Khi đội ngũ sắp tới thành Phi Nguyệt, Tiêu Hùng tu luyện rốt cuộc cũng đã có đột phá.
Trong rừng trúc, đầy trời lá trúc bay xuống, Tiêu Hùng ánh mắt như điện, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ lá trúc bay xuống đều thu hết trong mắt, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ quỹ tích lá trúc bay xuống đều ở trong lòng, giây tiếp theo, toàn bộ lá trúc bay phương nào cùng đều nằm trong
Hắc sắc thái đao, phảng phất một tia chớp màu đen, ở không trung cấp tốc xẹt qua.
Chỉ trong nháy mắt, thái đao của Tiêu Hùng đã không biết chém qua bao nhiêu lá trúc, cùng không biết ở không trung tạo nên bao nhiêu cái hình cung....
Khi lá trúc bay đầy trời, mỗi lá trúc đều đã biến thành hai nửa chỉnh tề.
Tiêu Hùng đứng ở trong một đống lá trúc lớn, nhìn mặt đất, ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười như ánh mặt trời: “Đại thúc, thúc nên dạy cháu đao khác rồi”.
Lai Ân vẻ mặt thản nhiên, tựa như không vì Tiêu Hùng biểu diễn đẹp mà kinh ngạc, lăng không nhất chiêu, hắc sắc thái đao trong tay Tiêu Hùng đã muốn rời tay bay ra, rơi xuống tay Lai Ân.
Lai Ân không nhanh không chậm đi ra ngoài, Tiêu Hùng tò mò đi theo sau, xuyên qua rừng trúc, Tiêu Hùng nhìn thấy một con sông nhỏ, uốn lượn chảy về phương xa
Lai Ân đi tới bên con sông nhỏ, quay đầu lại nói với Tiêu Hùng “Đao thứ sáu, trừu đao đoạn thủy”.
Tiêu Hùng mở to hai mắt, trừu đao đoạn thủy?
Thủy là lưu động, có thể sử sử đao chém sao?
Điều này không có khả năng.
Lai Ân nhìn thấy thần sắc hoài nghi của Tiêu Hùng, nhưng không giải thích, chỉ giơ tay phải của mình lên, hắc sắc thái đao một đao chém xuống
Chiến khí từ trên thái đao dùng mãnh trào ra, trong nháy mắt phách trảm dòng suối nhỏ nơi đây, dòng suối nhỏ nhất thời bị một đao này cắt đứt.
Tiêu Hùng đột nhiên mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn dòng suối nhỏ, dòng suối nhỏ thế nhưng lại bị Lai Ân một đao chặt đứt!
Không phải chặt đứt trong nháy mắt, mà là triệt để chặt đứt
Một dòng sông chảy không ngừng, vậy mà ở giữa xuất hiện một đoạn đứt rõ ràng, phía sau nước không chảy được, dường như một đao bổ ra một khe, có sức mạnh vô hình ngăn cản dòng nước chảy đi.
Cảnh quái dị này, giằng co ước chừng ba giây, ba giây này, Tiêu Hùng thậm chí có một loại ảo giác, nơi đao chém xuống dường như thời gian như ngưng đọng lại.
Sau ba giây, dường như dòng nước đang dừng bỗng nhiên khôi phục động tĩnh, tiếp tục chảy, trong nháy may thêm vào vài đoạn trống, cả con sông nhỏ khôi phục lại như thường.
Tiêu Hùng trợn mắt há hốc mồm, ngẩng đầu nói: “Lợi hại, thật sự là quá lợi hại, cái này rốt cuộc là như thế nào mới làm được”.
“Không có chi, khống chế chiến khí chính xác mà thôi”.
Tiêu Hùng bất mãn nói: “Con đương nhiên biết khống chế chiến khí tạo thành, con muốn biết yếu điểm của chiêu này...”
Lai Ân thuận tay ném hắc sắc thái đao, xoa tay nói: “Tự mình đi tìm cảm giác đi, tốc độ, chiến khí lượng, góc độ, lực đạo, xảo kình...”
Lai Ân tuy rằng không giải thích cẩn thận, nhưng mà nghe được Lai Ân nói một loạt yếu điểm, Tiêu Hùng lâm vào trầm tư.
Thật lâu sau, Tiêu Hùng mới có chút buồn rầu ngẩng đầu lên, Trù thần nhất đao quả nhiên là một đao khó hơn một đao.
Mặc kệ, thử xem sao đã.
Tiêu Hùng khổ luyện cả đêm, nhưng không có hiệu quả gì, ngày hôm sau buổi sáng lúc chạy trên đường, không khỏi còn có chút buồn bực mất mát, mình đến một chút cảm giác sao cũng không có?
Tiêu Hùng trong đầu vẫn đều nghĩ đến tu luyện trừu đao đoạn thủy, nghe thấy Yến Xích Phi hỏi, theo bản năng hồi đáp: “Ta suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể nhất đao đoạn thủy lưu...”
Tiêu Hùng bỗng nhiên bừng tỉnh, nghe được câu hỏi của Yến Xích Phi, nhất thời có chút xấu hổ, mình suy nghĩ quá chăm chú, thành thử thuận miệng nói ra.
Bất quá nói đã nói rồi, Tiêu Hùng cũng chỉ có kiên trì hồi đáp: “Đúng, một đao chặt đứt dòng nước, thật sự chặt đứt dòng nước, làm cho dòng nước xuất hiện cái khe...”
Yến Xích Phi dùng ánh mắt cổ quái nhìn Tiêu Hùng: “Dòng nước là lưu động, từ cao chảy tới thấp đó là quy luật tự nhiên, làm như thế nào có thể dùng đao thật sự chặt đứt dòng nước?”
Tiêu Hùng lắc đầu, cười khổ nói: “Ta cũng cho là như vậy, nhưng mà sư phụ của ta lại có thể làm được”.
Yến Xích Phi sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Sư phụ của ngươi có thể một đạo đoạn dòng nước?”
Tiêu Hùng gật gật đầu nói: “Ba giây, dòng nước bị ngăn ra ít nhất ba giây, giống như là đậu hủ bị chặt ra, chỗ cái khe giống như là thời gian bị ngưng đọng...”
Yến Xích Phi mở to hai mắt: “Thật có thể làm được sao? Làm sao có thể làm được?”
Tiêu Hùng cười khổ nói: “Ta cũng không biết, ta chỉ là thấy trong phương pháp huấn luyện sư phụ lưu lại, hơn nữa nói muốn làm được như vậy phải chuẩn bị nhiều yếu tố, như lực đạo xuất đao và tốc độ, xảo kình, chiến khí lượng, góc độ... chỉ có khống chế chiến khí chính xác mới có thể làm được, lưu thủy bất hủ, nhưng một khi nắm giữ được quy luật trong đó, phá hư quy tắc này là có thể làm được... ủa?”
Tiêu Hùng đang nói, lại bỗng nhiên Yến Xích Phi bên cạnh dừng bước, đứng như vậy trên tuyết, hai mắt đã nhắm lại, trên mặt là sự bình tĩnh làm người ta khó miêu tả.
“Yến huynh, làm sao vậy?”
Tiêu Hùng có chút kỳ quái nhìn Yến Xích Phi bỗng nhiên bất động, mở miệng hỏi, nhưng Yến Xích Phi vẫn cứ như trước không chút phản ứng, Tiêu Hùng kỳ quái hướng về hai bước bên cạnh, muốn vỗ vỗ bả vai Yến Xích Phi.
“Đừng đụng vào hắn, e rằng hắn đã tiến vào trạng thái cảm ngộ”.
Tiêu Hùng quay đầu, nhìn Thác Bạt Xảo Vân kiều diễm đang thò đầu ra, có chút nghi hoặc hỏi: “Cảm ngộ trạng thái, đó là thứ gì vậy?”
Thác Bạt Xảo Vân lắc đầu nhẹ nhàng cười, cùng không biết có phải vì Tiêu Hùng vô tri mà buồn cười hay không: “Sau khi Huyết mạch võ giả tiến vào Chiến Thánh võ giả, thăng cấp sẽ trở nên vô cùng khó khăn, trừ chiến khí tăng trưởng, còn cần phải cảm ngộ, cảm ngộ quy tắc thiên địa, cảm ngộ quy luật thế gian, cảm ngộ sự chuyển dời của nhật nguyệt tinh cầu, cảm ngộ hoa cỏ cây cối sinh trưởng, sinh mệnh luân hồi... chỉ có không ngừng cảm ngộ, không ngừng nâng cao cảnh giới tinh thần của bản thân, mới có thể trở nên mạnh hơn”.
Nghe Thác Bạt Xảo Vân noi xong Tiêu Hùng trợn mắt há mồm, kinh ngạc nói: “Ta chỉ nói với hắn vài câu, hắn sao có thể bỗng nhiên tiến vào trạng thái cảm ngộ”.
Thác Bạt Xảo Vân che miệng cười: “Cảm ngộ vốn dĩ là chuyện trong tích tắc hoặc một tình cảnh hoặc một câu nói, đều có thể dẫn tới sự suy nghĩ trong nội tâm hắn, mà hắn một khi đã suy nghĩ thông suốt những khúc mắc trong lòng, đó là thời điểm đột phá.”
Tiêu Hùng chỉ chỉ Yến Xích Phi vẫn đứng bất động, có chút khó có thể tin nói: “Ý cô là.... Hắn bởi vì cùng ta nói mấy câu, bỗng nhiên có được cảm ngộ, sau đó bây giờ phải thăng cấp?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT