*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 41: Về nhà.

Mọi thủ tục đã hoàn tất, chìa khoá cũng đã giao cho người mua, 501 hoàn toàn không còn quan hệ với hai anh em nhà họ Hướng. Dạo này trạng thái tinh thần của Hướng Hân không tốt lắm, Hướng Vinh lo cho cô bé nhưng không đủ thì giờ và sức lực trông nom. May thay cậu mợ thương cháu gái nên đón hẳn Hướng Hân về ở chung, cũng coi như là một giải pháp tạm thời cho những nỗi lo toan của Hướng Vinh.

Ít nhiều gì Hướng Hân còn có một nơi để về, song Hướng Vinh đúng nghĩa thành người vô gia cư.

Giá nhà ở hiện tại không ngừng leo thang, ai là người bản địa mà chẳng tận dụng tối đa lợi thế nhà ở trong tay mình? Hướng Vinh vốn cũng được xem là một chủ sở hữu bất động sản, nhưng qua một đêm cậu rơi vào cảnh bần cùng đến nỗi không biết đi đâu về đâu.

Tất cả thường nói cảm giác khủng hoảng có thể buộc con người trưởng thành. Sau khi Hướng Vinh trả tiền bồi thường, cậu đã tính toán hết thảy số tiền còn lại. Dưới tình huống nếu không có việc làm thì không thể đăng ký khoản vay, vậy nên chuyện mua nhà đã hoàn toàn nằm ngoài tầm với. Cậu buộc lòng phải gửi số tiền còn lại vào các tổ chức quản lý tài chính không đáng tin, và định kỳ kiểm tra số dư tài khoản. Nếu tăng, trong lòng còn thấy vững vàng hơn đôi chút; nếu chẳng may ngã ngựa thì chỉ đành thở dài, khóc than chứ chẳng còn cách nào khác.

Hồi còn nhỏ, Hướng Vinh từng nghe Lương Công Quyền nhắc tới nhắc lui 'Người không biết lo xa, ắt có hoạ gần'. Là đàn ông con trai, chuyện ăn mặc của cậu có ra sao cũng không quan trọng, nhưng Hướng Hân thì khác. Cấp ba không nằm trong chế độ giáo dục bắt buộc, hở một chút là sách bài tập và sách tham khảo, cứ tầm hai tuần lại phải chi khoảng mấy trăm tệ, chưa kể khoản tiền góp hàng tháng cho gia đình cậu mợ... Dần dà Hướng Vinh có thêm một tính xấu —— Mỗi lần chuẩn bị trả tiền thì cậu đau đớn cả người, như thể bị ai đó xén từng khúc ruột. [1]

[1] Người không biết lo xa, ắt có hoạ gần (人无远虑,必有近忧): Nếu không có tầm nhìn xa trông rộng thì dễ gặp khó khăn, trắc trở ở tương lai.

Nếu cứ thế thì sớm muốn gì Hướng Vinh cũng thành con buôn*. Cậu biết ăn tiêu dè sẻn không thể là kế lâu dài, tìm cách kiếm tiền mới là biện pháp thiết thực nhất. Dù sao Hướng Vinh cũng là sinh viên mà trưởng khoa coi trọng, sau khi hay tin gia đình gặp biến cố, trưởng khoa chủ động phân công một số dự án để cậu thực hiện. Hướng Vinh nắm bắt cơ hội, mở rộng quan hệ với Bên A và đảm nhận mấy hạng mục cá nhân. Nhờ vào sự thịnh vượng của thị trường bất động sản, Hướng Vinh nhận các đầu việc về kết xuất đồ họa*, cuối cùng cũng kiếm được chút ít phí sinh hoạt cho mình và em gái. [2; 3]

[2] Con buôn (市侩): có lẽ ý nói phong cách tính toán chi li của những người làm buôn bán.

[3] Kết xuất đồ hoạ (Rendering): là quá trình tạo một hình ảnh hai chiều hoặc ba chiều từ một mô hình hoặc nhiều mô hình bằng các chương trình ứng dụng thành một hình ảnh 3D, một nhân vật hoạt hình hay 1 cảnh phim nào đó.

Tiền đã có, nhưng quỹ thời gian cũng trở nên eo hẹp. Đã sắp đến cuối kỳ, thế mà Hướng Vinh vẫn còn cắm đầu cắm cổ vào mấy bản kết xuất. Chu Thiếu Xuyên nhìn cậu cực khổ kiếm mấy đồng bạc lẻ mà trong lòng khó chịu muốn chết, hắn cảm thấy không đáng thay Hướng Vinh. Trong mắt hắn, những phần việc không mang tính chuyên nghiệp như nó chỉ đang uổng phí tài năng của cậu —— Dù vẽ truyện tranh kỳ ảo cũng tốt hơn làm mấy thứ này. Nhưng hắn chỉ có thể nhủ trong bụng, hễ muốn nói mấy câu đều sẽ nhớ đến lời răn dạy —— Muối đổ lòng ai nấy xót. [4]

[4] Muối đổ lòng ai nấy xót: Thật ra bản gốc là "Đứng nói chuyện thì không đau lưng" (站着说话不腰疼): Đại khái là kiểu "Nói thì dễ, nhưng mày thử mày đặt vào tình huống của người khác đi rồi hãy nói". Một người không đứng trong hoàn cảnh của người khác mà nói ra nói vào, bình luận lung tung, lên mặt dạy đời (câu này thường mang ý tiêu cực). Câu mình để cũng có ý nghĩa tương tự: Hoàn cảnh của ai thì người nấy biết nhưng nghe nhẹ nhàng với... của người Việt mình hehe.

Nhưng người thương của hắn đột nhiên lâm vào cảnh nghèo túng, trong khi hắn tiền đầy túi lại chẳng thể giúp cậu một xu một hào. Lần nào Chu Thiếu Xuyên cũng cực kỳ uất ức mỗi khi nghĩ đến mấy con số vô dụng trong tài khoản không thể giúp gì cho Hướng Vinh.

Chẳng qua thế giới này vận hành theo cái cách luôn ghì ta xuống, đầu này Hướng Vinh vừa kiếm được chút ít tiền, đầu kia Ban Quản lý Ký túc xá lại bắt đầu giở trò.

Ký túc xá nam toà số hai nơi Hướng Vinh ở là một khu nhà tương đối lâu năm, trước đây chưa từng trang bị điều hoà. Song lúc này Ban lãnh đạo nhà trường không biết vì mục đích gì mà đột nhiên hăng hái quan tâm đời sống sinh viên, hoặc nói trắng ra là muốn làm tiền. Toàn bộ toà nhà, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều được cấp điều hoà. Và hiển nhiên sinh viên phải trả tiền điện tiêu thụ. Đồng thời, do ký túc xá đã được nâng cấp nên phí ăn ở cho năm học tiếp theo cũng phải điều chỉnh theo hướng tăng lên.

Đã nghèo còn mắc cái eo, Hướng Vinh vừa nhận được tin dữ bèn xoè tay ra đếm. Cậu đã nhìn thấy viễn ảnh mình đang cặm cụi làm việc liên tục hai mươi bốn giờ đồng hồ suốt kỳ nghỉ đông mới có thể bắt kịp chỉ số CPI khủng khiếp vẫn đang ào ào dâng lên. [5]

[5] Chỉ số CPI: Chỉ số giá tiêu dùng (hay được viết tắt là CPI, từ các chữ tiếng Anh Consumer Price Index) là chỉ số tính theo phần trăm để phản ánh mức thay đổi tương đối của giá hàng tiêu dùng theo thời gian.

Hay là cậu nộp đơn xin học ngoại trú, rồi tìm một căn nhà chung giá rẻ ở thôn trấn gần thành phố? Có lẽ cậu sẽ tiết kiệm được rất nhiều chi phí phát sinh không đáng có trong mấy năm tới rồi?

Chỉ là ý niệm này vừa xẹt qua đã bị hình ảnh thôn trấn quanh Bắc Kinh đánh tan nát. Dù sao Hướng Vinh cũng đã chứng kiến cảnh tượng chướng khí mù mịt của xóm làng, nó hoàn toàn không phải là môi trường thích hợp cho việc học tập. Thiếu tiền thì thiếu thật đấy, nhưng cậu vẫn phân rõ nặng nhẹ và còn có thể xoay sở. Giả sử bảng điểm của cậu ngày càng tệ lậu dẫn đến không thể nhận được bất kỳ đơn tiến cử nào, vậy một cử nhân mới ra trường như cậu phải đi đâu để tìm một công việc tốt đây?

Cậu đã hình dung rõ ràng con đường sắp tới, nghiên cứu sinh hay ra nước ngoài du học đều đã trở thành giấc mộng hão huyền, cậu còn phải nuôi Hướng Hân. Cậu không có thời gian và điều kiện để đầu tư vào khoá đào tạo sau đại học. Đến năm cuối vào kỳ thực tập, cậu phải tìm việc càng nhanh càng tốt, hoàn toàn không có thời gian rỗi rãi để phân tâm ở những chuyện khác. Sau này thứ mà cậu có thể cạnh tranh với người ta chắc chắn không còn là học vị mà chỉ có thể là kinh nghiệm.

Hướng Vinh chưa từng đề cập những suy nghĩ này với bất kỳ ai, nhưng hễ người nào có mắt cũng nhìn ra trạng thái dạo này của cậu. Trường học sắp tăng tiền thuê ký túc xá, nhóm bạn cùng phòng thầm sầu thay cậu. Mấy ngày nay Hướng Vinh đúng nghĩa với hai chữ 'bận rộn', ngoài đồ án trên lớp còn phải tăng ca để vẽ sơ đồ kiến trúc. Trước đây cả bọn thường ra ngoài la cà ăn uống, song hiện tại mỗi ngày cậu đều tranh suất cơm ở căn tin. Anh Vinh nhà họ vốn là vóc người cao gầy, trải qua hai tháng thắt lưng buộc bụng chưa được ăn bữa cơm đàng hoàng, trông cậu mảnh khảnh và khuôn mặt hốc hác hẳn đi.

Nhóm bạn cùng phòng đều là những người chân chất nhiệt tình, hay tin gia đình Hướng Vinh gặp chuyện, ai ai cũng mong muốn hỗ trợ cậu. Sống chung dưới mái nhà mà còn là anh em lâu năm, họ luôn cố gắng giảm bớt cảm xúc tiêu cực trong lòng cậu, còn âm thầm đỡ đần việc nào hay việc nấy, mấy chuyện dọn dẹp ký túc xá đều không cho Hướng Vinh đụng vào dù chỉ ngón út.

Nhưng tiếc là Hướng Vinh không cảm được suy nghĩ của đám anh em —— Thật ra cậu không có bất kỳ cảm xúc nào cả. Cậu vẫn như cũ, làm những chuyện nên làm. Hàng ngày vẫn cười đùa giỡn hớt với mọi người, hoàn toàn không nhìn thấy chút buồn bã nào trên khuôn mặt, chẳng qua cậu không còn về nhà vào cuối tuần nữa. Nhóm bạn cùng phòng không khỏi tò mò, Cái Đuôi Mặn Mòi miệng rộng bèn hỏi một câu, cuối cùng Hướng Vinh dùng giọng điệu bình tĩnh giải thích lý do bán nhà.

Cậu vừa nói vừa vẽ, trong giọng nói không hề chứa bất kỳ cảm xúc nào, giống như đang kể chuyện nhà người khác vậy.

Cái Đuôi Mặn Mòi sốc đến mức câm nín ngay tại chỗ. Nếu dùng suy nghĩ thô kệch của hắn ta để diễn giải, đây chẳng khác nào là câu chuyện cửa nát nhà tan hay thấy trên Internet. Nhưng Hướng Vinh chỉ là chàng sinh viên năm hai mới mười chín tuổi, làm sao thái độ có thể bình tĩnh thong dong như thế? Quả thật phương pháp quản lý cảm xúc của sinh viên xuất sắc khác hẳn người thường!

Chàng sinh viên xuất sắc có thể kiểm soát cảm xúc thật ra đã quen với điều đó từ lâu. Trong từ điển của cậu, buồn thương và đau khổ là những cảm xúc rất riêng tư và chúng không hợp để san sẻ trước mặt người khác, vả lại cậu không muốn trở thành thím Tường Lâm* đâu. Huống chi nhìn ở góc độ nào đó, cậu là kiểu người sống nội tâm, không giống như những người khác sẽ cười to khi vui mừng hoặc khóc gào khi đau khổ. Đôi khi nhớ lại cảnh Hướng Hân khóc ròng trong lễ truy điệu, cậu thật lòng ngưỡng mộ con bé. Giá mà cậu được một lần trút hết những tâm tư cảm xúc dưới đáy lòng thì sảng khoái biết mấy. Song năm nay cậu đã mười chín, đã là một người trưởng thành, cậu không còn là đứa trẻ chín tuổi non nớt. Nếu không thì cậu đã bỏ mặc hết thảy để lao vào lòng bố, gào khóc tên ông cho đến khi lả người mới thôi. [6]

[6] Thím Tường Lâm (祥林嫂): Nhân vật chính trong tiểu thuyết Chúc phúc (祝福) của tác giả Lỗ Tấn. "Tường Lâm" (祥林) được dùng làm tên người, mang ý nghĩa "cát tường như lâm" (吉祥如林) cho nên trong xã hội Trung Quốc cũ không ít người dùng nó. Nhưng với thím Tường Lâm, tác giả đã dùng với ý nghĩa ngược lại. Những gì mà thím Tường Lâm gặp phải trong cuộc đời hoàn toàn là những nạn tai, bất tường. Vì thế tên gọi "thím Tường Lâm" phản ánh sâu sắc tính bi kịch của nhân vật và câu chuyện.

Cái Đuôi Mặn Mòi thở dài xúc động. Nhân lúc cậu đi vắng, hắn ta đã thuật lại toàn bộ tình cảnh của Hướng Vinh cho hai người khác. Bấy giờ cả bọn mới thấu hiểu tường tận nỗi khổ vì cơm áo gạo tiền của Hướng Vinh, cuối cùng quyết định triển khai kế hoạch trao ấm áp nhận yêu thương.

Một hôm đẹp trời nào đó, trước mặt toàn thể bá quan văn võ trong ký túc xá, anh cả Quách Uy dẫn đầu bày tỏ quan điểm: "Mấy đứa đều biết tao sợ nóng nhất. Sắp tới lắp điều hoà, tao chắc chắn mở suốt ngày. Bên trường chắc khoảng tháng năm mới lắp. Với lại tao có thói quen thích bật mười sáu độ, tụi bây đứa nào sợ lạnh thì mặc thêm áo trùm thêm mền đi. Dù sao thì tao cũng không chịu nóng được. Thế nên toàn bộ tiền điện để tao trả, tụi bây đừng giành, chốt vậy đi."

Đây vốn là bài hùng biện do ba người vò đầu bứt tai viết ra, thành thử hai người còn lại bày tỏ tinh thần ủng hộ tuyệt đối với đề nghị của anh cả. Hướng Vinh chưa kịp nói năng câu nào thì em út Đảng Nghị đã nhanh nhảu: "Mày xem nè, mọi khi mày thường mua cho tụi tao bánh trái trà sữa, còn có trái cây nữa. Chưa kể mày còn cho tao mượn sách, cho tao copy bài, mà mặt tao dày nên không nói gì với mày. Thôi thì bây giờ để tụi tao giúp mày phí ăn ở đi, hơn một ngàn chứ có nhiêu đâu? Chia ra cho ba đầu thì mỗi người có mấy trăm. Cỡ nào nghỉ đông sắp tới mày cũng ở đây, lúc đó mày còn phải thay tụi tao dọn dẹp phòng ốc nữa, chút tiền này có gì đâu mà căng."

Vốn dĩ đã đầu xuôi đuôi lọt nhưng đến khi Đảng Nghị mở miệng thì câu nào câu nấy đều mang vẻ nhiệt tình thái quá, huống hồ Hướng Vinh là một người sắc sảo. Lúc này ngay cả một kẻ Sơn Đông thần kinh thô như Quách Uy cũng phải cạn lời. Hắn bắn ánh mắt hình viên đạn đến thằng em út có cái miệng nhanh hơn não, ngặt nỗi Đảng Nghị ném lại cho hắn ánh mắt ngây thơ vô số tội. Hắn chẳng biết làm gì hơn bèn chuyển ánh mắt sang Cái Đuôi Mặn Mòi, ý bảo toàn bộ kế hoạch của ba người đã bị thằng ranh con kia huỷ hoại.

Mọi người đã có lòng lên kế hoạch chu đáo, chỉ là lời lẽ của Đảng Nghị quá huỵch toẹt mà thôi. Hướng Vinh mỉm cười nhìn họ, không phải cậu không cảm động, song nếu đám anh em cứ chăm sóc cậu cẩn thận từng li từng tí, e rằng ngoại trừ cảm động sẽ còn có đôi phần khó xử.

Thế nên dưới sự chăm sóc quá mức của đám bạn cùng phòng, Hướng Vinh rốt cuộc nảy ra ý tưởng đăng ký học ngoại trú.

Chớp mắt một cái mà đã kết thúc học kỳ, mọi người đều thả lỏng sau môn thi cuối cùng. Nhóm bạn cùng phòng bắt tay thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, còn Hướng Vinh vừa nhận lấy một dự án mới. Cậu dự định dành cho mình một đêm nghỉ ngơi trước khi lao đầu vào guồng quay kiếm tiền, chẳng qua trưa hôm đó Chu Thiếu Xuyên nhắn tin hẹn cậu tối nay ra ngoài ăn cơm cùng nhau.

Phong cách của Chu Thiếu Xuyên luôn gọn gàng thẳng thắn, hắn đã nói rõ hôm nay sẽ mời cậu và tuyệt nhiên không chấp nhận bất kỳ lý do từ chối nào. Bởi hắn có việc tìm Hướng Vinh, người nào cần người kia giúp thì người đó phải trả tiền.

Hướng Vinh đã thuộc nằm lòng với kiểu độc đoán của hắn, hơn nữa nhìn địa điểm mà hắn chọn, cậu cũng không muốn giãy giụa kì kèo AA với Chu Thiếu Xuyên.

Nhà hàng mà Chu Thiếu Xuyên đưa Hướng Vinh tới chính là 'Temple Restaurant' đã có mặt trên thị trường hai tháng. Toàn bộ ngôi đền đã được sửa sang thành phong cách đơn sơ giản dị, mang hơi thở của nét đẹp hiện đại. Hướng đi của Fusion rất phù hợp với thị hiếu những người sành ăn hiện nay, cùng với chiến lược marketing sớm và những mánh lới quảng cáo của tượng đài đầu bếp ba sao Michelin, Fusion nghiễm nhiên đã trở thành nhà hàng nổi tiếng nhất trong thời điểm hiện tại. Chỉ cần mỗi ngày đều có khách đặt bàn mở tiệc tiếp đón bạn bè nước ngoài ở Bắc Kinh là đã có thể thu hồi chi phí đầu tư ban đầu, chưa kể đến có rất nhiều blogger ẩm thực nổi tiếng đến đây để quay video clip. Vốn dĩ Chu Thiếu Xuyên chỉ muốn cưỡi ngựa xem hoa trong lĩnh vực F&B, nhưng không ngờ mọi chuyện có thể xuôi chèo mát mái lấy lại toàn bộ vốn liếng bỏ ra.

Hướng Vinh ngạc nhiên vô cùng, thậm chí không biết tự khi nào có một nhà hàng mới nổi trong khu dân cư của mình, hơn nữa nó còn được tu sửa từ ngôi đền vốn là nơi cậu thường ghé chơi khi còn nhỏ. Từ một nơi tồi tàn hoang vắng, giờ đây nó đã trở thành một nhà hàng cao cấp với thực đơn phong phú và cung cách phục vụ chu đáo được người người săn đón. Quả thật thời gian có thể làm thay đổi mọi thứ, cậu chỉ mới trốn trong ký túc xá vài tháng mà thế giới bên ngoài đã thay đổi chóng mặt đến sắp nhận không ra.

Ngồi trong phòng riêng yên tĩnh, Chu Thiếu Xuyên gần như gọi hết tất cả các món ăn sở trường của Brad. Dạo này Hướng Vinh gầy rộc đi trông thấy, thỉnh thoảng khi cậu cúi đầu còn thấy rõ đường quai hàm sắc nhọn. Chu Thiếu Xuyên biết cậu thích thịt, ngoại trừ một đĩa salad sốt mè rang, phần còn lại đều là món ăn giàu đạm. Hôm nay khẩu vị của Hướng Vinh cũng không tệ, cậu chén sạch một phần bít tết 350 gram.

Chu Thiếu Xuyên nhấm nháp tách cà phê, cuối cùng cũng vào đề: "Cậu còn nhớ Joyce không? Là người mà cậu hiểu lầm là bạn gái của tôi."

Một cô gái hoạt bát và nổi bật như Joyce, Hướng Vinh đương nhiên có ấn tượng. Cậu gật đầu: "Nhớ. Sao vậy? Joyce chia tay bạn trai, muốn theo đuổi cậu à?"

Chu Thiếu Xuyên cười nhẹ, hắn chẳng buồn phân tích tâm tư con lừa nhỏ: "Tôi nói lại lần nữa, tôi và cô ấy chỉ là bạn bè. Joyce không có hứng thú với con người của tôi, nếu có thì cô ấy chỉ hứng thú với tiền của tôi thôi —— Đây là nhà hàng của Joyce. Dạo này cô ấy muốn tôi góp vốn, nhưng tôi lười làm mấy chuyện rắc rối như kinh doanh buôn bán. Tôi tính hỏi cậu, cậu thấy sao?"

"Tôi?" Hướng Vinh bật cười, "Cho dù tôi thấy được thì cũng không có tiền đâu."

"Lấy khoản tiền cậu đang rót vào mấy tổ chức quản lý tài chính là đủ rồi." Chu Thiếu Xuyên nhíu mày, "Rót vào tay những kẻ lừa đảo đó chẳng khác nào phá giá ngân hàng. Bây giờ thị trường chứng khoán không ổn, quỹ không thể kiếm tiền. Cậu nhìn lượng khách ra ra vào vào ở đây xem, kiếm tiền bên lĩnh vực này không khó."

Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Thay vì cậu giết thời gian ở mấy công việc nhỏ lẻ, chi bằng đầu tư vào những hạng mục có thể sinh lời. Một, hai năm sau chắc chắn cậu đã lấy về một khoản kha khá. Hơn nữa, nếu cậu gửi nó vào ngân hàng và nhận lãi hàng tháng, cậu gần như mua được bất kỳ căn hộ nào ở vị trí đắc địa. Sau cùng, cậu cho thuê và lấy tiền đó chăm sóc Hướng Hân, như vậy thì cậu đã có thời gian làm những việc mình thích."

Đây là kế hoạch dài hạn, cậu biết hắn muốn cố giúp mình trở thành 'chủ sở hữu bất động sản' một lần nữa. Hướng Vinh khẽ gật đầu: "Có lý. Nhưng người Joyce muốn hợp tác là cậu. Tôi với cô ấy không quen biết, dựa vào cái gì mà cô ấy tin tưởng một người xa lạ như tôi?"

"Mấy chuyện này cậu không cần phải lo lắng." Chu Thiếu Xuyên nhấn mạnh, "Chỉ cần cậu đồng ý, mọi việc còn lại cứ giao cho tôi, thậm chí sau này cậu không cần trao đổi với Joyce cũng được."

Khi một người nói quá nhiều sẽ không tránh khỏi lộ ra sơ hở. Trước đó hắn còn bảo rằng rất sợ nhúng tay vào mấy chuyện rắc rối như kinh doanh buôn bán, bây giờ hắn lại nói cứ giao mọi việc cho hắn xử lý, một mình hắn có thể giải quyết được...

Chu Thiếu Xuyên đã quá hấp tấp, hắn hoàn toàn không nhận ra sự mâu thuẫn trong lời nói của mình. Thấy Hướng Vinh trầm ngâm cầm tách cà phê, hắn bèn chốt thêm một câu chắc như đinh đóng cột: "Cậu đã thấy mức độ phổ biến và doanh thu của nhà hàng rồi đó. Đừng lo lắng, đây khẳng định là một vụ làm ăn chỉ lời chứ không lỗ."

Câu này còn lạ lùng hơn, thử hỏi trên đời có vụ làm ăn nào luôn ổn định và luôn sinh lời chứ? Dẫu cho Hướng Vinh có một trăm hai chục trái tim cũng không thể vì yêu mà mù quáng tin vào lời nói đầy sơ hở của hắn, đồng thời tiếng chuông báo động trong lòng bắt đầu rung lên —— Chu Thiếu Xuyên có chuyện giấu cậu.

Cậu thoáng nhướng mày, cười nói: "Nghe hay đấy, để tôi nghĩ xem." Cậu khẽ nhấc điện thoại lên, mặt ngoài thì vờ như quan tâm hỏi Chu Thiếu Xuyên về mấy tỷ số tài chính. Nhưng trên thực tế, Hướng Vinh đang âm thầm gửi một tin nhắn cho cậu mình.

Họ hàng của Hướng Vinh không phải là các quan chức cấp cao, thậm chí cũng không phải các doanh nhân làm ăn phát đạt, nhưng trong đó có một số người công tác ở những ngành nghề đặc biệt, chẳng hạn cậu của Hướng Vinh. Ông làm việc trong Cục quản lý xuất nhập cảnh, chỉ khi trong gia đình có người xin cấp hộ chiếu mới phát huy tài năng của ông. Nhưng đối với những người nước ngoài như Chu Thiếu Xuyên, cậu đành phải áp dụng theo lời dạy của ông cha ta 'Hiện quan không bằng hiện quản' —— Thiếu Xuyên à, cậu có biết tài sản dưới danh nghĩa của người nước ngoài đều có thể dùng hệ thống tra ra trong nháy mắt không? [7]

[7] Hiện quan không bằng hiện quản (现官不如现管): Câu này là tục ngữ bên Trung Quốc, ý nói nếu có việc xảy ra thì liên hệ thẳng đến người quản lý chứ đừng dây dưa với người phụ trách. Ở đây ý nói, cho dù Vinh hỏi Xuyên, Xuyên cũng sẽ không nói, thôi thì nhờ cậu của Vinh tra cho nhanh.

Thế nên mười phút sau, cậu của Hướng Vinh đã nhờ đồng nghiệp trực ban tra trên hệ thống và gửi kết quả về —— Quả nhiên Chu Thiếu Xuyên đã đăng ký hai công ty. Hướng Vinh hoàn toàn bất ngờ khi cậu không hay về nó, thậm chí còn không biết Chu Thiếu Xuyên đã tạo ra một trang web mua sắm cao cấp xuyên biên giới. Mở trang web mua hàng, ánh vào mắt cậu là giao diện trang nhã với hàng loạt các tên thương hiệu hàng đầu thế giới, ấy vậy mà lượng giao dịch mua hàng không hề thấp, tuy còn kém so với Taobao nhưng xét cho cùng thì đơn giá của sản phẩm cũng nằm ở mức độ choáng ngợp. Đang lướt giữa chừng, cậu chợt thấy một banner mang tên Fusion nhảy lên.

Vì thế, Joyce kinh doanh nhà hàng và muốn hắn góp vốn đầu tư hoàn toàn là lời nói dối trắng trợn của Chu Thiếu Xuyên. Hướng Vinh dùng đầu gối cũng biết kịch bản tiếp theo mà Chu Thiếu Xuyên muốn diễn là như thế nào. Một khi cậu gật đầu đồng ý tham gia vụ làm ăn mua bán này, bất kể tình hình kinh doanh của nhà hàng ra sao, Chu Thiếu Xuyên nhất định vẫn thanh toán đầy đủ tiền hoa hồng cho cậu vào mỗi tháng. Và giả sử nếu cậu yêu cầu muốn biết báo cáo tài chính và tóm tắt kết quả hoạt động kinh doanh, Chu Thiếu Xuyên chắc chắn sẽ ném cho cậu một bản báo cáo với số liệu đẹp ngất ngây, đại khái y hệt như lời hắn nói, chỉ lời chứ không lỗ.

Nhìn màn hình điện thoại, trái tim Hướng Vinh nóng ran, từng mạch máu trong người cậu đều sôi trào như thể sẽ vỡ nát ngay lập tức, đây có lẽ là dấu hiệu cho sự phấn khích. Nhưng kể ra cũng kỳ lạ, không giống với cảm giác mang gánh nặng khi cậu được bạn cùng phòng ngỏ ý muốn chia sẻ phí ăn ở. Đối với hắn, cậu không hề cảm thấy khó xử chút nào cả. Có lẽ là vì kỹ thuật của Chu Thiếu Xuyên rất khéo léo, hoặc có lẽ cậu đã xem Chu Thiếu Xuyên khác với hết thảy.

Hướng Vinh âm thầm thở dài một hơi, có thể vì mới căng mắt nhìn mấy dòng chữ tiếng Anh nho nhỏ trên điện thoại nên đôi mắt thoáng cay cay. Cậu hiểu Chu Thiếu Xuyên muốn giúp mình, song hắn làm vậy chẳng khác nào trực tiếp đưa tiền cho cậu. Cậu không thể tiếp nhận phần tình bạn quá đỗi sâu nặng của hắn. Và trên cả, Chu Thiếu Xuyên thật sự không cần phải làm như vậy.

—— Khi cậu ở trong thời điểm khó khăn nhất, hắn túc trực bên cạnh cậu không rời nửa bước. Dẫu sau này hắn không làm gì cả, nhưng chỉ bằng khoảnh khắc hắn đứng trong ngày giông bão lẳng lặng chờ cậu, cũng đủ để cậu khắc ghi suốt đời.

Mặc dù hai tháng qua đã xảy ra biết bao thay đổi khiến cậu chẳng dám ôm mộng tưởng với Chu Thiếu Xuyên, nhưng hắn là người anh em duy nhất có thể chia ngọt sẻ bùi cùng cậu. Giờ đây, vị trí của hắn ở trong lòng cậu đã quan trọng chẳng khác gì người nhà.

Hướng Vinh nhè nhẹ thở ra, đặt điện thoại xuống, đoạn mỉm cười với người anh em thân thiết như ruột thịt: "Tôi nghĩ kỹ rồi, chắc thôi đi. Tôi hoàn toàn không biết gì về F&B, cũng không dám mạo hiểm đầu tư. Cậu cũng biết nhà tôi toàn 'ăn cơm chính phủ', chưa bao giờ đụng vô mấy chuyện kinh doanh mua bán lớn. Lâu lâu bán cái này cái kia cho vui cửa vui nhà, kiếm một chút lời để làm phong phú thêm bữa ăn. Về phần sau này, bận rộn cũng có cái thú của bận rộn. Tích tiểu thành đại, góp gió thành bão, cho dù làm việc gì thì chỉ cần chăm chỉ ắt hẳn sẽ mang lại kết quả tốt."

Chu Thiếu Xuyên ấp ủ kế hoạch bấy lâu, rốt cuộc bây giờ bị nụ cười mỉm của cậu phá tan. Cảm giác mất mát và bất lực lại bắt đầu xâm chiếm cõi lòng hắn, song hắn thật lòng không có cách nào đối với thanh niên cứng đầu ngồi trước mặt. Hắn không biết là do Hướng Vinh thông minh hay là do chính mình buột miệng lỡ lời, dẫu sao kế hoạch cũng đã thất bại mất rồi. Hắn gật đầu, không nhắc tới chủ đề này nữa.

Ra khỏi nhà hàng, gió bắc ùa vào trong ngõ nhỏ khiến hai người bất chợt rùng mình. Mặc dù Chu Thiếu Xuyên cảm thấy lạnh nhưng hắn không muốn đưa Hướng Vinh về ký túc xá ngay lập tức. Hắn đốt một điếu thuốc trước cửa, vừa rít hai hơi đã thấy Hướng Vinh duỗi tay ra, ý bảo cũng cho cậu một điếu.

Dường như cậu ấy cũng không muốn về sớm. Chu Thiếu Xuyên chuyền gói thuốc cho cậu, bỗng một suy nghĩ cồn lên trong đầu hắn. Hắn gắng nhịn xuống nhưng cuối cùng vẫn không kìm được bèn nói khe khẽ trong làn khói trắng quẩn quanh: "Nghỉ đông đừng ở ký túc xá, tựu trường rồi cũng không cần ở. Điểm số của cậu rất tốt, đơn xin ngoại trú chắc chắn nhà trường sẽ phê duyệt. Như vậy thì cậu cũng tiết kiệm được một khoản tiền. Tóm lại, Vinh... Cậu về nhà đi."

Hướng Vinh ngỡ ngàng, một câu 'Về nhà đi' của hắn đến quá bất ngờ. Nó có sức sát thương mạnh hơn so với những lời nói dối thiện ý vừa rồi, nó còn đánh thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong quả tim cậu.

Tất nhiên cậu biết 'nhà' ở đây ám chỉ 502. Đó là nơi ở trước đây của Lương Công Quyền, cũng là một nửa tổ ấm của cậu. Đối với cậu, nó còn mang một tầng ý nghĩa sâu đậm hơn thế. Cánh môi cậu run lên nhè nhẹ, hồi lâu sau mới thấp giọng: "Để tôi nghĩ xem."

Chu Thiếu Xuyên bắt đầu có chướng ngại tâm lý khi nghe thấy bốn chữ 'Để tôi nghĩ xem', trước đó Hướng Vinh đã 'nghĩ xem' rồi sau đó từ chối lời đề nghị đầu tiên của hắn. Nếu bây giờ cậu cũng 'nghĩ xem' rồi từ chối thêm lần nữa, e rằng hắn sẽ phát điên trói cậu nhốt vào 502. Hắn rít một hơi thuốc thật dài, tự cảnh cáo bản thân phải giữ bình tĩnh. Nhưng giả dụ một phút trôi qua mà Hướng Vinh vẫn không trả lời, hắn nghĩ, hắn sẽ chẳng màng bất cứ thứ gì trên đời nữa —— Chỉ muốn nhào tới ôm chặt cậu vào lòng và năn nỉ cậu chuyển về sống chung với hắn —— Hắn không thể chấp nhận Hướng Vinh không còn ở khu dân cư, và hắn càng không thể chấp nhận toàn bộ tầng năm chỉ còn mỗi nhà hắn sáng đèn. Đó vốn dĩ là tầng năm của cậu và hắn.

Cũng may Hướng Vinh chỉ im lặng trong chốc lát, cậu nhả ra một làn khói trắng, đoạn gật đầu: "Được rồi. Ngày mai tôi sẽ nộp đơn lên phòng Công tác Học sinh – Sinh viên. Nếu thành công thì tôi ở cùng cậu trong học kỳ sau. Không lấy tiền thuê nhà nhưng tiền điện nước phải chia đôi. Công việc dọn dẹp hàng ngày tôi sẽ gánh bớt với bà Tăng. Quyết định vậy đi, nếu cậu đồng ý thì tôi mới dọn vào."

Làm sao tôi có thể không đồng ý?! Chu Thiếu Xuyên kiềm chế đôi chân muốn nhảy nhót, hắn nhìn cậu chăm chú, đồng thời nghĩ rằng có lẽ nói chuyện với một người lý trí sẽ là vậy nhỉ? Có bao nhiêu thứ đều phải nói rõ ràng ngay từ đầu, cố gắng hết sức để không chiếm lợi từ người khác... Giờ phút này đây, hắn không biết nên bất lực hay đau lòng nữa, hoặc cũng có thể là cả hai. Ai bảo hắn thích người này nhiều quá chứ?

Vinh à, chỉ cần chịu dọn đến ở với tôi thì dù cậu có ra bất kỳ điều kiện trời ơi nào, tôi đều sẵn lòng đồng ý.

*

Tác giả có điều muốn nói:

Hôm qua nói không ngược nghĩa là câu chuyện của Vinh và Xuyên sẽ có khoảng thời gian rất lâu không ngược. Còn đoạn chia tay ấy à... chắc là không ngược, nhỉ?

Hết chương 41

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play