở lại trường?"
"Đúng vậy, thầy có ý kiến gì à?"
"Ý kiến thì không có," Địch Trung Hải nói một cách khéo léo, "Là do ba của Trình Hoài Hưng mỗi năm quyên góp rất nhiều tiền cho trường học."
Triệu Dã Tức trịnh trọng lên tiếng: "Vậy chúng ta cần phải trông nom con ông ấy cho tốt." Anh quay sang nói với học sinh làm nhiệm vụ, "Ghi tên Trình Hoài Hưng lại." Tiếp đó lớn tiếng gọi: "Trình Hoài Hưng!"
Trình Hoài Hưng cáu kỉnh quay đầu: "Có gì thì nói nhanh lên."
Địch Trung Hải ngăn cản Triệu Dã Tức: "Tiểu Triệu, thôi bỏ đi... anh Triệu à, chúng ta không nên tranh chấp với trẻ con."
Triệu Dã Tức đẩy Địch Trung Hải ra, đi đến chỗ Trình Hoài Hưng. Trình Hoài Hưng nói: "Sao nào, muốn làm cái gì đây?"
Triệu Dã Tức dừng lại trước mặt Trình Hoài Hưng, nhìn gương mặt vênh váo của gã, đột nhiên cảm thấy chán ngán. Anh thay đổi ý định, nói với Địch Trung Hải: "Lão Địch, thầy đến ngửi cậu ta thử, xem cậu ta có dùng thuốc ngăn mùi không."
"Tại sao thầy không tự ngửi đi, không dám à?" Trình Hoài Hưng khiêu khích, "Thầy chính là Omega đúng không, còn giả vờ làm gì nữa."
Triệu Dã Tức nói: "Bởi vì cậu khó ngửi."
Câu này là nói thật. Tuy anh rất thích uống coca, nhưng lại rất bài xích pheromone hương coca của Trình Hoài Hưng.
Trình Hoài Hưng ngớ người. Gã khó ngửi hả? Chỗ nào khó ngửi chứ?! Gã có quen vài tên Alpha, có đứa hương que cay, có đứa hương bánh bao súp, còn có một đứa mùi cát mèo nữa, pheromone của gã xem như rất dễ ngửi rồi. Triệu Dã Tức là tên Omega có mùi gì chứ, cũng xứng chán ghét pheromone của gã à?
Trình Hoài Hưng bị chọc trúng chỗ giận, nói: "Thầy lại đây ngửi đi, tôi cho thầy ngửi nè, xem có dễ ngửi hay không.."
Triệu Dã Tức bình tĩnh nói: "Tôi không muốn."
Trình Hoài Hưng: "..."
Nhìn Trình Hoài Hưng có vẻ sắp bị tức chết, Triệu Dã Tức khá dễ chịu. Nếu ngay cả thiếu niên mười mấy tuổi mà anh còn không đấu lại, thì sau này còn có tư cách gì để cãi nhau với Lục Hoang Chi.
Mắt thấy tình hình không tốt lắm, Địch Trung Hải vội vàng chạy lên giảng hòa. "Tôi tới ngửi tôi tới ngửi!"
Ở trong mắt Trình Hoài Hưng, Địch Trung Hải chính là ông chú trung niên đầu hói, bảo gã cho người khác ngửi đến ngửi lui trên người đã dị ứng lắm rồi, gã thà rằng để Triệu Dã Tức đến ngửi, ít nhất dáng vẻ của Triệu Dã Tức... cũng tạm được.
Thấy Địch Trung Hải cách mình ngày càng gần, Trình Hoài Hưng không khỏi lui về phía sau hai bước. "Tôi dùng thuốc ngăn mùi!"
"Trình Hoài Hưng em đừng đi, để thầy Địch đến ngửi pheromone cho em – nàyyy!"
Địch Trung Hải trượt chân ngã xuống, mông ngồi phịch trên đường, chiếc mũ trên đầu rơi xuống đất, bị nước tuyết thấm ướt.
Ngày đó Địch Trung Hải bị gió thổi lên đầu cả ngày, đến tối thì mắc phải cảm nặng.
Thời gian lên lớp, Triệu Dã Tức bắt đầu công việc tuần tra như thường lệ, thu hoạch được: Học sinh không mặc đồng phục *4, học sinh rượt đuổi trên hành lang *2, học sinh đọc truyện 18+ *1, đôi người yêu trốn trong góc phòng hôn môi *1.
Vốn dĩ anh không muốn quấy rầy đôi người yêu này. Thời buổi này ai mà chưa từng yêu sớm chứ, anh có thể hiểu mà. Nhưng sau đó anh chợt nhớ ra —— má, anh chưa từng yêu sớm nha! Hai học sinh cấp ba còn có thể hôn nhau đắm đuối như vậy, một người hơn 20 tuổi như anh, ngay cả môi của con gái mềm hay không mềm cũng chẳng biết.
Triệu Dã Tức dựa vào tôn nghiêm của chó độc thân, xuất hiện bên cạnh đôi người yêu như một hồn ma, buồn bã nói: "Bạn học, cho tôi chơi chung được không."
Đôi người yêu thét chói tai chạy mất.
Tiếp đó, anh chứng kiến hiện trường "bạo lực học đường" ở WC nam. Một Omega ngăn một Alpha trong buồng vệ sinh, vừa dụ dỗ vừa đe dọa.
Alpha run bần bật: "Cậu không được lại đây!"
Omega ngậm điếu thuốc trong miệng: "Cậu đừng sợ, tôi không có ý gì khác, chỉ cảm thấy pheromone của cậu ngửi rất dễ chịu, muốn ngửi thêm tí nữa thôi. Cậu trốn gì chứ, tôi sẽ không làm gì khác với cậu đâu —— lại đây!"
Cuối cùng, Alpha được Triệu Dã Tức đá cửa chui vào, thành công giải cứu. Omega vừa hút thuốc vừa "bắt nạt" bạn học, ghi tên một lần.
Triệu Dã Tức rốt cuộc cũng hiểu rõ, tại sao trong tiểu thuyết yêu đương vườn trường lại luôn đặt nội dung này lên trên hết, chủ nhiệm giáo dục vĩnh viễn là thần.
Tinh thần và thể xác Triệu Dã Tức đều mệt mỏi, anh ra khỏi văn phòng, trùng hợp gặp phải giáo viên tiếng Anh của lớp Lục Hoang Chi đang đi đến, bèn chào cô.
Giáo viên tiếng Anh nói: "Thầy Triệu, tôi đang đi tìm anh này. Lục Hoang Chi em ấy..."
"Hôm nay cậu ta làm bài tập đúng không," Triệu Dã Tức có chút kiêu ngạo nho nhỏ, "Không sai, là do tôi bảo cậu ta làm. Cô không biết đâu, cậu ta còn rất sợ tôi đó."
Tuy rằng là nói ngay lúc Lục Hoang Chi đánh dấu anh, nhưng việc này không quan trọng, dù sao Lục Hoang Chi cũng nghe theo lời anh mà.
Giáo viên tiếng Anh khen ngợi: "Thầy Triệu thật là lợi hại. Nhưng mà hôm nay Lục Hoang Chi không có đến trường, cũng không nộp bài tập."
Triệu Dã Tức: "...?"
Trời chưa sáng thì Lục Hoang Chi đã biến mất, Triệu Dã Tức cho rằng cậu ta làm xong việc sẽ đến trường học. Bây giờ cũng giữa trưa luôn rồi, thế mà cậu ta vẫn chưa đến?
Triệu Dã Tức gửi wechat hỏi Lục Hoang Chi cậu ở đâu, Lục Hoang Chi mãi chưa trả lời anh.
Tiết đầu buổi chiều là tiết thể dục. Trình Hoài Hưng ôm bóng rổ, theo đám anh em của gã đến sân thể dục.
Vương Văn Nhạc nói: "Hôm nay Lục Hoang Chi không đến, cũng không xin nghỉ, vô cớ trốn học một ngày, không biết xảy ra chuyện gì nữa, các bạn học nữ đều lo lắng cho cậu ta."
Trình Hoài Hưng cười khẩy: "Hy vọng nó trốn học cả đời luôn."
Sân thể dục của trường chỉ cách bên ngoài một hàng rào. Lúc Trình Hoài Hưng đang làm nóng người thì nhìn thấy một chiếc ô tô dừng bên cạnh. Nhà gã có không ít xe, gã xem như có hiểu biết về xe, biết được giá cả của chiếc xe này. Đối với nhà gã mà nói thì không được xem là đắt, nhưng gã không nghĩ tới trong trường học ngoại trừ nhà gã thì còn có người khác lái loại xe này.
Vương Văn Nhạc hỏi: "Anh Hưng, chiếc xe này rất đắt hả?"
Trình Hoài Hưng nói: "Tầm hai ba trăm vạn."
"Đm ——"
Lực chú ý của nhóm thiếu niên đều bị chiếc xe này hấp dẫn. Cửa xe mở ra, đôi chân dài chạm xuống đất, một người bước ra ngoài, là Lục Hoang Chi.
Nam thần phối với siêu xe, mỗi một hình ảnh đều đẹp đẽ tinh xảo tựa như poster.
"Lục Hoang Chi?" Vương Văn Nhạc kinh ngạc, "Cậu ta biết lái xe, còn là chiếc xe hai ba trăm vạn?!"
Đối với học sinh cấp ba bình thường thì quả thực đỉnh vãi ra.
Trình Hoài Hưng khó chịu: "Chuyện này có là gì, loại xe này nhà tao cũng có nhiều lắm ——mà nó có bằng lái không đó, chắc không phải lái xe không có giấy phép đúng chứ!"
Không chỉ có học sinh nam, học sinh nữ trong lớp cũng vây quanh lại đây. Một bạn học nữ gọi tên Lục Hoang Chi, Lục Hoang Chi nhìn về phía sân thể dục, lễ phép gật đầu nhưng lại xa cách.
Bạn học nữ như nhận được sự cổ vũ, hỏi thêm một câu: "Sao cậu lại không đi học vậy?"
Lần này Lục Hoang Chi không để ý đến cô. Cậu nhìn thấy một bóng người nho nhỏ, xuất hiện phía sau đám đông bạn học.
"Đứng đờ người trên sân thể dục lam gì đấy, có lẽ mấy tiết thể dục sau tôi phải đổi thành dùng tiếng Anh nhỉ."
Vương Văn Nhạc nói: "Thầy Triệu thầy xem kìa, Lục Hoang Chi trốn học đi lái xe bên ngoài! Còn mang khuyên tai nữa đó!"
Triệu Dã Tức: "...Ồ."
Cư dân biến mất đã trở về rồi à.
Triệu Dã Tức hỏi Lục Hoang Chi cách hàng rào: "Đi làm gì đấy?"
Lục Hoang Chi biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn: "Đi xử lý một ít việc tư, thưa thầy."
"Không nói tiếng nào đã trốn học, cậu giỏi quá ha."
Lục Hoang Chi nói: "Em không nói tiếng nào?"
"... Không!"
"À," Lục Hoang Chi cũng không phản bác, "Bây giờ em quay về rồi, thầy có thể mở cổng trường giúp em không?"
Triệu Dã Tức còn chưa trả lời, Trình Hoài Hưng đã lên tiếng: "Sắp tan học luôn rồi, cậu còn đi vào làm gì, ngủ hả?"
Triệu Dã Tức không để ý đến Trình Hoài Hưng, "Cậu viết một bài báo cáo thuyết trình lý do cậu trốn học cho tôi, viết xong rồi mới được vào."
Lục Hoang Chi cũng không để ý đến Trình Hoài Hưng, "Thầy có thể châm chước một chút không ạ, em muốn đi vào rồi mới viết."
Trình Hoài Hưng: "......" Tôi không tồn tại à?
Khó có cơ hội khiến Lục Hoang Chi ăn mệt, Triệu Dã Tức không muốn dễ dàng buông tha. "Không thể." Lục Hoang Chi trốn học chính là bỏ bê công việc, anh là đồng nghiệp làm chung tổ, muốn một lý do cũng chẳng hề quá đáng đúng không.
Ở trước mặt học sinh, Lục Hoang Chi cho Triệu Dã Tức đủ mặt mũi. Cậu khẽ cười một tiếng: "Được, đều nghe thầy hết."
____
Hôm nay update xong chương 30 tui sẽ ngừng update 1-2 ngày để beta nha:3.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT