Ngoại truyện 01

Lần cãi nhau lớn nhất giữa Lâm Hành Hành và Vu Đằng xảy ra trước ngày kỉ niệm 1 năm kết hôn khoảng mấy ngày.

Khi ấy hôn lễ và tuần trăng mật vừa mới kết thúc, đáng lẽ hai người phải tình cảm mặn nồng yêu đương thắm thiết, cuối cùng lại vì chuyện ăn uống nhỏ như lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau.

Vu Đằng nghiện ăn cay và cực thích những món có vị cay nồng, dù bác sĩ đã dặn dò cô nên ăn đồ thanh đạm để bảo đảm sức khoẻ, nhưng Vu Đằng vẫn không thay đổi được thói quen ăn uống.

Có một số việc hiểu là một chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác, Vu Đằng khó có thể từ bỏ niềm vui hiện tại cho một vấn đề “có khả năng” xảy ra trong tương lai.

Lâm Hành Hành trách cô không quan tâm tới sức khoẻ của mình, hai người tranh cãi qua lại vài câu, cuối cùng Vu Đằng bùng nổ rồi khóc lóc vì tức giận.

Lâm Hành Hành sẵn sàng dỗ dành cô, anh cũng tình nguyện dỗ cô vui vẻ cả đời, nhưng anh không đồng ý cô khinh thường sức khoẻ của mình như vậy, vì sợ thói hư tật xấu kia càng ngày càng nghiêm trọng nên lần này anh quyết không thoả hiệp với cô.

Thấy tình hình có vẻ không ổn, Vu Đằng bèn ôm chăn ra khỏi phòng ngủ và chạy tới phòng khách, ban đêm cô còn cố tình khoá trái cửa để không cho ai kia đi vào.

Sáng sớm ngày hôm sau Lâm Hành Hành phải đi công tác ở thành phố lân cận, tuy không quá xa nhưng chuyến công tác này cũng phải ba ngày.

Lúc anh kéo vali hành lý ra khỏi phòng ngủ thì ngoài trời vẫn còn đen kịt, phòng dành cho khách ở bên cạnh thì đóng cửa im ắng. Lâm Hành Hành thở dài một tiếng, anh dặn dò chị Vương sang nấu cơm cho Vu Đằng, xong xuôi đâu đấy anh liền rời đi, không thèm quay đầu lại.

Chị Vương tận tình làm tròn bổn phận của mình, mỗi bữa cơm đều chụp ảnh gửi cho Lâm Hành Hành và nói cho anh biết tình hình ăn uống của Vu Đằng. Thấy cô ngoan ngoãn, Lâm Hành Hành thoáng yên tâm, nhưng đến khi anh công tác trở về thì Vu Đằng lại dọn ra ngoài ở.

Chị Vương khó xử nói, “Thiếu phu nhân không cho chị nói với cậu…”

Được lắm, hoá ra mấy ngày nay ngoan ngoãn đều là giả dối.

Vu Đằng dọn đến một căn hộ đứng tên Lâm Hành Hành. Cô vui vẻ dọn dẹp phòng mới, muốn làm gì thì làm, ăn gì thì ăn. Hừ! Ai dám nói kết hôn là sẽ bị hạn chế nhiều chuyện nào?!

Khi biết được chế độ ăn uống của Vu Đằng, Lâm Hành Hành tức ngứa răng, anh nhịn hai ngày, đến buổi tối ngày thứ ba thì không nhịn được nữa, anh chạy qua căn hộ và bắt tại trận Vu Đằng đang ngồi ăn tôm hùm đất sốt cay.

Một đĩa tôm hùm đất cay nồng đỏ lòm, Lâm Hành Hành chỉ nhìn đã thấy dạ dày nóng rát.

Vu Đằng ăn nốt con tôm hùm đất cuối cùng, cô tháo bao tay dùng một lần rồi đi vào nhà vệ sinh rửa tay. Lúc đi ngang qua anh, cô còn ngâm nga hát, dáng vẻ bất cần đời.

Lâm Hành Hành thật sự đau đầu, anh cố gắng nói năng nhẹ nhàng, “Đằng Đằng, em không thể ăn như vậy được.”

Nhưng giọng nói nhẹ nhàng kết hợp với tông giọng trầm của anh khiến người nghe có cảm giác bị áp bức, bản thân Vu Đằng là quần chúng nhân dân đáng thương, cô đương nhiên muốn vùng lên phản kháng:

“Dựa vào đâu mà anh nói không thể thì em phải nghe theo?”

Thấy Lâm Hành Hành không nói gì, Vu Đằng lẩm bẩm nói tiếp: “Em đã chuyển ra ngoài để ăn, anh còn muốn thế nào nữa. Anh ba mươi tuổi không muốn ăn những đồ này, nhưng em mới hai mươi tuổi thôi, em muốn ăn gì thì sẽ ăn thứ đó. Anh đừng dùng tư duy của ông già để áp đặt lên người em, nếu anh không hiểu vấn đề thì đừng có cấm em.”

Lâm Hành Hành tức giận đến nỗi bật cười, “Tư duy của ông già? Không hiểu vấn đề thì đừng cấm?”

Lúc cãi nhau là lúc dễ buột miệng nói lời khó nghe, Lâm Hành Hành bị Vu Đằng đâm cho hai nhát, anh tức mình hỏi vặn lại cô, “Nhà cũng là của ông già này đó, vậy em đừng có ở đây, em ở trong nhà của anh, dựa vào đâu mà không cho anh cấm em!”

Lâm Hành Hành vừa dứt lời đã lập tức hối hận, quả nhiên ngay sau đó Vu Đằng xoay người chạy ra ngoài.

“Đằng Đằng, quay lại đây.” Lâm Hành Hành luống cuống nói, “Nửa đêm rồi em đừng chạy lung tung. Mấy ngày nay em có đọc tin tức không, gần đây…”

“Em không đọc và cũng không muốn đọc. Em sẽ không ở nhà của anh nữa.” Vu Đằng chạy một mạch ra cửa để thay giày, trước khi đi cô còn cầm theo ba lô của mình và ném lại một câu, “Anh không được đi theo em!”



Lâm Hành Hành biết Vu Đằng chỉ có thể đến chỗ của Khai Tư, hơn nữa chỗ này cách bên đó cũng không xa, cho nên Lâm Hành Hành không ngăn cản. Hai ngày nay anh đang bị đau dạ dày, chỉ tranh cãi với cô vài câu mà dạ dày lại quặn đau, bước đi cũng thấy khó khăn.

Lâm Hành Hành vội uống thuốc, một lúc sau thấy khá hơn, anh cố nén cơn đau đi xuống dưới và gọi điện cho Khai Tư.

Kết quả Khai Tư lại nói không thấy Vu Đằng qua đây.

Lâm Hành Hành day trán, “Anh biết Đằng Đằng qua chỗ em. Khai Tư, tối nay em giúp anh chăm sóc Đằng Đằng với nhé, cô ấy…”

“Ai lừa cậu làm gì.” Giọng Tần Liệt truyền qua điện thoại, “Tôi đang ở chỗ Khai Tư này, em dâu nhỏ thật sự không qua đây.”

Vu Đằng không ở chỗ Khai Tư, Lâm Hành Hành lại gọi điện hỏi mấy người bạn bình thường khác, nhưng bọn họ đều nói cô không hề qua đây. Thậm chí anh còn gọi điện cho chị mình để hỏi cô có qua đó không.

Trác Trác bé nhỏ thấy vậy cũng lo lắng hỏi, “Cậu nhỏ ơi, mợ mất tích ạ?”

“Không có chuyện gì đâu.” Lâm Hành Hành dựa vào ghế lái xe, “Cậu nhỏ sẽ tìm được mợ và đưa mợ về.”

Nhưng anh biết tìm ở chỗ nào đây, những người có thể hỏi, anh đều đã hỏi. Ngay cả tình địch Nguỵ Hạc Trường, anh cũng không buông tha, đã thế còn bị đối phương cười chế nhạo, “Hơn nửa đêm anh gọi điện tới cho tôi để hỏi có biết vợ anh đang ở đâu??? Đạo diễn Lâm, nếu anh không chăm sóc được Đằng Đằng thì anh có thể nói với tôi sớm hơn.”

“Không dám làm phiền anh Nguỵ, nếu anh giỏi chăm sóc người thì nhanh chóng tìm bạn gái đi, độc thân lâu quá cũng là một căn bệnh đó.”

Lâm Hành Hành mỉa lại một câu rồi tắt cuộc gọi. Năm ngoái Vu Đằng cũng bỏ đi một lần, cô trốn ở rạp chiếu phim cả đêm, kể từ lúc đó người con gái ấy đã chạm tới nơi mềm mại nhất trong tim anh. Sau đó anh đã lén lút cài định vị vào điện thoại của Vu Đằng, nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì anh thật sự không muốn dùng chiêu cuối cùng này.

Định vị cho thấy Vu Đằng đang ở câu lạc bộ cao cấp nào đó, nghĩ đến ông chủ của câu lạc bộ này… Lâm Hành Hành vừa lái xe vừa âm thầm chửi Khương Ngôn trăm ngàn lần, sao anh có thể quên chỗ này cơ chứ!

Lúc Lâm Hành Hành đến nơi, quả nhiên thấy Vu Đằng đang vui vẻ gặm chân gà. Khương Ngôn ở bên cạnh vừa xướng vừa hoạ, đến khi cửa bỗng nhiên bị mở ra, nhìn thấy người đến là Lâm Hành Hành thì cả hai đều sững sờ.

“Úi chà, không phải anh Hành nhà chúng ta đây sao.” Khương Ngôn cười nịnh nọt đi tới, “Ha ha ha, ngồi xuống đây nào anh.”

Lâm Hành Hành lườm Khương Ngôn, sau đó tầm mắt dừng lại ở chỗ người đang gặm chân gà, “Vẫn còn ăn???”

“Chỉ ăn vài món bình thường thôi mà.” Khương Ngôn cười, “Anh Hành à, chị dâu nhỏ đã nói hết với em rồi, anh quản chị ấy nghiêm quá. Người ta lấy chồng, chứ không phải tìm một người về làm bố. Anh cũng không phải Dương Bạch Lao(*), sao lại không cho chị dâu nhỏ ăn thịt?”

Hoá ra ở bên ngoài cô nói anh như vậy, Lâm Hành Hành mỉm cười rồi ngồi xuống bên cạnh Vu Đằng, anh im lặng không nói gì.

Có một vị Phật sống ngồi bên cạnh, dù đồ ăn là cao lương mỹ vị thì Vu Đằng cũng nuốt không trôi. Cô lặng lẽ gặm nốt cái chân gà trong tay, sau đó kéo cánh tay Lâm Hành Hành và bắt đầu làm nũng anh.

“Ôm ôm, muốn anh ôm.”

Mỗi lần gây chuyện xong là Vu Đằng đều dùng chiêu này, vậy mà lần nào Lâm Hành Hành cũng không hề có sức chống cự. Anh thở dài một hơi rồi ôm cô vào lòng, “Em ăn no chưa?”

Vu Đằng gật đầu, hai mắt long lanh nhìn anh, “Em sai rồi, em không nên nói anh là ông già, nhưng lần sau anh cũng không được đuổi em đi.”

“Ừm, không đuổi em.” Lâm Hành Hành cúi đầu hôn lên môi Vu Đằng, mùi hôm hùm đất sốt cay hoà với mùi chân gà lại không làm anh thấy chán ghét, anh còn cắn nhẹ lên môi cô, “Anh xin lỗi.”

Hai người nhanh chóng làm hoà rồi vui vẻ đưa nhau về nhà.

Về tới biệt thự, Vu Đằng mới phát hiện ra sắc mặt Lâm Hành Hành không được tốt, nhìn khuôn mặt trắng bệch của anh, cô lo lắng hỏi, “Anh làm sao thế này?”

“Anh đau dạ dày.” Lâm Hành Hành kéo vợ yêu vào lòng, “Đây là tác hại của việc trước đây uống nhiều rượu. Em xem này, mỗi lần đau sẽ rất khó chịu, cho nên em phải tự biết lo cho sức khoẻ của mình, hứa với anh được không?”



Vu Đằng lập tức mềm lòng, mỗi lần ngồi trong lòng anh là cô không kháng cự được điều gì. Giờ nhìn dáng vẻ đau đớn này của anh, cô thương còn không kịp, cho nên anh nói gì cô cũng ngoan ngoãn nghe lời.

Ngày hôm sau là sinh nhật tuổi 31 của Lâm Hành Hành, nhớ tới thân thể của anh, sáng sớm Vu Đằng đã dậy nấu một bát mì trường thọ, cô cũng chuẩn bị quà sinh nhật cho anh từ lâu, đó là một chiếc khăn quàng cổ cho chính tay cô đan. Nhưng hiện tại còn chưa đến mùa đông, nên tạm thời chưa thể dùng được.

Lâm Hành Hành nhận được quà tặng của vợ yêu, anh kéo cô vào lòng rồi hôn lên má cô, “Hai ngày trước sinh nhật em, vậy mà anh còn chưa tặng quà.”

Vu Đằng ngoan ngoãn dựa vào anh, “Anh tặng em cái gì vậy?”

Lâm Hành Hành lấy chiếc lắc tay rồi đeo lên cổ tay Vu Đằng, “Anh đã nghĩ tới nó từ năm ngoái rồi.”

Vu Đằng lắc lư cổ tay, cô hiểu rõ ý anh là gì.

Sinh nhật năm ngoái của Vu Đằng, Lâm Hành Hành còn chưa nhận ra tình cảm của mình, tuy sau đó anh có bù quà cho cô, nhưng nhìn cô vẫn luôn đeo quà tặng của Khai Tư, trong lòng anh vẫn hơi khó chịu. Sau đó anh có tặng cô rất nhiều đồ trang sức, nhưng chúng đều không phải quà sinh nhật.

Vu Đằng vươn tay ôm cổ anh, ngón tay mảnh mai luồn vào tóc người trước mặt, cô nhoẻn miệng cười “Em rất thích.”

“Anh cũng thích.” Lâm Hành Hành nhìn vào đôi mắt cô, trong mắt hai người đều lấp lánh ánh sao.

….

Kỷ niệm một năm ngày cưới trôi qua chưa được mấy ngày, Vu Đằng phát hiện mình có thai. Lúc này cô mới hiểu ra mọi chuyện, thảo nào khoảng thời gian trước đó cô lại tham ăn như vậy, hoá ra là vì nhóc con trong bụng đòi ăn.

Lâm Hành Hành vuốt ve cái bụng bằng phẳng của vợ, cảm xúc trong mắt anh rất phức tạp, “Papa trách oan mẹ con rồi.”

Vu Đằng mang thai là một sự kiện lớn đối với người nhà họ Lâm, trong số những người vui mừng nhất, ngoại trừ người sắp được làm bố là Lâm Hành Hành thì còn có cậu bạn nhỏ Trác Trác.

Trác Trác một lòng mong chờ em gái nhỏ xinh đẹp xuất hiện, mỗi lần nhìn vào bụng mợ nhỏ là hai mắt cậu bé lại lấp la lấp lánh.

Bố đẻ của Trác Trác là đại gia bất động sản nổi tiếng, cả nhà họ đoàn tụ kể từ sau tết âm lịch, nhưng hiện tại mọi sự chú ý của Trác Trác đều dồn vào Vu Đằng.

Người trong nhà mỗi ngày đều tới tới lui lui liên tục và nhìn cô như sinh vật lạ, ai cũng tận tình chăm sóc, chú ý đến cô một cách thái quá.

Loại quan tâm thái quá này kéo dài tới tận lúc kết thúc quá trình sinh nở. Vu Đằng vất vả mang thai chín tháng mười ngày và hạ sinh một bé trai trắng trẻo mập mạp nặng ba cân tư.

Cục cưng nhà họ Lâm được chăm sóc kỹ càng nên tiếng khóc chào đời vang dội cả tầng lầu.

Trác Trác mím môi nhìn dáng vẻ của em trai, cậu bé buồn bã khóc thành tiếng.

Lâm Hành Hành không để ý tới con trai, anh chỉ mải lo lắng cho Vu Đằng, mãi đến khi mẹ Lâm ôm con trai tới cho anh, bảo anh ôm thằng bé một chút. Lúc này Lâm Hành Hành mới nhìn tới cậu nhóc, anh cau mày rồi buột miệng nói một câu, “…. Sao lại xấu như vậy?”

Vu Đằng sinh đẻ thuận lợi, quá trình hồi phục cũng khá nhanh. Tỉnh dậy sau một giấc ngủ trưa, cô lập tức nghe được câu này của chồng. Cô vẫn chưa khôi phục nhiều sức lực, chỉ nhẹ nhàng vỗ lên bả vai anh, “Con trai giống bố.”

Lâm Hành Hành lập tức xin tha thứ: “Anh sai rồi vợ yêu, chắc chắn con trai chúng mình sau này sẽ đẹp trai vô địch thiên hạ.”

Mọi người trong phòng bệnh đều bật cười, át hết tiếng khóc nức nở của Trác Trác, bố cậu bé thấy thế bèn an ủi, “Vậy bố và mẹ sinh một em gái cho Trác Trác nhé?”

Trác Trác và bố thành lập liên minh “em gái xinh đẹp”, lúc này cậu bé mới vui vẻ ngừng khóc.

___

(*) Dương Bạch Lao (杨白劳) là nông dân nghèo làm thuê cho địa chủ Hoàng Thế Nhân nhưng quanh năm chẳng đủ ăn, chẳng đủ tiền nộp tô, dẫn đến mắc nợ không gì trả nổi cho hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play