Biên tập & chỉnh sửa: Vô Diện

Ghi chú: Mị vừa kiểm tra giữa kì xong, một thân trọng thương chờ lệnh xử trảm nhưng vẫn cố gắng hoàn thành. So, đã lết được nửa chặng đường, mau yêu mị đi, mau thương mị đi  (ˉ﹃ˉ)  À à, nhiều chuyện chút, mị đang xin permission một tác phẩm đã được 4 năm dưỡi dồi ni, xem như cực phẩm với giáo phái cuồng yandere như mị, chu choa mọa ơi(╯‵□′)╯︵┴─┴  có khả năng lớn tác giả đã bỏ nick trước đó rất lâu, topic cũng mất luôn. Btw mị cố gắng chờ.



“Tình yêu quả thực sẽ làm cho người ta trở nên ngu ngốc, mà tôi, thì đã ngu ngốc rất nhiều năm.”



Tôi chưa từng nghĩ tới việc sẽ ở chung với Viêm, nhưng cậu ta quá mức nhiệt tình, mới có nửa ngày mà đã dọn dẹp đống đồ đạc lộn xộn trong phòng, còn mua luôn cả giường và tủ quần áo mới, hai thứ này đều tốt hơn so với cái hiện tại cậu ta đang dùng. Tôi lạnh nhạt nhìn bộ dạng nịnh nọt ấy rồi đi ra ngòai, lòng vòng mãi mới chợt nhớ bản thân đang ở nhờ nhà cậu ta.

Thôi, tháng ba gió lạnh, cần gì phải tự làm khổ mình đến vậy.

Về quán bar, đập vào là một cảm giác lạ lẫm, như thể đây là nơi tràn ngập loại năng lượng có thể làm cho người ta vui vẻ. Toàn bộ ghế ngồi đổi thành sô pha, bàn gỗ cũng biến thành bàn thủy tinh, màn che ngăn từng nơi riêng biệt, tạo ra hào khí mờ ảo xa hoa. Mà ngay cả nhạc hòa tấu dễ nghe lúc trước nay chuyển sang tiết tấu Rock and roll mạnh mẽ, nhưng quá đáng nhất là quầy bar bị dời đi để làm thành sàn nhảy.

Tôi đứng trước cửa há hốc mồm, có một thiếu niên đi tới hỏi: “Quý khách lần đầu tiên tới đây sao?”

Cậu ta mặc cái áo chữ V bó sát người, đại khái không đến 20 tuổi nhưng tư thái đầy lão làng thành thục, khóe mắt nhếch lên đầy hàm ý như thể tôi đã nằm gọn trong lòng bàn tay cậu ta.

“Đi khách sạn hay tới nhà anh cũng được, nhưng anh phải trả tiền trước.” Cậu ta ôm cổ tôi nói.

Tôi gạt cánh tay đó xuống hỏi: “Ai cho cậu mời khách ở đây?”

Thiếu niên kinh ngạc nhìn tôi: “Quý khách chẳng lẽ không phải là người cùng giới với chúng tôi?”

Tôi nhìn cảnh tượng xung quanh, cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện, tất cả khách đến đây đều là đàn ông, ngay cả hai nữ phục vụ lúc trước tôi thuê cũng không thấy bóng dáng đâu. Tôi nhíu mày có chút bực bội rút ra điếu thuốc, hút mạnh hai hơi rồi quay đầu mà đi.

Kỳ thật trong lòng tôi rất tức giận, nhưng tức giận thì được cái gì, dù tôi cố gắng làm quán bar trở lại như lúc trước, đổi nhạc Rock thành nhạc Jazz thì Hàn Kiến An còn có thể tới đây nữa sao?

Đáp án rõ ràng là, sẽ không.

Tôi bắt đầu mất ngủ, cả đêm trắng mắt đến lúc bình minh, không biết rốt cuộc bản thân đang bị gì nữa.

“Tôi có mua bữa sáng cho anh, dậy ăn chút đi.” Tiếng nói của Viêm từ ngoài cửa truyền vào.

Tôi kéo chăn lên che hai lỗ tai.

“Heo nhỏ lười biếng, giữa trưa rồi, ít nhất cũng phải ăn gì đó đi rồi ngủ tiếp.”

“Bớt làm phiền tôi.” Tôi nhắm mắt nói.

Viêm đẩy chăn ra, hỏi: “Sao vậy? Có phải là không thoải mái hay không?”

Tôi không thể nhịn được nữa ngồi dậy, vươn tay hất đổ chén cháo trên tay cậu ta: “Cậu có biết mệt không? Không phải tôi đã từng nói qua với cậu sao? Đừng bao giờ tự tiện vào phòng của tôi, không có gì cũng đừng tới làm phiền.”

Viêm trừng mắt nhìn tôi, tôi cũng không yếu thế mà trừng lại, hắn giơ tay lên, nhưng cuối cùng lại yếu ớt hạ xuống. Cháo đổ đầy sàn, mùi thức ăn bay trong không khí, gió nhẹ thổi vào bệ cửa sổ, lay động bức màn màu xanh, khiến nó phập phồng như mặt nước biển. Nhưng trong hoàn cảnh này, tất cả không thể nào phối hợp được.

“Dạo này có chuyện gì xảy ra với anh vậy? Luôn rầu rỉ không vui.” Viêm hỏi.

“Không liên quan tới cậu.” Tôi quay đầu sang chỗ khác nói.

“Nhiễm Dịch, anh luôn như vậy, làm cho người ta vừa yêu vừa hận.”

Hắn thở dài, bước ra khỏi phòng, còn lại mình tôi ngẩn người nhìn đống cháo.

Hôm sau, tôi rời khỏi nhà Viêm, lần nữa thuê phòng ở khách sạn. Tôi trở lại quán tiếp tục làm bartender, thiếu niên mời khách lần trước sau khi biết tôi là ông chủ nơi này, tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống đất. Một tuần trôi qua, quầy bar trong góc vốn bị lãng quên nay dần trở nên náo nhiệt, không ít khách sau khi uống rượu đều đặt danh thiệp và tiền boa dằn dưới đáy li.

Đã quen với những ánh mắt xem tôi như con mồi mà dò xét, cũng từ từ thành thạo việc không nặng không nhẹ trò chuyện tán tỉnh với khách, mỗi lần đều là những lời nói mập mờ dụ dỗ.

Viêm vẫn chưa đến tìm tôi, Hàn Kiến An lại càng không cần phải nói, nhưng ngoài ý muốn là Hàn Như Ý lại đến đây.

“Quý cô, chỗ chúng tôi không tiếp khách nữ.”

Tôi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cô ấy đang nhìn trái nhìn phải, một người phụ nữ đã 30 tuổi rụt rè như đứa trẻ đã làm sai chuyện. Thấy tôi bước đến, ánh mắt của cô sáng lên, loại ánh mắt hồn nhiên tại nơi xa hoa trụy lạc này quả thực làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

“Tiểu Dịch, tôi rất lo lắng cho cậu, tại sao không nói một tiếng mà đã đi rồi? Tôi hỏi Tiểu An nhiều lần nó cũng không trả lời nên tôi chỉ có thể đến đây tìm cậu, lúc trước cậu không mang theo gì mà bỏ đi, có phải đã có chuyện gì xảy ra không?” Cô ấy hỏi liên tục.

“Hàn Kiến An anh ấy không nói gì sao?” Tôi hỏi.

Cô gật gật đầu, trên mặt đều là vẻ lo lắng. Tôi châm chước ngôn từ không biết nên giải thích với cô như thế nào.

Hàn Như Ý kéo cánh tay của tôi nói: “Nếu như Tiểu An có lỗi với cậu, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu, hẳn cậu cũng biết, sau khi Tiểu Như mất, nó như trở thành một người khác, ngay cả tôi cũng không biết nó đang suy nghĩ gì.”

Tôi nhìn đồng hồ, mới có 9 giờ tối thôi, thế là nói: “Muốn tôi chấp nhận lời xin lỗi của chị thì chị phải đáp ứng một yêu cầu của tôi được không?”

“Yêu cầu gì?”

“Đi xem phim với tôi.” Tôi cười nói.

Rạp chiếu phim tối đen, trên màn ảnh là khung cảnh anh hùng và mỹ nhân giục ngựa chạy trên thảo nguyên mênh mông, bầu trời bao la xanh thẳm đẹp đến nỗi làm cho người ta nao lòng. Tay của hai chúng tôi đụng nhau trong hộp đựng bỏng ngô, ai cũng không rút ra trước, đến khi phim chiếu hết, ngón tay chúng tôi đã ngéo lại một chỗ.

Tôi đưa Hàn Như Ý về nhà, cô đứng trước cửa chính biệt thự tạm biệt xong nhìn tôi như có điều muốn nói lại thôi, hai má ửng lên màu hồng nhạt. Tôi cười khẽ, ôm mặt cô ấy hôn lên.

“Ngủ ngon, hi vọng chị có một giấc mơ đẹp.” Tôi nói.

“Ừm…” Hàn Như Ý nhỏ giọng đáp lời liền nhanh chóng xoay người chạy đi.

Tình yêu quả thực sẽ làm cho người ta trở nên ngu ngốc, mà tôi, thì đã ngu ngốc rất nhiều năm.

Hàn Kiến An nổi giận xông vào trong quán, đẩy một cậu nhóc đang chuẩn bị tiến lên, nắm chặt cổ áo của tôi. Nhiều ngày không thấy, thoạt nhìn anh càng ngày càng tiều tụy, trong mắt dấy lên ngọn lửa cơ hồ có thể thiêu rụi thân thể lẫn xương cốt của tôi.

“Nhiễm Dịch, cậu rốt cuộc đang giở trò gì?” Anh chất vấn.

Tôi đẩy tay anh ra, hỏi: “Hàn Kiến An, có phải anh uống lộn thuốc hay không?”

“Cậu rõ ràng thích đàn ông, tại sao lại muốn dụ dỗ chị gái của tôi?”

Tôi cười lạnh một tiếng không đáp.

Hàn Kiến An nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không nghĩ tới cậu lại là con người như vậy, hèn hạ vô sỉ! Tôi cảnh cáo cậu, tránh xa chị tôi ra một chút, nếu như tôi phát hiện cậu còn quấn lấy chị ấy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!”

“Tôi quấn lấy cô ấy?” Tôi cảm thấy cực kỳ buồn cười, nói: “Tất cả đều là người trưởng thành, anh tình thì tôi nguyện. Nhưng mà anh nhìn đi, ở đây không thiếu nhất chính là đàn ông, tại sao tôi lại phải quấn lấy cô ấy không buông?”

“Không tin phải không?” Tôi xoay người, đối mặt vị khách đêm nay luôn nhìn tôi bằng ánh mắt dâm lọan nói: “Có hứng thú làm tình với tôi không?”

Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người chung quanh đều sửng sốt, Hàn Kiến An càng lộ rỏ vẻ không thể tin được.

“Tôi chờ trong toilet.”

Tôi khiêu khích nhìn qua Hàn Kiến An, tên khách hàng kia phục hồi tinh thần lập tức đuổi theo, ôm eo tôi cùng đi vào nhà vệ sinh. Vừa mới đóng cửa lại, gã ta không chờ được mà động tay động chân, tôi tranh thủ thời gian quay đầu tránh đi cái miệng tràn đầy khói thuốc lá của gã. Gã ta đẩy tôi lên bồn cầu, từ phía sau vuốt ve tôi. Một bên hôn khắp cổ tôi, một bên thì dùng tay ở mông của tôi xoa nắn.

“Nhiễm Dịch, cậu ra đây giải thích rõ ràng cho tôi.” Hàn Kiến An la to phía ngoài.

“Đừng để ý đến anh ta.” Tôi nói với người đàn ông kia xong, cố ý rên rỉ một tiếng.

Tôi không nghĩ tới Hàn Kiến An bắt đầu đập cửa, anh gây ra âm thanh rất lớn làm người đàn ông trung niên này sợ tới mức hoàn toàn không dám động. Cửa gỗ yếu ớt không chịu nổi sức lực của anh, không được mấy cái tay nắm cửa đã biến đổi hình dáng. Đương lúc Hàn Kiến An kéo cửa ra, tôi quần áo không ngay ngắn tựa trên bồn cầu, người đàn ông kia ôm eo tôi, quần đã tuột đến đầu gối.

Hàn Kiến An xông lên kéo người đàn ông kia ra, giơ tay đánh cho tôi chóng mặt hoa mắt, máu mũi cũng ồ ạt chảy xuống.

“Thấp hèn!” Anh hung dữ mắng.

Tôi vịn vách tường, lau chất lỏng dinh dính trên mặt, nhìn Hàn Kiến An chán ghét xoay người đi.

Người đàn ông kia sợ sệt hỏi: “Còn làm nữa không?”

Tôi quay đầu cười: “Làm chứ, sao lại không làm?”

Gã ta kéo quần chạy đi giống như gặp quỷ. Tôi đi ra nhìn gương trên bồn rửa tay mới biết nửa mặt của mình đã sưng lên dính đầy máu, ngũ quan vì nụ cười mà vặn vẹo như những kẻ ăn thịt người trong phim.

Tôi rửa mặt sạch sẽ liền ra khỏi quán bar, đốt điếu thuốc đứng hút ở bên đường. Tuyết đã bắt đầu tan, mặt đường ướt đẫm, nhưng khi gió thổi tới vẫn cảm thấy rất lạnh. Tôi đi một mình men theo lối đi bộ, thời gian chưa tính là khuya, người người qua lại vội vàng. Tôi cúi đầu xuống, không muốn người khác chứng kiến bộ dạng chật vật của mình.

Điện thoại reo không ngừng, tôi chẳng muốn bắt máy, đi đến lúc mệt mới bắt Taxi trở về khách sạn.

Tiếng chuông cố chấp vang lên, giọng nữ khàn khàn một lần lại một lần lặp lại bài hát tôi thích nhất ‘Yêu anh’.

Yêu anh yêu đến khi không thể chùn bước, để em như cánh hoa phiêu linh trên biển rộng.

Yêu anh yêu đến khi buông đi tất cả, để em như chim nhỏ gãy cánh trước gió sương.

Yêu anh yêu anh yêu anh yêu anh, yêu đến mức em quên đi chính mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play