Edit: Mei A Mei
Trương Đức Ngọc trở ra thì thấy Vệ Trường Diêu vẫn giữ nguyên tư thế trước khi hắn bước vào Ngự Thư phòng. Hắn thở dài trong lòng, nhẹ giọng nói: "Điện hạ, vào thôi."
Hình như lại nhớ ra điều gì, hắn dặn: "Điện hạ đừng dỗi hoàng thượng, phải nhận sai đúng lúc."
Vệ Trường Diêu nhướng mày. Trương Đức Ngọc này có tiếng là khéo đưa đẩy, sao hôm nay lại lấy lòng nàng? Trừ phi...Đối với những chuyện nàng làm, Vĩnh Hoà đế rõ như lòng bàn tay, cực kì phẫn nộ. Phẫn nộ thì cứ phẫn nộ đi. Nàng nhận hết. Nhưng để nàng hoà thân thay Vệ Ngữ Đường, thế phải nghĩ lại rồi.
Vệ Trường Diêu rũ mắt. Gương mặt trầm tĩnh.
"Đa tạ Trương công công đã nhắc nhở. Bản cung biết rồi."
Dứt lời, một mình vào Ngự Thư phòng.
Vệ Trường Diêu vừa đi vào đã trông thấy Vĩnh Hoà đế. Lúc này ông ta đang ngồi trên bản toạ khắc rồng, khí chất cao quý, thần sắc khó lường. Chắc vì thường xuyên ưu quốc ưu dân* nên trán ông ta có một nếp nhăn sâu ở giữa mày, nhìn uy nghiêm mười phần. Ánh mắt trang nghiêm, không cho phép xâm phạm.
*: Lo cho nước, lo cho dân
Lông mi Vệ Trường Diêu khẽ run. Nàng quỳ xuống hành lễ Vĩnh Hoà đế. Vốn dĩ, nàng chỉ cần làm lễ vạn phúc, chẳng qua tình hình hôm nay khiến nàng không thể không hành đại lễ với Vĩnh Hoà đế.
"Sùng Huy khấu kiến phụ hoàng."
Nhìn Vệ Trường Diêu quỳ xuống đất nhưng chưa đứng dậy, lòng Vĩnh Hoà đế phức tạp. Ông ta nhắm chặt mắt, nghiêm giọng: "Sùng Huy, con biết tội?"
Vệ Trường Diêu vẫn giữ nguyên tư thế quỳ lạy, nói giọng bình tĩnh: "Sùng Huy sợ hãi."
Thấy Vệ Trường Diêu hỏi một đằng đáp một nẻo, Vĩnh Hoà đế đột nhiên mở mắt. Ánh mắt sắc lẹm đảo về phía Vệ Trường Diêu, cất cao giọng: "Hôm qua, con tới dinh Man Di bắt sứ thần Nguyệt Thị đi, sau lại gây áp lực đả thương Thôi Hào, cuối cùng thì bí mật mưu đồ với sứ thần Nguyệt Thị chuyện nhân tuyển."
"Thế đấy. Con có nhận hay không?"
Đây đã là khẳng định nàng có tội rồi. Vệ Trường Diêu nghe lời cáo buộc này, thầm cười lạnh, cơ mà có tội thì sao, vô tội thì thế nào. Mong muốn của mình là công bằng thôi. Vậy nên ai có lỗi thì người đó nhận, ai gây hoạ thì người đó chịu.
Nàng tuyệt đối sẽ không mặc kệ đám người Thôi Hào tính kế nàng hoà thân thay Vệ Ngữ Đường đâu.
Chết cũng không!
Giọng nàng bình thường, chẳng chút chột dạ nào: "Sùng Huy không biết."
Vĩnh Hoà đế khiếp sợ vì cái tội quá lớn mà nàng đang gánh, lửa giận vọt lên tức thì: "Sùng Huy à Sùng Huy, ngươi thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
Nhìn gương mặt thờ ơ của Vệ Trường Diêu, Vĩnh Hoà đế cả giận nói: "Chứng cớ trẫm có vô cùng xác thực! Ngược lại trẫm muốn nghe xem ngươi nói xạo như thế nào."
Nghe lời thề son sắt ấy, Vệ Trường Diêu cảm thấy hơi xót lòng. Nàng cũng muốn biết, trong lòng Vĩnh Hoà đế, rốt cục nữ nhi và nữ nhi có giống nhau hay không, liệu ông ta có vì Vệ Ngữ Đường, đẩy nàng xuống hố lửa mà chẳng hề do dự hay không.
Nàng ngẩng đầu, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ánh mắt ôn hoà, giọng nói trong trẻo vang lên: "Sùng Huy cũng có câu hỏi muốn phụ hoàng giải thích. Nếu phụ hoàng trả lời thì Sùng Huy cũng có thể trả lời câu hỏi của phụ hoàng."
Vĩnh Hoà đế nín thở. Trực giác Vệ Trường Diêu nói ông ta sẽ không trả lời được.
Ông ta nhìn Vệ Trường Diêu thật kĩ, phát hiện thiếu nữ dung mạo tuyệt sắc trước mặt này hơi lạ lẫm. Dường như ông ta chưa bao giờ quan sát nàng một cách kĩ càng...
Chưa kịp hồi thần, ông ta đã nghe thấy giọng nói đầy hoang mang của Vệ Trường Diêu.
"Có phải phụ hoàng đã ngầm đồng ý việc Thôi Hào và Sùng Huy giải trừ hôn ước hay không?"
"Phụ hoàng ngầm cho phép Thôi Hào từ hôn, hay muốn Sùng Huy đi hoà thân, để tứ muội ở lại Đại Ung?"
Vĩnh Hoà đế nhìn Vệ Trường Diêu đang quỳ trước mắt, sắc mặt thiếu nữ ngây ngô, như tò mò lắm, hỏi ông ta từng câu từng câu một, không vội vã, cũng chẳng nổi giận, tựa hồ chỉ đơn thuần muốn biết câu trả lời trong miệng ông ta là gì thôi. Vừa trẻ con vừa cố chấp.
Giọng nói không chút chất vấn lại khiến ông ta như lâm đại địch. Cổ họng ông ta tắc nghẹn. Trong lòng hoảng sợ không chịu nổi. Ngay cả cơn giận dữ vì biết nàng đã làm chuyện sai lầm cũng lập tức nguôi đi.
Trước nay ông ta được dân chúng xưng là minh quân, mà chính ông ta cũng khắc kỷ phục lễ* tự cho mình là quân tử. Nhưng giờ phút này, ông ta đã cảm nhận được sự ti tiện của bản thân.
*: Nghĩa là không để cái tôi chi phối, hành xử theo Lễ vì lòng nhân ái.
Do mang lòng áy náy với Vũ Dương nên bản thân đã để nàng ta trốn khỏi hố lửa hoà thân, lại tự tay đẩy Sùng Huy vào cái hố lửa này, khiến nàng bị từ hôn, bị người khác chỉ trích và gả đi hoà thân xa...
Ông ta khẽ run rẩy, không dám nghĩ sâu nữa, rồi lại giật mình ngỡ ra, cử chỉ của mình thật điên rồ.
Vừa hồi thân đã đối diện ngay với đôi mắt của Vệ Trường Diêu, vẫn trong trẻo sáng ngời, vẫn nhìn chằm chằm vào ông ta mà không nhúc nhích, nhắm thẳng vào sự ti tiện trần trụi kia làm ông ta hoảng hốt lẩn tránh.
Vĩnh Hoà đế nhắm mắt, buộc mình phải ngó lơ ánh mắt nóng rực ấy, nói giọng khô khốc: "Phải..."
Còn Vệ Trường Diêu đang quỳ bên dưới lại không có bất kì nét mặt khiếp sợ nào. Nàng cảm thán trong lòng, quả nhiên là thế.
Hồi lâu chưa nghe thấy ai nói, Vĩnh Hoà đế mở to mắt nhìn về phía Vệ Trường Diêu, chỉ thấy nàng thẳng lưng, không chút kinh ngạc, khuôn mặt điềm tĩnh như vừa nghe một lời rất bình thường.
"Con không giận ư?"
Ông ta nhìn người trước mắt, hơi khó hiểu. Rõ ràng nàng cực kì không muốn đi hoà thân, nhưng khi biết những việc mà ông ta đã làm, nàng lại chẳng có cảm xúc gì. Nàng...thật sự không giận sao?
Nghe Vĩnh Hoà đế nói xong, Vệ Trường Diêu mỉm cười. Khoé miệng nhúc nhích: "Dĩ nhiên Sùng Huy giận rồi. Có điều người nên giận bây giờ phải là Tứ muội và Thôi quý phi chứ."
Nàng cũng chưa quên mục đích của chuyến thăm ngày hôm nay, tiếp tục dẫn đề tài về hướng Vệ Ngữ Đường.
"Hoà thân với Nguyệt Thị, ổn định giao bang, Sùng Huy tuyệt đối không làm được. Nghĩ tới, tứ muội quốc sắc thiên hương khiến người ta trìu mến. Tiểu vương tử Nguyệt Thị mà thấy thì hẳn sẽ thích lắm. Đại sự này, giao cho muội ấy vẫn hơn ạ."
Vệ Trường Diêu nở nụ cười, nói lời bao hàm ác ý.
Nghe Vệ Trường Diêu nói xong, lòng Vĩnh Hoà đế nổi bão động trời. Ông ta quan tâm đứa con gái này quá ít sao? Đến chuyện hoà thân của muội muội ruột mà nàng vẫn có thể cười trên nỗi đau người khác như thế được. Nàng lại là một kẻ mang tâm địa lạnh lẽo tới vậy ư?
Càng quá đáng hơn là nàng có thể uy hiếp sứ thần vì không muốn hoà thân, uy hiếp triều đình, hãm hại chính muội muội ruột của mình!
Ông ta giận dữ trong lòng, nâng tay ném chén trà trên bàn về hướng Vệ Trường Diêu.
Vệ Trường Diêu nhìn chén trà bay tới, tức thì đồng tử co lại. Nàng chỉ kịp nhắm mắt. Ngay sau đó là một cơn đau nhói. Chén trà đập vào đầu nàng. Nước trà ấm áp theo sợi tóc chảy xuống y phục. Một mảng màu xanh loang ra.
Kế đến nàng cảm thấy như có thứ chất lỏng ẩm ướt nóng nóng đang chảy xuống từ vùng thái dương. Nàng nâng tay quệt một cái, hơi sền sệt, trên tay toả ra mùi máu tươi thoang thoảng, là máu.
Vệ Trường Diêu hoa mắt chóng mặt một trận. Chẳng biết do tác dụng của Trúc Diệp Thanh hay do bản thân bị đánh xụi lơ, lưng nàng mềm nhũn, tư thế vốn ngồi chồm hỗm nay biến thành ngồi bệt xuống đất.
Máu chảy tới mắt. Nàng cúi đầu. Giọt máu rớt xuống lông mi rồi rơi trên ngực, như từng đoá hoa mai nở rộ.
Vệ Trường Diêu dùng cổ tay áo chà máu trên mắt, nghĩ bụng đừng phá tướng nha! Chỉ là nàng vừa giương mắt đã bắt gặp ngay dáng vẻ đầy khiếp sợ của Vĩnh Hoà đế.
Vĩnh Hoà đế cũng không ngờ sẽ xuất hiện tình cảnh như vậy. Ông ta chỉ muốn dạy dỗ Vệ Trường Diêu một chút thôi, ai biết cục diện sẽ thành ra thế này đâu...
Ông ta nhìn khuôn mặt đầy máu đang há miệng thở dốc kia, cảm thấy yết hầu đắng ngắt, không nói nổi lời an ủi.
Vệ Trường Diêu lại chẳng để ý biểu cảm của Vĩnh Hoà đế như thế nào, cũng không quan tâm đến thương thế của mình. Nàng vẫn mở miệng nói: "Hôm nay Sùng Huy muốn biết vì sao phụ hoàng muốn Sùng Huy đi hoà thân, mà không phải là tứ muội?"
Vĩnh Hoà đế đương muốn Vệ Trường Diêu băng bó vết thương, nhưng thấy vẻ mặt nóng lòng muốn biết được câu trả lời ấy thì ông ta dịu giọng hơn, nói nguyên do.
"Vũ Dương sống giữa phố phường. Từ nhỏ vốn không có phụ thân nên phải chịu sự dè bỉu. Ta áy náy với Vũ Dương, muốn bù đắp cho nó. Khi biết nó không muốn hoà thân, ta đã để nó ở lại Đại Ung."
Vĩnh Hoà đế ngừng một chút, nhìn thoáng qua Vệ Trường Diêu, thấy sắc mặt nàng bình thường mới tiếp tục nói.
"Quan trọng hơn là từ nhỏ con đã hưởng thụ đãi ngộ của công chúa một nước, ăn sung mặc sướng, được người ta tôn kính. Nhưng Vũ Dương lại chưa bao giờ được hưởng thụ qua, không có lí nào nó vừa trở về thì đã bị ta đưa đi hoà thân..."
"Sùng Huy, nếu con đã hưởng thụ đãi ngộ của công chúa thì con phải có trách nhiệm hoà thân. Ổn định giao bang, tránh để dân chúng bị chiến tranh đày đoạ mới là trách nhiệm của con. Con hiểu không?"
Vệ Trường Diêu đã hiểu ý của Vĩnh Hoà đế. Nàng hơi kinh ngạc và có phần vỡ lẽ. Vỡ lẽ bởi vì sự áy náy mà Vĩnh Hoà đế dành cho Vệ Ngữ Đường, ngạc nhiên vì Vĩnh Hoà đế đã phải suy nghĩ rất nhiều mới để nàng đi hoà thân, mà không vẻn vẹn chỉ vì Vệ Ngữ Đường.
Tuy vậy nàng cũng hiểu lí do Vĩnh Hoà đế không hề biết chuyện xưa lắc xưa lơ giữa tiểu vương tử Hiểu Nguyệt thị và Vệ Ngữ Đường. Trái lại, Vệ Ngữ Đường vẫn khiến người ta càng ghét hơn.
Vĩnh Hoà đế thấy Vệ Trường Diêu im lặng, đành nói tiếp: "Sùng Huy, thật sự lần này con đã quá giới hạn..."
Vệ Trường Diêu lại chẳng sợ chút nào, nàng nói bằng giọng bình tĩnh: "Sùng Huy vẫn chưa quá giới hạn. Quá giới hạn phải là Thôi Hào và cả tứ muội."
"Sùng Huy chỉ bày sự thật ra trước mắt người, không hề bịa đặt, cũng không hề hãm hại tứ muội."
Vĩnh Hoà đế nhìn Vệ Trường Diêu như thế, trong lòng nửa tin nửa ngờ. Ông ta thử hỏi: "Con có bằng chứng gì chứng minh cho sự trong sạch của mình không?"
Vệ Trường Diêu nhìn thẳng vào mắt Vĩnh Hoà đế, điềm tĩnh trả lời: "Kính mong phụ hoàng truyền sứ thần Nguyệt Thị, tứ muội và cả Thôi chỉ huy sứ đến. Con có thể đối chất cùng bọn họ."
"Tới lúc đó, ai giảo lộng phong vân trong chuyện hoà thân là biết ngay..."
Vĩnh Hoà đế nhìn vẻ mặt chắc chắn của Vệ Trường Diêu, nhất thời cũng không đoán nổi nàng muốn làm gì. Nếu như đối chất, hẳn nàng sẽ là người ở thế yếu, nhưng hiện tại nàng lại tự tin như vậy...
Ông ta phải châm chước một chốc mới có thể phúc đáp* cho nàng.
*: Phúc đáp là việc trả lời bằng thư từ, công văn một số câu hỏi mà chủ thể có thẩm quyền đưa ra/đặt ra cho cơ quan, đơn vị, tổ chức, doanh nghiệp trong thẩm quyền, nhiệm vụ, quyền hạn của mình.
Nhìn máu dính hai bên má Vệ Trường Diêu, ông ta hơi hối hận vì cử chỉ xúc động vừa rồi. Nhưng việc đến nước này, có hối hận cũng vô dụng.
Mặt ông ta trầm xuống, hô một tiếng về phía cửa, vừa dứt lời đã trông thấy Trương Đức Ngọc bước vào.
Nhìn chén trà dưới đất, Trương Đức Ngọc nhảy dựng trong lòng, vừa ngoảnh đầu thì bắt gặp vết thương trên đầu Vệ Trường Diêu. Hắn ta trợn trừng mắt, còn chưa kịp nghĩ vẩn vơ, bỗng nghe thấy Vĩnh Hoà đế sai hắn đi mời thái y.
Trương Đức Ngọc không dám trì hoãn, vội vàng hành lễ rồi qua Thái Y viện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT