Khi Trang Thu Bạch tỉnh lại, anh nhìn đi nhìn lại mười mấy lần vào ngày mới do bảng chữa bệnh đưa ra, làm thế nào cũng không thể nhớ được khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì.
Ngày 12 tháng 9 năm 2080.
Một ngày cuối tuần hết sức bình thường.
Thành Bang vừa mới kết thúc một dự án thông thường không lớn không nhỏ, công việc đang trong giai đoạn nhàn rỗi hiếm có, nhàn đến mức ngày nghỉ có thể thảnh thơi ngủ quên, ngủ từ sớm đến tối, không bị bất kỳ ai làm phiền.
Trang Thu Bạch ngồi dậy trên giường, nhìn thoáng qua thời gian, 5 giờ 13 phút sáng, trời vẫn chưa sáng hẳn. Bảng cảm xúc của Tưởng Vân Xuyên cũng đang trong trạng thái thông thường, không cao không thấp, không nhìn ra vui giận.
Trải qua hai lần ném, Trang Thu Bạch đã hiểu sơ lược một vài suy nghĩ của Tưởng Vân Xuyên, và phần lớn khát vọng sâu trong lòng hắn đều có liên quan đến mình, ví dụ như muốn làm sinh nhật cho anh, ví dụ như muốn ở bên anh khi anh bị ốm.
Nhưng lúc này hơi kỳ lạ.
Trang Thu Bạch mở lịch ngày ra, lại lấy nhiệt kế ra đo nhiệt độ cơ thể.
Không phải ngày kỷ niệm gì quan trọng, cơ thể cũng không cảm cúm nóng sốt hay khó chịu.
Chỉ là một ngày cuối tuần bình thường.
Bình thường đến mức anh hoàn toàn không nghĩ ra ngày hôm nay từng có giao thoa đặc biệt gì với Tưởng Vân Xuyên.
Thông thường mà nói, cuối tuần như này Trang Thu Bạch đều đang ngủ. Kể ra cũng xem như một giám đốc bộ phận không lớn không nhỏ, sau khi tự tiếp nhận công việc của Thành Bang, sinh hoạt ngày thường của Trang Thu Bạch cơ bản đã biến thành hai điểm và một đường thẳng, có quy luật hơn thời sinh viên nhiều. Sau khi kết hôn với Tưởng Vân Xuyên vẫn không thay đổi, chỉ là trở về nhà của Tưởng Vân Xuyên thay vì về nhà mình.
Trang Thu Bạch thay quần áo xong xuống tầng, quản gia và người giúp việc đều đã bắt đầu làm việc.
Lúc nhìn thấy anh quản gia Chu hơi kinh ngạc, vội vàng đặt cái cốc trong tay xuống rồi đi tới, hơi cúi người nói: “Cậu Trang, sau dậy sớm vậy?”
Trang Thu Bạch cũng cười với ông: “Tôi nằm mơ, tỉnh dậy thì không ngủ được nữa.”
Quản gia Chu lo lắng hỏi: “Gặp ác mộng à?”
Trang Thu Bạch đáp: “Không phải.” Lại nghĩ việc quen viết Tưởng Vân Xuyên khác biệt trong hai lần ném trước đó, anh cười nói: “Là giấc mơ không ngờ.”
“Vậy là tốt rồi.” Quản gia nói: “Bây giờ cậu muốn dùng bữa sáng không? Tôi bảo phòng bếp đi chuẩn bị.”
Thời gian còn sớm, Trang Thu Bạch nói là đợi Tưởng Vân Xuyên.
Quản gia đáp một tiếng được, lại đi làm việc của mình.
Tất cả mọi người trong phòng khách đang bận rộn, chỉ có Trang Thu Bạch không có việc gì, anh đến sân trước dạo một vòng. Khi trở về nhìn thấy quản gia đang xay cà phê mà Tưởng Vân Xuyên muốn uống vào buổi sáng, vì vậy anh đi tới giúp một tay.
Quản gia Chu khước từ mấy lần, đều không thể bảo Trang Thu Bạch quay về phòng nghỉ ngơi, đành phải mặc anh, bảo anh giúp đỡ làm trợ thủ, đưa giấy lọc rồi xay hạt.
“Chú đã làm việc ở nhà họ Tưởng nhiều năm rồi hả?” Trang Thu Bạch nhặt mấy mấy hạt cà phê lên ngửi ngửi, bỏ vào máy xay thủ công nhỏ, xoay tay cầm từng cái một.
Quản gia gật đầu, dừng lại mấy giây như là đang tính toán những ngày đã qua, tính rõ rồi mới nói: “Sắp ba mươi tám năm rồi.”
Trang Thu Bạch kinh ngạc, “Lâu vậy? Khi đó Tưởng Vân Xuyên vẫn chưa ra đời nhỉ?”
“Ha ha, đúng rồi. Khi đó ngay cả ông Tưởng cha của cậu chủ vẫn còn là đứa trẻ.”
Trang Thu Bạch nói: “Vậy chú nhìn Tưởng Vân Xuyên lớn lên à?”
“Đúng thế.”
“Vậy chú… có thể kể vài chuyện liên quan đến Tưởng Vân Xuyên cho tôi không?”
Quản gia không đáp lời ngay lập tức, ngược lại nhìn anh một cái, trong đôi mắt hiền từ lóe lên chút kinh ngạc. Cũng không trách quản gia cảm thấy kỳ lạ, trong khoảng thời gian này, vừa khéo là năm thứ tư Trang Thu Bạch và Tưởng Vân Xuyên kết hôn, trong bốn năm qua, Trang Thu Bạch chưa bao giờ hỏi bất kỳ việc riêng gì liên quan đến Tưởng Vân Xuyên, nhiều nhất là thấy hắn không ở nhà, bèn hỏi một câu “Vẫn chưa về à?”
Tất cả hành trình của cậu Tưởng, đi công tác ở đâu, khi nào về nhà, đều là quản gia chủ động nói cho anh biết. Theo Trang Thu Bạch, hỏi thăm việc riêng của Tưởng Vân Xuyên ít nhiều hơi vượt quy củ, dù sao quan hệ giữa họ vẫn chưa thân đến mức đó.
Song bây giờ chưa trở nên thân, nhưng anh lại muốn biết một vài chuyện liên quan đến Tưởng Vân Xuyên.
Trang Thu Bạch vừa xay cà phê vừa nghĩ, tình cảm của con người quả là khó lường. Nhưng mà khi Tưởng Vân Xuyên bị ốm anh tìm hiểu chuyện riêng của hắn, ít nhiều không được tử tế, cũng không biết sau khi cậu Tưởng tỉnh lại, liệu có nhớ rõ quá trình điều trị này không.
Quản gia Chu thấy khóe miệng của anh vương ý cười thản nhiên, mặt mày hiền hòa cũng cong theo, ông hỏi: “Cậu muốn biết chuyện gì liên quan đến cậu chủ?”
Trang Thu Bạch suy nghĩ mấy giây: “Lúc anh ấy còn nhỏ, cũng luôn xụ mặt không thích nói chuyện như bây giờ à?”
Quản gia nói: “Phải, từ nhỏ cậu chủ đã rất chững chạc, không giống những đứa trẻ khác.”
“Lẽ nào là bẩm sinh?” Nhưng Trang Thu Bạch đã gặp cha mẹ của Tưởng Vân Xuyên, họ đều là người hay nói.
Quản gia đáp: “Chuyện này tôi cũng không rõ, nhưng tôi nghĩ, bẩm sinh hẳn là chỉ liên quan một phần nhỏ, tính cách của cậu chủ, ít nhiều chịu ảnh hưởng của ông cụ?”
“Ông cụ?”
“Là ông nội của cậu chủ.”
“À.” Trang Thu Bạch chợt hiểu ra, “Vậy ông cụ…”
Quản gia chu nói: “Đã qua đời rồi.”
“Xin lỗi, tôi không biết chuyện này, mạo muội rồi…”
“Không sao, từ trước đến nay ông cụ không hay lên báo, lại mất sớm, cậu Trang còn trẻ, không biết là bình thường.” Quản gia Chu đặt cà phê Trang Thu Bạch đã xay xong vào trong giấy lọc, ấm giọng nói: “Cậu chủ là cháu trai nhỏ nhất của ông cụ, lúc vừa chào đời đã được ông cụ đón về nơi ở tự mình nuôi dưỡng, ông cụ làm người bảo thủ nghiêm khắc, ngoài miệng cứng đến mức như hòn đá, trong lòng lại mềm như đậu hũ. Khi đó cậu chủ mới bốn năm tuổi, một cậu nhóc nho nhỏ, cái gì cũng học ông cụ, đứa trẻ khác thì nô đùa, cậu ấy lại ôm một quyển sách dày cộp để đọc. Tôi nhớ có một lần, cậu chủ đọc sách đến nỗi choáng đầu, lúc đứng lên đi đường cũng không thẳng.”
Trang Thu Bạch cảm thấy khó mà tin nổi, “Tưởng Vân Xuyên còn nhỏ tuổi đã chăm chỉ vậy rồi?”
Quản gia lắc đầu, cười bảo: “Không phải không phải, mặc dù mới đầu chúng tôi đều cho rằng cậu chủ đọc sách lâu quá mới bị choáng đầu, nhưng về sau mới phát hiện, cậu ấy trộm đeo kính lão của ông cụ, ôm quyển sách, vắt chéo hai chân ngắn ngủi, té xỉu trên ghế sofa.”
“Ha ha ha ha ——!” Trang Thu Bạch tưởng tượng ra hình ảnh khi đó và cười to, cười đến mức tay xay hạt cà phê cũng run theo. Cái bệ của máy xay nhỏ vốn cũng không vững lắm, anh lại cười mất hết hình tượng ấm áp và thanh lịch của giám đốc Trang lúc ở ngoài, cổ tay run lên, máy xay thoát khỏi lòng bàn tay, nghiêng ngả sắp rơi xuống mặt thảm, Trang Thu Bạch vội vàng ngừng cười, bàn tay chậm nửa nhịp. Vốn cho rằng máy xay sẽ rơi trên mặt đất, lại không ngờ rằng nó được một bàn tay to khớp xương rõ ràng đỡ được, rồi đặt lại lên bàn.
Chẳng biết cậu Tưởng đến từ khi nào, thản nhiên nhìn anh một cái, lại liếc quản gia Chu vừa mới nấu cà phê xong, thuận tay cầm một cái chén, rời đi mà không quay đầu lại.
Nếu đặt vào ngày thường, Trang Thu Bạch có thể sẽ tưởng rằng Tưởng Vân Xuyên chê anh tay chân vụng về, nhưng lúc này giá trị số cảm xúc trên bảng chữ bệnh không ngừng tăng lên lại nói cho anh biết, có lẽ Tưởng Vân Xuyên không nghĩ như vậy.
Anh đặt ngay ngắn máy xay, lại bỏ vài hạt cà phê vào bên trong, mặt dày suy đoán trái tim của cậu Tưởng.
Chẳng lẽ cảm thấy cà phê do anh xay có vị ngon?
Hay là nghe thấy anh và quản gia cười rất vui vẻ, tâm trạng bình thường cũng tốt lên theo?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT