*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 15: Ở chung.

Chu Thiếu Xuyên im hơi lặng tiếng đứng ở cửa hệt như pho tượng điêu khắc. Mới vừa rồi đám người Quách Uy còn la ó ầm ĩ không thèm sự giúp đỡ của hắn, giờ đột nhiên cả bọn đồng loạt nín thinh.

Không ngoài dự kiến của Hướng Vinh, Lí Tử Siêu trưng ra vẻ mặt xấu hổ thiếu điều muốn đào lỗ chui xuống đất. Chẳng qua mặt hắn dày, che giấu tốt, chỉ ngông nghênh viết đè lên mấy chữ 'Ông đây chẳng muốn nói chuyện với thằng nhãi này', nhưng dù sao hắn cũng không nhắc lại chuyện mời Hướng Vinh dùng cơm.

"Khụ khụ, tụi tao rút trước." Một lúc lâu sau, Cái Đuôi Mặn Mòi ho khan vài tiếng, vừa đánh vỡ bầu không khí xấu hổ vừa vươn tay vỗ vai Hướng Vinh, "Khi nào mày về ký túc xá nhớ đánh tiếng với tao trước, tao xuống cõng mày lên."

Hắn ta còn dùng giọng điệu 'tình nghĩa anh em keo sơn bền chặt' nói thêm một câu với Hướng Vinh. Chỉ là vừa bước ra cửa, Cái Đuôi Mặn Mòi đã ném ánh mắt khinh thường về phía Chu Thiếu Xuyên, đáng tiếc đối phương chẳng đoái hoài đến hắn ta, đến cả cái liếc mắt cũng bủn xỉn không thèm cho hắn. Bao nhiêu ánh nhìn miệt thị của Cái Đuôi Mặn Mòi dường như nã trúng vào tường, chúng còn dội ngược lại vào hắn, tựa hồ mấy lời rủa xả của mình chẳng nhầm nhò gì với người ta cả. Hắn ta cảm thấy mình đần độn ngu si quá thể, đành chuồn lẹ đến căn tin với hai thằng bạn còn lại.

Hướng Vinh chỉ có thể một thân một mình ngồi yên tại chỗ, cam chịu để Chu Thiếu gia tuỳ ý sắp xếp, sau đó lại bị người nọ cõng xuống lầu. Nằm trên lưng Chu Thiếu Xuyên, cậu cảm thấy hai tháng tới có lẽ sẽ phải trải qua những ngày 'nhân sinh không còn gì luyến tiếc'. Nhưng chưa kịp rời khỏi toà nhà dạy học, cậu đã thấy con Aston Martin chễm chệ dừng trước cầu thang. Lòng hiếu kỳ chợt bùng phát, cậu thò đầu ra từ trên vai Chu Thiếu Xuyên, dòm ông cụ nóng tính đã quanh năm suốt tháng ngồi trong phòng trực.

"Tại sao ông ấy không oanh tạc cậu?" Hướng Vinh ghen ăn tức ở, "Mọi khi để xe đạp ở đây thôi đã bị ông ấy réo suốt ngày."

"Bởi vì ông ấy nhận năm cây thuốc Trung Hoa* của tôi." Chu Thiếu Xuyên nghiêng đầu khó hiểu nhìn cậu, chậm rãi nói, "Cho nên đã hứa cho tôi đậu xe đến hết học kỳ, mỗi lần không quá hai mươi phút." [1]

[1] Thuốc lá Trung Hoa (中华): Hình như khoảng một trăm tệ/ bao, tính tiền Việt thì khoảng ba triệu cho một cây thuốc.

Năm cây!... Tổng thiệt hại thật sự không tầm thường, nhưng hắn sinh sống ở nước ngoài, thế mà biết thuốc lá Trung Hoa là vũ khí hối lộ sắc bén thông lệ trong xã hội? Hướng Vinh khẽ nhướng mày, trong phút chốc thật sự không biết nên khen hắn thông minh cơ trí hay nên 'khen' hắn nhập gia tuỳ tục, đến cả học 'hư' cũng nhanh hơn người ta!

"Thật phá của." Cuối cùng không nghĩ ra phải khen ngợi như thế nào, Hướng Vinh đành nhẹ nhàng chọc vai Chu Thiếu Xuyên, "Tối nay cậu rảnh không? Mời cậu ăn cơm nè."

Chu Thiếu Xuyên không trả lời ngay, hắn đưa cậu ngồi vào xe, nhìn Hướng Vinh thắt dây an toàn cẩn thận rồi mới trả lời: "Cậu để dành tiền trước đi, sau này khoẻ rồi thì mời tôi ăn bữa lớn."

Hướng Vinh dễ tính, nghe vậy bèn gật đầu. Thấy Chu Thiếu Xuyên khởi động xe, vốn dĩ cậu muốn hỏi thêm một câu ăn trưa ở đâu, nhưng rồi cậu nghĩ lại, vô lăng nằm trong tay người ta, không phải ăn ở đâu cũng do người ta quyết định à?

Chẳng qua Chu Thiếu Xuyên làm việc gì cũng rất tốt. Nhìn hàng cây xanh mướt dần lướt qua bên cửa sổ, Hướng Vinh thầm nghĩ, hắn không phải không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, chỉ là liệu hắn có muốn làm hay không, liệu hắn có sẵn lòng dành thời gian trên phương diện này hay không —— Đây là câu trả lời chắc chắn mà Hướng Vinh đã quan sát sau vụ việc của bà Tăng ngày đó.

Giữa lúc miên man suy nghĩ, xe đã đi gần một vòng trường học. Chu Thiếu Xuyên không hề có ý định dừng lại ở những căn tin trên đường đi, hắn như thể muốn dẫn Hướng Vinh đi du ngoạn cả khuôn viên Đại học J. Cuối cùng, hắn lái chiếc Aston Martin đến góc tây bắc của trường, đỗ xe ở phía trước toà viễn vọng*. [2]

[2] Toà viễn vọng (远望楼): Ý chỉ những toà nhà cao tầng có đài viễn vọng hoặc toà nhà cao tầng có tầm nhìn xa, nói chung mình không biết dùng từ gì nên thôi để toà viễn vọng vậy hê hê...

Toà viễn vọng là một toà nhà mang tính bước ngoặt trong lĩnh vực kiến trúc của Đại học J. Nó vẫn luôn là trung tâm hội nghị, cũng là nơi dừng chân và tiếp đón các chuyên gia đến từ mọi miền đất nước. Nhưng nói trắng ra, nó chính là một khách sạn. Vì toà viễn vọng là dịch vụ do trường học quản lý nên giá phòng không hề rẻ, tuy nhà hàng trong đó chế biến món ăn rất ngon nhưng giá thành cũng mắc mỏ không kém. Hướng Vinh là người hễ có học bổng thì nhất định tiêu pha, xem như túi tiền của cậu cũng khá dư dả. Nhưng chỉ duy nhất một lần cậu coi tiền như rác là vào sinh nhật năm ngoái, bị một đám anh em ồn ào bát nháo đòi tới đây đãi một chập.

Toà nhà cao tầng hiển nhiên phải có thang máy, theo lý sẽ chẳng cần cõng tới cõng lui. Nhưng Chu Thiếu Xuyên vẫn làm hết phận sự, mãi đến khi hoàn toàn bước vào thang máy, hắn mới chịu thả Hướng Vinh xuống. Hơn nữa, một bàn tay của hắn hãy còn đặt trên eo cậu, như thể lo lắng ngay cả khi Hướng Vinh đứng trên mặt đất bằng phẳng cũng có thể bị ngã.

Có phải làm quá rồi không? Hướng Vinh nghĩ thầm, ngay giây tiếp theo cậu phát hiện có điểm không ổn, Chu Thiếu Xuyên không ấn tầng năm lên nhà hàng mà ấn vào tầng cao nhất —— Tầng hai mươi sáu. Chờ đến khi cửa thang máy mở ra, Hướng Vinh nhìn quanh nhưng chẳng thấy nhà hàng đâu, cả tầng này toàn là phòng cho khách.

Hướng Vinh bước ra khỏi thang máy với một dấu chấm hỏi to đùng trong đầu, Chu Thiếu Xuyên chỉ đi hai bước đã dừng lại trước cửa phòng số 2612, hắn lấy ra thẻ phòng từ trong túi rồi mở cửa.

Tầng cao nhất đều là dãy phòng cao cấp, diện tích lớn gấp mấy lần so với phòng tiêu chuẩn bình thường. Thoáng nhìn khắp gian phòng, bên trong sáng sủa sạch sẽ, hiển nhiên là vừa mới quét dọn. Trên bàn ăn ở phòng khách đã bày sẵn năm, sáu món, có thịt có rau, chúng được đặt trên những chiếc đĩa sứ trắng tinh vô cùng tinh xảo.

Nhưng chỉ có hai người, nhiều món thế này có vẻ xa hoa lãng phí. Hướng Vinh ngồi xuống ghế, cậu ngước mắt nhìn Chu Thiếu Xuyên, nhịn không được hỏi một câu: "Nếu đã đến ăn trưa, sao không xuống tầng dưới ăn cho tiện?"

Chu Thiếu Xuyên dường như cố ý hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Chiều nay cậu có hai tiết Chủ nghĩa Marx*, không cần đến được không?" [3]

[3] Chủ nghĩa Marx: hay Mác-xít (phiên âm từ Marxist) là hệ thống học thuyết triết học, lịch sử và kinh tế chính trị dựa trên các tác phẩm của Karl Marx (1818–1883) và Friedrich Engels (1820–1895).

Những tiết học dành riêng để tóm tắt các nguyên lý khác nhau của đồng chí Marx quả thật không phải môn bắt buộc, ít nhất thì tự đọc sách cũng mang lại hiệu quả tương tự. Huống hồ Hướng Vinh đã gửi tin nhắn cho cố vấn học tập từ trước, hầu hết các môn phải có mặt ở lớp đã được đặc cách 'ân chuẩn' thành môn tự học. Nếu lát nữa trở về lớp, nhất định Chu Thiếu Xuyên sẽ lại cõng cậu lên xuống. Hướng Vinh hiểu ý, lập tức gật đầu: "Được. Ăn cơm xong cậu đưa tôi trở về ký túc xá đi. Tôi ở trong đó thôi, ngày mai bạn cùng phòng đưa tôi đến lớp, không cần phiền cậu nữa."

"Không phiền gì cả." Chu Thiếu Xuyên khẽ cau mày, không hề che giấu vẻ bất mãn trước mặt Hướng Vinh, "Cậu cũng không nặng, cõng cậu một lúc xem như rèn luyện thân thể. Nếu không đi học, vậy chiều nay cậu nghỉ ngơi ở đây đi. Lát nữa cậu liệt kê danh sách đồ dùng cần thiết rồi gửi cho Hướng Hân, để nhỏ soạn cho cậu. Buổi tối tôi giúp cậu lấy đồ qua đây."

Liệt kê danh sách đồ dùng cần thiết? Hướng Vinh nghe xong hoàn toàn không hiểu gì cả. Sau đó cậu đảo mắt nhìn xung quanh, lúc này mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Chu Thiếu Xuyên —— Hoá ra căn phòng cao cấp này là cố ý đặt cho cậu ở?

Cậu bỗng nhiên cảm thấy không thể lý giải suy nghĩ của hắn: "Tôi chỉ bị gãy xương mắt cá thôi, không phải chuyện gì lớn, cậu không cần làm quá vậy chứ?"

"Ừm, nếu chuyện đó không lớn, vậy cái gì mới gọi là chuyện lớn?" Chu Thiếu Xuyên chầm chậm bắt lấy sơ hở trong lời nói của cậu, "Thế này đi, bây giờ cậu đứng lên chứng minh cho tôi thử xem. Tôi cho cậu một phút, cảm phiền cậu đi từ đây đến phòng vệ sinh trong cùng."

"..." Hướng Vinh lập tức nghẹn họng, cậu cũng biết bây giờ mình hoàn toàn không thể làm được. Ngẫm nghĩ một lúc, cậu đành đổi sang cách nói khác, "Cậu để tôi ở đây, chẳng phải buổi tối chỉ có mình tôi sao? Ký túc xá ít nhất còn ba người sống sờ sờ, lỡ như tôi bị ngã, còn có thể giúp tôi..."

"Không phải chỉ có một mình cậu." Chu Thiếu Xuyên ném ra một câu ngắt lời cậu, sau đó lại quăng thêm một quả bom khác, "Tôi ở chung với cậu. Sẽ ở chung với cậu cho đến khi cậu hoàn toàn khoẻ lại, có thể tự do hoạt động mới thôi."

Lời này có thể gọi là khí phách hiên ngang, tràn trề sức sống. Chân mày của Hướng Vinh nhướng cả hồi lâu cũng chẳng thể hạ xuống, cậu đơ mặt nhìn chằm chằm vào Chu Thiếu Xuyên, chẳng biết nên mếu hay nên cười: "Thật sự không cần! Đúng là tôi bị gãy xương, nhưng chỉ bị nhẹ thôi, ngay cả phẫu thuật cũng không làm. Với lại tôi cũng có thể tự chăm sóc mình, mong cậu đừng coi nó là chuyện quá to tát. Tôi tự tin với bản thân, cho dù ở ký túc xá hay về nhà, chắc chắn đều có thể hồi phục."

Đối mặt với lời 'bảo đảm' chân thành tha thiết của Hướng Vinh, Chu Thiếu Xuyên chỉ dùng giọng điệu thờ ơ đáp: "Cậu bị như vậy là do tôi gây ra, tôi có trách nhiệm chăm sóc cậu."

Dừng một chút, hắn còn điều chỉnh vẻ mặt của mình, thả ra vài tia thản nhiên giữa sự lười biếng lãnh đạm: "Tôi nói rồi, tôi không cảm thấy phiền phức, hay nói thế này đi... I felt obliged to do." [4]

[4] I felt obliged to do: obliged – to be forced to do something or feel that you must do something. Dịch nghĩa cho câu trên: Tôi cảm thấy bắt buộc/ buộc phải làm. Nó khác với từ obligated (feeling that you owe someone something because you are grateful for what they have done for you).

"..."

Sao nói mãi mà không hiểu vậy hả! Vả lại tự dưng thành 'bắt buộc' là sao đây?

"Chuyện đã qua rồi, cậu không cần ôm việc vào mình." Hướng Vinh xua tay, bỗng im bặt như thể bị mắc nghẹn, "Mà khoan đã, sao tự nhiên cậu lại nói tiếng Anh?"

"Nói tiếng Pháp cũng được." Chu Thiếu Xuyên nhún vai, "Nhưng cậu hiểu không?"

"......"

Được rồi, được rồi, xem ra hắn cũng biết logic hỗn loạn của hắn khó có thể diễn đạt bằng tiếng Trung! Bất đắc dĩ nhe răng mỉm cười, Hướng Vinh cảm thấy mình có lẽ bị hắn chọc giận đến bật cười thì có!

Cậu duỗi ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nghiêm mặt nhìn Chu Thiếu Xuyên: "Nếu cậu đã nói như vậy, để tôi nhắc lại chuyện lần đó. Cậu nói là do cậu gây ra, nhưng trên thực tế là do tôi tự đâm đầu vào! Thứ nhất, cậu không hề nhờ vả tôi, là tôi tự động chạy đến. Thứ hai, cậu đang đánh nhau, là tôi tự tiện ôm cậu từ phía sau, hơn nữa tôi biết cậu có... thói quen... không thích để người khác đến gần, mà tôi còn chủ động làm vậy. Nghiêm túc mà nói, chuyện này không liên quan gì đến cậu, cùng lắm cậu chỉ có một phần nhỏ trách nhiệm thôi."

"Vậy tôi sẽ chịu phần nhỏ trách nhiệm đó." Chu Thiếu Xuyên bình tĩnh nhìn cậu, "Vả lại cũng không có nhiều việc, tôi chỉ đỡ cậu đi vài bước. Cậu nghĩ lại xem, nếu cậu về nhà, lỡ như ngã trong phòng vệ sinh, Hướng Hân có thể cứu cậu không, nhỏ tiện sao?"

"Tôi có thể ở ký túc xá!" Hướng Vinh nhấn mạnh từng chữ, khẽ nhíu mày, "Bạn cùng phòng sẽ giúp tôi một tay, cõng tôi lên xuống cũng có thể làm được. Phần tình nghĩa anh em này, tôi tự tin vẫn có."

"Thế kia chẳng phải gây phiền phức cho người khác à?" Chu Thiếu Xuyên nhướng mày, "Cậu tính lại xem —— Phiền phức cho ba người hay chỉ phiền phức cho tôi thì thích hợp hơn?"

"................."

Logic này còn cãi gì được nữa!

Hướng Vinh hết sức mệt lòng thở dài một hơi, thật ra muốn phản bác lý do của hắn không phải là không thể —— Chu Thiếu Xuyên và mấy anh em của cậu dĩ nhiên khác nhau, phiền phức cho người thân quen hay cho người sơ giao cũng là chuyện khác biệt. Chỉ là những lời đó rất khó nghe, cậu cũng không muốn thể hiện kiểu ý nghĩa gần như tổn thương này đối với tấm lòng của Chu Thiếu Xuyên, dẫu cho đó là tấm lòng cưỡng ép muốn chăm sóc cậu.

Cả hai đều im lặng không lên tiếng, Hướng Vinh nương theo bầu không khí trầm lắng đặng suy nghĩ cẩn thận, cậu cảm thấy cả hai tranh cãi không dứt chỉ vì một chuyện cỏn con như nét mực lem trên trang giấy thật chẳng đáng gì cả. Nếu người ta đã đặt phòng và đặt thức ăn, tuy tiền trảm hậu tấu thật thiếu đánh, nhưng chẳng lẽ cậu sẽ phất tay áo bỏ đi chỉ vì thế sao?

Chưa kể bây giờ cậu không có khả năng làm chuyện đó, ngay cả khi chân tay lành lặn, cậu cũng chẳng bao giờ làm ra chuyện khiến người khác khó xử.

Dẫu sao đã gây phiền phức cho hắn không ít lần, thôi thì một khách không phiền hai chủ, chờ đến khi vết thương ở chân lành hẳn, cậu sẽ tìm cách trả ơn hắn. Nói chung, cậu chắc chắn không để hắn chịu thiệt! [5]

[5] Một khách không phiền hai chủ (一客不烦二主): Là hình ảnh ẩn dụ cho một người gánh một việc, không làm phiền đến người thứ hai. Ở đây ý nói, đã có Chu Thiếu Xuyên rồi thì thôi đừng làm phiền đến người khác.

"Được rồi." Thật lâu sau, Hướng Vinh vui vẻ gật đầu, "Vậy bây giờ cứ thế trước đi, sau này tôi mời cậu ăn ngon. Cậu thích ăn gì thì ăn đó, miễn là... miễn là không phải phá lấu."

Trầy da tróc vảy cả hồi lâu, cuối cùng cũng đạt được mục đích. Chu Thiếu Xuyên khẽ cong môi, nhưng nghe đến câu cuối cùng, vẻ mặt hắn đột nhiên ngượng ngùng kỳ quái: "Ừm... Cái kia, ừm, sau này đừng nhắc đến nữa... Tôi, tôi cũng không quen ăn cái đó."

Hướng Vinh ngẩng phắt đầu nhìn hắn, hoá ra Chu Thiếu Xuyên đã biết sự thật đằng sau món phá lấu. Cậu phì cười: "Vậy sao? Sao tự dưng không quen ăn nữa, hình như lần trước cậu ăn ngon lành lắm mà?"

Chu Thiếu Xuyên nheo mắt nhìn cậu, ánh mắt như thể nói rằng 'cậu là thằng nhóc xấu xa': "Cậu biết rõ tôi không biết, còn cố ý không nhắc tôi biết. Nhiều ngày trôi qua, cậu có cảm thấy lương tâm bất an không hả?"

"..." Nghe được một loạt 'biết, không, không, biết' của hắn, Hướng Vinh bật cười thành tiếng. Cậu giải thích: "Lúc đó tôi thật sự có ý tốt, nhìn cậu ăn ngon lành quá, tôi không đành lòng nói. Hơn nữa bây giờ cậu biết rồi, thực tế chứng minh cậu không phản cảm với món ăn đó. Cho nên dựa theo lý thuyết, chỉ cần vượt qua rào cản tâm lý, cậu vẫn có thể an tâm thưởng thức 'mỹ vị nhân gian' này nhé."

Nghe vào tai có vẻ hay đấy. Chu Thiếu Xuyên nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa nở của Hướng Vinh, càng chắc chắn người này đang bào chữa cho hành vi xấu xa của mình!

"Được thôi, chờ cậu khoẻ lại chúng ta sẽ thử thêm lần nữa. Nhưng lần này không thể để một mình tôi ăn, người mời tiệc và khách đến ăn phải cùng nhau chia sẻ ngọt bùi. Tôi tin tưởng cậu nhất định có thể vượt qua rào cản tâm lý, thành công nhấm nháp mỹ vị nhân gian." Chu Thiếu Xuyên nhìn cậu bằng ánh mắt trêu chọc đùa nghịch, hắn còn vỗ tay một cái như thể khiêu khích, "OK, quyết định vậy đi!"

Hướng Vinh: "................"

Cậu chớp mắt mấy cái, chợt nhận ra cái gì gọi là 'mua dây buộc mình', đồng thời trong lòng cũng trỗi dậy một 'điềm báo' chẳng lành —— Ngày tháng sau này sống chung với Chu Thiếu gia ở phòng 2612 chỉ sợ không êm đềm lắm đây...

Hết chương 15

Q: Vấn đề không phải là êm đềm hay không, chỉ là sống chung ở 2612 sẽ giúp Vinh mở ra bước ngoặt mới thôi haha...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play