Sảnh đường tráng lệ, xen vào đó là hơi thở của sự cổ kính đến từ sự lâu năm của tòa lâu đài khổng lồ Hogwarts.

Các giáo sư, phù thủy lớn nhỏ đều đã ngồi ngay ngắn. Sau vài lời giới thiệu đơn giản của hiệu trưởng Albus Dumbledore, phần chính của buổi lễ được tiến hành.

"Các trò thân mến, mỗi năm lại một lần, chúng ta đều hân hoan chào đón các phù thủy nhỏ mới. Và giờ đây, khoảnh khắc quan trọng nhất đã đến, mũ phân viện sẽ giúp các trò ấy chọn ra nhà phù hợp nhất để gắn bó học tập suốt bảy năm tới"

"Toàn thể giáo sư và những học sinh ở đây đều chúc các trò có thể vào được ngôi nhà như mong ước"

"Giờ các trò giữ vững trật tự, theo danh sách gọi mà bước lên đội mũ phân viện, chúng ta sẽ hoàn thành nghi lễ phân viện ngay sau đây!"

Giáo sư Mc. Gonnagall hắng giọng, đẩy gọng kính cho ổn định trên sống mũi, cao giọng cất tiếng:

"Hanna Abbott!"

...

"Ronald Weasley!!"

....

"Hermione Granger!!"

.....

"Levy Mc.Gonnagall!!!"

(ง ͡ʘ ͜ʖ ͡ʘ)ง

Gọi cô sao?

Levy đang chán chết ngó xuống mũi giày bóng loáng dưới chân, nghe thấy cái tên giống mình thì ngẩng lên.

Xác thực thì tên đúng là Levy, nhưng họ cô không phải Mc.Gonnagall nha?

Levy mơ màng nhìn vị giáo sư ở trên bục cao, nhận được ánh mắt cổ vũ của bà đến mình thì bừng tỉnh.

Đúng là cô rồi!

Levy lật đật rời khỏi hàng, cười ngại ngùng vì đến lượt cô thì làm nghi lễ chậm mất vài phút.

Giáo sư Mc.Gonnagall thật tốt a hu hu.

Nếu thực sự để cô lên với cái tên Levy trơ trọi thì thực sự sẽ rất kì quái, cảm giác như cô là một đứa trẻ cha không đau, mẹ không thương, không ai cần đến vậy. Cho dù...đó là sự thật...tính cả kiếp đầu và kiếp hiện tại, chỉ trừ kiếp mà có sơ Murie, cô vẫn nhớ lời thì thầm ấm áp của bà ấy vào đêm đầu tiên cô tới.

Levy cắn cắn môi, ánh mắt tối xuống, tự dưng cảm xúc lại đi xuống làm cô hơi không vui...

Cô thầm lắc nhẹ đầu, coi nhẹ tiếng xì xào bàn tán tới từ các dãy bàn, bên môi lại nở lên nụ cười hi hi ha ha, một bộ dáng ngập tràn hi vọng ngồi xuống ghế, đội mũ phân viện lên đầu.

Mũ phân viện khi chạm vào Levy thì run lên một cái, sau đó chất giọng vừa già nua vừa trẻ con vang lên:

"Chà chà! Bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên ta phân viện cho một cô bé người cá đó!"

"Hmm...can đảm có, tài hoa vô cùng, cơ trí,...có vẻ cô bé là một linh hồn đáng thương có quá khứ khá phức tạp nhỉ?"

Levy lắng nghe mũ phân viện, nghe nói nói về quá khứ, cô vẫn duy trì thản nhiên, chỉ nhàn nhạt hỏi lại:

"Vậy ông mũ phân viện ơi, ông có thể cho cháu biết cháu có thể vào nhà nào không?"

Mũ phân viện, có khả năng đọc tâm trí, đọc kí ức rồi từ đó phân tích ra bản chất cùng tính cách để chọn ra nhà thích hợp nhất cho đứa trẻ đội nó.

Levy đã biết trước điều này. Tuy nhiên, quá khứ của cô rất nhạt nhẽo, thật sự không có bí mật gì quá to tát để giấu nó cả.

Cô cũng đã nghĩ đến việc cốt truyện nguyên bản của thế giới này có thể lộ, nhưng có vẻ, trừ những gì cô đã từng trải qua, nó đã bị một loại phép tắc nào đó cản trở việc biết đến.

Điều gì làm cô chắc chắn về suy luận của bản thân ư?

Cô dám cá nếu chiếc mũ to mồm này mà biết được, sẽ hoảng hốt đến ré lên ngay tại chỗ, chứ không thể yên bình thế này mà hỏi cô thích nhà nào được.

Điển hình là bây giờ. Mũ phân viện đã đọc được ý nghĩ của cô, nhưng chỉ bệnh kiều mà than:

"Ta không có to mồm nha cô bé! Cô giấu tôi gì sao? Sao tôi không thấy nhỉ?"

Levy nhếch miệng, thì thầm:

"Không có nha, giấu gì được ông đâu ông mũ phân viện to mồm"

Mũ phân viện cảm thấy rất thú vị, đây là lần đầu nó bị một cô bé đùa lại nha. Mấy đứa bé trước kia, ngay cả việc đội nó cũng là một loại sợ hãi, đáng thương tới nỗi nó cũng không dám dày vò chúng lâu.

Cô bé này nói đúng, có thứ gì nó không đọc được từ cái đầu bé tí của cô đâu. Nhất định là cô cố ý suy nghĩ lung tung để làm nó loạn đây mà ٩(ˊᗜˋ*)و.

"Hừm...mũ phân viện, các trò khác đang chờ đợi!"

Giáo sư Mc.Gonnagall - người đồng hành cùng mũ phân viện mỗi năm một lần - đúng lúc nhắc nhở.

Nó lại suýt nữa lâm vào lảm nhảm với nhóc này rồi, nguy hiểm thật!

"E hèm...này nhé, giờ nghiêm túc lại nè, cháu thích nhà nào?"

Mũ phân viện rung rung trên đầu Levy, nếp nhăn trên mũ như một cái mặt thật co co dãn dãn biểu hiện cảm xúc.

"Nhà Slytherin nha~"

Cô gần như không do dự trả lời. Không hiểu sao, cô rất có hảo cảm với nhà này, không chỉ đơn giản là mê luyến sắc đẹp non tơ của Draco, mà còn do một loại linh cảm đặc biệt, khiến cô rất muốn vào nhà Slytherin để học tập.

"Thật sao? Ta thấy cô bé cũng rất hợp với Hufflepuff với Griffindor nha? Cháu chắc chứ?"

Mũ phân hỏi lại lần cuối, dù nó đã sớm biết câu trả lời của cô.

"Vâng, chắc chắn!"

"Vậy...SLYTHERIN!!!!!!!"

Mũ phân viện gào lên, bên dưới giật mình rồi vỗ tay nhiệt tình. Levy cười khẽ:

"Cháu nói ông to mồm có sai đâu nhỉ? Ha ha"

"Cháu...hừ...còn gặp lại!" mũ phân viện nghẹn, sao cô bé này cứ châm chọc nó thế.

Lễ phân viện tiếp tiếp sau đó diễn ra một cách êm ả. Như nguyên tác, khi giáo sư xướng tên Harry thì cả sảnh đường liền nhao nhao lên, cảnh tượng khá thú vị.

Draco lúc như ý nguyện được vào Slytherin rất vui vẻ, còn nhìn Levy nháy mắt một cái.

Mẹ ơi! ٩(ˊᗜˋ*)و

Vào Slytherin là quá đúng mà a hu hu~

Harry bé nhỏ bên kia thấy Levy ngồi cạnh Draco bên dãy Slytherin thì hơi thất vọng. Nhưng cậu bé rất tin Levy, không phải ai cứ vào Slytherin là độc ác đâu, Levy rất tốt, là cô bé tốt nhất cậu từng gặp.

Tối hôm ấy, khi nằm trên chiếc giường êm ái ở phòng sinh hoạt, Levy mĩ mãn chìm vào mộng đẹp.

Dù tương lai có ra sao thì cô gái nhỏ của chúng ta đã thực sự dung nhập được vào thế giới màu nhiệm này rồi.

Chỉ mong tương lai chào đón cô, tô lên nụ cười của cô những điều hạnh phúc nhất!

Thân ái, ngủ ngon Levy!

------
Gỗ: các bảo bối ngủ chưa? (๑˃̵ᴗ˂̵)و
Yêu thưn ❤
Cầu comt, cầu vote nà :3
P/s: spoil chút ít 😉 chương sau Voldy thân ái lên sàn nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play