Nhưng cậu vẫn có vài giấc mơ. Cảnh trong mơ là từng đoạn ngắn, đều rất ngắn. Trong mơ cậu qua lại như con thoi giữa các cảnh tượng khác nhau, tìm kiếm Hạ Kính Sinh, sau đó ôm anh tỏ tình.
Mỗi lần Hạ Kính Sinh đều sẽ trả lời “Anh cũng thích em”, sau đó hôn cậu.
Cậu được hôn trán ở cửa thư viện cũ của trường, được hôn mắt trong phòng vẽ tranh, được hôn má ở trạm xe chỗ cổng trường, được hôn ngón tay trong thủy cung. Cuối cùng được Lão Vương hôn miệng trong Masked girls.
Lúc trong cơ cậu vẫn chưa ý thức được kỳ lạ ở chỗ nào, chỉ ngờ vực tại sao gần về sau khẩu trang trên mặt Lão Vương lại đột nhiên biến mất.
Đến khi hoàn hồn lại, thì lập tức bị dọa tỉnh.
Lúc mở mắt ra trong phòng không bật đèn, còn kéo rèm cửa, tối thui tối mù.
Đường Lạc nằm một lúc lâu mới hoàn toàn tỉnh táo lại, tiếp đó nhanh chóng đứng lên tìm điện thoại xác nhận thời gian.
Ba rưỡi chiều, đã qua thời gian nên đến Masked girls một lúc lâu rồi. Cậu nghỉ làm vô cớ, trong tiệm thế mà không gọi điện thoại đến hỏi. Trong lúc nghi ngờ, cậu phát hiện có hai tin nhắn đến từ Mộc Tử, nội dung vô cùng ngắn gọn, nói lâm thời đổi ca cho cậu, hôm nay không cần đi làm.
Chuyện này thật là vừa khéo.
Sau khi yên lòng, cậu ôm điện thoại, lưỡng lự có nên liên lạc với Hạ Kính Sinh không.
Bây giờ vừa nghĩ đến người này, Đường Lạc phấn khích đến độ hoàn toàn ngồi không yên. Cậu cầm điện thoại xuống giường, sau đó nhảy nhót một vòng trong phòng. Chẳng có mục đích chẳng có ý nghĩa, chỉ là không khống chế được muốn đi vòng quanh. Sau khi đi vài vòng cậu đột nhiên phát hiện trong hộc tủ bên cạnh ghế sofa có một túi bánh mì và một cốc trà sữa.
Trên bánh mì dán một tờ giấy rõ ràng xé từ cuốn sổ tay của cậu, viết hai chữ “Điểm tâm”.
Bây giờ đã qua cả giờ cơm trưa lâu rồi. Trước đó cả người phấn khích quá độ không phát hiện gì cả, bây giờ nhìn thấy đồ ăn, mới hậu tri hậu giác trong bụng quả thật hơi rỗng.
Đường Lạc nhanh chóng đi đánh răng lần nữa. Trước khi mở túi ra lại hơi do dự, sau đó đặc biệt cầm trong tay chụp một tấm ảnh.
Cậu ngồi trên ghế sofa vừa ăn vừa gửi tin nhắn cho Hạ Kính Sinh.
—— Em dậy rồi, nhìn thấy bánh mì rồi, cảm ơn anh!
Cuối cùng đính kèm ảnh vừa chụp.
Gửi tin nhắn đi sau đó đợi cả buổi, bánh mì và trà sữa cũng ăn hết rồi, đối diện không hề có tin nhắn.
Điều này hơi đả kích người.
Đường Lạc đứng dậy lại đi một vòng trong phòng, soạn tin nhắn thứ hai.
Chắc là đang bận. Đường Lạc tự an ủi xong, quyết định trước tiên đến Masked girls thay quần áo.
Mặc váy để mặt mộc đi ra ngoài, chuyện này thực sự đã thử thách ý chí của Đường Lạc.
Nhưng ngoài chiếc váy liền áo của hôm qua, bên cạnh chỉ còn lại chiếc áo thun cỡ rất lớn Hạ Kính Sinh cho cậu mượn, ngay cả cái quần cũng không có, càng khiến người ta xấu hổ.
Sau khi Đường Lạc cân nhắc một phen, bèn soi gương nghiêm túc sửa sang lại kiểu tóc của mình, dùng kết kỹ xảo tóc đẹp vụng về của cậu cuối cùng thuận lợi che đi một phần ba gương mặt.
Cuối cùng lấy can đảm cứ mặc váy thế này rồi đẩy cửa phòng ra, Đường Lạc lập tức rơi vào tuyệt vọng sâu thẳm.
Một người đứng ngoài cửa, tay giơ giữa không trung, rõ ràng đang định gõ cửa.
“Ơ, Tiểu Đường con ở đây à,” Mẹ của Hạ Kính Sinh kinh ngạc xong lại nở nụ cười ấm áp như hôm qua, “Vậy Hạ Kính Sinh có ở bên trong không?”
“Anh…” Đường Lạc vừa định lên tiếng, nói được một chữ hoảng hốt nhận ra không đúng, vì vậy nhanh chóng lại làm ra vẻ cúi đầu ho khan hai tiếng.
“Nó không ở đây à?” Dường như mẹ Hạ không nghi ngờ gì, nhìn quanh bên trong thêm vài lần rồi hỏi, “Con biết nó đi đâu không?”
Đường Lạc cúi đầu, một tay che miệng nhỏ giọng ho khan, tay kia lắc lắc với bà, ý là mình cũng không biết.
Cậu căng thẳng tới nỗi đầu ngón tay sắp chuột rút, sợ đối phương nhìn ra mặt mũi mình kỳ lạ.
“Ôi trời…” Mẹ Hạ ơi nhíu mày lại, rặt vẻ lo lắng, “Tiểu Đường con vẫn ổn chứ?”
Bà nói xong đột nhiên quay người đi về phía phòng mình, “Con đợi cô một lát.” Một lúc sau, bà lại ra khỏi phòng, đưa cho Đường Lạc một cái hộp vuông bẹp bẹp, “Kẹo ngậm này ông nhà cô thường hay ngậm, con thử xem, hiệu quả chắc cũng tốt.”
Đường Lạc cúi đầu nhìn thoáng qua, bao bì đậm hơi thở trung niên kia nhìn có vài phần quen thuộc, khiến người ta lập tức có thể nhớ lại mùi thuốc Đông y cay sặc.
Sau khi cậu cúi đầu tỏ ý cảm ơn mẹ Hạ, đối phương lại hỏi: “Hạ Kính Sinh không nói với con nó đi đâu à?”
Đường Lạc lắc đầu, tiếp đó lại nghĩ ngợi, đoạn làm dấu tay gọi điện với bà.
Đối phương thế mà hiểu được, bất lực thở dài: “Cô gọi rồi, không ai nghe. Hình như điện thoại của nó luôn để chế độ im lặng, thường xuyên không tìm thấy người cả nửa ngày thế này.”
Đường Lạc vốn đang ngại tự mình gọi điện nên muốn mượn tay người khác, ngay lập tức cũng không có cách nào.
“Tiểu Đường bây giờ con định về trường à?” Mẹ Hạ hỏi.
Đường Lạc nhanh chóng gật đầu.
“Vậy cô không quấy rầy con nữa,” Đối phương cười với cậu một cái, “Nếu con gặp nó, thì bảo nó bớt thời gian gọi lại cho cô, được không?”
Đường Lạc vội vàng gật đầu.
Sau khi cúi đầu chạy một mạch ra khỏi khách sạn, Đường Lạc âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
May mà ánh đèn trên hành lang tù mù, không để mẹ Hạ nhìn ra sơ hở. Tuy rằng gương mặt của cậu hoàn toàn không liên quan gì đến nam tính, nhưng nếu không chải chuốt trang điểm gì, thoạt nhìn cũng rất khó được nói là nữ tính. Mặc váy để tóc dài thế này, chợt nhìn khó phân biệt nam nữ, bản thân Đường Lạc soi gương cảm thấy hơi giống nhân yêu.
(nhân yêu: nam chơi tài khoản nữ ở trong game)
Cũng may Masked girls gần nơi này, chẳng mấy chốc cậu có thể khôi phục bình thường, một lần nữa ngẩng đầu ưỡn ngực làm người.
Lúc bước nhanh đi đường, cậu không nhịn được nhớ lại giọng điệu và thần thái vừa rồi mẹ của Hạ Kính Sinh nói chuyện với cậu. Dịu dàng, hiền lành, hoàn toàn không cùng một giống loài với bà bô nhà mình dễ xúc động lại suốt ngày thích quở trách cậu.
Hiền lành dễ gần thế kia, lại vẫn là một người khó ở chung theo lời của Hạ Kính Sinh.
Cậu vô thức cảm thấy giữa hai mẹ con này có thể có hiểu lầm, nhưng lại sợ tìm hiểu quá giới hạn sẽ khiến Hạ Kính Sinh cảm thấy không thoải mái. Dù sao thanh quan cũng khó phán quyết việc nhà, người bên ngoài tùy ý nhúng tay vào rất dễ dàng biến khéo thành vụng.
(thanh quan cũng khó chặn việc nhà: chuyện gia đình rắc rối phức tạp, tuy là quan lại công chính liêm khiết cũng khó phân xử chuyện đúng sai)
Lúc đi vào Masked girls khách không nhiều, nhân viên phục vụ duy nhất là Tiểu Tranh đang ngồi xổm ở trong góc, xách hai chân trước của Đậu Đinh lên đè nó lên tường tiến hành giáo dục ngoài miệng.
Nghe thấy âm thanh chuông đồng, quay đầu lại phát hiện là Đường Lạc, anh ta lập tức đứng lên: “Cậu tới đúng lúc quá, Lão Vương có thể sắp không xong rồi!”
“Gì cơ?” Đường Lạc kinh ngạc lại mờ mịt, “Không phải anh ta đang xin nghỉ à?”
“Bây giờ cậu ta đang ở phòng nghỉ,” Biểu cảm của Tiểu Tranh sầu khổ, “Thảm quá, thật sự thảm rồi…”
“Hả?” Đường Lạc liếc nhìn Đậu Đinh dựa vào tường lén lút chuồn đi, “Hôm nay anh ta tới làm rồi? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tại Đậu Đinh hết, vừa rồi đột nhiên nhảy lên mặt cậu ta một phát đạp khẩu trang của Lão Vương,” Tiểu Tranh tỏ vẻ còn sợ hãi trong lòng, “Trời ơi… cảnh tượng kia… vô cùng thê thảm…”
Đường Lạc nghe vậy trong lòng giật thót.
Lão Vương từng nói, trên mặt mình có vết sẹo to hồi nhỏ để lại. Bây giờ nhìn vẻ mặt này của Tiểu Tranh, e rằng thực sự rất kinh khủng.
“Anh ấy vẫn ổn chứ…” Cậu dè dặt hỏi.
“Rất không ổn,” Tiểu Tranh nhíu mày, “Cậu mau vào đi, bảo cậu ta kiên trì trang điểm cho cậu xong lại đi.”
“Đi?” Đường Lạc hỏi, “Anh ấy đi đâu?”
“Về chứ đi đâu, dáng vẻ kia của cậu ta, sao có thể tiếp tục làm ở đây.” Tiểu Tranh nói.
Đường Lạc cạn lời rồi.
Không ngờ Tiểu Tranh là một người lạnh lùng như thế, phát hiện trên mặt Lão Vương có vết thương, thế mà muốn đuổi hắn đi luôn. Rõ ràng Mộc Tử còn chẳng chế.
“Vậy cũng không quay về chứ…”
“Giữ lại làm gì?” Tiểu Tranh liên tục xua ta, “Tôi thấy dáng vẻ đó của cậu ta cũng cảm thấy khó chịu, tốt nhất là mau về thôi.”
Đường Lạc không phản bác được, quyết định không tốn nước bọt với anh ta nữa, trước tiên đi xem tình huống của Lão Vương cái đã.
Đẩy cửa phòng nghỉ ra, thì thấy Lão Vương lại đeo khẩu trang đang ngồi ở trên ghế nắm chặt khăn giấy hai mắt đẫm lệ.
Thằng cha ngày thường cao quý đẹp lạnh lùng thế kia vậy mà lại lộ ra một mặt yếu ớt thế này, có thể thấy được bị thương không hề nhẹ.
Đường Lạc hết sức đau lòng, sải bước đi đến trước mặt hắn: “Anh vẫn ổn đó chứ?”
“… Sao cậu lại tới đây?” Lúc nói chuyện giọng mũi của Lão Vương dày đặc, “Đến thay quần áo à?’
“Anh đừng buồn,” Đường Lạc ngồi xổm ở trước mặt hắn, cầm lấy tay hắn, “Chắc Tiểu Tranh không cố ý đâu, anh ta… có lẽ đột ngột quá, cho nên anh ta bị hù, không có ác ý.”
Lão Vương cúi đầu nhìn cậu, chớp mắt hai lần, không nói gì.
Bây giờ Đường Lạc không kìm được lén nuốt nước bọt.
Đuôi mắt Lão Vương hơi xếch lên, ngày thường luôn mang theo ba phần khinh người, khiến Đường Lạc ở trước mặt hắn không tự chủ được sẽ sợ hãi. Nhưng hôm nay đột nhiên khóc như mưa, khóe mắt ánh nước đỏ hoe, ấn tượng cho người ta lập tức có khác biệt nghiêng trời lệch đất.
“Anh cực kỳ đẹp, thật đó!” Lúc nói chuyện mặt Đường Lạc cũng đỏ theo, “Bây giờ y học rất phát triển, chút sẹo ấy chắc chắn có thể trị được.”
Lão Vương chợt phì cười.
Hắn hơi nghiêng người về phía trước, duỗi tay ra, dùng một ngón tay nâng cằm Đường Lạc lên: “Tư thế này của cậu, cầu hôn à?”
Đường Lạc lập tức nhảy dựng lên: “Ê sao anh lại không biết lòng tốt! Tôi đang an ủi anh đấy!”
Lão Vương đứng dậy, dùng khăn giấy lau nước mắt ở khóe mắt, sau đó hỏi: “Tiểu Tranh đã nói gì với cậu?”
“… Không có gì.” Đường Lạc không dám nói, sợ làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của hắn vào lúc này.
Đang nói, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Người trong câu chuyên hỏi vọng qua cánh cửa: “Lão Vương cậu đỡ hơn chưa?”
Lão Vương đi tới mở cửa, lúc mở miệng giọng điệu hết sức nghiêm túc: “Đậu Đinh đâu?”
“Tôi đã răn dạy nó giúp cậu rồi,” Tiểu Tranh rất căng thẳng, “Nó đã kiểm điểm, ngài đại nhân đừng nhớ tội tiểu nhân, cũng đừng chấp nhặt với nó.”
“… Anh xem tôi là ai,” Lão Vương bất lực, “Mới vừa rồi người mặc quần áo màu xám ngồi ở bàn số ba cố tình dọa Đậu Đinh, anh đi nhắc nhở đi, bảo anh ta có chừng mực lại.”
Tiểu Tranh nhận lệnh sau đó lập tức rời đi.
Đường Lạc đứng trong phòng nghỉ, đột nhiên hơi hồ đồ. Biểu hiện của Tiểu Tranh thoạt nhìn không giống như ghét bỏ Lão Vương, ngược lại còn rất quan tâm.
Mặc dù không biết rõ hoạt động tâm lý giữa hai người rốt cuộc ra sao, nhưng có thể ở chung hòa hợp như cũ thực sự là mọi việc thuận lợi.
Điều duy nhất hơi tiếc nuối đó là từ nay về sau lại không có bí mật nhỏ chỉ thuộc về cậu và Lão Vương nữa rồi.
Khi Lão Vương quay đầu lại, đôi mắt vừa rồi rõ ràng đã lau khô lại chảy nước.
Đường Lạc lại lo lắng. Xem ra dù người khác biểu hiện không để ý, nhưng vết sẹo nhiều năm đột nhiên bại lộ ngay trước mặt người khác vẫn tạo thành đả kích tâm lý nghiêm trọng với Lão Vương.
“Có lẽ tôi cần phải về trước,” Lão Vương hít mũi một cái, “Tôi trang điểm cho cậu, cậu thay tôi nhé.”
Đường Lạc nhanh chóng gật đầu: “Không thành vấn đề!”
Mới vừa đánh xong lớp nền, Đường Lạc đột nhiên nhớ ra một chuyện cậu cho rằng vô cùng quan trọng.
“Đúng rồi, anh đọc số điện thoại cho tôi đi,” Cậu nói, “Còn có wechat cũng thế, đến bây giờ chúng ta vẫn chưa trao đổi phương thức liên lạc đấy.”
Động tác của Lão Vương khựng lại, sau đó nói: “Hỏi làm gì, bình thường chúng ta cũng không có việc gì cần liên lạc.”
“Mấy ngày trước tôi muốn tìm anh đó,” Đường Lạc không hài lòng, “Cho phương thức liên lạc thì liên quan gì.”
“Tìm tôi? Có chuyện gì không?” Lão Vương hỏi
“Không có chuyện gì thì không thể tìm anh à?” Đường Lạc hừ một cái, “Nếu không tôi đi hỏi Tiểu Tranh, tôi biết anh ta có số điện thoại của anh.”
Lão Vương nhìn cậu từ trên cao xuống, một hồi lâu không nói gì.
Đôi mắt kia vẫn ánh nước như cũ, nhìn mà khiến trái tim Đường Lạc co vào: “Anh làm gì đấy?”
“Xu hướng tính dục của cậu không ngay ngắn cho lắm, khiến tôi rất hoảng sợ,” Lão Vương nói, “Dính chặt lấy như thế, phải chăng có ý gì với tôi?”
“Đồ điên!” Đường Lạc mắng xong đột nhiên nhớ ra một chuyện, bèn cười đến là đắc ý, “Tôi và đàn anh tâm đầu ý hợp, liên quan gì đến anh?”
“Thật hả?” Lão Vương dứt khoát đặt dụng cụ trang điểm xuống, ngồi xuống bên cạnh cậu, “Tình đầu ý hợp như nào, nói nghe xem?”
“Hị hị,” Một khi bắt đầu nhớ lại, Đường Lạc lập tức không thể kiểm soát được vẻ mặt xuân tình dập dời, “Hì hì hì hì.”
“… Thôi,” Lão Vương nhìn đi chỗ khác, “Cậu đừng nói nữa, sợ phát khiếp.”
“Đừng đừng đừng, anh nghe tí đi,” Đường Lạc giữ chặt hắn, “Ôi, phải bắt đầu nói từ đâu nhỉ… thôi chuyện xảy ra trước kia không quan trọng, dù sao sáng nay anh ấy đã thừa nhận thích…”
Cậu mới nói đến phần mấu chốt, đột nhiên bị Lão Vương duỗi tay bịt miệng lại, “Đã bảo cậu ngậm mồm.”
Đường Lạc bị dọa hú hồn, mờ mịt bị đè xuống lưng ghế.
Mặc dù không nghĩ ra bất kỳ lý do gì, nhưng cậu cảm thấy điệu bộ hiện giờ của Lão Vương giống như thẹn quá hóa giận. Nhưng suy nghĩ như vậy nhanh chóng biến mất, vì Lão Vương đột nhiên sáp lại gần cậu. Đôi mắt của hắn vẫn đang ánh nước và hơi đỏ, nhưng trông như đang cười.
“Được rồi, nếu quan hệ của cậu và đàn anh của cậu đã không bình thường nữa, vậy bây giờ còn chạy tới đây quyến rũ tôi, không thích hợp lắm đúng không?”
Tôi quyến rũ anh ở đâu ra?
Đường Lạc muốn bật lại, khổ nỗi miệng vẫn đang bị bịt, có thể kêu ô ô.
Lão Vương lại nghe hiểu, còn nói thêm: “Lúc nãy vừa quỳ trên mặt đất nắm tay tôi vừa khen tôi đẹp, bây giờ còn đuổi theo tôi xin phương thức liên lạc. Cậu dám nói những chuyện này cho đàn anh của cậu không?”
Toàn những thứ quái gì đây.
Cuối cùng Lão Vương buông lỏng bàn tay bịt miệng cậu ra, Đường Lạc nhanh chóng phát biểu: “Có gì mà không dám chứ, trong lòng tôi lại không…”
Cậu chưa nói xong, bởi vì bàn tay vốn đang bịt miệng cậu rời lên trên một chút, che mắt cậu lại.
Đường Lạc ngừng lại, hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Sau đó cậu biết rồi.
Trước đó không lâu, cậu đã mơ nhiều như vậy, một đoạn cuối cùng trong đó, là thật.
Bởi vì quá mức khiếp sợ, đại não của Đường Lạc trong nháy mắt hoàn toàn trống rỗng.
“Được rồi, bây giờ cậu còn dám nói cho hắn biết không?” Lão Vương kề sát bên tai cậu hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT