Tiêu Hùng cùng đám người Thác Bạt Xảo Vân về tới chỗ ở, thương nghị một phen, Tiêu Hùng quyết định buổi sáng ngày hôm sau sẽ đi bát giác Linh Lung Tháp gặp mặt mẫu thân hắn.
Nếu chỉ có một lần cơ hội, tự nhiên phải tranh thủ thời gian dài một chút, hai mẫu tử mười tám năm không gặp, giờ gặp mặt như vậy, tự nhiên khẳng định sẽ có rất nhiều chuyện để nói.
Nghĩ đến tình cảnh sắp được gặp mặt mẫu thân, tâm tình Tiêu Hùng vô cùng kích động, thậm chí là vô cùng khẩn chờ mong ngày hôm sau đến.
“Ngươi cùng Mộ Dung Uyển Nguyệt ước định hai năm sau sẽ quyết đấu, ngươi có lòng tin sao?”
Tiêu Hùng mỉm cười nói:”Đương nhiên là có lòng tin, ta sở dĩ dám ở trước mặt mọi người cùng nàng ước định hai cũng là không muốn phía trước có cái gì phiền toái...”
Thác Bạt Xảo Vân nhẹ nhàng cười nói:”Điều này ta tự nhiên biết, hôm nay đệ tử đắc ý của Lạc Nhật tiễn tông bị ngươi giết chết, Lạc Nhật tiễn tông khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ, khẳng định sẽ tìm biện pháp khác đến đối phó ngươi, nay ngươi cùng Mộ Dung Uyển Nguyệt ước định hai năm quyết đấu, Lạc Nhật tiễn tông tự nhiên sẽ không còn nghĩ biện pháp đối phó ngươi, bọn họ chỉ biết cố gắng bồi dưỡng Mộ Dung Uyển Nguyệt, làm cho hai năm sau nàng có thể giết chết ngươi trong trận quyết đấu, chỉ là.... Ngươi thực sự nắm chắc hai năm sau sẽ có thể chiến thắng Mộ Dung Uyển Nguyệt?”
Tiêu Hùng gật đầu khẳng định nói:”Đương nhiên là có lòng tin, nếu không, ta làm sao có thể chủ động đề suất đề nghị này?”
Tiêu Hùng thật sự tin tưởng, thời gian trong không gian hư không dài hơn so với bên ngoài, bên ngoài một năm, trong không gian hư không là bốn năm, thời gian hai năm tương đương với tám năm ở không gian hư không, tuy rằng không phải lúc nào cũng có thể ở trong không gian hư ảo, nhưng mà thời gian tu hành như thế dài, Tiêu Hùng tin tưởng chính mình cũng đủ đuổi theo sự chênh lệch với Mộ Dung Uyển Nguyệt, huống chi Chiến Hồn của mình còn có các phương diện tu hành khác đều đã làm cho chính mình có thể đề cao sức chiến đấu....
Hai năm, vậy là đủ rồi!
…….
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Hùng cùng Thác Bạt Xảo Vân còn có Yến Xích Phi ba người liền rời khỏi chỗ ở, lập tức đi tới Bát Giác Linh Lung Tháp.
Lần trước ba người bọn Tiêu Hùng vụng trộm thăm dò ở Bát Giác Linh Lung Tháp một trận, nay lại có thể chân chính tiến vào trong đó, Tiêu Hùng cảm giác tốc độ tim mình đập nhanh hơn rất nhiều.
Rất nhanh, ba người liền bị hộ vệ Bát Giác Linh Lung Tháp ngăn cản, ba người bọn Tiêu Hùng nói rõ thân phận, hộ vệ liền cho đi, hiển nhiên là sớm đã nhận được mệnh lệnh của Yêu hoàng.
Ba người bọn Tiêu Hùng đi theo con đường rộng lớn phía trước, ven đường lại trải qua nhiều lần kiểm tra, Yến Xích Phi thấp giọng nói:”Có rất nhiều cường giả”.
Tiêu Hùng cũng không có cảm giác được có gì giật mình, dù sao nơi này cũng là Bát Giác Linh Lung Tháp, Yêu hoàng ngày thường đều là ở trong này tu luyện, huống chi nơi này giam mẫu thân mình công chúa Trí Nhã, còn có một ít nhân tố khác, nơi này là cấm địa của yêu tộc, có cường giả tọa trấn cũng là chuyện đương nhiên.
Nếu nơi này không có cường giả, vậy chỉ sợ Tiêu Hùng sớm mạo hiểm vụng trộm tiến vào gặp gỡ mẫu thân, thậm chí vụng trộm dẫn mẫu thân rời đi rồi.
Đạp thang lầu đi bước một hướng lên trên, cảm giác chờ đợi trong lòng Tiêu Hùng càng ngày càng mãnh liệt.
Rốt cuộc, mình rốt cuộc cũng sắp được gặp mẫu thân.
Trong lúc tâm tình Tiêu Hùng vô cùng thấp thỏm, ba người đi tới tầng cao nhất của Bát Giác Linh Lung Tháp, cũng chính là tầng mà công chúa Trí Nhã ở lại.
Sau khi hai nữ hộ vệ hỏi rõ thân phận ba người, cũng không có ngăn trở, Thác Bạt Xảo Vân chỉ cánh cửa lớn đang bị đóng chặt, Tiêu Hùng ngừng thở, đến trước cửa lớn, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
“Thánh nữ Thần điện Tây Hoang, cầu kiến công chúa Trí Nhã!”.
Thác Bạt Xảo Vân cũng không có vội vã vào nhà, giương giọng nói với vào trong phòng, đương nhiên, tất cả cái này đều là làm cho người bên ngoài xem.
“Mời vào đây đi”.
Trong phòng truyền đến một thanh âm ôn nhuận, thanh âm cũng không phải thực thanh thúy dễ nghe, nhưng mà lại làm cho người ta có một loại cảm giác trong lòng yên tĩnh.
Đây là thanh âm của mẫu thân sao?
Trái tim Tiêu Hùng kịch liệt nhảy lên, đi theo bên người Thác Bạt Xảo Vân, cất bước đi vào phòng.
Đi qua của lớn, chuyển qua vài chỗ rẽ, Tiêu Hùng liếc mắt một cái liền thấy được công chúa Trí Nhã, chính mình từ khi sinh ra vốn không được gặp mẫu thân.
Một nữ nhân điềm tĩnh xinh đẹp, đang ngồi khoanh chân dưới đất, tóc dài buông xuống một cách tự nhiên, một đôi mắt đẹp giống như hải dương xanh nhìn về phía cửa, ánh mắt bình tĩnh, thần thái an tường, khóe miệng hơi hơi mang theo hai phần ý cười thản nhiên.
Vẻ tươi cười này làm cho mặt nàng nhìn qua tràn ngập một loại hương vị yên tĩnh thánh khiết, cũng làm cho trong lòng người ta bất giác sinh một cảm giác thân cận.
Đây là mẫu thân mình sao?
Ánh mắt Tiêu Hùng lập tức trở nên vô cùng nóng, giống như có cái gì đó ngăn chận cổ họng mình, trong nháy mắt hốc mắt đã trở nên ướt át hẳn lên, nước mắt như muốn rơi xuống.
Đầu tiên ánh mắt công chúa Trí Nhã dừng ở trên người Thác Bạt Xảo Vân, nàng cũng vì vẻ xinh đẹp của Thác Bạt Xảo Vân mà cảm thấy vài phần kinh ngạc, nhất là khí tức trên người nữ nhân này vô cùng thánh khiết, lại làm cho trong lòng người ta thấy thoải mái.
Thánh nữ thần điện Tây Hoang, quả nhiên danh bất hư truyền.
Công chúa Trí Nhã mỉm cười hướng về Thác Bạt Xảo Vân gật gật đầu, ánh mắt hơi hơi đảo qua hai người bọn họ, đầu tiên là đảo qua Yến Xích Phi chân trần lưng đeo đại kiếm, ánh mắt lộ ra vài phần khác thường, người này là một cường giả, trên người có khí tức thật mạnh.
Cuối cùng ánh mắt công chúa Trí Nhã mới dừng ở trên người Tiêu Hùng, dù sao Tiêu Hùng là người được nhìn thấy sau cùng trong ba người, nhưng mà thời điểm ánh mắt nàng dừng ở trên mặt Tiêu Hùng, lại nhịn không được hơi hơi sửng sốt.
Trên mặt Tiêu Hùng tràn ngập vẻ kích động che dấu không được, trong hốc mắt hắn có gì đó như suýt rơi lệ.
Trong ánh mắt đó tràn ngập một thứ gì đó làm cho trái tim công chúa Trí Nhã đột nhiên nhảy lên....
Cái loại cảm giác này....
Trong lòng công chúa Trí Nhã bỗng nhiên dần hiện ra một ý tưởng làm cho chính nàng cũng khó tin, không có khả năng....
Vô thanh vô tức, Tiêu Hùng lập tức trực tiếp quỳ gối trên đất, lệ trong hốc mắt rốt cuộc đã không nhịn được, trực tiếp chảy xuống dưới.
Công chúa Trí Nhã nhìn đến biểu hiện của Tiêu Hùng, trong lòng lại giống như bị chùy đánh trúng, trên mặt lộ ra thần sắc khó có thể tin, thân mình đột nhiên lập tức đứng lên.
Nàng nhìn Tiêu Hùng, lại có chút khó có thể tin quay sang nhìn về phía Thác Bạt Xảo Vân....
Thác Bạt Xảo Vân nhẹ nhàng gật đầu, vươn tay đưa lên miệng, làm ra một động tác chớ có lên tiếng, lúc này mới đè thấp thanh âm nói:”Công chúa Trí Nhã, hắn là con nàng, Tiêu Hùng!”.
Công chúa Trí Nhã đột nhiên phát ra một tiếng hô cực thấp, đột nhiên vươn bàn tay bưng kín miệng mình, ánh mắt trừng thật to, gắt gao nhìn chằm chằm mặt Tiêu Hùng.
Tuy rằng trên mặt Tiêu Hùng vẽ yêu văn, nhưng mà khuôn mặt, thân hình, khí chất, đều có chút tương tự Tiêu Hàn năm đó, vừa rồi công chúa Trí Nhã nhìn đến mặt Tiêu Hùng, liền sinh ra ý tưởng khó có thể tin này, chỉ có điều nàng thật không ngờ chính là đây lại có thể là thật!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT