*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 10: Nộp tiền bảo lãnh.Đồn cảnh sát cách trường học không xa, khi Hướng Vinh đến nơi, người cảnh sát đã gọi cho cậu trước đó vẫn còn trực ban.
Anh cảnh sát ấy họ Trương, anh ngậm nửa điếu thuốc trong miệng, bước tới vỗ vai Hướng Vinh như thể người bạn lâu năm: "Tính cảnh giác rất cao, vừa nãy cậu muốn cúp điện thoại của anh đúng không? Tốt! Chứng tỏ tuyên truyền bên khu các cậu có hiệu quả, đáng được tuyên dương!"
Nói đoạn, cảnh sát Trương lấy ra vài tờ giấy, vừa hướng dẫn Hướng Vinh điền thông tin và ký tên lên trên, vừa kể cậu nghe ngọn nguồn của sự việc.
Nguyên nhân thật ra là do gã đinh tán bị Chu Thiếu Xuyên đánh lúc trước muốn trả thù riêng. Gã tìm vài người chặn đường Chu Thiếu Xuyên, vốn tưởng rằng ỷ đông hiếp yếu, thế mà không ngờ bị Chu Thiếu gia dạy dỗ một trận. Tạm thời không nói đến đám lâu la bầm dập thế nào, chỉ riêng tên đầu sỏ đinh tán đã bị gãy hai xương sườn tại chỗ.
Xét thấy thương tích đầy mình, kẻ gây sự
vừa đánh trống vừa la làng báo cảnh sát. Sau đó cảnh sát gông cổ cả bọn lên đồn vì tội gây rối và hành hung người khác.
Hướng Vinh nghe xong, không khỏi cảm thấy oan ức thay cho Chu Thiếu Xuyên, cậu lập tức tóm tắt với cảnh sát Trương về vụ việc lần trước: "Hay là để tôi nhờ mấy người trong khu làm chứng cho cậu ấy. Chắc chắn có thể chứng mình không phải cậu ấy chủ động khiêu khích bọn kia."
Cảnh sát Trương từ tốn nói: "Cái đó không cần thiết, nói trắng ra không phải chuyện gì to tát. Tụi anh đã lập hồ sơ về chuyện cậu ấy đánh bọn chúng, mấy người kia đều là bọn đầu đường xó chợ, nhưng cậu ấy đánh người ta dữ dằn quá, cỡ nào cũng phải đền tiền thuốc men đúng không? Cho nên thế này, cậu nộp hai ngàn tiền bảo lãnh trước, tụi anh sẽ hỗ trợ phối hợp. Yên tâm đi, không sao cả, sau này bọn chúng không dám bén mảng đến trước mặt các cậu nữa đâu."
(2000 RMB ~ 7,057,824 VNĐ)Ngừng một chút, anh cười: "Tính ra anh họ cậu đánh đấm khá lắm, lấy một chọi năm mà không sứt mẻ miếng nào. Nhưng không có lần sau đấy, nếu không thì dù người nước ngoài cũng vô dụng thôi. Tụi anh có thể đưa cậu ấy vào trại tạm giam theo đúng quy định."
Đột nhiên nghe thấy ba chữ 'anh họ cậu', Hướng Vinh sửng sốt trước tiên, sau đó mới khẽ nhếch khoé miệng. Cậu lập tức nhập vai thành 'em họ', thay 'anh họ' ba hoa chích choè mấy lời hứa hùng hồn rồi mới bắt đầu điền vào các biên bản. Cuối cùng, cậu ngoan ngoãn lấy ra hai ngàn tệ trong ví.
Sau khi hoàn thành mọi thủ tục, cảnh sát Trương chỉ tay vào cánh cửa sắt bên phải, ý bảo Hướng Vinh có thể dẫn người đi.
Đứng bên ngoài cửa phòng tạm giam, chỉ bằng một cái thoáng nhìn là có thể thấy 'cậu chủ nhỏ' đang ngồi bên trong. Hắn thong dong ngồi vắt tréo chân, một tay gác trên lưng ghế vô cùng khí phách. Nếu không phải môi trường xung quanh không phù hợp thì trông hắn cứ như mang dáng dấp của vị 'chủ tịch bá đạo' tuổi trẻ tài cao, đang ung dung chờ đợi một cuộc họp báo trong phòng nghỉ.
Thoáng thấy Hướng Vinh tới, 'chủ tịch' lập tức quay mặt đi, ánh mắt mơ màng lẫn dè dặt, còn khẽ gật đầu với khung cửa.
Giả vờ ngầu đến mức như thật, nhưng đáng tiếc đôi mắt ấy đã lật tẩy cậu rồi...
Nén xuống ý cười đã vọt tới bên môi, Hướng Vinh đi tới, cũng giả vờ trịch thượng nhìn hắn: "Được rồi anh họ, tiền chuộc đã giao, anh có thể hồi phủ."
'Anh họ' ngẩng đầu liếc cậu rồi chầm chậm đứng lên, đút hai tay vào túi quần, sau đó sải cặp chân dài đi thẳng ra cửa.
"..."
Hướng Vinh sống sờ sờ bị ai đó làm lơ sửng sốt tận năm giây, đến khi hoàn hồn, cậu mới cảm thấy có hơi hối hận.
Này là thái độ chảnh chó gì thế!?
Đôi mày kiếm mi khẽ nhíu, Hướng Vinh không khỏi rủa thầm trong lòng, mình bị điên chắc? Cậu nghĩ, không đi tận hưởng phong cảnh nên thơ ở ngoại ô, mà lại vác mặt đến đồn cảnh sát vào cuối tuần để cứu vớt con sói đuôi to làm gì!
Nếu biết người này có năng lực giả đò cao siêu như vậy, cậu nên để hắn ở đây diễn cosplay 'chủ tịch' chơi một mình cho rồi!
Âm thầm lặng lẽ chửi cho sướng lòng, cuối cùng cậu đành bắt đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó xoay người bước ra ngoài. Nhưng vừa rời khỏi sảnh của đồn cảnh sát, cậu phát hiện Chu Thiếu Xuyên vẫn chưa đi bao xa, hắn đang đứng bên cạnh cửa hiên.
Hình như dừng lại ở đó, là vì chờ cậu?
Nhưng giây tiếp theo, Chu Thiếu Xuyên lấy một gói thuốc từ trong túi, vô cùng ưu nhã rút ra một điếu.
Hình như dừng lại ở đó, chỉ vì muốn rít một hơi thuốc thôi.
Hướng Vinh thật sự chẳng muốn để ý đến con người giả ngầu này nữa, cậu chuẩn bị chào hỏi rồi rời đi, nhưng không ngờ vừa bước tới bên cạnh Chu Thiếu Xuyên, cậu lại thấy hắn đột nhiên đưa gói thuốc và bật lửa cho mình.
Lúc đó Chu Thiếu Xuyên vẫn luôn nghĩ rốt cuộc hắn nên nói gì mới phải. Đương nhiên hắn biết rõ, giờ phút này chẳng còn gì tốt hơn ngoài hai tiếng 'cảm ơn'. Nhưng hắn lại cảm thấy hai chữ đó quá mức nhẹ nhàng lẫn bình thường —— Sau tất cả, ai cũng phải nói chuyện với những người không liên quan vài lần mỗi ngày vì một vài điều vụn vặt. Chỉ là ngôn ngữ không đủ sức diễn đạt, nó chẳng thể nói lên cảm xúc của hắn vào lúc này.
Mới vừa rồi ngồi trong phòng tạm giam chờ người, tuy sắc mặt hắn bình thản nhưng trong thâm tâm vẫn tồn tại đôi phần thắc thỏm không yên, Chu Thiếu Xuyên thật sự không chắc Hướng Vinh có đến nộp tiền bảo lãnh hắn hay không. Chỉ là sau đó không hiểu vì sao, thế mà hắn bỗng chậm rãi nhớ lại tất thảy cảnh tượng từ khi gặp Hướng Vinh. Hắn hãy còn nhớ lần đầu gặp mặt, hắn với Hướng Hân phát sinh mâu thuẫn, nhưng sau khi Hướng Vinh đến, chẳng những cậu không lập tức tham gia mắng chửi hắn mà cậu còn bình tĩnh hỏi hắn muốn giúp đỡ hay không.
Sau này, dẫu cho bị tạt cà phê hay chủ động thoa thuốc cho hắn, mỗi hình ảnh đều cho thấy Hướng Vinh không phải là người
giận cá chém thớt, cậu là một thanh niên đáng tin cậy. Do vậy, khi cảnh sát hỏi hắn có người thân nào có thể nộp tiền bảo lãnh, hắn không gọi cho tên chó săn Hoàng Dự của bà Địch mà trước tiên báo tên và số điện thoại của Hướng Vinh.
Nhưng khi Hướng Vinh thật sự đến, hắn lại khó tránh khỏi khó xử. Một mặt là do hắn ý thức bản thân rất vô duyên, tự tiện giả làm người thân của cậu; mặt khác, hắn biết rõ chính mình lại lần nữa mang đến rắc rối cho Hướng Vinh. Cậu ấy sẽ nghĩ thế nào về hắn? Chu Thiếu Xuyên không khỏi nghĩ đi nghĩ lại câu hỏi này, mà mỗi khi câu hỏi ấy lặp lại trong đầu hắn thì nỗi bực dọc cũng ngày càng lớn rộng đến độ chẳng thể ngăn cản.
Chỉ là hắn không biết rằng, tất cả những lo lắng đang càn quét trong lòng hắn đối với Hướng Vinh thì chẳng gọi là 'chuyện'. Chu Thiếu Xuyên là một người nói một đằng làm một nẻo cỡ nào, đây chẳng phải là điểm quan trọng. Chu Thiếu gia không chịu kết bạn với mọi người, bên cạnh lại chẳng có bóng dáng người thân, do vậy hàng xóm làng giếng giúp đỡ lẫn nhau âu cũng là chuyện bình thường.
Giúp người xong thì quên ngay, đối với quá trình, nếu người trong cuộc không muốn đề cập đến, Hướng Vinh cũng không bao giờ hỏi một lời.
Giờ phút này, nhìn gói thuốc lá và bật lửa mà Chu Thiếu Xuyên đưa qua, vừa rồi còn có chút không thể chấp nhận thái độ của hắn, nhưng thật ra trong lòng cậu đã bất giác bật chế độ 'hiểu lòng người'. Hướng Vinh gần như lập tức hiểu ra, đây là Chu Thiếu Xuyên muốn gửi cho mình một lời 'cảm ơn'. Vậy nhận đi, cậu nghĩ, chẳng lẽ còn phải so đo tính toán với người nói một đằng làm một nẻo như hắn? Thành thử chỉ chần chừ hai giây, cậu đưa tay nhận lấy, rút ra một điếu rồi châm lửa.
Cùng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng kêu ọt ọt từ bụng của người bên cạnh. Hướng Vinh cúi đầu nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ rưỡi, chắc hẳn vị Chu Thiếu gia cũng đói bụng rồi.
"Cậu..."
Hướng Vinh vừa nói một chữ, Chu Thiếu Xuyên đang tự nghĩ tự bực bên cạnh bỗng xả hết tức giận ngắt lời thẳng thừng: "Cậu đừng dông dài hoài được không? Cảnh sát không nói cho cậu biết đã xảy ra chuyện gì hả? Có gì hay đâu mà hỏi!"
"..." Hướng Vinh ngẩn người bởi một tràng dỗi hờn của hắn, cậu bật cười, "Không phải, tôi..."
"Đừng nói nhảm! Sao cậu om sòm vậy hả?" Chu Thiếu Xuyên nói rất nhanh, phát huy tính tình thiếu kiên nhẫn và cáu bẳn của mình đến cấp vô địch, "Còn rất tò mò nữa! Yên tâm đi, tôi sẽ trả lại tiền cho cậu, lát nữa về tôi trả. Hôm nay tôi... không mang theo nhiều tiền mặt."
Rõ ràng đang cực kỳ nóng nảy, nhưng ngay giờ phút này hắn vẫn nhớ đến chuyện trả lại tiền, quả nhiên ý thức của mấy người giàu có thật sự siêu phàm thoát tục, không giống phàm phu tục tử mà! Hướng Vinh cười khẽ, nhân lúc Chu Thiếu Xuyên cuối cùng cũng ngậm miệng, cậu bèn nhanh chóng hít sâu một hơi, nói nhanh: "Thật ra tôi muốn hỏi cậu đói bụng không cậu có muốn đi ăn cơm với tôi không?"
Chu Thiếu Xuyên sững người, sau đó mới nhận ra lời thoại của mình bị người ta giành mất rồi —— Trước khi Hướng Vinh nói lời này, câu tiếp theo mà hắn muốn nói chính là mời Hướng Vinh ăn trưa cùng hắn.
Nhưng cuối cùng Hướng Vinh lại ngỏ lời trước. Có lẽ là vì giả vờ thờ ơ, giả vờ lạnh nhạt, giả vờ 'cool ngầu' đến độ nhuần nhuyễn, thành ra từ thể xác đến tinh thần đã hình thành quán tính nên ngay cả phản ứng cũng chậm hơn bình thường mấy lần.
Đây gọi là sai một li, đi một dặm...
Hướng Vinh cũng cảm thấy hơi đói nên lấy điện thoại lướt trang web đánh giá, cậu vừa tìm vừa hỏi: "Muốn ăn gì? Gần đây có mấy nhà hàng Tây, cậu chọn nước trước đi."
Chu Thiếu Xuyên không nhìn vào màn hình, lẽ ra bữa cơm này nên để hắn mời, nhưng ngặt nỗi hiện tại trong túi hắn chẳng có bao nhiêu —— Sáng nay hắn ra ngoài chỉ mang theo ba trăm tệ. Dụi tắt tàn thuốc, hắn nói: "Đi với tôi qua chỗ này. Tôi mời cậu ăn trưa, hôm nay tạm thời ăn bữa đơn giản trước."
(300 RMB ~ 1,058,673 VNĐ)... Gì mà hôm nay 'trước'? Còn có 'sau' nữa à?
Hướng Vinh chưa hiểu được mạch não của Chu Thiếu gia, nên cậu chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của hắn. Nhưng dù có 'đơn giản' đến đâu, cậu cũng không ngờ rằng Chu Thiếu Xuyên lại đưa cậu đến một quán ăn nhỏ trên phố, mà càng sốc hơn nữa là trên cửa quán có tấm biển viết bốn chữ: Phá lấu Bắc Kinh*. [1]
[1] Phá lấu Bắc Kinh (卤煮火烧
): Món này ở Trung hình như chỉ gọi là món hầm thôi, nhưng nguyên liệu của nó toàn là nội tạng, khi ăn còn có thể chấm chung với mắm tôm. Phá lấu được xem là món ăn vặt nổi tiếng ở Bắc Kinh. Không dễ gì đoán ra nó là gì nếu chỉ nhìn trên mặt chữ, cho nên những người không phải dân địa phương thường không thể hình dung ra. Món đó ấy hả, nói ngắn gọn là nội tạng heo hầm với đậu hũ và bánh mì.
Trước ngày hôm nay, Hướng Vinh chân thành cảm thấy Chu Thiếu Xuyên là một Hoa kiều
trong ngoài thống nhất, hài hoà cả lời nói lẫn hành vi. Trong suy nghĩ của cậu, Chu Thiếu Xuyên hẳn là con người thuộc về gan ngỗng, thuộc về rượu vang. Nào biết rằng hắn sẽ ung dung tự nhiên đi vào quán cóc lề đường, hơn nữa còn có thể chấp nhận gan, phổi, lòng chứ!
Nhưng chẳng phải người nước ngoài không ăn mấy thứ kia à? Hướng Vinh tự hỏi, hơn nữa, trọng điểm là cậu chưa bao giờ ăn phá lấu.
Nhìn thấy Chu Thiếu Xuyên tiến thẳng tới chỗ ngồi sát tường, trên mặt còn lộ ra vẻ háo hức hiếm có, Hướng Vinh đành phải nuốt xuống câu nói 'Tôi không ăn thứ này' đã vọt đến khoé miệng. Thôi được rồi, cậu nghĩ, dù sao quán này còn có bánh kếp tay nải* để lựa chọn. [2]
[2] Bánh kếp tay nải (褡裢火烧
): Có hình dáng giống tay nải thời cổ đại nên được gọi là bánh kếp tay nải.Nhưng do vậy, người mời khách không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Thấy Hướng Vinh chỉ gọi ba phần bánh kếp tay nải, lòng hiếu kỳ hiếm thấy của Chu Thiếu Xuyên lại bùng phát: "Cậu không ăn phá lấu hả? Nghe nói người Bắc Kinh đều rất thích ăn món này?"
... Làm sao có thể chứ!? Thầy giáo ngữ văn đã cảnh cáo vô số lần, hễ gặp câu nào như 'XX đều' hoặc 'tất cả XX' thì khỏi phải suy nghĩ, thẳng tay gạch bỏ là được rồi. Thế nên dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết, mấy lời văn này chắc chắn sai bét mà còn tạo ra nhiều hiểu lầm lớn!
Sự hiểu lầm của Chu Thiếu Xuyên hoàn toàn đến từ những lần chỉ dẫn và truyền dạy của mẹ Lâm. Bà xa nhà nhiều năm, nỗi nhớ về các món đặc sản cố hương gần như muốn phát rồ trong tim bà. Mỗi ngày vừa nhớ vừa lải nhải, bà bất giác 'thần thánh hoá' món phá lấu vô cùng bình thường với Chu Thiếu Xuyên, còn nói gì mà ai ai ở Bắc Kinh cũng đều thích ăn nó, nhưng bà lại chưa từng nói tỉ mỉ về nguyên liệu làm ra món ăn này.
Vậy nên giờ phút này đây, Chu Thiếu Xuyên ngồi trong quán cóc ven đường vẫn chưa hay mình sẽ nếm thử món ăn có vị như thế nào.
Hướng Vinh không biết câu chuyện về món phá lấu trong ký ức của hắn, cậu chỉ thấy câu hỏi của Chu Thiếu gia quá chừng lạ lùng: "Ai nói cậu vậy? Bắc Kinh có bao nhiêu người, đâu phải lưỡi của ai cũng giống nhau."
Vừa nói xong, chén phá lấu đã được bưng lên. Hướng Vinh gần như lập tức ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt đến từ nước dùng —— Mùi vị được tín đồ của nó gọi là 'cực phẩm'. Cậu không nhịn được bèn vươn tay khẽ che mũi.
Hướng Vinh thoáng thấy Chu Thiếu Xuyên đang dùng đũa khuấy ruột heo, tiếp đến lại nghe thấy hắn thắc mắc: "Đây không phải là đậu hũ hả? Sao tự dưng làm thành hình dạng này, ăn thế này ngon hơn à?"
Hướng Vinh: "...!"
Chu Thiếu gia thật sự không làm cậu thất vọng, thế mà hắn xem ruột heo thành đậu hũ!
Sao mà ngây thơ vậy nè, đúng là chưa ra đời mà! Hướng Vinh kinh ngạc nhìn hắn, cuối cùng cũng hiểu tại sao Chu Thiếu Xuyên lại dám thách thức món ăn 'đậm đà' này. Mà quán cóc cũng nhỏ thó, hầu hết những khách ghé đến đều sinh sống ở gần đây, thành thử chủ quán không nhất thiết phải treo trên tường mấy lời giới thiệu như phá lấu là gì hay cách ăn phá lấu. Và hiển nhiên nó chẳng hề phá huỷ sự hứng thú của 'khúc gỗ tham ăn' trước mặt cậu.
Nếu mọi thứ đã không rõ ràng, tốt hơn hết không nên chọc thủng nó, biết đâu hắn có thể chấp nhận? Hướng Vinh cười thầm trong lòng, thản nhiên nói: "Người Trung Quốc giỏi chế biến đậu hũ, có rất nhiều hình dạng khác nhau, cậu cứ ăn thử xem."
Chu Thiếu Xuyên không nghi ngờ cậu, hắn còn ôm tâm tình chờ mong lẫn tò mò cắn một miếng, sau đó vẻ mặt hắn đăm chiêu: "Hương vị có hơi kỳ lạ, nhưng đậu hũ này làm khá dai."
Hướng Vinh thật sự sợ rằng, nếu hắn còn tiếp tục dùng vẻ mặt nghiêm túc bình phẩm thì cậu sẽ phì cười mất. Quay đầu sang thấy đĩa tỏi bên cạnh, cậu bèn đẩy tới trước mặt Chu Thiếu Xuyên: "Ăn thêm cái này mới ngon."
"Tỏi sống?" Chu Thiếu Xuyên khẽ cau mày, liếc nhìn mấy tép tỏi tía, trong mắt là vẻ chán ghét chẳng hề che giấu, "Tôi không ăn tỏi, tỏi sống càng không ăn."
Vâng vâng, anh không ăn tỏi, nhưng anh có thể thưởng thức ruột heo ngon lành!
Hướng Vinh lại nén xuống ý đồ muốn cười một lần nữa, đây là thời đại internet, ở đâu đào ra một đứa trẻ ngốc như hắn đây hả? Trước khi thử một món ăn mới, thế mà hắn không thèm lên mạng tra cứu thông tin gì sao?
Đứa trẻ ngốc ăn miếng 'đậu hũ' trong miệng, trên khuôn mặt dần hiện lên vẻ thích thú của trẻ con như khi nhận được quà bánh. Đây là lần đầu tiên Hướng Vinh đi ăn với Chu Thiếu Xuyên, và cũng là lần đầu tiên cậu thấy một người có thể ăn phá lấu đến mức thanh lịch ưu nhã. Chu Thiếu Xuyên thật sự là một cậu thanh niên được giáo dục rất tốt, ăn uống không phát ra tiếng, động tác từ tốn ăn chậm nhai kỹ.
Ngoại trừ điều này, trong đôi mắt hắn dường như ánh lên nét thoả mãn và thả lỏng hoàn toàn tự nhiên. Hướng Vinh nhìn hắn, cảm thấy Chu Thiếu Xuyên ở giờ phút này rất khác với một Chu Thiếu Xuyên lãnh đạm hờ hững của mọi ngày, hắn trông chân thật và dễ gần làm sao.
Thậm chí, còn có một chút đáng yêu be bé ẩn giấu trong đôi mắt ấy.
Hết chương 10
Chú thích:Phá lấu Bắc KinhBánh kếp tay nải