Trong và ngoài xe đều không người nói chuyện, yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng vó ngựa đặt chân trên mặt đất, còn có tiếng bánh xe nghiền qua mặt đất.

Sắc trời đã tối, Tiêu Hùng quay đầu cười nói: “Trời đã tối, tìm một chỗ nghi tạm đi”.

Nam nhân lắc đầu, nhảy xuống dưới, thản nhiên nói: “Ta còn có việc phải đi trước, hôm nay uống rượu của ngươi, ta thiếu ngươi một món nhân tình, ngày khác nếu còn có thể gặp lại, trả lại ngươi nhân tình này”.

Tiêu Hùng nhẹ nhàng cười: “Một chút rượu nhắc tới làm gì, ngược lại có thể quen một hào kiệt như huynh cũng là chuyện không tồi”.

Nam nhân mạnh chân bước về phía trước, trong không khí truyền đến âm thanh Ồm Ồm của hắn: “Ta gọi là Yến Xích Phi”.

Yến Xích Phi?

Tiêu Hùng yên lặng nhắc lại tên này một lần, sau đó đem tên này ghi tạc trong lòng, tuy rằng là lần đầu gặp mặt, nhưng Tiêu Hùng dường như dám khẳng định, mình và người kia nhất định còn có thể gặp lại.

Người này không chỉ có thực lực mạnh, tác phong làm việc tiêu sái, không câu nệ tiểu tiết, làm cho người ta rất có cảm tình.

Là một nhân vật hào hiệp

“Yến Xích Phi, thì ra là hắn!”

Khi Tiêu Hùng thu hồi ánh mắt nhìn bóng ảnh đã xa của Yến Xích Phi, bỗng nhiên trong xe Thác Bạt Xảo Vân thốt lên một tiếng nhỒ,

“Sao? Cô có biết hắn?”

Thác Bạt Xảo Vân vén rèm xe lên, thò đầu nhìn gã nam nhân phía xa hầu như đã không còn nhìn thấy, nhẹ giọng thở dài: “Tây Hoang yêu tộc có thể độc lập tồn tại, một là vì nơi xa xôi lạnh khủng khiếp các yêu tộc khác không tranh chấp, thứ hai là bởi vì Tây Hoang yêu tộc cũng có cũng đủ thực lực, sự kiêu ngạo, trong lịch sử Tây Hoang yêu tộc, cường giả phần lớn xuất thân từ Tây Hoang thần điện, nhưng những bậc đại thiên tài lại không phải xuất thân từ Tây Hoang thần điện...”

Tiêu Hùng chuyển ánh mắt nhìn, nhìn phía xa đã trở nên một đường đen tối: “Yến Xích Phi là một trong số đó sao?”

Thác Bạt Xảo Vân gật gật đầu nói: “Yến Xích Phi chưa đến ba mươi tuổi, đã danh chấn Tây Hoang, một mặt bởi vì hắn có thực lực rất mạnh, thứ hai bởi vì hắn có một sư phụ mà mọi người đều biết”.

Tiêu Hùng hơi sửng sốt: “Sư phụ hắn càng lợi hại hơn?”

Thác Bạt Xảo Vân cười khổ nói: “Có thể chiến đấu với Yêu hoàng mà không rơi vào thế hạ phong, ngươi nói người như thế có lợi hại hay không?”

Tiêu Hùng chấn động, không thể ngờ được gã Yến Xích Phi này lại có một sư phụ lợi hại như vậy.

“Còn Yến Xích Phi thực lực thế nào?”

Ánh mắt Thác Bạt Xảo Vân sáng ngời như có thần, dường như rất kinh ngạc khi hôm nay có thể gặp được Yến Xích Phi ở nơi hoang dã thế này: “Yến Xích Phi bái sư muộn, nghe nói tới 21 tuổi mới bái sư, sau ba năm bái sư, hắn đã như hôm nay chân trần hành tẩu thiên hạ, dựa vào thanh đại kiếm nọ đánh ra uy danh thật lớn, ba năm trước hắn đã trở thành võ giả Chiến Thánh, hôm nay sau ba năm e rằng thực lực so với lúc trước đã càng mạnh lên không ít.”

Trong ánh mắt Tiêu Hùng lộ ra vẻ khâm phục: “Nói như vậy, hắn chỉ học với sư phụ có ba năm? Thời gian còn lại, toàn bộ đều là tự mình khổ tu?”

Thác Bạt Xảo Vân khẳng định gật đầu: “Đúng, hận và sư phụ giống nhau, cũng là một khổ hành tăng chân trần hành tẩu thiên hạ, có lẽ phương pháp tu hành này sư phụ hắn dạy hắn, chỉ là phương pháp tu hành này không phải mỗi người đều kiên trì tới cùng được”.

Đêm trăng, tuyết trắng

Nam tử chân trần, đại kiếm đen thui...

Tiêu Hùng trong đầu nghĩ tới cảnh tượng kỳ dị vừa rồi cuối cùng nhìn thấy, trong lòng càng có cảm tình với đại hán hào sảng mới lần đầu gặp mặt, nghĩ tới tất cả những gì hắn nói, trong lòng bỗng dưng tò mò: “Hắn nói hắn đi giết người, cũng không biết giết ai?”

Thác Bạt Xảo Vân lắc đầu, nhưng trong ánh măt không che dấu sự nóng bỏng: “Bất luận hắn đi giết ai, người bị giét nhất định là kẻ đáng chết, sư phụ hắn là người thủ hộ của toàn bộ Tây Hoang yêu tộc bọn ta, Tây Hoang thần điện đã từng mời ông gánh trách nhiệm đại trưởng lão Tây Hoang thần điện nhưng lại bị ông ta cự tuyệt, ông ta luôn lặng lẽ thủ vệ toàn bộ Tây Hoang yêu tộc”.

Tiêu Hùng nghĩ tới vị cường giả trong miệng Thác Bạt Xảo Vân, nhất thời thả trôi cảm xúc, cường giả như vậy thì ở cảnh giới nào?



“Nơi đó là Tây Hoang thần điện”.

Thác Bạt Xảo Vân vươn ngón tay tinh tế, chỉ vào một tòa đinh núi xa xa đắm chìm trong ánh mặt trời phảng phất như kim quang bao phủ, trên mặt có vài phần hưng phấn che dấu không được.

Tiêu Hùng hơi nheo mắt, nhìn phía xa xa, một tòa núi không biết chiếm bao nhiêu diện tích, một con đường đá kéo lên tận đinh núi, ở trên đinh ngọn núi kia, có một mảng kiến trúc liên miên, như là cung điện, cao lớn khí phái, dưới ánh mặt trời, lại tòa ra hào quang màu vàng.

Từ sau khi gặp được Yến Xích Phi, dọc đường đi cũng gặp không ít Tây Hoang yêu tộc, nhưng không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, Bọn Tiêu Hùng lặng lẽ tiến về Thần Quang trấn dưới Tây Hoang thần điện.

Vây quanh Tây Hoang thần điện là một ngọn núi cao, vô số người sinh sống ở đây, hình thành nên một thị trấn, mỗi năm thị trấn này không ngừng mở rộng, đến ngày hôm nay, đã có tới vạn người sinh sống, vi có sự che chở của Tây Hoang thần điện, bọn họ không còn phải lo lắng chuyện an toàn, vấn đề quan tâm duy nhất là lương thực.

Mỗi ngày, đều đã có vô số Tây Hoang yêu tộc tụ tập ở Thần quang trấn, phủ phục trên mặt đất, hướng về ánh mặt trời trong Tây Hoang thần điện tiến hành cầu nguỵện, Tây Hoang thần điện đó là tín ngưỡng tinh thần của bọn họ, là đồ đằng tâm linh của bọn họ.

“Chúng ta trực tiếp đi lên?”

Tiêu Hùng quay đầu, nhìn Thác Bạt Xảo Vân nhẹ nhàng hỏi, trong lời nói ngập tràn hương vị trưng cầu.

Thác Bạt Xảo Vân lắc đầu nói: “Trước tiên ở Thần quang trấn tìm một chỗ trú ngụ, nghe ngóng xem trong vài tháng gần đây Tây Hoang thần điện có xảy ra chuyện rồi nói sau. Mặt khác, ta còn muốn liên lạc với một người của Tây Hoang thần điện”.

Tiêu Hùng liếc mắt nhìn Thác Bạt Xảo Vân, nhẹ nhàng cười nói: “Cô cũng rất cẩn thận”.

Thác Bạt Xảo Vân liếc xéo Tiêu Hùng nói: “Chuyện sống chết không thể không cẩn thận, ngươi cũng không muốn vô duyên vô cớ mất đi tính mạng chứ”.

Tiêu Hùng nhún nhún vai bàng: “Đương nhiên không muốn, hiện tại tôi đã đưa cô về tới Tây Hoang thần điện, Tỉnh linh thang tôi vẫn còn chưa nhận được”.

Thác Bạt Xảo Vân bĩu môi, vẻ mặt cực kỳ sinh động cười nói: “Biết rồi, biết rồi, không cần quanh co lòng vòng nhắc nhở ta, ta sẽ không quên, ngươi yên tâm đi, Tỉnh linh thang tuy rằng quý giá, nhưng thân là Thánh nữ, ta có quyền chỉ phối nhất định, lúc trước ta có một phần vẫn để trong phòng ta...”

Tiêu Hùng nhất thời tinh thần kích động: “Vậy thật tốt quá, cô muốn tìm ai, là phái người truyền tin, hay là tự mình đi?”

Thác Bạt Xảo Vân nhìn tinh thần phấn chấn của Tiêu Hùng, nhịn không được cười trêu nói: “Ngươi xem ngươi, vừa nói tới Tỉnh linh thang, tinh thần đã phấn chấn lên rồi, dáng vẻ uể oải ban nãy đâu rồi...”

Tiêu Hùng đương nhiên không thèm để ý lời trêu đùa của Thác Bạt Xảo Vân, cười hì hì hồi đáp: “Điều đó là đương nhiên, vất vả bôn ba như vậy, không phải là vì nó sao?” Thác Bạt Xảo Vân ra vẻ mếu máo, một bộ dạng rất là bi thương: “Tốt xấu gì ta cũng là tuyệt sắc giai nhân, ngươi không thể vì ta mà dối trá một chút sao?”

Xem ra tâm tình của Thác Bạt Xảo Vân cũng rất tốt, có lẽ là vi Tây Hoang thần điện đã cận kề trước mặt, nên mới chủ động trêu đùa cùng Tiêu Hùng.

Tiêu Hùng quả quyết lắc đầu: “Đẹp thì đẹp nhưng đầy gai giống con nhím vậy, không tốt xuống tay”.

Thác Bạt Xảo Vân hé miệng, vui vẻ cười lớn, dù mang chiếc khăn đen che mặt, nhưng đôi mắt kia cười mê hoặc giống như ánh mắt hồ ly, tràn ngập sự phong tình làm người ta khó cưỡng lại.

“Này, cái này cho ngươi, ngươi đi Tây Hoang thần điện tìm một nữ võ giả tên A Thất, tự tay đưa cho cô ấy, sau đó đưa cô ấy tới gặp ta là tốt rồi.

Tiêu Hùng nhận miếng ngọc bội từ Thác Bạt Xảo Vân, miếng ngọc bội này vốn dĩ cô vẫn đeo trên cổ, đặt vào tay Tiêu Hùng rồi vẫn còn vài phần ấm áp, trong lòng Tiêu Hùng không khỏi rung động, phải biết rằng cái ngọc bội này vị trí nguyên bản vừa vặn là ở trong bộ ngực đầy đặn của nàng ta...

Thác Bạt Xảo Vân nhìn Tiêu Hùng sửng sốt, trên mặt hiện lên vài phần khác thường, bỗng nhiên cô có chút hiểu ra, trên mặt nhất thời cũng có vài phần hơi hơi ừng hồng.

“Ngươi ngây người gì đó, mau đi tìm chỗ nghi đi”.

Tiêu Hùng phục hồi tinh thần, thoáng có chút xấu hổ cười ha ha: “Miếng ngọc bội này thật không tồi, xem ra là ngọc tốt...”

Thác Bạt Xảo Vân nghe qua lời Tiêu Hùng, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười, bất đắc dĩ liếc nhìn Tiêu Hùng một cái, từ cửa sổ lùi đầu vê.

Tiêu Hùng đánh xe ngựa, tìm được một nhà khách sạn trên trấn, sau khi để cho Thác Bạt Xảo Vân lặng yên vào trong phòng, ở ngoài cửa gọi hòa kế, thuận tay đưa cho hắn ít kim tệ cười nói: “Hỏi ngươi chút chuyện...”

Ánh mắt hòa kế sáng lên, nghiêng mình cung kính nói: “Tiên sinh, ngài muốn hỏi gì?”

Tiêu Hùng làm bộ như không thèm để ý hỏi: “Ta đường xa tới đây, muốn đi Tây Hoang thần điện cầu nguyện một chuyến, không biết có thể nhìn thấy Thánh nữ hay không...”

Tiêu Hùng bởi vỉ mang theo chiếc mù lớn, che cả mang tai, thế cho nên tên hòa kế nhất thời cũng không nhận ra hắn không phải là người Tây Hoang yêu tộc, thở dài một tiếng nói: “Tiên sinh ngài muốn đi cầu nguyện, chuyện đó không thành vấn đề, nhưng muốn thấy Thánh nữ thì là chuyện không thể nào”.

Tiêu Hùng làm bộ dạng như cực độ thất vọng: “Ồ, tại sao có thể như vậy, thật sự làm cho người ta thất vọng rồi, là Thánh nữ không tham gia nghi thức cầu nguyện sao?”

Tên hòa kế gật gật đầu, lại nhìn xung quanh, rồi mới nhẹ thở dài: “Đã nhiều tháng nay không nghe thấy tin tức Thánh nữ, có người đồn đại Thánh nữ đã xảy ra chuyện, lại thấy có tin, hiện tại thần điện chuẩn bị một lần nữa tuyển lập Thánh nữ, cũng không biết là thật hay giả...”

Tiêu Hùng thật sự kinh ngạc, lắp bắp hỏi: “Một lần nữa tuyển lập Thánh nữ, đây là chuyện gì vậy, Thánh nữ không phải mới tuyển lập ra không lâu sao, sao lại muôn tuyển lập lần nữa?”

Tên hòa kế cau mày cười khổ: “Việc này sao tôi biết được, đây cũng là nghe người khác nói, cũng không biết thật hay giả, chỉ là nghe nói Thánh nữ trước đây đi ra ngoài làm việc, đã gặp trọng thương ngoài ý muốn, đến nay vẫn dưỡng bệnh, đến nay truyền ra tin tuyển Thánh nữ, e rằng bệnh tình Thánh nữ khó hồi phục, cho nên mới tuyển lập Thánh nữ mới”.

“Vẫn đang dưỡng bệnh?”

Tiêu Hùng trong lòng cười lạnh, chuyện này chỉ e là lời đối phó của Tây Hoang thần điện đối với người khac. như vậy mấy tháng qua, cho dù là tìm kiếm hay hi vọng cũng đều chỉ có thất vọng mà thôi, cho nên mới tuyển lập Thánh nữ mới.

Chỉ là không biết chuyện tuyển lập Thánh nữ với chuyện Thác Bạt Xảo Vân bị tập kích có liên quan gì với nhau không?

Tên hòa kế dù sao cũng chỉ là nghe ngóng, không cách gì biết là đúng hay sai, sau khi hỏi han, Tiêu Hùng đem tin tức của tên hỏa kế trở về phòng.

Thác Bạt Xảo Vân vốn dĩ tựa ở cửa phòng nghe hai người nói chuyện, nhìn Tiêu Hùng đi vào, cô cười khổ nói: “Xem ra chuyện dường như có chút phức tạp.”

Tiêu Hùng lắc đầu nói: “Vốn dĩ là có chút phức tạp, nhưng mà cô đã trờ lại, sẽ không còn nữa phức tạp nữa”.

Thác Bạt Xảo Vân nhìn chằm chằm Tiêu Hùng, ánh mắt sáng lên: “Xin chỉ giáo cho?”

Tiêu Hùng hơi nhíu mày nói: “Hiện tại Tây Hoang thần điện che giấu tin tức cô bị thương mất tích, mặc kệ là vì thời gian quá dài không tìm thấy hoặc là người khác có ý muốn tuyển lập Thánh nữ mới, kết quả đều giống nhau, tôi cho rằng cô bây giờ nên dùng một cách đặc thù, nói cho tất cả mọi người biết, bao gồm cả người của Tây Hoang thần điện, Thánh nữ cô vẫn còn sống.”

Ánh mắt Thác Bạt Xảo Vân phát sáng, chằm chằm nhìn Tiêu Hùng thản nhiên cười nói: “Ngươi dường như có kế hoạch gì tốt?”

Tiêu Hùng mỉm cười nói: “Tây Hoang yêu tộc ở trong trấn cũng không biết nội tình, bọn họ chỉ biết Thánh nữ bệnh nặng, nhưng nếu như Thánh nữ bỗng nhiên hồi phục, xuất hiện trước mặt mọi người, dẫn tới một cơn địa chấn, vì thế kích động Tây Hoang thần điện, vậy cô nói thử nói xem người của Tây Hoang thần điện vui cũng được, buồn bực cũng được, liệu có thể tìm lý do tuyển lập Thánh nừ mới hay không?”

Trên mặt Thác Bạt Xảo Vân lộ ra vài phần kinh ngạc, vô cùng tán thường nhìn Tiêu Hùng nói: “Chiêu đập nồi dìm thuyền này quả nhiên không tồi, chỉ cần khuếch trương thanh thế, Thần quang trấn không người không biết, lời đồn Thánh nữ bệnh nặng hoặc mất đi tự nhiên sụp đổ, ta vẫn còn thì tự nhiên không thể tuyển lập Thánh nữ, thậm chí cả vạn cư dân của Thần quang trấn, bọn họ nhìn thấy ta vẫn sống khôe mạnh, tự nhiên không thể nghĩ tới cái khác...”

“Còn về người trong thần điện, chuyện phát triển tới bược này, ngay có bọn họ có lòng muốn giấu diểm. muốn làm một số chuyện cũng không thể làm gì được.”

Tiêu Hùng gật đầu nói: “Đúng, đúng là như vậy, nếu bây giờ cô mạo muội trở lại Tây Hoang thần điện, nói không chừng cô liền thực bị bệnh nặng...”

Thác Bạt Xảo Vân chậm rãi đi tới trước mặt Tiêu Hùng, ngón tay chỉ nhẹ vào tim Tiêu Hùng: “Ngươi cũng là một trái thất khiếu linh lung tâm, chỉ chớp mắt liền nghĩ tới một biện pháp tốt, chỉ là biện pháp này, hẳn nên thực hiện như thế nào đây?”

Tiêu Hùng nhún vai, buông tay nói: “Làm Thánh nữ để cho mọi người thờ phụng, chuyện này so với tôi cô làm giòi hơn nhiều, sẽ không cần phải hỏi tới tôi”.

Thác Bạt Xảo Vân cười cười: “Ngươi vẫn phải tìm A Thất tới đây, A Thất là thị nữ tâm phúc của ta, ngày thường cầu phúc, cầu nguyện hoặc là vì dân chúng chữa bệnh, đều mang theo cô ấy, nếu muốn xếp đặt thì xếp đặt cho giống không thì.”

Tiêu Hùng thoáng có chút ngạc nhiên hỏi: “Cô còn có thể chữa bệnh?”

Thác Bạt Xảo Vân liếc xéo Tiêu Hùng nói: “Ngươi cho Thánh nữ bất tài chuyện gì cũng không biết làm sao, đối với y thuật ta có nghiên cứu, hàng năm đều phải vì phần đông Tây Hoang yêu tộc chữa bệnh miễn phí, vì mọi người cầu nguyện cầu phúc...”

Tiêu Hùng ồ một tiếng, cười nói: “Chữa bệnh miễn phí, trái tim nhân hậu, để ngưng tụ lòng người, cũng đem nhiều cái tốt cho dân chúng, như thế cũng không tồi.”

“Được rồi, cô cứ nghĩ xem chuyện này phải làm sao mới tốt, tôi đi tìm A Thất, đúng rồi, Tây Hoang thần điện không dễ đi, tôi lại không phải người Tây Hoang yêu tộc, có thể vừa đi đã bị coi như gian tế và bắt giữ lại...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play