Bảng điều trị đột nhiên bắn ra một khu làm việc mới, có chỗ khác biệt với biểu đồ đơn giản rõ ràng về giá trị phấn khích, khu vực này phức tạp hơn, tương tự một bảng đồng hồ, tâm trạng của Tưởng Vân Xuyên được phân chia rõ ràng hơn, thuận tiện cho việc so sánh và điều trị.
Lúc này giữa bảng đồng hồ bắn ra hai chữ lớn màu hồng, còn có mấy đám mây hiệu ứng đặc biệt bay xung quanh.
Trang Thu Bạch giật mình, nhìn sống lưng thẳng tưng của Tưởng Vân Xuyên, nghe hệ thống không cảm xúc phơi bày tâm sự hắn định giấu giếm, “Cảm xúc của bệnh nhân tăng trở lại, hiện giờ nằm trong trạng thái xấu hổ, hiện giờ nằm trong trạng thái xấu hổ cực độ.”
Xấu hổ? Trang Thu Bạch lặng lẽ đọc hai lần từ này, suýt chút nữa lựa chọn đăng xuất hệ thống, chuẩn bị đăng nhập lại lần nữa.
Tưởng Vân Xuyên trầm mặc ít nói có phần lạnh lùng kiêu ngạo, sẽ có lúc xấu hổ? Anh chớp chớp mắt nhìn quản gia, quản gia chỉ mỉm cười thừa nhận: “Là tôi đặt giúp.”
Trước tiên tạm thời không nói đến vấn đề xấu hổ và nhà hàng, Trang Thu Bạch không hề nhớ anh từng hẹn Tưởng Vân Xuyên chuyện này, giống như hoàn toàn quên mất sinh nhật của mình, trong đầu không có bất kỳ ấn tượng gì.
Những năm này anh dành phần lớn thời gian cho công việc, bắt đầu từ ngày bố qua đời vì bị ốm, anh rất ít khi có thời gian thoải mái, trong năm năm kết hôn với Tưởng Vân Xuyên còn hơn thế. Bởi vì cuộc hôn nhân mang tính chất trao đổi này đã cứu vãn Thành Bang suýt nữa phá sản, hai người không cần tiến hành tình cảm hôn nhân, sau khi cưới Trang Thu Bạch quá bận rộn xây dựng lại công ty, gần hai năm thậm chí ba năm, cơ bản không nghỉ.
Tưởng Vân Xuyên cũng bận, ngoại trừ thỉnh thoảng chạm mặt giao lưu ngắn gọn trên bàn cơm, nhận được trả lời “Ừ” hoặc “À”, thì không có cuộc trò chuyện nào có ý nghĩa hơn.
Cho nên Trang Thu Bạch hầu như không nhớ mình và Tưởng Vân Xuyên đã nói gì, có lẽ đều là vài chuyện ngày thường đơn giản, hoặc thuận miệng phàn nàn vài câu công việc bận rộn, không phải trọng điểm đáng nhớ.
Anh không biết khi nào nói về sinh nhật của mình, cũng không biết thuận theo câu chuyện lúc đó đã những nói gì, có lẽ giống như đối mặt với khách hàng, có thể anh sẽ nói, “Sắp đến sinh nhật tôi rồi, nếu hôm đó có thời gian, chúng ta có thể cùng nhau ăn một cái bánh ngọt.”
Cho nên… Tưởng Vân Xuyên đã nhớ kỹ câu nói này, còn cố ý đặt nhà hàng?
Trang Thu Bạch về phòng ngã xuống giường, trượt giá trị hệ thống, trong đầu một lần nữa xuất hiện hình ảnh ngày đó Tưởng Vân Xuyên xảy ra chuyện. Mặc dù bình thường hắn cũng không lộ vẻ gì, nhưng hôm ấy căng thẳng hơn, bên trong con ngươi màu đen tràn đầy hoảng loạn và sợ hãi không che giấu được. Dường như anh không phải người qua đường, không phải khách hàng, cũng không phải một người đính hôn đơn giản, mà là một người nghiêm túc tồn tại trong lòng hắn. Trước khi hoàn toàn ngủ say còn vô thức chụp đỉnh đầu anh, sợ anh bị mảnh vỡ còn sót lại làm tổn thương một sợi tóc.
“Rốt cuộc là tại sao…”
Trang Thu Bạch lẩm bẩm ngồi dậy khỏi giường, mở cửa sổ thông gió, cửa sổ phòng của anh quay về phía sân sau, vừa dễ dàng nhìn thấy vườn hoa cách đó không xa. Một mảng hoa cát tường xinh đẹp được trồng trong vườn hoa, màu trắng màu xanh, dùng tinh thể nuôi trồng, thời kỳ nở hoa rất dài.
Trang Thu Bạch vẫn luôn rất thích loài hoa này, cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ cảm thấy đẹp, lúc ấy cũng vì ở căn phòng này, có thể nhìn thấy một mảnh vườn hoa kia nên tâm tình vui vẻ rất lâu. Dù cho bây giờ mệt mỏi mở cửa sổ ra nhìn, cũng sẽ thả lỏng hơn nhiều, đôi khi còn có thể ngửi thấy hương hoa thoang thoảng.
Bên cạnh vườn hoa có một cái đình nhỏ màu trắng, thỉnh thoảng Tưởng Vân Xuyên sẽ ngồi ở đó đọc sách, cũng sẽ ngồi ở đó làm việc.
Ngày nào đó lúc Trang Thu Bạch mở cửa sổ có thể nhìn thấy hắn, hắn chợt ngước mắt, cũng có thể nhìn thấy Trang Thu Bạch. Đối mắt nhìn nhau mấy giây, Trang Thu Bạch mỉm cười, Tưởng Vân Xuyên thì không lộ vẻ gì hơi hơi ngẩn ra.
Chốc lát, lại cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.
Hình như hắn rất thích chỗ kia, đến mùa đông lại rất không vui.
Bởi vì trồng bằng tinh thể cũng không thể làm cho hoa bất tử. Cho nên hoa không nở, xung quanh đình cũng có tuyết rơi.
Khi đó mặc dù Trang Thu Bạch không thể trực quan hiểu được thay đổi trong lòng Tưởng Vân Xuyên như bây giờ, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nhận ra cảm xúc biến động nhỏ xíu của hắn.
Tỉ như mùa đông năm thứ hai kết hôn, Tưởng Vân Xuyên muốn xây một nhà kính trồng kia nhiệt độ ổn định ở sân sau. Lúc Trang Thu Bạch xuống tầng, vừa khéo nhìn thấy hắn đang hí hoáy với vật liệu, xem ra là muốn tự mình làm. Anh muốn đi tới giúp đỡ, lại bị từ chối một cách quả quyết, đành phải đến phòng ăn ăn điểm tâm, lại ngồi ở sofa bắt đầu xem văn kiện.
Mấy ngày nay gió rét, trong khi làm việc đi đi về về anh bị cảm nhẹ, ho khan một tiếng, kinh động đến quản gia. Quản gia kỹ tính, giúp anh lấy một tấm thảm để anh phủ thêm, lại giúp anh rót một chén trà nóng, quan tâm nói: “Gần đây hạ nhiệt, cậu Trang phải chú ý giữ ấm.”
Trang Thu Bạch nói tiếng: “Cảm ơn.” Lại nghe quản gia nói: “Lúc cậu nghỉ ngơi trong nhà, cũng đừng mở cửa sổ thông gió, bình thường tôi sẽ bảo người giúp việc làm, tránh cho gió lạnh thổi vào phòng, lại cảm lạnh.”
Đúng là Trang Thu Bạch có thói quen mở cửa sổ thông gió, dù đến mùa đông, cũng sẽ mở một lát hít thở không khí. Anh đáp lời, đột nhiên nhận ra một ánh mắt nhìn tới, ngẩng đầu, vừa vặn đối mắt với Tưởng Vân Xuyên.
Ánh mắt kia không nói rõ được có ý gì, nhưng không hiểu sao có chút ai oán? Trang Thu Bạch trơ mắt nhìn hắn đẩy vật liệu của nhà kính trồng hoa sang bên cạnh. Sau đó đứng dậy, xụ mặt lên tầng.
Từ sau lúc đó, chuyện nhà trồng hoa không giải quyết được gì. Vốn dĩ Trang Thu Bạch nhớ kỹ chuyện này, chủ yếu là nền nhà trồng hoa bên cạnh cái đình cũng xây xong rồi, mấy năm nay chậm chạp không làm tiếp, lại bị quản gia biến thành một vườn hoa khác, trồng đầy hoa cát tường mới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT