Đối mặt với yêu cầu của Tiêu Hùng, Phủ Cuồng cũng không hề cự tuyệt, thật ra mặc kệ Tiêu Hùng có đáp ứng hay không, hắn đều sẽ đem bản lĩnh của hắn dạy cho Tiêu Hùng, bản thân hắn đã chết rồi, cũng không có cách nào rời khôi nơi này, hắn cũng không muốn bản lĩnh của mình đưa vào trong đất, tuy rằng Phong Lôi Phủ chắc vẫn còn có truyền thừa, nhưng làm sao có thể có được cảm giác thành tựu như khi mà hắn tự mình dạy cho một người đệ tử được?

Vả lại, hắn để cho Tiêu Hùng giúp đỡ hỏi thăm, cùng chỉ muốn thỏa măn một chút trí tò mò của hắn mà thôi, dù sao đã qua thời gian dài như vậy, ai cùng muốn biết nhưng người có quan hệ máu mủ với mình trên đời hiện tại đang như thế nào.

"Ha ha, Phủ Cuồng huấn luyện viên, ngươi đừng lo lắng, hiện tại vừa có một đội thú tộc đến học viện chúng ta, ta tìm cơ hội giúp ngươi hỏi thăm là được, như vậy thì rất nhanh liền có thể biết được đáp án.".

Phủ Cuồng lắp bắp kinh hãi, chợt vui vẻ nói: "Thật sao?".

Tiêu Hùng cười nói: "Đương nhiên là thật, những người đến là đệ tử thuộc học viện Thái Thản là học viện lợi hại nhất thú tộc, bọn họ đến học viện chúng ta để trao đổi luận bàn, ta còn phải làm một trong những đại biểu của năm nhất, cùng một người nào đó trong bọn họ đánh nhau một trận nữa...".

Phủ Cuồng ồ lên một tiếng, trên mặt toát ra sắc mặt vui mừng: "Vậy là tốt rồi, ngươi giúp ta hỏi một chút.".

Tiêu Hùng nhún nhún vai, mở ra tay nói: "Vậy thì ngươi cùng phải nói cho ta biết lai lịch của ngươi, nếu không, làm sao hỏi được?".

Trên mặt Phủ Cuồng toát ra vài phần khó xử, Châm Tả ở bên cạnh nhìn cười nói: "Nói thì nói đi, dù sao cùng đã chết đi không biết bao lâu rồi, nói không chừng cho dù ngươi nói ra tên thật, thì cũng không có người nào nhận ra ngươi thì sao...".

Lời nói của Châm Tả đương nhiên là mang theo ý trêu đùa, nhưng cùng mang đến cho Phủ Cuồng dùng khí rất lớn, ườn ngực lên nói: "Ta gọi là Mạc Lý Cam, lúc đương thời có danh hiệu là Huyết Phủ, là một trong những truyền nhân của Phong Lôi Phủ, Phong Lôi Phủ cũng không phải chỉ có một mình Mạc gia chúng ta truyền thừa, nhưng mà Mạc gia chúng ta cùng là người thừa kế chính thống nhất của Phong Lôi Phủ...".

Tiêu Hùng gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy thời điểm các ngươi còn sống rốt cuộc là năm nào?".

Vấn đề này trước kia Tiêu Hùng cùng đã từng hỏi qua, nhưng bất kể là Lai Ân, hay là ba vị huấn luyện viên, bọn họ cùng đều không muốn nói, hiện giờ không nói thì cũng không được rồi, bởi vì Tiêu Hùng sắp đi hỏi người khác, nếu người khác biết được Mạc Lý Cam, thì đương nhiên cùng biết hắn là người lúc nào.

"Năm mà ta chết thì là Phong Nguyệt lịch năm bảy trăm mười tám của thú tộc chúng ta...".

Tiêu Hùng lặng đi một chút, trong ánh mắt lộ ra vài phần kinh ngạc: "Tuy rằng ta không quá rõ ràng về lịch của thú tộc, nhưng cùng biết được đại khái hiện tại đã là thú tộc Phong Nguyệt lịch hơn một ngàn một trăm năm rồi, các ngươi đều chết đi khoảng bốn trăm năm rồi...".

Tuy rằng bọn họ cùng đã sớm biết bọn họ đã chết lâu lắm rồi, nhưng mà nghe thấy Tiêu Hùng đưa ra thời gian tương đối chính xác, nhưng cùng nhịn không được có vài phần buồn bã.

Bốn trăm năm, đã có thể thay đổi rất nhiều chuyện.

Mỗi một trăm năm, cũng không biết có bao nhiêu gia tộc giàu có mạnh mẽ lên, có biết bao anh hùng hào kiệt lưu danh thiên cổ, lại có bao nhiêu gia tộc vốn huy hoàng một thời trở nên suy tàn, thậm chí trực tiếp biến mất ở trong dòng chảy của lịch sử, chớ nói chi là bốn trăm năm rồi.

Trong lúc nhất thời, vài người đều im lặng một chút, có vẻ không khí cùng có chút ngưng trọng.

Tiêu Hùng nhìn bộ dáng ba người có chút chán nản, cười an ủi: "Các ngươi đều là nhân vật phong vân một thời, mặc kệ như thế nào, cuộc đời coi như là danh tiếng vẻ vang rồi, so với những người cả đời không có tiếng tăm gì thì đã tốt hơn nhiều rồi, cũng không có gì phải tiếc nuối nữa, vả lại người nào chẳng phải chết, cho dù thực lực có mạnh hơn nữa, thì trăm tuổi vẫn sẽ phải trở về thành bụi đất...".

Trên mặt Châm Tả lộ ra vài phần kinh ngạc, chợt có chút tự giễu nói: "Ba người chúng ta thật sự sống lâu mà nhìn không thấu, Tiêu Hùng ngươi mới hai mươi tuổi không đến, so với chúng ta đã thấy rõ ràng hơn nhiều...".

Rố ràng Phủ Cuồng cùng có chút ngượng ngùng, cười ha ha nói: "Chẳng qua chúng ta bỗng nhớ lại chuyện cũ thôi, đâu có gì mà nhìn không ra... Đến, đến đây, ta dạy cho ngươi Phong Lôi Ngũ Phủ.".

Tiêu Hùng cũng không quá gấp gáp đi tìm thú tộc hỏi thăm, dù sao bọn họ còn ở đây thời gian dài như vậy, Tiêu Hùng vẫn quyết định học được Phong Lôi Ngũ Phủ trước đã rồi có gì tính sau.

Tiêu Hùng đã lĩnh hội được tinh túy của Phong Lôi Phủ, rồi mới học tập Phong Lôi Ngũ Phủ, thỉ có vẻ cũng không phức tạp cho lắm.

Phong Lôi Trảm Không, Phong Lôi Toái Nguyệt, Phong Lôi Phá Thiên, Phong Lôi Hám Địa, Phong Lôi Diệt, tổng cộng chỉ có năm chiêu, dựa theo tên, năm chiêu này đều là chiêu thức tấn công vô cùng bá đạo, nhưng mà trên thực tế cùng đúng là như vậy, Phong Lôi Ngũ Phủ toàn bộ đều là chiêu thức tiến công, dựa theo lời của Phủ Cuồng mà nói, tấn công là cách phòng ngự tốt nhất, nếu ngươi tấn công đủ mạnh, làm sao còn cần phải phòng ngự?

Tiêu Hùng dùng thời gian chừng mười ngày để học tập Phong Lôi Ngũ Phủ, Phong Lôi Ngũ Phủ còn có rất nhiều biến hóa, tuy rằng Tiêu Hùng còn chưa có hoàn toàn lĩnh hội, nhưng lại đã có hình có dạng, còn lại chủ yếu là lĩnh ngộ trong thực chiến.

"Ngươi coi như là đã có thể xuất sư rồi, tuy ràng ta vẫn có nhiều thứ khác, nhưng mà đối với người học tập Trù Thần cửu đao như người mà nói, đã không cần phải dạy thêm cho ngươi thứ khác nữa rồi, thứ duy nhất ta có thể dạy dỗ được cho ngươi chính là Phong Lôi Phủ rồi, bây giờ ngươi cùng đã học xong, ta rất cao hứng, từ nay về sau, ngươi có thể tự mình tu luyện cảm nhận, có chuyện gì nghi hoặc thì có thể hỏi ta, nhưng không cần phải theo ta học tập nữa.".

Phủ Cuồng nói tới chỗ này, quay đầu nhìn Châm Tả cùng Tiễn Si cười nói: "Bây giờ ta không cần phải cướp thời gian của các ngươi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành rồi...".

Trong lòng Tiêu Hùng nghĩ đến một chuyện, lại hơi biển sắc, bởi vì hắn bỗng nhiên nghĩ đến, ba người bọn hắn đều là do Lai Ân sáng tạo ra để dạy chính mình, nếu bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, Lai Ân có thể đem bọn họ... hay không?

Nghĩ đến cái này, Tiêu Hùng cảm giác mình nên đi tìm Lai Ân để hỏi cho rõ ràng là tốt nhất, khi ở chung với ba vị lão sư, hắn cùng bọn họ cùng đều đã có cảm tình, hắn cũng không muốn nhìn thấy bọn họ từ trước mặt mình biến mất.

Nghe thấy sự lo lắng của Tiêu Hùng, Lai Ân cười cười, nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Hùng hỏi: "Ngươi luyến tiếc bọn họ sao?".

Tiêu Hùng thẳng thắn thành khẩn gật gật đầu nói: "Bọn họ đều là lão sư dạy bảo ta, ta không muốn bọn họ cứ như vậy biến mất, tuy rằng bọn họ không thể ra khỏi đây được, nhưng nếu không phải là do bản thân bọn hắn muốn biến mất, thì ta hy vọng bọn họ vẫn có thể ở lại Hư Nghĩ Không Gian...".

Lai Ân nhún nhún vai, nằm lại trên ghế của hắn: "Được rồi, dù sao toàn bộ năng lượng trong không gian đều do ngươi cung cấp, ngươi nói như thế nào thì là như thế chứ sao.".

Tiêu Hùng lập tức yên lòng, cười nói: "Hiện tại ta cũng không lo đến vấn đề tinh thạch, hàng ngày Bách Thiện Đường đều kiếm rất nhiều tiền, phòng chừng kim tệ do mỗi ngày kiếm được đều có thể đập chết ta rồi....

Trên mặt Lai Ân toát ra vài phần thản nhiên tươi cười: “Như vậy sao, vậy ngươi có thời gian liền hướng trong không gian dự trữ năng lượng đi, nếu như có thể dự trữ đủ, thỉ ta còn muốn thử xem một ít thứ đặt biệt...".

Ánh mắt Tiêu Hùng sáng lên: "Thứ đặc biệt?".

Trong ánh mắt Tiêu Hùng tràn đầy chờ mong, bởi vì hắn biết đồ vật mà Lai Ân làm ra đến, trên cơ bản đều có liên quan đến mình, nếu như là đồ vật đặc biệt, thì chắc là thứ tốt có thể trợ giúp chính mình tu luyện...

Nhưng mà có vẻ Lai Ân cũng không muốn nói thêm gì với Tiêu Hùng, chỉ là thản nhiên gật đầu nói: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết, dù sao ngươi tồn trữ thêm nhiều tinh thạch năng lượng là được rồi.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play