Đám học viên vây xem đều mở to hai mắt. Tiêu Vân Sinh, Tiêu Hùng, hai người đều là kỳ tài hiếm thấy, sức chiến đấu của hai người đều đã đạt đến Chiến Linh cửu trọng đỉnh, hai người toàn lực nhất chiến, loại chiến đấu này bình thường khó gặp.

Mặc kệ thắng bại, cái tên Tiêu Vân Sinh, Tiêu Hùng nhất định sẽ được ghi lại trong lịch sử Cuồng Sư Học Viện rồi.

Tiêu Hùng đã đem Phong Lôi Phủ thi triển tới cực hạn, dùng Lưu Thủy Tâm Pháp thi triển Phong Lôi Phủ nên uy lực không thua Thiên cấp vũ kỹ chút nào. Tiêu Hùng vung Phong Lôi Phủ chém về hướng Tiêu Vân Sinh.

Mặc kệ Tiêu Vân Sinh sử dụng Lưu Tinh chuy từ phương hướng nào tập kích đến thì Phong Lôi Phủ luôn luôn có thể vô cùng dễ dàng chuẩn xác chém trúng mà hất ra.

Mọi người chậm rãi tựa hồ đều nhìn ra, tuy rằng tạm thời nhìn qua hai người đánh chẳng phân biệt được trên dưới thế nhưng tựa hồ Tiêu Hùng rất thành thạo. Tiêu Hùng đã lợi hại đến loại trình độ này sao?

Chiến Linh cửu trọng đỉnh Tiêu Vân Sinh cũng không phải là đối thủ của hắn, lẽ nào thực lực hắn đã có thể bằng Chiến Thánh võ giả rồi? Cái ý niệm này trong đầu làm cho rất nhiều người đều kinh hãi. Chiến Linh lục trọng có thể sánh với Chiến Thánh võ giả?

Nếu như là trước đây nếu có người nói như vậy, tuyệt đối sẽ bị người ta cười nhạo thế nhưng ngày hôm nay ở chỗ này, một màn thực tế lại hiện ra ở trước mặt mọi người.

Trong lòng Tiêu Hùng lúc này đồng dạng có chút khiếp sợ, chỉ bất quá không phải hắn khiếp sợ Tiêu Vân Sinh mà là khiếp sợ sự lợi hại của Nhất Nhãn Quan Vạn Pháp.

Ngay cả khi hắn còn chưa đạt đến Nhất Nhãn Quan Vạn Pháp đại thành cảnh giới, chỉ qua mấy tháng tu luyện, Tiêu Hùng tuy rằng vẫn vô pháp dự đoán chuẩn xác chắc chắn chiến khí lưu chuyển trên người Tiêu Vân Sinh thế nhưng hắn đã có thể qua hành vi của thân thể Tiêu Vân Sinh mà phán đoán ra động tác tiếp theo, chí ít cũng có thể phán đoán đại thể phương hướng.

Nhất Nhãn Quan Vạn Pháp, quả nhiên lợi hại!

Thật không biết Lai Ân rốt cuộc làm sao sáng tạo ra những phương pháp tu luyện thần kỳ này?

Nghĩ vậy, trong lòng Tiêu Hùng đối với thân phận Lai Ân bỗng nhiên nảy ra rất nhiều sự nghi hoặc, mặc kệ là Tiễn Si, Phủ Cuồng hay Châm tỷ, còn có dược tề sư Mục Nhĩ nữa, tất cả đều là người có lai lịch, dù sao bọn họ đều là nhân vật rất có danh đầu thế nhưng Lai Ân lại không có tiếng tăm gì, ngoại nhân căn bản không biết đến hắn mà Lai Ân và những cường giả này tựa hồ lại rất quen thuộc.

Còn có một cái rất kỳ quái nữa, mặc kệ là Tiễn Si hay Phủ Cuồng và Mục Nhĩ hay Châm nương, bọn họ không ai biết lai lịch của Lai Ân thế nào, chỉ biết là Lai Ân rất lợi hại làm bọn họ vô cùng bội phục.

Lai Ân rốt cuộc làm sao tu luyện được một thân thực lực cường hãn như vậy? Ai đã dạy dỗ hắn?

Tuy rằng Lai Ân đôi khi trong lúc vô tình nói lên một ít cái gì thế nhưng Tiêu Hùng tổng thể vẫn nghĩ không ra thân phận Lai Ân, hắn giống như là một đoàn sương mù dày đặc vậy. Ngươi có thể thấy nhưng vô pháp động vào đến nội tâm nó.

Tiêu Hùng rất kỳ quái, trong chiến đấu mà mình dĩ nhiên có thể nhớ tới cái này, hơn nữa ý nghĩ phảng phất như chưa từng rõ ràng như vậy, Tiêu Hùng mơ hồ nghĩ, sợ rằng muốn chân chính lý giải Lai Ân thì phải đợi Lai Ân mở miệng bảo Tiêu Hùng đi hoàn thành việc hắn vẫn nói kia.

Tiêu Hùng lại một búa bổ ra hất bay Lưu Tinh chuy đồng thời quay đầu nhìn Tiêu Vân Sinh quát to:"Xuất ra chiêu số cực mạnh đi, nếu như cứ như thế này thì ngươi không phải đối thủ của ta!

Trên mặt Tiêu Vân Sinh nguyên bản trắng nòn lại hiện ra vài sắc hồng nhưng không phải bởi vì Tiêu Hùng nói làm hắn thẹn quá hoá giận mà là vô cùng hưng phấn.

Từ khi leo lên vị trí Sư Vương Bảng đệ nhất đến giờ, hắn chưa gặp được bất luận đối thủ nào, dù cho bài danh đệ nhị như Gia Cát Lưu Vân và bài danh đệ tam Bách Lý Băng cũng không phải là đối thủ của hắn, hắn có thể đơn giản đánh bại bọn họ, thế nhưng ngày hôm nay hắn rốt cục đã gặp phải một kình địch trước đó chưa từng có!

Tiêu Vân Sinh hít sâu một hơi, toàn thân xương khớp phát ra một trận kêu như bạo đậu, thân thể dĩ nhiên trống rỗng cao thêm mấy cm, cả người nhìn qua càng khôi ngô, chiến khí toàn thân bốc ra, mái tóc dài bay lượn, khí thế cả người được đề thăng vài phần.

"Oa, hắn dĩ nhiên còn ẩn tàng thực lực!

"Quả nhiên không hổ là Sư Vương Bảng đệ nhất!

"Hắc, Tiêu Hùng cũng rất khá, dĩ nhiên trực tiếp làm cho Tiêu Vân Sinh thi triển chiêu số mạnh nhất, còn ai nói cái gì hắn không phải đối thủ của Tiêu Vân Sinh!

" Không biết Tiêu Hùng còn có con bài nào chưa lật không?".

Tiêu Vân Sinh hai tay nắm Lưu Tinh chuy, khuỷu tay phụ trợ, Lưu Tinh chuy đã biến thành một đạo ô quang cấp tốc bay lượn quay chung quanh thân thể hắn như là một đạo hắc sắc điện lưu. tốc độ Lưu Tinh chuy lúc này cực nhanh, nó xẹt qua không khí khiến không khí phảng phất như bị xé rách.

Nhãn quang Tiêu Hùng sáng ngời, Tiêu Vân Sinh không thể nghi ngờ đang thi triển một loại bí kỹ rất đặc thù, có thể làm cho sức chiến đấu trong nháy mắt đề cao hơn rất nhiều, có chút hiệu quả như cuồng bạo dược tề chỉ là không biết có được như cuồng bạo dược tề hay không.

Tiêu Vân Sinh nhìn chằm chằm vào Tiêu Hùng, thanh âm dường như kim thiết tương giao, mạnh mẽ và hữu lực nói: “Chỉ cần tiếp được nhất chuy này thì Sư Vương Bảng đệ nhất chính là của ngươi!

Cả người Tiêu Hùng chiến khí dường như sôi trào vậy, Trảm Long Phủ đã tà tà giơ lên, chiến khí quanh quẩn trên Trảm Long Phủ, cả người Tiêu Hùng giống như là Chiến thần vậy, sát khí vô cùng.

"Tới!".

Cả người Tiêu Vân Sinh khí thế vẫn đang không ngừng dâng lên, theo Lưu Tinh chuy cấp tốc bay lượn, toàn bộ sân phảng phất như an tĩnh xuống, chỉ có tiếng Lưu Tinh chuy phi hành xé gió vang lên.

Cảm thụ được trên người Tiêu Vân Sinh truyền đến khí thế bức nhân, trong lòng Tiêu Hùng nghiêm nghị không dám có chút bảo lưu nào.

Lưu Tinh chuy là vũ khí viễn công, đối phương vận sức chờ phát động lâu như vậy, tuy nó chưa bay ra thế nhưng đã bao phủ trong phương viên mấy trượng, mình căn bản là đã không đường lui, nếu như mình tránh lui thì sẽ càng khó có thể chống được nhất chiêu này.

Thảo nào Tiêu Vân Sinh nói chỉ cần mình chống dck một chiêu kế tiếp thì là mình thắng, bởi vì mình căn bản không có chỗ để trốn. Nhất kích này Tiêu Vân Sinh đã ngưng tụ hết thảy thực lực!

Nhất kích này đã định trước là long trời lở đất!

Hết thảy các học viên vây xem đều nhịn không được an tĩnh xuống, tất cả mọi người khi nghe được Tiêu Vân Sinh nói câu kia đều ngưng thần xem nhất kích này, rốt cuộc ai giỏi hơn?

Đám Viện trưởng cẩu Thiên Hà trên mặt cũng nhịn không được hiện ra vài phần ngưng trọng, là siêu cấp cường giả kiến thức rộng rãi nên bọn họ tự nhiên hiểu Tiêu Vân Sinh vừa thi triển bí mật Bạo cốt bất truyền của Tiêu gia, sau khi thi triển Bạo cốt võ giả có thể bộc phát ra sức chiến đấu rất mạnh thế nhưng lại khó có thể kéo dài, đây cũng là ly do Tiêu Vân Sinh muốn một chiêu phân thắng bại.

Nếu như đối thủ của Tiêu Vân Sinh là một gã phổ thông Chiến Linh cửu trọng thì đối mặt nhất chiêu này tuyệt đối sẽ bị đánh bại thế nhưng hiện tại đứng ở đối diện Tiêu Vân Sinh là Tiêu Hùng lại không thể lấy thường quy mà đánh giá.

Tiêu Hùng ngăn được không?

"Hô!".

Lưu Tinh chuy bỗng nhiên tiêu thất. Không, không phải tiêu thất mà là đã bay ra ngoài, chỉ là tốc độ quá nhanh thế cho nên tất cả mọi người đều nghĩ Lưu Tinh chuy bỗng nhiên tiêu thất.

Cùng lúc đó, trên người Tiêu Vân Sinh khí thế bỗng nhiên tiết ra, phảng phất như hết thảy tinh khí thần, toàn bộ đều đã quán chú vào nhất chuy này. Thắng bại ngay nhất kích này!

Trong miệng Tiêu Hùng rống to một tiếng rồi Trảm Long Phủ hóa thành một đạo lưu quang trọng trọng bổ xuống.

Trên người Tiêu Hùng cũng như Tiêu Vân Sinh vậy, phảng phất cả người đều bỗng nhiên uể oải xuống phía dưới, không còn vẻ uy mãnh như trước nữa, ngay cả màu sắc của Cửu Dực Thiên Long và Bạch Hổ Vương phía sau vốn sáng bóng đều thoáng cái trở nên vô cùng ảm đạm.

Trảm Long Phủ và Lưu Tinh chuy trong chớp mắt đã va vào nhau. Hai tay Tiêu Hùng chấn động mãnh liệt, hổ khẩu trong nháy mắt rạn nứt tung toé huyết châu, người Tiêu Hùng cũng bị lực lượng thật lớn đánh bay ra ngoài.

Tiêu Hùng lăng không lộn một vòng rồi quỳ một gối xuống đất, trong tay Trảm Long Phủ ầm ầm chém vào thổ địa trước mặt, thổ địa trước mặt dĩ nhiên bạo liệt ra, đá vụn bắn tung toé như là như tên rời cung phát ra tiếng xé gió tê tê.

Tiêu Hùng khóe miệng đã thấm ra tơ máu thế nhưng trên mặt hắn lại hiện ra vài phần tươi cười. Một kích thật mạnh!

Tiêu Vân Sinh quả nhiên không hổ là Sư Vương Bảng đệ nhất, chỉ cần chiêu thức ấy cũng đã đủ để hắn ngạo khiếu Sư Vương Bảng!

Tiêu Hùng chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, bụi từng bước tán đi mà hiện ra một cái hố to phía trước Tiêu Vân Sinh. Nó sâu hai thước, rộng tới một trượng!

Hết thảy học viên đều hầu như đồng thời hít sâu một ngụm lãnh khí, ánh mắt hoảng sợ nhìn cái hố to kia, lực lượng thế nào mới có thể tạo thành trùng kích lớn như vậy?

Mọi người không tự chủ đưa ánh mắt nhìn vào vũ khí của hai người, trong hai tay Tiêu Hùng, chiến phủ đã cắm vào mặt đất phân nửa, cạnh đó có cái hố nhỏ, có thể thấy được khi Tiêu Hùng đem đại phủ chém xuống đất thì mặt trên chiến khí chưa tán đi cho nên lúc tối hậu mất đi sự khống chế mà bạo liệt ra.

Khi mọi người nhìn tới Lưu Tinh chuy của Tiêu Vân Sinh thì ánh mắt nhịn không được biến đổi, trong ánh mắt vẻ kinh hãi gia tăng thêm vài phần.

Lưu Tinh chuy chế tạo bằng sắt nay đã hoàn toàn vặn vẹo biến hình, bên trong có một đạo vết rách sâu hầu như đã cắy Lưu Tinh chuy làm hai nửa!

Lực đạo mạnh và sắc bén thế nào mới có thể tạo thành kết quả như vậy?

Mọi người không tự chủ được lại chuyển về nhìn đại phủ của Tiêu Hùng, đại phủ này chẳng lẽ là đỉnh cấp Linh binh? Có lẽ là một thanh thần binh võ giả đều tha thiết ước mơ?

Tiêu Vân Sinh sắc mặt tái nhợt đứng ở tại chỗ, nhìn Tiêu Hùng đối diện mà trong ánh mắt hiện ra vẻ kinh phục.

“Thốc!”.

Một ngụm máu tươi từ trong miệng Tiêu Vân Sinh phun ra, Tiêu Vân Sinh sắc mặt tái nhợt như tờ giấy theo khẩu tiên huyết này phun ra mà từ từ khôi phục bình thường thế nhưng khẩu tiên huyết này lại làm cho đám học viên kinh hô một trận.

Tiêu Vân Sinh vươn tay chậm rãi lau đi vết máu rồi từ từ đứng lên, cuối cùng đứng thẳng như một thanh cương thương vậy, hắn nhìn Tiêu Hùng lắc đầu, trên mặt vừa kính phục vừa cô đơn cúi đầu cười nói nói:

“Ngươi lợi hại, ta thua, từ giờ trở đi, ngươi chính là Sư Vương Bảng đệ nhất”.

Toàn trường tất cả mọi người thở ra một hơi, trận đấu này rốt cục đã kết thúc. Trận chiến đấu này kéo dài cũng không lâu, tràng diện chiến đấu cũng không tính toán là quá kịch liệt thế nhưng cũng đủ chấn động nhân tâm. Nhất là một kích tối hậu càng làm ai nấy chấn động.

Chiến Linh võ giả dĩ nhiên cũng có thể có được thực lực cường đại như vậy! Uy lực của một chùy kia chỉ sợ cũng rốt cuộc có thể đánh đổ thành tường, cũng có thể hoàn toàn đem nó phá hủy thế nhưng Tiêu Hùng chặn được.

Tuy rằng có thể nhìn ra Tiêu Hùng cũng bị tổn thương thế nhưng tổn thương không nặng. Tiêu Vân Sinh chịu thua, rất thẳng thắn lưu loát, trên mặt hắn cũng không có vẻ khuất nhục mà chỉ là một loại vui sướng mà thôi.

Tiêu Vân Sinh thua tâm phục khẩu phục!

Trên mặt Tiêu Hùng cũng không có nhiều lắm thần tình đắc ý, hắn đứng thẳng lên khẽ cười nói: “Ta chiếm một ít tiện nghi về binh khí, nhất chiêu này rất mạnh”.

Tiêu Vân Sinh lắc đầu, hắn biết rò, Tiêu Hùng tại nhất kích này bộc phát ra sức chiến đấu phi thường mạnh, vũ khí Tiêu Hùng và mình sử dụng có tính chất đồng dạng vậy mà mình thất bại, trên mặt hắn lộ ra hai phần kỳ quái thần sắc nói: “Tiêu gia bí kỹ, Bạo cốt, có thể trong khoảng thời gian ngắn đề thăng sức chiến đấu thế nhưng khó có thể duy trì liên tục”.

Hơi dừng một chút, Tiêu Vân Sinh trên mặt lộ ra vẻ cười nhạt nói: “Nó và cuồng bạo dược tề mà Sử gia tại Thú tộc Áo Cách Thành sử dụng thì cùng loại chỉ bất quá tác dụng nhỏ hơn”.

Tiêu Hùng tự nhiên minh bạch Tiêu Vân Sinh tại sao nét mặt kỳ quái, tất cả mọi người đều họ Tiêu thế nhưng mình đối với Bạo cốt lại hoàn toàn không biết gì cả, loại toàng cảnh này xác thực khá quái dị.

"Vì sao không trở lại?".

Tiêu Vân Sinh bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu, trong ánh mắt cũng không có bất luận cái gì trào phúng chỉ là có hai phần hiếu kỳ thôi. Người khác thì có thể không rõ câu hỏi của Tiêu Vân Sinh thế nhưng Tiêu Hùng thì hiểu được, hắn cười nhạt nói: “Ta vì sao phải về? Ta cho tới bây giờ sẽ không thuộc về nơi đó, ta cần gì phải trở lại”.

Tiêu Vân Sinh hơi nhíu nhíu mày đầu nói: “Có Tiêu gia giúp ngươi, ngươi có thể đi xa hơn".

Tiêu Hùng lắc đầu nói: “Không có Tiêu gia giúp đỡ ta vẫn đi tới ngày hôm nay đó, có câu có thể ngươi nên biết, dệt hoa trên gấm vĩnh viễn không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mặc dù thật sự phải lựa chọn thì ta cũng sẽ không lựa chọn Tiêu gia!

Tiêu Vân Sinh khẽ thở dài nói: “Ngươi trong lòng oán hận hả?".

"Ta cũng không hận”. Tiêu Hùng lạnh lùng nói: “Thế nhưng ta đối với Tiêu gia cũng không có bất luận cảm tình gì, khi cha ta mang theo ta ly khai Tiêu gia thì phụ tử chúng ta và Tiêu gia đã không còn quan hệ gì nữa!".

Tiêu Vân Sinh nhìn chăm chú vào mắt Tiêu Hùng, hắn nhìn thấy trong đó sự kiên quyết thì nhẹ nhàng lắc đầu thở dài một tiếng rồi không nói nữa mà xoay người đi ra ngoài.

Tiêu Thanh vẫn trốn ở trong đám người nghiến răng nghiến lợi nhìn cảnh này mà sắc mặt có chút xanh lè, hắn thật không ngờ dĩ nhiên ngay cả Tiêu Vân Sinh cũng không phải là đối thủ của Tiêu Hùng. Tiêu Hùng ngày hôm nay trước đánh bại mình, sau đánh bại Tiêu Vân Sinh, Tiêu gia có thể nói là đại bại rồi, cái này không kém gì tát cho Tiêu gia hai cái.

Tiêu Thanh phẫn hận thế nhưng vô kế khả thi.

Trước đây Tiêu Thanh còn tùy tiện sai sử một học viên có thể đánh bại Tiêu Hùng, tiến hành một phen làm nhục thế nhưng ngày hôm nay, Cuồng Sư Học Viện đã không còn ai là đối thủ của Tiêu Hùng nữa, tất cả mọi người đã bị hắn dẫm nát dưới chân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play