*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời buổi này ai mà chưa bị nước ngọt có gas phun vào người, vậy mà Lục Hoang Chi còn muốn anh giặt quần áo giúp cậu ta. Sao cậu ta dám vậy chứ?

Đào Kiều Sanh căn cứ theo nguyên tắc công bằng, nói với anh: “Bé con, bộ đồ này cậu thực sự nên giặt.”

“Hai người các cậu…” Triệu Dã Tức nhìn Đào Kiều Sanh, rồi lại nhìn Lục Hoang Chi, “Nhân lúc tôi không có mặt đã thực hiện giao dịch mập mờ gì à?”

Đào Kiều Sanh nhìn Triệu Dã Tức bằng ánh mặt một lời khó nói hết: “Người nào đó làm chuyện xấu giấu đầu lòi đuôi, còn bị người ta nắm thóp.”

Triệu Dã Tức cứng đờ, bày ra vẻ mặt vô tội: “Tớ không biết cậu đang nói gì.”

Đào Kiều Sanh cho rằng Lục Hoang Chi sẽ đấm lên mặt Triệu Dã Tức luôn, nhưng không nghĩ tới cậu ta thế mà lại rất thoải mái.

“Tôi đi thay quần áo” Lục Hoang Chi nói “Lát nữa sẽ về.”

Lục Hoang Chi đi rồi, Triệu Dã Tức vội hỏi Đào Kiều Sanh: “Lời cậu nói vừa nãy là có ý gì?”

Đào Kiều Sanh bật lửa nồi lẩu, nói: “Thôi, một kẻ nguyện đánh một kẻ nguyện chịu, cậu coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi.”

Triệu Dã Tức bực bội nói: “Hy vọng rằng có thể ra thêm một luật lệ, treo mấy loại nói chuyện một nửa như cậu lên đánh.”

Muốn ăn một cái lẩu thật ngon, thì tinh hoa đều nằm ở chén nước chấm. Triệu Dã Tức tỉ mỉ pha một chén nhỏ nước chấm, nếm một miếng, nhíu mày nói: “Lỡ tay, cho nhiều muối rồi.”

Lục Hoang Chi đẩy chén của mình đến trước mặt Triệu Dã Tức, “Của tôi chắc không mặn.”

Triệu Dã Tức sửng sốt. Lục Hoang Chi muốn đổi với anh?

Lục Hoang Chi cho rằng Triệu Dã Tức để ý vấn đề nước bọt: “Tôi không động đũa.”

Triệu Dã Tức theo bản năng nói: “Nhưng tôi động rồi.”

“Một chút không sao.” Lục Hoang Chi lấy chén Triệu Dã Tức qua, chấm một miếng thịt bò cho vào miệng. “Vẫn được, có thể chấp nhận.”

Triệu Dã Tức nếm nước chấm Lục Hoang Chi pha, quả thật không mặn, mùi vị vừa ăn.

Hình như hơi hối hận vì làm dơ quần áo của Lục Hoang Chi. Nhưng nghĩ đến sổ tay ghi thù hơn 80 điều, anh đã nhanh chóng đè sự hối hận này xuống.

“Tôi thấy trên weibo có người có mùi pheromone là lẩu cay. Đáng tiếc tuyến thể của bé con còn chưa phát triển hết, vẫn chưa có pheromone.” Đào Kiều Sanh nói “Còn cậu Lục giáo thảo?Pheromone của cậu có mùi gì?”

“Tôi không tự ngửi được” Lục Hoang Chi nhìn về phía Triệu Dã Tức, “Học trưởng cảm nhận được không?”

Triệu Dã Tức nhớ tới khác thường sau khi ngửi thấy pheromone của Lục Hoang Chi, không được tự nhiên nói: “Tôi quên mất rồi.”

“Vậy à, vậy khi nào anh rảnh thì ngửi giúp tôi nhé.”

“Tôi có đi ngửi chậu cát mèo của Đào Kiều Sanh cũng không ngửi cho cậu.”

Ăn xong cái lẩu, Triệu Dã Tức đưa Đào Kiều Sanh xuống lầu. Đào Kiều Sanh hỏi: “Bé con, lúc trước cậu và Lục Hoang Chi thi biện luận ấy, đề tài biện luận là gì thế?”

Triệu Dã Tức cảnh giác dựng hai lỗ tai lên “Sao đột nhiên cậu lại hỏi cái này?”

“Tớ tò mò thôi.”

Triệu Dã Tức im lặng trong chốc lát, nói: “Là chuyện về tam quan, một vấn đề vô cùng nghiêm túc.”

“Tớ cũng đoán là như vậy.” Đào Kiều Sanh tò mò muốn chết, lôi kéo Triệu Dã Tức làm nũng “A a a a rốt cuộc là cái gì vậy, cậu nói cho tớ đi mà, bé con? Ba ơi?”

“Cậu đừng hỏi.” Triệu Dã Tức càng trầm lắng “Tóm lại luận điểm của cậu ta không nói lý, diệt sạch nhân tính, cực kỳ tàn ác. Tớ hoàn toàn không phải người đi cùng đường với cậu ta.”

Đào Kiều Sanh buồn bã nói: “Không phải người đi cùng đường mà cậu còn ăn nước chấm cậu ta pha?”

“…” Triệu Dã Tức nhất thời nghẹn họng “Cậu có biết cậu nói nhiều lắm không.”

Tiễn Đào Kiều Sanh đi xong, Triệu Dã Tức nhận được tin nhắn wechat của Lục Hoang Chi. Lục Hoang Chi nói cậu ta đang ở đối diện, bảo Triệu Dã Tức đi qua một chuyến.

【 Là mãnh nam nhá:? 】

【 Hoang: Lấy quần áo của tôi đi giặt. 】

Triệu Dã Tức giận đến mức cười lên.

【 Là mãnh nam nhá: Mặt mũi của cậu đâu? 】

【 Hoang: (video ngắn) 】

Triệu Dã Tức mở video Lục Hoang Chi gửi đến, máu vọt lên trán trong nháy mắt.

Anh đã chết.

Năm phút sau, Triệu Dã Tức gõ cửa Lục Hoang Chi.

Triệu Dã Tức cúi đầu, gương mặt và lỗ tai đều nóng lên, anh dám khẳng định mình hiện tại giống y hệt quả cà chua.

Lục Hoang Chi rũ mắt nhìn anh: “Mặt học trưởng đỏ quá nha.”

…Không cần cậu phải nhắc nhở, cảm ơn.

Lục Hoang Chi tuy rằng chiếm lý, nhưng việc này không ngăn được Triệu Dã Tức ném nồi. “Đm sao cậu có chứng cứ mà không sớm đưa ra, chơi tôi à.”

“Đại chiêu đương nhiên phải tung ra cuối cùng.” Lục Hoang Chi dựa vào cửa “Hơn nữa anh cũng không muốn bị bạn của mình biết anh thật sự giúp tôi giặt quần áo đúng không?”

“Tôi chưa nói giúp cậu giặt.”

“Vậy anh tới đây để?”

Triệu Dã Tức ngẩng đầu cùng Lục Hoang Chi nhìn nhau vài giây, dời ánh mắt đi trước: “Muốn giặt thì tôi cũng trực tiếp quăng vào máy giặt.”

Lục Hoang Chi gật đầu: “Có thể, phơi khô rồi trả lại cho tôi.”

Triệu Dã Tức hít sâu một hơi, nói: “Quần áo đâu? Lấy ra.”

Triệu Dã Tức ôm áo thun Lục Hoang Chi trở lại chung cư, quả thực không thể tin được không lâu trước đó anh còn áy náy vì làm dơ quần áo của Lục Hoang Chi.

Đây là Lục Hoang Chi đột nhiên đối tốt với anh một lần, xong lập tức lại quay về như cũ, làm người ta chẳng thể đề phòng.

Triệu Dã Tức ném áo thun vào vào máy giặt, nhìn thấy phía trên còn có một ký hiệu cấm giặt máy. Nhưng Lục Hoang Chi nói có thể giặt máy, giặt hỏng rồi cũng không liên quan gì đến anh. Triệu Dã Tức hung hăng đóng cửa máy giặt lại, yên lặng một phút, khuất nhục lấy quần áo ra ngoài.

Anh không phải cho Lục Hoang Chi mặt mũi, mà là cho nhãn hiệu quần áo mặt mũi. Cái nhãn hiệu này anh biết, một cái áo tay dài ít nhất cũng hơn một nghìn, có thể báo cảnh sát được luôn.

[*] Bị thiệt hại từ 1000 tệ trở lên là có thể báo cảnh sát.

Triệu Dã Tức nhìn trên áo thun bị dính vết bẩn coca, ma xui quỷ khiến lại cúi đầu ngửi ngửi. Chính xác là mùi coca, nhưng dường như còn trộn lẫn với mùi hương khác.

Ngọt ngào tươi mát hòa với một chút chua… Là mùi pheromone của Lục Hoang Chi.

Cảm giác phức tạp này lại đến nữa rồi. Triệu Dã Tức không biết sao lại rất thoải mái, rõ ràng biết hành vi của mình vô cùng biến thái, nhưng anh không thể khống chế được bản thân, cũng không dừng lại được.

Sao lại có mùi hương dễ ngửi như vậy, tại sao anh lại thỏa mãn đến thế. Hệt như nằm trong ổ chăn dưới trời đông đổ tuyết, rời khỏi một giây cũng là khiêu chiến rất lớn.

Điện thoại đột nhiên vang lên, Triệu Dã Tức như tỉnh lại trong mộng, nhìn thấy áo thun được ôm chặt trong lòng, sợ tới mức nhanh chóng ném áo thun sang một bên.

Đào Kiều Sanh gửi wechat đến nói hắn đã về đến nhà. Triệu Dã Tức chưa hồi phục lại tâm trạng, mở ra weibo ra tìm ba chữ “Pheromone”.

【Viện nghiên cứu ABO: Alpha và Omega đều sẽ phân bố pheromone, so sánh họ với Beta (tức người thường chưa phân hóa), càng dễ chịu ảnh hưởng với pheromone của đối phương. Bởi vì trước mắt chưa tìm được phương pháp lấy pheromone ra, ảnh hưởng cụ thể vẫn còn đang nghiên cứu thực nghiệm. Hạng mục thực nghiệm này cần phải có người tình nguyện tham gia. Người tình nguyện tham gia thực nghiệm, xin hãy đăng ký thông tin ở website chính thức của Viện nghiêm cứu ABO, cúi đầu cảm ơn. 】

Viện nghiên cứu ABO tạm thời không giải thích được nguyên nhân kỳ lạ của anh. Triệu Dã Tức rửa mặt, nhìn thấy cái áo thun bị ném bên bồn tắm thì lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Đệch, pheromone của Alpha không phải cùng tính chất với thuốc phiện đó chớ?

Triệu Dã Tức như lâm vào đại địch, cảm thấy thứ trước mắt như một quả bom, chậm rãi lui lại mấy bước. Lúc lui đụng đến cửa, anh đột nhiên mở ra, đâm đầu chạy như điên.

Xung quanh chung cư có chuẩn bị mấy siêu thị mini, chợ bán thức ăn và tiệm trái cây. Ông chủ tiệm trái cây mới vừa bổ một trái mít, đón Triệu Dã Tức đi vào xem: “Giảm giá 20% giảm giá 20%!”

Triệu Dã Tức do dự trong chốc lát, hỏi: “ Tôi có thể ngửi chút không?”

Ông chủ nhiệt tình nói: “Được ngửi được ngửi, cậu nếm thử, không ngọt không lấy tiền.”

Triệu Dã Tức lắc đầu, “Tôi ngửi là được rồi.”

Ông chủ vuốt trán, không rõ tình huống: “Vậy ngài cứ tự nhiên ngửi.”

Triệu Dã Tức đi đến cạnh trái mít hít mấy cái, rõ ràng không phải. Anh có thể phỏng đoán được đại khái, lại đi qua ngửi quả chanh —— cũng không phải, không chua đến vậy.

Quả xoài? Quá thơm.

Quả hạnh? Rất giống, nhưng vẫn không giống lắm.

Triệu Dã Tức cơ hồ ngửi hết tiệm trái cây. Ánh mắt ông chủ nhìn anh càng ngày càng kỳ quái, nhịn không được hỏi: “Nhóc con, cậu đang tìm gì thế?”

Triệu Dã Tức nói: “Tôi đang tìm…” Ánh mắt anh dừng trên một loại trái cây trong góc, anh vẫn chưa ngửi quả này.

Triệu Dã Tức đi qua, còn chưa ngửi kĩ đã đưa ra kết luận: Đây là mùi hương của Lục Hoang Chi.

Thì ra mùi của Lục Hoang Chi là bưởi chùm [1].

Triệu Dã Tức lúc trước chưa từng ăn bưởi chùm, cũng không ghét ăn, nhưng sao lại đột nhiên thích đến thế nhỉ. Thế giới này còn có giải thích bằng khoa học không?

Ông chủ hỏi: “Cậu muốn mua trái này?”

Triệu Dã Tức mím môi, “…Không mua đâu.”

Đêm đầu tiên Triệu Dã Tức ở chung cư không ngủ ngon được, cùng lúc đó Đào Kiều Sanh cũng không ngủ được.

Đào Kiều Sanh là do càng nghĩ càng ngủ không được. Hắn đang tò mò đến một cảnh giới, cho dù là lên trời xuống đất hay tra tìm sách cổ, hắn cũng muốn làm rõ quả dưa này.

Chẳng lẽ Lục Hoang Chi không nói, Triệu Dã Tức không nói, hắn liền không có biện pháp để biết à? A, ngây thơ.

Nếu như Lục Hoang Chi là giáo thảo mà trường họ công nhận, vậy thì trên siêu thoại weibo trường học, trên diễn đàn tieba nhất định có không ít thông tin về cậu ta.

Đào Kiều Sanh tìm hai chữ mấu chốt 【 Lục Hoang Chi 】【 Thi biện luận 】 trên siêu thoại, quả nhiên tìm được một tấm ảnh.

Trên ảnh có sáu người, phân biệt 3 người bên trái và 3 người bên phải. Lục Hoang Chi ăn mặc một bộ vest ôm sát người, ngồi ở bên phải, bé con của hắn cũng mặc vest, ngồi ở giữa bên trái. So sánh với những người khác, gương mặt của hai người như sống ở một hành tinh khác vậy.

Ở đằng sau sáu người, là một cái màn hình rất lớn, phía trên viết đề tài biện luận lần đó.

Đào Kiều Sanh nheo đôi mắt lại, ý muốn thấy rõ chữ trên màn hình trong ảnh.

Yên tĩnh một lúc lâu, Đào Kiều Sanh buông điện thoại, ngửa mặt thét dài trong màn đêm: “Bị điên à!”

Triệu Dã Tức vất vả lắm mới buồn ngủ, nhưng điện thoại lại vang lên như đòi mạng. Anh mơ mơ màng màng mà duỗi tay sờ điện thoại, suýt nữa đã đẩy rớt quả bưởi trên tủ đầu giường.

“A lô?”

Giọng nói giận dữ của Đào Kiều Sanh truyền đến trong điện thoại: “Tình yêu của Vi Tiểu Bảo và Dương Quá cái nào hoàn mỹ hơn???”

Triệu Dã Tức nghĩ rằng mình đang nằm mơ “… A?”

“Đây là ‘ vấn đề về tam quan, vô cùng nghiêm túc’ mà cậu nói?!”

Triệu Dã Tức nhắm mắt lại, im lặng vài giây, đột nhiên tỉnh táo hẳn: “Đm, sao mà cậu biết được?”

“Cậu vì cái này mà xem nam thần là đối thủ một mất một còn?”

Triệu Dã Tức lửa giận ngút trời, cãi lại: “Lục Hoang Chi cậu ta hâm mộ Vi Tiểu Bảo! Cậu ta muốn bảy người vợ!”

Đào Kiều Sanh phát điên: “Người ta muốn bảy người vợ thì liên quan gì đến cậu?!”

[1] Bưởi chùm:



_____

=)))) lúc đọc tới khúc này thì cười như điên, giờ ngồi edit cũng cười vl

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play