Khu đô thị phía tây, Mai Ngọc Anh lái xe đến căn nhà gần bờ sông, ngôi nhà được bao bọc bởi một vườn hoa, đủ để thấy chủ nhân của nó yêu đời như thế nào.

Mở cửa cho cô là một cô gái đẹp tựa thiên thần, ngũ quan xinh đẹp vừa dịu dàng cũng vừa sắc nét. Đôi mắt sáng như ánh sao trong đêm tối, cái mũi nhỏ xinh. Cô ấy như là con cưng của đấng tạo hoá, mọi góc độ đều mê người, toát lên khí chất thanh tao.

"Vào nhà đi, về lúc nào mà chẳng báo cho tao gì hết."

"Tao biết rồi."

Cô ấy là..... người trong lòng Quan Tuấn Bách, cũng là chị em thân thiết chơi với cô từ nhỏ.

Mấy năm không gặp, cô ấy vẫn như vậy, vẫn là nữ thần trong mắt mọi người.

Từ khi biết được Quan Tuấn Bách thích cô ấy, Mai Ngọc Anh luôn thấy tự ti khi đứng cạnh cô ấy.

"Nè, Nanh tuần sau tao ly hôn rồi."

"Ừm, tao biết. Nhưng Thi mày chắc không?"

Huỳnh Diệu Thi nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Mai Ngọc Anh liền phì cười. Đúng thật là... cô ấy véo má cô một cái rồi nói: "Mày bỏ bê tao quá lâu rồi, nên chưa biết được hắn ta ngoại tình phải không?"

"Ngoại tình? Chồng mày ngoại tình?"

Tên đó bị điên hay sao?

Huỳnh Diệu Thi có gì không tốt?

Thông tin này khiến đầu óc cô rối bời, vợ chồng nhà cô ấy vừa tốt nghiệp đại học xong thì cưới nhau, bọn họ có một khoảng thời gian yêu đương nồng nhiệt từ hồi cấp ba lận. Đùng một cái, nghe tin người chồng ngoại tình khiến Mai Ngọc Anh không tin nổi.

"Ui da!"

Bỗng nhiên, một cái tay cốc vào đầu cô.

Đau quá!

Mai Ngọc Anh hờn dỗi nhìn Huỳnh Diệu Thi, ánh mắt đầy oán giận. Cô ấy nhịn không được liền ôm lấy cổ cô, má kề má, còn chà chà vài cái.

"Ôi, tao biết bạn yêu lo cho tao mà, nhưng mà đừng lo... tao đây thiếu gì đàn ông."

Cũng phải ha, Huỳnh Diệu Thi xuất sắc như vậy, thiếu gì người thích chứ. Mà Quan Tuấn Bách cũng là một trong số đó.

Thời cấp ba đến lúc nên đại học, ánh mắt của Huỳnh Diệu Thi chỉ hướng về một phía, Quan Tuấn Bách dù thích cô ấy cũng chẳng lay chuyển được gì.

Bây giờ, chỉ cần Huỳnh Diệu Thi ly hôn là anh có cơ hội rồi.

Liệu Quan Tuấn Bách có theo đuổi cô ấy không?

Không, cô không muốn như vậy. Nói cô ích kỷ cũng không sao, nhưng cô yêu anh nhiều năm như vậy, sự việc này đối với cô như là một đòn quyết định.

Suốt bốn năm qua, dù Quan Tuấn Bách có yêu đương với nhiều cô gái, Mai Ngọc Anh cũng chỉ hơi ghen một chút thôi, vì cô biết anh không yêu thật lòng.

Nhưng Huỳnh Diệu Thi lại khác...

Cô muốn đứng trước mặt anh ngăn cản, lại chẳng có tư cách. Cô và anh bây giờ... đã là người dưng rồi.

"À đúng rồi..."

Cô ấy buông Mai Ngọc Anh ra, sau đó hì hục chạy lên tầng. Một lúc sau, cầm xuống một bức ảnh, tươi cười nói: "Ảnh chụp chung của tao với mày được kẹp trong cuốn sách ở nhà cũ, tuần trước tao về mới thấy. Tao còn thấy dây chuyền tao mua đôi với mày nữa cơ. Mày còn giữ không?"

Trông cô ấy như là một đứa trẻ vậy, hào hứng khoe thành quả của mình.

"Không, mất rồi."

Ngày trước, cô vô tình cứu một cậu con trai thì làm rơi mất cả dây chuyền lẫn bức ảnh.

So với khung cảnh yên bình ở đây, thì biệt thự nhà họ Quan lại là một mớ hỗn độn.

Quan Tuấn Bách như một kẻ điên, gồng mình lao vào ngọn lửa, anh nằm la liệt trên mặt đất, nhưng tay vẫn gắng gượng, cố vươn tới chỗ lửa cháy rực kia.

Người làm hoảng hốt, hợp sức dìu anh ngồi lên xe lăn. Với một người cao hơn mét tám như anh, việc này khá vất vả.

Phạm Nhật Minh đến đúng lúc thấy cảnh này cũng giúp sức, nhưng Quan Tuấn Anh như là một con thú cuồng loạn, ra sức vùng vẫy, gân trên người anh nổi rõ. Miệng quát lớn: "Bức ảnh và dây chuyền của tôi."

Mắt chăm chăm nhìn về hướng đó, nếu như... nếu như chân của anh cử động được, chắn chắn chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra!

Chết tiệt'

"Dìu cậu ấy đi trước đi! Nhanh lên!"

"Tao không đi! Các người buông ra."

Sức lực của Quan Tuấn Bách hiện tại không thể bì được với bốn, năm người đàn ông lực lưỡng này được. Chẳng mấy chốc, anh đã bị đem đi.

Hết cách, Phạm Nhật Minh ngay lập tức lao vào tìm đồ cho Quan Tuấn Anh. Anh ta biết món đồ đó quan trọng với anh thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play