Để tìm được một lý do thuận lý thành chương, Trang Thu Bạch đã bịa một cái cớ, nói rằng xe mình bị hỏng.
Tưởng Vân Xuyên hỏi anh đi đâu?
Anh nghĩ ngợi, “Về nhà lấy ít đồ.”
Nhà này là chỉ nhà của Trang Thu Bạch, cách vườn hoa Cẩm Sơn một đoạn, nằm ở khu phố cũ phía Tây Nam thành phố Định Phong. Tưởng Vân Xuyên không hỏi nhiều nữa, tâm trạng căng thẳng quét sạch sành sanh, bảo quản gia lấy chìa khóa xe, rồi theo Trang Thu Bạch cùng đi ra ngoài.
Trên đường, hai người tán gẫu câu được câu không, Trang Thu Bạch không nhắc đến chuyện của Liêu Văn Kiệt nữa, anh sợ hỏi nhiều quá sẽ khiến Tưởng Vân Xuyên xuất hiện tâm lý bài xích, ảnh hưởng đến tiến độ điều trị.
Mặc dù chuyện này rất cần phải làm rõ, nhưng cũng không vội vã trong chốc lát, anh cần tìm cơ hội khác.
“Phía trước rẽ trái.” Trang Thu Bạch chỉ đường cho Tưởng Vân Xuyên dừng xe ở bãi đậu xe nhà mình, lại chỉ căn nhà ngoài cửa sổ xe, nói với hắn đến rồi.
Nhà anh nằm trong khu biệt thự của khu phố cũ, từng nhà ở đây đều là nhà nhỏ hai tầng đơn giản, cửa nhà có một cái sân nhỏ rộng bảy, tám mét vuông, trong sân trồng đủ loại hoa cỏ nuôi trồng bằng tinh thể, có vẻ tràn đầy sức sống.
Trang Thu Bạch mở cửa nhà đã lâu chưa về, thay một đôi dép lê, lại tìm một đôi dép lê mới dùng một lần đặt bên chân Tưởng Vân Xuyên, “Mỗi thứ sáu nhân viên làm theo giờ sẽ tới đây quét dọn, trong phòng chắc không bẩn lắm.”
Tưởng Vân Xuyên gật đầu, thay giày xong đi vào cùng anh.
Trong nhà quả nhiên sạch tinh tươm, sàn nhà bằng gỗ nhạt màu không bám bụi, không giống như đã bốn năm không có người ở.
Trang Thu Bạch bảo Tưởng Vân Xuyên tham quan tự nhiên, anh đến phòng bếp nấu ít nước.
Từ sáng sớm, giá trị phấn khởi của Tưởng Vân Xuyên vẫn trong xu thế không ngừng lên cao, mặc dù chưa lên đến đỉnh, nhưng cũng không tụt giảm như sườn đồi, đồng hồ đo cũng liên tục cập nhật theo thay đổi cảm xúc của hắn, khi thì phấn chấn, khi thì vui vẻ, khi thì bên cạnh chữ vui vẻ còn xuất hiện mấy nốt nhạc đáng yêu vẫy cánh. Nếu như Trang Thu Bạch đoán không sai, lúc này hắn đang ngân nga bài hát trong lòng, nhưng không biết, người có ngoại hình lạnh lùng như Tưởng Vân Xuyên, sẽ hát bài hát như thế nào?
Nước sôi phát ra tiếng ùng ục trong ấm đun nước trong suốt, Trang Thu Bạch đợi nhiệt độ nước nóng đến điểm sôi, tìm hai cái chén và pha hai chén trà.
Anh vốn định bưng trà đến, đột nhiên phát hiện chữ trên đồng hồ đo lập tức thay đổi, ấy vậy mà từ vui vẻ thoải mái, biến thành vui vẻ thì thầm lén lút?
Trang Thu Bạch nhìn hai chữ “mừng thầm” đột nhiên xuất hiện nghiên cứu một lúc, lặng lẽ đi đến cửa phòng bếp, nhìn thấy Tưởng Vân Xuyên mặt không biểu cảm đứng bên cạnh tủ để đồ.
Trên tủ để đồ bày biện rất nhiều đồ lặt vặt, một khung ảnh gỗ duy nhất có thể thu hút ánh mắt của Tưởng Vân Xuyên.
Bên trong khung ảnh kẹp một tấm ảnh cũ, trên tấm ảnh là gia đình ba người, một đôi vợ chồng trẻ tuổi khí chất hơn người, ôm một nắm gạo nếp đáng yêu.
Tưởng Vân Xuyên nghiêng người về phía phòng bếp, dường như đã quan sát tình hình quân địch từ trước, nhân lúc Trang Thu Bạch vẫn chưa đi ra, hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra, nhấn “tách” một tiếng, chụp lại tấm ảnh kia.
Nguy rồi.
Có âm thanh.
Cảm xúc trên đồng hồ đo hoảng loạn, từ mừng thầm đến căng thẳng, lại từ căng thẳng biến thành lo lắng.
Trang Thu Bạch đã trốn đi trước khi nghe được âm thanh chụp ảnh, lúc này anh đang bưng khay trà lên điệu bộ vừa mới quay người, nở nụ cười nhìn Tưởng Vân Xuyên.
Tưởng Vân Xuyên cũng đang nhìn anh, thấy anh có vẻ không phát hiện ra hành động của mình thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, cảm xúc trên đồng hồ đo lại trở thành mừng thầm.
Trang Thu Bạch nhìn thoáng qua điện thoại hắn cầm trong tay, phỏng đoán trong điện thoại của hắn, lúc này cũng đã giấu một tấm ảnh hồi nhỏ của mình.
“Hai người đó là bố mẹ tôi, trên trán có một cái chấm đỏ kia là tôi.”
Tưởng Vân Xuyên bình tĩnh gật đầu, trong ánh mắt lạnh lùng không nhìn ra cảm xúc dư thừa, “Đáng yêu lắm.”
Trang Thu Bạch không ngờ hắn sẽ khen mình, kinh ngạc nhìn hắn một cái.
Hình như Tưởng Vân Xuyên đã tìm được từ, “Trẻ con vừa chào đời chắc đều đáng yêu như thế.”
Trang Thu Bạch cười nói: “Anh cũng không ngoại lệ?”
Tưởng Vân Xuyên ho một tiếng, đối diện với ánh mắt sáng rực của anh, bèn nghiêng đầu sang một bên, “Sao tôi biết được.”
Trong căn nhà cũ đều là ký ức, hai người cùng ngồi trên sofa uống trà, kể chuyện hồi nhỏ của Trang Thu Bạch.
Tưởng Vân Xuyên không hay đáp lại như thường lệ, nhưng Trang Thu Bạch biết hắn đang lắng nghe rất nghiêm túc, nghiêm túc đến độ cảm xúc trên đồng hồ đo cũng dừng chuyển động, nghiêm túc đến mức gia trị số liên tục cập nhật trên bảng chữa bệnh cũng trở nên thong thả hơn nhiều.
Bác sĩ Trương từng nói, hệ thống chữa bệnh được kết nối với não của bệnh nhân, chạm đến nội tâm của bệnh nhân, mặc dù chỉ là một con chip nho nhỏ, lại có thể phản ứng ra tất cả cảm xúc của bệnh nhân một cách toàn diện. Thậm chí tốc độ hít thở của bệnh nhân, cũng có thể bắn lên bảng chữa bệnh, khiến cho hệ thống chữa bệnh đang làm việc xảy ra thay đổi nhỏ bé.
Lúc này, thời gian chuyển động ở góc trên bên phải của hệ thống trở nên chậm dần.
Trang Thu Bạch cẩn thận quan sát Tưởng Vân Xuyên ngồi bên cạnh anh.
Phát hiện hơi thở của hắn cũng nhẹ hơn.
Tại sao trở nên nhẹ hơn?
Là vì lo lắng hít thở vội quá, nghe sót chữ nào anh nói ra?
Hay là vì chỉ muốn lặng lẽ nghe anh nói.
Yên lặng ghi lại trong lòng mọi câu nói của anh, dù là câu nói nhảm?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT