Thư tình của tiểu tiên nữ ~
Thiếu niên khuôn mặt tuấn dật lại hoang dã, cùng người đàn ông thành thục đời trước ôm thi thể cô chậm rãi ăn khớp.
Nguyễn Thư đứng im tại chỗ, trò khôi hài này không biết nên làm thế nào kết thúc, cô bị sốc bởi hành vi của mình rồi, đôi môi nhỏ hơi hé mở, là màu sắc hoa đào tháng ba, xinh đẹp không tả xiết.
Ánh mắt Lục Thận đang nhìn đâu đó, hai hàng lông mày nồng đậm, giờ phút này nhăn lại, cho dù anh hung dữ, nhưng mặt mày luôn có một cỗ nhàn nhạt ưu sắc.
"Không nói? Học sinh giỏi, em rốt cuộc là có ý tứ gì? Hử?"
Anh nhướng mày, một tay nâng hộp quà, một bên hướng xuống, nghiền ngẫm nhìn Nguyễn Thư.
Đời trước Nguyễn Thư sống 24 năm, vẫn luôn theo khuôn phép, đừng nói là yêu sớm, sau khi bị Cố Nhất Minh đơn phương xưng là bạn gái, cả tay cũng chưa cầm qua.
Hiện tại người trên sân bóng tụ tập càng nhiều, Nguyễn Thư mặc dù còn chưa hoàn toàn từ đời trước lấy lại tinh thần, cũng có thể minh bạch chuyện ngày hôm nay lớn đến mức nào.
Tâm cô rất hoảng, lại không loạn.
Nguyễn Thư biết mình đời này muốn cái gì, sẽ không giống đời trước né tránh Lục Thận, thậm chí nghĩ kỹ lại, tặng quà cho anh, vậy thì sao?
Đúng lúc này, một quả bóng rổ từ hướng khác bay nhanh lại đây, Lục Thận nghiêng người, dùng tay không hất một cát, đem bóng rổ trở về chỗ Cố Nhất Minh.
Muốn nói người ở Nhất Trung không sợ Lục Thận, đó chính là Cố Nhất Minh.
Ông nội Cố Nhất Minh là một nhân vật cấp bậc cao, tuy rằng Cố gia hiện tại đang kinh doanh, nhưng danh tiếng không tệ.
Lục gia có tiền, Cố Nhất Minh trong nhà có quyền, bàn về ngoại hình cùng vóc dáng, hai người chẳng phân biệt sàn sàn như nhau. Lục Thận thiên hướng hoang dã và độc đoán, mà Cố Nhất Minh được coi như là cao lãnh chi hoa.
Tuy nhiên, Lục Thận và Cố Nhất Minh ở Nhất trung rất ít khi giao nhau, nếu tính là gặp, cũng coi nhau như không khí.
Động thủ giống như hôm nay là lần đầu tiên.
Mọi người trên sân bóng rổ đều ngừng thở, hưng phấn không chịu được.
Hai nhân vật lớn của trường mà đánh nhau thật, loại dưa này có thể ăn một học kỳ.
Mà người khởi xướng vẫn đang ngốc ngốc, giờ phút này, Nguyễn Thư dường như cảm nhận có từng cơn đau thắt trong ngực.
Nhìn gương mặt tựa như cách một thế hệ, nghe những âm thanh thật thật giả giả xung quanh, ở thời điểm Lục Thận muốn cùng Cố Nhất Minh giao tranh, cô theo bản năng kéo lại áo thun màu đen của Lục Thận.
Lực đạo mỏng manh làm thiếu niên cúi đầu nhìn.
Tay Nguyễn Thư rất trắng, móng tay màu phấn hồng, nắm lấy góc áo anh, trắng cùng đen đối lập, không chú ý không được.
Ánh mắt Lục Thận dừng ở bàn tay nhỏ kia, nghe thấy thanh âm cô gái nhỏ ngọt ngào, "Bạn học, đánh nhau là không đúng."
Lục Thận: "......"
Cố Nhất Minh: "......"
Đám người Trần Thông ngây ngốc: "......"
Ngay cả ông nội Lục cũng không quản được Thận ca, học bá tiểu tiên nữ còn chưa là bạn gái chính thức, liền khoa tay múa chân với Thận ca?
Xem ra, tiểu tiên nữ không chỉ có thành tích tốt, lá gan lớn, tâm cũng thật lớn.
Cố Nhất Minh đã đi tới, hắn nhìn thoáng qua Nguyễn Thư, ánh mắt dừng ở hộp quà trong tay Lục Thận một chút, lại nói với Nguyễn Thư, "Nguyễn Thư, em không sao chứ? Có người bắt nạt em phải không?"
Lúc nói lời này, ánh mắt Cố Nhất Minh nhìn Lục Thận mười phần không tốt.
Kỳ thật, Nguyễn Thư cũng không thân với Cố Nhất Minh, không rõ vì sao đời trước Cố Nhất Minh luôn tiếp cận cô, nhưng sau lại dùng loại phương thức đối đãi tàn nhẫn như vậy.
Nguyễn Nhã Đình vội chạy tới, cô ta thật sự thích Cố Nhất Minh, nhưng tự biết điều kiện bản thân, chưa chắc có thể khiến anh ta tiếp nhận, cho nên mới nhờ Nguyễn Thư hỗ trợ đưa quà sinh nhật, nếu để người ở đây biết, quà tặng là của cô ta đưa cho Cố Nhất Minh, về sau sao dám gặp người?
Nếu Cố Nhất Minh tiếp nhận, là quá tốt đẹp rồi.
Nhưng nếu không, cô ta ở Nhất trung thật sự rất khó ngẩng đầu.
Muốn trách thì trách Nguyễn Thư!
Có mỗi đưa quà cũng đưa sai!
Cô là đứa ngốc sao?!
Nguyễn Nhã Đình sợ Nguyễn Thư nói ra miệng, chạy tiến lên bắt lấy cánh tay, lôi kéo cô rời đi.
Nguyễn Thư sức lực nhỏ, bởi vì nguyên do trái tim, từ nhỏ đã không hoạt động mạnh, trực tiếp bị Nguyễn Nhã Đình lôi đi.
Khoé mắt Lục Thận liếc một cái nếp uốn ở góc áo, tay nhỏ đã không còn, lúc này, anh đứng giữa ánh chiều tà, hầu kết lăn lăn.
Không có ai biết, thiếu niên lúc ban đầu.
Dục vọng, đến từ một đôi tay tinh xảo trắng nõn.
Sau khi Nguyễn Thư bị lôi đi, Lục Thận nhìn như không chút nào quan tâm hướng về phía cô vài lần, ánh mắt khinh phiêu, bộ dáng hững hờ.
Chỉ thấy cô gái nhỏ vừa rồi tặng quà cho anh, thi thoảng quay đầu lại, cô cột tóc đuôi ngựa, vài sợi dính ở sau cổ trắng nõn, hai tròng mắt mờ mịt, xinh đẹp lại đáng yêu muốn đòi mạng.
Còn có điểm ngốc, như là mới tỉnh lại sau giấc ngủ say.
Lục Thận đứng yên không nhúc nhích, ánh mặt trời lặn dừng ở trên người thiếu niên, nội tâm mạc danh xao động, đối Cố Nhất Minh ở bên cạnh làm như không thấy.
Trần Thông hâm mộ không chịu được, "Thận ca, quá đỉnh, ngay cả học sinh giỏi cũng khó chống cự mị lực của anh."
Dịch Hiểu Thiên kinh hoàng sờ sờ trái tim, giống như người "Bị thổ lộ" là hắn, "Tớ nghe nói cô ấy là thủ khoa khối 10, nhưng mà...... Thật sự rất xinh đẹp."
Triệu béo mờ mịt, "Học bá bị cái gì kích thích trong lòng luẩn quẩn muốn theo đuổi Thận ca của chúng ta? Còn cậy thế lớn như vậy? Quá kiêu ngạo."
Sự tình vừa xảy ra ở sân bóng, đừng nói là học sinh toàn trường, giáo viên cũng sẽ biết được.
Trần Thông liếc liếc lão đại nhà hắn một cái, hoàn toàn nhìn không rõ tâm tư của anh, "Thận ca, vậy anh đồng ý sao?"
Dịch Hiểu Thiên, "Học sinh giỏi kiểu này tố chất tâm lý đều kém, vạn nhất cự tuyệt, cô ấy có thể tự sát hay không?"
Lục Thận: "......" Thiếu niên khóe môi khẽ nhếch.
Lúc này, Cố Nhất Minh vẫn luôn đứng bên cạnh nghe không nổi nữa, tuy rằng không biết vì sao Nguyễn Thư theo đuổi Lục Thận, nhưng anh ta muốn ngăn lại chuyện này, "Lục Thận, cô ấy không phải loại nữ sinh cậu có thể chơi đùa, cho tôi mặt mũi, về sau cách xa Nguyễn Thư một chút!"
Thiếu niên làn da màu mật rốt cuộc có động tác, anh nghiêng mặt, đối diện Cố Nhất Minh, hai nam thần đứng ở một chỗ, khác nhau phi thường lớn, người sáng suốt có thể nhìn ra, một chính một tà, một lạnh lùng một cuồng ngạo.
Lục Thận liếm liếm lợi, bộ dáng tùy ý, " Cô ấy cố chấp theo đuổi tôi, cũng không có biện pháp, ai bảo lão tử mị lực vô biên!"
Lục Thận nói ra lời ngoài mọi người dự kiến, ôm quà rời đi.
Quần chúng ăn dưa một mảnh ồ lên.
Xem thái độ này của lão đại, chẳng lẽ là 'ưng ý' học sinh giỏi rồi sao?
Cố Nhất Minh quai hàm cứng ngắc, thần sắc tối tăm.
......
Nhất trung là trường cấp 3 trọng điểm của Nam thành, chế độ phân lớp rất rõ ràng, ngay từ đầu, là dựa vào thành tích để phân chia, lớp chọn số 1 hay còn được gọi là lớp đầu tàu,...
Mà Lục Thận học lớp 9 thành tích kém cỏi nhất.
Lớp 1 ở tầng bốn, lớp 9 ở tầng một.
Lục Thận trở lại phòng học, một đám bạn học hưng phấn xem náo nhiệt.
Mỹ nữ học bá đẹp như hoa VS lão đại mắc chứng táo bạo, tổ hợp này, nhìn qua không phù hợp lắm.
Hiện tại, đã có không ít người bắt đầu lo lắng, hai người bọn họ sẽ gặp phải cảnh bạo lực gia đình trong tương lai.
Lục Thận vóc dáng quá cao, lại học lại một năm, anh chính là bá vương Nhất trung, chỗ ngồi ở hàng cuối cùng.
Phải biết rằng, hàng ghế cuối cùng của lớp 9, chỉ có học sinh dở trong cực phẩm học sinh dở mới có tư cách ngồi.
Lục Thận ngồi xuống, tùy tay ném hộp quà lên bàn học, vặn ra một chai nước khoáng lạnh, tu một hơi như là điên cuồng khát.
Mấy tên đàn em của Lục Thân đều là kẻ ăn chơi trác táng ở Nam thành, trong nhà không phải kinh doanh quán bar thì là mở quán game. Nói theo kiểu gia đình, về sau nếu không thi đỗ đại học, đều phải đi về kế thừa gia nghiệp.
Mấy người này đều rất tò mò, rốt cuộc em gái học bá tặng lão đại bọn hắn cái gì?
"Thận ca, mở ra nhìn xem?"
"Đúng vậy, Thận ca, anh đoán xem học sinh giỏi sẽ tặng cái gì?"
"Học bá nhìn đơn thuần, tâm tư khẳng định hoang dã, tớ cảm thấy, nhất định là đồ dùng XX."
Triệu béo vừa dứt lời, chân dài của Lục Thận đã đá qua, "Ồn ào! Câm miệng!"
Anh lười biếng dựa vào ghế, vừa uống một chai nước khoáng, nhưng khô nóng vẫn không giảm, áo thun màu đen thấm ướt, lộ ra hình dáng vòm ngực.
Ngày cuối thu nắng phá lệ gay gắt, tâm thiếu niên cũng từ đây vô pháp an tĩnh.
Lục Thận phát hỏa, mấy người Triệu béo đều câm miệng.
Nhưng mà vừa rồi Lục Thận động tác chân quá lớn, hộp quà trên bàn lung lay vài cái, rơi ra một trang giấy nho nhỏ, dòng chữ "Em thích anh, chúng ta hẹn hò đi" vô cùng ấn tượng lọt vào tầm mắt mấy người.
Đồng tử Lục Thận cứng lại, anh chân dài, cánh tay cũng dài, tùy tiện nhặt thư tình lên, nhét vào trong túi quần.
Fuck!
Vừa nóng vừa khát là chuyện như thế nào?!
Trần Thông cùng mấy người Triệu béo cũng thấy phong thư tình kia, đương nhiên cũng bao gồm một hàng chữ trên đó.
Vài người như là phát hiện đại lục mới.
Trần Thông, "Các cậu nói xem, học sinh giỏi có phải khuynh hướng thích bị ngược hay không a? Cô ấy theo đuổi ai không theo, lại nhất định phải theo đuổi Thận ca của chúng ta, ai mà không biết Thận ca không thích con gái!"
Triệu béo, "Lần này học bá quá cuồng vọng, quá tùy hứng, cô ấy làm càn như vậy, gia đình có biết không?"
Dịch Hiểu Thiên, "Nhưng mà, cô ấy đẹp thật, hơn nữa tên cũng rất êm tai, kêu Nguyễn Thư."
Nguyễn Thư......
Cái tên này như bị phủ bụi đã lâu, tạo nên một tia gợn sóng trong nội tâm thiếu niên làn da màu mật, anh biểu tình nghiêm trọng, đột nhiên bực bội lên, "Đi đi đi! Đều cút hết cho lão tử!"
Lục Thận đứng lên, đang muốn rời khỏi phòng học,đột nhiên quay đầu lại, một tay vơ vội hộp quà trên bàn,bóng dáng tiêu điều bước đi nhanh chóng.
......
Nguyễn Thư là thủ khoa kỳ tuyển sinh, hoàn toàn xứng đáng là học bá lớp 1.
Nguyễn Nhã Đình ở lớp 4, tuy nhiên Nguyễn Hạo thành tích học tập lại tốt, hắn giống Nguyễn Thư, cũng ở lớp 1.
Nguyễn Thư hiếm khi nghe được người ta nói về chuyện của ba mẹ cô, chỉ biết lúc còn nhỏ, trong nhà vẫn rất giàu có, đột nhiên xảy ra biến cố, ba mẹ đi rồi, cô cũng thành đứa bé mồ côi.
Vợ chồng bác ruột chỉ là công nhân bình thường, cho nên sinh hoạt hiện tại cũng không phải quá tốt.
Nam thành mấy năm nay phát triển rất nhanh, bác cô Nguyễn Quốc Khánh mua một ngôi nhà cũ rộng 150 mét vuông, cả gia đình sống cũng tạm ổn.
Năm này, Alipay còn chưa phổ biến, tàu điện ngầm cũng không phát triển, tiết tấu cuộc sống không nhanh như vài năm sau. Mấy người Nguyễn Thư trở về nhà, phải đi xe buýt.
Lúc chờ xe, Nguyễn Nhã Đình nhịn không được, cô ta cùng Nguyễn Thư giằng co, "Nguyễn Thư, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao lại đưa quà cho Lục Thận?! Nói thật đi, em thích Lục Thận đúng không? Em có tin chị nói cho ba mẹ em ở trường học yêu sớm!"
Nhìn khuôn mặt Nguyễn Thư tinh xảo xinh đẹp, Nguyễn Nhã Đình có chút ghen ghét.
Nhưng Nguyễn Thư vẫn luôn rất an tĩnh, chưa bao giờ tranh đoạt, trước đó cũng không quá để ý.
Tuy nhiên sự tình vừa xảy ra ở sân bóng hôm nay, Nguyễn Nhã Đình không khống chế được chán ghét cô.
Nguyễn Thư cũng mơ màng, ngày hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, cô cũng không rõ vì sao chính mình lại về tới năm mười sáu tuổi này, nhưng mà, chỉ cần còn sống, hết thảy đều sẽ tốt.
Cô tùy ý giải thích một câu: "Em mới đến Nhất trung mấy ngày, nhận sai người, nếu chị nói với hai bác em yêu sớm, em sẽ nói quà là chị tính toán muốn đưa cho Cố Nhất Minh."
Nguyễn Nhã Đình ngẩn ra.
Cô ta không nghĩ tới Nguyễn Thư luôn luôn mảnh mai an tĩnh sẽ uy hiếp mình, "Em! Không có nhà của chúng ta, em không có khả năng học ở Nhất trung, em biết ba mẹ chị vì để em được học ở đây, tốn rất nhiều tâm huyết mua nhà ở hay không? Nếu em nói ra chuyện này, chị sẽ không để yên!"
Thời điểm thi tuyển sinh, Nguyễn Thư cũng không muốn đăng kí Nhất trung, mà ý định một trường gần nhà ông bà ngoại.
Nguyễn Thư đương nhiên biết mục đích vợ chồng bác cả khăng khăng nhận nuôi cô, còn không phải là vì di sản cha mẹ để lại sao?
Đời trước, Nguyễn Thư vì báo ân, chưa bao giờ trái nghịch ý tứ bác cả, tiền đều lấy ra cho bọn họ. Nhưng đời này, cô chỉ biết vì bản thân và những người quan tâm cô mà sống.
Nguyễn Hạo vẫn luôn trầm mặc đánh vỡ cục diện bế tắc: "Được rồi! Đừng tranh cãi nữa."
Một lời thốt lên, hắn nhìn thoáng qua Nguyễn Thư, cũng không nói thêm cái gì.
Phòng ở Nguyễn gia tương đối hẻo lánh, đi xe buýt từ Nhất trung về đến nhà, đã là 7 giờ tối.
Nguyễn Quốc Khánh và Chương Thục Lan còn ở nhà máy tăng ca chưa về.
Mấy người Nguyễn Thư liền trở về phòng, quan hệ rất lãnh đạm.
......
Ngày hôm sau, Nguyễn Thư sáng sớm đã tới trường học.
Chuyện hôm qua làm cô thoáng bất an, nếu Lục Thận phản hồi lại, nên giải thích như nào cho đúng?
Lớp Một ở tầng bốn, chỉ có những học sinh mũi nhọn mới có thể tiến vào, Nguyễn Thư đứng ở sát lan can ngoài hành lang, liếc mắt nhìn xuống liền thấy một cái đầu màu bạc, độc nhất vô nhị ở Nhất Trung.
Là Lục Thận.
Anh đứng ở tầng 1, một tay cắm túi quần dài, một tay vỗ bóng rổ.
Như cảm nhận được có người nhìn mình, thiếu niên ma xui quỷ khiến ngửa đầu lên, một cái chớp mắt cùng anh đối diện kia, Nguyễn Thư hoảng hốt, tựa như bị người phát giác nội tâm có bí mật nhỏ, cô nhẹ buông tay, ly nước cứ như vậy tự do rơi......
Nguyễn Thư không dám nhìn thẳng hình ảnh dưới tầng 1.
Cô đứng ở tầng 4, đón gió thu buổi sáng, trái tim thình thịch nhảy loạn.
Sau đó liền nghe thấy được tầng 1 truyền đến thanh âm.
"Mẹ nó! Cầu yêu không thành, liền xuống tay hạ độc?!"
"Học bá lớp 1, cậu xuống tay quá độc ác!"
"Thật là CMN, học tập tốt liền ghê gớm sao? Ngồi lên đầu Thận ca luôn?!"
Lúc này, ở tầng 4 rất nhiều học sinh vừa mới kết thúc ôn tập, đều ở trên hành lang hít thở không khí.
Không thể nghi ngờ, học bá lại khiến bọn họ đổi mới nhận thức, vô số đôi mắt động tác nhất trí nhìn về phía Nguyễn Thư.
Nói, học bá thật sự đẹp, bề ngoài kiều mềm lại linh động, nhưng đối tình yêu không khỏi quá chấp nhất đi...... Cô chẳng lẽ không biết, yêu sớm sẽ ảnh hưởng học tập sao?
Triệu Thiến là bạn cùng bàn của Nguyễn Thư, cảm thụ tình yêu rất mạnh, cô nàng bắt lấy tay Nguyễn Thư, lôi cô trở lại phòng học, hai người thở hổn hển ngồi xuống.
Nguyễn Thư vẫn đang ngây ngốc.
Triệu Thiến: "Thư Thư, quá liều rồi, Lục Thận lớp 9, cậu dám xuống tay, có biết chỉ chạm qua người hắn một cái cũng xảy ra chuyện không? Dù là bị hắn cự tuyệt, cũng không mất mặt, Lục Thận vốn dĩ không dễ tiếp cận! Nghe tớ nói, về sau không nên trêu chọc hắn."
Nguyễn Thư: "......" Hình như hiều lầm càng lớn rồi.
Triệu Thiến sợ Nguyễn Thư lầm đường lạc lối, cô nàng thêm mắm thêm muối phổ cập chiến tích của Lục Thận, "Chạm qua người Lục Thận, cánh tay sẽ bị đánh tới trật khớp! Thư Thư, không phải tớ dạy bảo cậu, nhưng Nhất trung cấm yêu sớm, hơn nữa thành tích cậu tốt như vậy, sao lại đi coi trọng cái bá vương kia?!"
Nguyễn Thư hoàn toàn không dự đoán được kết cục này.
Triệu Thiến lấy hơi bình phục một chút, lại nói, "Nhưng mà hắn rất đẹp trai rất nam tính a. Kỳ thật...... Tớ lá gan quá nhỏ, sợ bị hắn đánh, bằng không tớ cũng theo đuổi hắn."
Nguyễn Thư: "......"
Anh sẽ đánh cô sao?
_______________________
Lục Thận: Cô ấy đối tôi cầu mà không được, cho nên vì yêu mà hận?
Nguyễn Thư:......
Cửu Nhi: Tôi viết cái gì? Tôi là ai? Đây là đâu?
_______________________
Aizzz, chương nào cũng dài 😭, các cậu ghé qua đây thì để lại VOTE ủng hộ tớ nhé^^!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT