Levy khóc rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Cơ thể cô đã sớm mỏi mệt, một phần là do di chứng và những liều thuốc đưa vào cơ thể cô lúc hôn mê, một phần là những gì đến với nhận thức của Levy gần đây.

Điều mà cô gái này cần nhất, đó chính là một giấc ngủ thực sự ổn, không mộng mị, bồi đắp lại phần năng lượng mất đi, để sẵn sàng đương đầu, tiến tới và trải qua với tương lai của chính cô.

Sáng.

Phòng bệnh thánh Mungo bao phủ bởi một bầu không khí yên tĩnh yên bình. Các y sĩ nhẹ nhàng nói chuyện, người qua người lại nhất tề trật tự để đảm bảo các bệnh nhân bên trong có không gian dưỡng bệnh tốt nhất.

Phòng bệnh trắng muốt, làn gió mang hơi ấm cuốn bay rèm cửa khiến nó cong thành một độ duyên dáng trên không, khiêu vũ lượn vòng rồi nhẹ nhàng đậu lại vị trí bị là bên bệ cửa sổ.

Levy chầm chậm tỉnh dậy. So với lúc tờ mờ sáng, tuy sắc mặt vẫn còn dấu tích của sự mệt mỏi nhưng tinh thần cô đã có phần khỏe hơn, cơn đau nhức trong đầu cũng đã theo giấc ngủ của cô biến mất.

Levy thức dậy không bao lâu, thì từ bên ngoài dãy hành lang bệnh viện đã xuất hiện y sĩ chuẩn bị kiểm tra sức khỏe hằng ngày.

Cốc cốc...

Cánh cửa phòng bệnh có một khoảng làm bằng kính trong suốt. Levy nghe tiếng động, liền nhìn thấy bà y sĩ lịch sự gõ cửa, ánh mắt mang ý muốn vào phòng.

Levy sửa lại tư thế ngồi, dịu dàng gật đầu, khẽ mỉm cười đồng ý.

Cánh cửa phòng bệnh mở rộng, bà y sĩ chậm rãi đẩy chiếc xe chất đầy dụng cụ khám bệnh tiến vào trong.

Sau khi đảm bảo chiếc xe đã để đủ gần giường bệnh của Levy, bà ấy liền giúp Levy dém lại viền ga giường, giọng nhẹ nhàng ấm áp:

"Cô bé cảm thấy khá hơn chưa?"

Levy hé miệng, đôi mắt có thần lấp lánh:

"Đỡ nhiều rồi ạ"

Bà ấy gật gù, từ trên chiếc xe đẩy lấy ra vài dụng cụ, nhìn Levy:

"Cháu...không phiền chứ?"

"Dạ vâng, bà cứ tự nhiên ạ"

Levy chủ động kéo chăn đang đắp ở nửa thân dưới ra, để bà ấy có thể thuận lợi hơn kiểm tra cho cô, còn cô thì ngẩn người nhìn ra bầu trời xanh ngắt ngoài cửa sổ đang mở toang và lặng lẽ suy nghĩ miên man.

Lạch cạch...

Tiếng để đồ lại vào khay kim loại khiến Levy hồi thần lại, bà y sĩ nhìn Levy vài lần, ngập ngừng rồi từ ngăn bên dưới cùng của chiếc xe đẩy lấy ra một phần cháo thịt còn đang tỏa ra hơi nóng, đặt vào tay cô, còn tri kỉ lau qua một lần thìa nhỏ.

"Ăn đi cô bé, cháu mới dậy, ăn để hồi sức lại"

"Vâng, cháu cảm ơn ạ"

Levy ngoan ngoãn bóc nắp hộp cháo, súc một thìa cho vào miệng, vị ngon vừa miệng tản ra trong lưỡi khiến cô thỏa mãn híp mắt.

"Ta nói, cháu bé này, lần sau cẩn thận với bùa chú nhé, cũng may cháu được người nhà đưa vào đây kịp thời, cứu chữa kịp. Nếu mà phát hiện muộn, chắc cũng không đơn giản là hôn mê 3 ngày rồi tỉnh lại như thế này đâu"

Bà y tá hiền từ nhìn cô bé bệnh nhân xinh xắn ăn cháo, như đang nhìn thấy đứa cháu tinh nghịch của mình. Đứa cháu của bà a, cũng là một phù thủy nhỏ, nhưng trường nó chọn lại là Durmstrang tận Bun-ga-ri xa xôi.

Không lâu trước đây trường Hogwarts đã khai giảng, cô bé này không biết bị ai tàn nhẫn tấn công ngay ngày đầu tiên được tiếp xúc với tri thức của một phù thủy, nhập viện với tình trạng mất máu, bất tỉnh trơ trọi đến bây giờ mới tỉnh táo lại.

Tính ra thì, từ ngày con bé vào bệnh viện thánh Mungo, số người đến thăm cô bé thực sự rất ít, trong đó bà tuyệt đối không nhìn thấy cha hay mẹ của cô. Hỏi ra thì mới biết, cô chính là cô nhi.

Y sĩ Lunie nhận chăm sóc Levy, vốn một người hành y như bà đã có một trái tim bao dung, thấy cô như vậy không nhịn được cảm thấy thương cảm.

Áng chừng ngày hôm nay Levy sẽ tỉnh, bà còn cất công chạy về nhà một chuyến nấu cháo. Bệnh viện bà làm việc tuy lớn, nhưng chất lượng thức ăn thì thích sự không được tốt cho lắm. Đứa nhỏ như Levy, đang tuổi ăn tuổi lớn, bà vẫn quyết định nấu rồi đem đến cho cô ăn lót dạ.

"Cháo ngon không?"

Lunie dịu dàng dùng khăn lau cho cô bé bệnh nhân Levy, hỏi han.

"Ngon lắm ạ"

Levy cảm động, bà y sĩ này thật tốt, tốt giống như sơ Murie vậy, vị cháo ấm nóng mềm mịn nơi đầu lưỡi truyền hơi ấm tới trái tim cô, khiến nó đập từng nhịp trầm ổn hạnh phúc.

"Ngon thì ăn nào, chầm chậm thôi nhé"

Lunie yêu mến điểm lên mũi nhỏ của Levy.

"Vâng"

Levy đáp lại giòn dã, bát cháo của y sĩ Lunie đến thật đúng lúc, không chỉ giúp Levy tránh khỏi quá suy sụp, mà còn là một lời cổ vũ ý nghĩa cho cô.

Kết thúc ngày,

Sau khi nghe tin sức khỏe của cô đã ổn định, hai hôm sau, giáo sư Mc.Gonnagall liền tới bệnh viện thánh Mungo đón Levy trở về lại Hogwarts.

Cầm bàn tay ấm áp của giáo sư, Levy chậm rãi bước theo, không quên hít hà không khí bên ngoài của thế giới phù thủy.

Luồng khí trong lành luồn vào phổi cô, mang theo năng lượng tích cực vô cùng.

Levy thầm vuốt ve chiếc huy hiệu rắn bạc trên ngực trái, nắm tay nhỏ càng nắm chặt bàn tay của giáo sư, đôi mắt nhỏ sáng bừng, âm thầm quyết định một việc trọng đại.

Cô có thời gian, thế giới phù thủy vẫn chưa đến hồi không thể cứu vãn.

Tom à, Voldemort cũng được, hãy chờ Levy của cậu nhé, tôi sẽ cứu cậu, cứu tất cả mọi người ra khỏi lối mòn u ám kia!

Chờ tôi nhé!

Levy mỉm cười tự tin bước về phía lâu đài Hogwarts cổ kính kì vĩ xa xa, cô trong veo ngước lên nhìn giáo sư Mc.Gonnagall bên cạnh:

"Giáo sư ơi, em sẽ cố gắng"

"Ừm"

Giáo sư xoa đầu cô, tiếp tục nắm tay cô. Nhìn thấy cô bé này tích cực thế này, là bà vui rồi.

Tương lai, chính là đã tới!

-----
Gỗ: Hoàn thành combo 4 chương ❤😂
Mau khen tui đi các bảo bối :))))



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play