Tiếng mưa rơi tí tách, liên miên không ngớt, thỉnh thoảng lại có tia sét chớp qua bầu trời âm u, ầm ĩ đến nghẹt thở.
Mặt đất tơi xốp, lầy lội do mưa lớn, nước mưa đọng thành vũng lớn vũng nhỏ trên đường. Cây cối ven đường được cơn mưa dội rửa sạch sẽ, bừng lên sức sống.
Úc Chỉ mặc áo mưa mượn của chủ nhà, cầm theo một chiếc ô lớn màu đen, đi trên con đường nhỏ trong rừng. Điện thoại gọi bao nhiêu cuộc cũng chỉ nghe được câu “Thuê bao này tạm thời không liên lạc được”, di động giờ không khác gì đồ trang trí.
Hết cách, Úc Chỉ đành vừa đi vừa gọi tên Kỷ Tinh Vũ, hy vọng Kỷ Tinh Vũ không biết đã chạy đến phương trời nào có thể nghe được, sau đó nổi lòng trắc ẩn mà hiện thân, để hắn dừng cuộc tìm kiếm lang thang không hồi kết này lại.
Buổi chiều, các nhân viên chương trình đều chôn chân trong nhà thuê của những hộ khác, không kè kè đi theo quay chụp như bình thường mà chỉ để lại camera cố định quay từ xa. Họ cũng không ngờ lúc trời mưa Kỷ Tinh Vũ lại chạy ra ngoài, bây giờ gọi họ đến cũng chưa chắc đã giúp gì được, còn không bằng Úc Chỉ tự đi tìm.
Mưa gió bão bùng, gió rít cuốn theo mưa nặng hạt khiến người ta khó mà nhìn được cảnh trước mắt. Úc Chỉ lúc này cũng không nghĩ gì khác, chỉ tự hỏi Kỷ Tinh Vũ có thể đi đến đâu.
Hắn vừa đi vừa dừng lại, lâu lâu còn phải ngó xuống sườn dốc bên cạnh xem người kia có phải vô tình trượt chân xuống đó không, nhưng mãi vẫn không thấy bóng người nào.
Úc Chỉ càng đi càng lên núi, chưa chi đã thấy đến lưng chừng rồi, lại đi tiếp nữa là lên đến đỉnh núi mất, nhưng hắn vẫn chưa gặp được người kia.
Ngay lúc hắn đang nghĩ có nên gọi thêm người đến giúp không, lại thấy được một bóng người đang lại gần, từ một lối mòn khó để ý.
Mưa rất to, Úc Chỉ cầm ô không phải để che mưa, mà là để mưa không rơi vào mắt, chắn mất tầm nhìn.
Lúc này, hắn rõ ràng nhìn thấy được, người kia cách hắn một đoạn không xa, khó khăn bước tới trên con đường lầy lội.
Hắn theo bản năng nhìn động tác của đối phương, may quá, vẫn đi lại như bình thường, hẳn là không bị thương, trong lòng yên tâm hơn hẳn.
“Anh lên núi làm gì?!” Sau khi xác định người đã an toàn, lửa giận do lo lắng tích tụ trong lòng không áp chế được nữa, hắn nói bằng giọng điệu lạnh lùng cứng ngắc.
Nhưng Kỷ Tinh Vũ không để ý, từ lúc nghe được giọng của Úc Chỉ cho đến khi nhìn thấy người này, anh đã không kiềm nổi niềm vui trong lòng, thấy hắn tức giận anh cũng không ngại. Anh bước vội đến trước mặt Úc Chỉ, sau đó mở túi đồ trong tay ra, cho hắn xem thứ bên trong.
“Nhìn này!”
Nhìn cái gì mà nhìn!
Úc Chỉ bị người này làm cho khó chịu, nhưng thấy người này dù bị mưa tuôn xối xả vào người cũng không làm lu mờ được ánh mắt lấp lánh đầy mong mỏi, một lúc sau mới bất đắc dĩ nhíu mày cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong túi chứa đầy những đóa hoa màu đỏ đang nở rộ.
“Nghe nói trên núi này có hoa gai, nếu mưa to quá thì sẽ hỏng mất. Tôi đến xem có hái được không.” Kỷ Tinh Vũ không biết Úc Chỉ có thích hoa hay không, nhưng chắc là sẽ không ghét đâu, nên mới nghĩ đến chuyện đi tìm hoa, biết đâu tìm được hoa rồi cũng có thể khiến người ta vui vẻ thì sao?
Người miền núi chất phác, có một số loài hoa bình thường không biết tên gọi là gì, cuối cùng đều gọi những loài hoa có gai xung quanh là hoa gai.
Lúc Kỷ Tinh Vũ tìm đến, chỉ thấy dây leo có gai bò đầy một bên sườn núi, những đóa hoa nhỏ mọc trên đó đúng lúc đang bị mưa xối dữ dội, nhìn có vẻ đã sắp bị phá hủy đến nơi, anh liền hái xuống mấy đóa hoa trông còn đẹp đẹp một chút.
Úc Chỉ nhìn hoa, sau đó ánh mắt lại rơi vào đôi tay đã bị mưa xối đến nhăn nheo của Kỷ Tinh Vũ, cau mày nói: “Đi về.”
Thấy hắn còn không thèm cười lấy một cái, Kỷ Tinh Vũ cũng không cười nổi, trong lòng có chút tức giận nhưng anh vẫn nhớ phải kiềm chế bản thân, chỉ là lúc bình thường thì anh còn có thể làm bộ làm tịch, nhưng đến lúc giận thật thì sao có thể khống chế bản thân được.
Anh nghe Úc Chỉ nói bằng giọng kiên định, chính mình cũng đáp trả lại bằng giọng cương quyết không kém: “Em không thích sao? Vậy nói cho tôi biết, em thích cái gì?”
Nếu người này có thể nói rõ ràng mình thích cái gì, anh cũng đâu đến mức phải vắt hết óc nghĩ cách làm hắn hài lòng?
Úc Chỉ nghe vậy, thấp giọng nói: “Trời mưa to sao còn một mình đi ra ngoài? Tại sao không để lại lời nhắn hay nghe điện thoại? Có phải anh đã quên là chúng ta đến đây không phải để du lịch hay không?”
Họ đến đây để quay chương trình, Kỷ Tinh Vũ đương nhiên không quên.
Nhưng anh cũng không cho rằng mình đã làm gì nghiêm trọng, tổ chương trình đã bảo hôm nay chỉ quay ở trong nhà, không bắt buộc phải làm gì cả, tương đương với được nghỉ.
Cho dù không phải nghỉ, chương trình này vốn để cho khách mời tự do làm những gì mình thích.
Hơn nữa anh chỉ là đi lên núi, đi mấy bước là đến, đây cũng không phải núi rừng hoang vu gì cả, cần gì phải chuyện bé xé ra to đâu?
“Điện thoại dính nước nên hỏng rồi.” Lúc anh ra ngoài chỉ là đột nhiên nổi hứng, đương nhiên cũng là do anh cảm thấy đi có một đoạn sẽ không lâu lắm, ai ngờ trời mưa đường khó đi đến vậy, ban đầu anh còn định đi nhanh, kết quả té ngã rất nhiều lần, sau đó mới ngoan ngoãn đi chậm lại.
Điện thoại của anh hỏng rồi, nhưng của Úc Chỉ thì còn tốt chán, hắn lập tức gọi một cuộc cho tổ chương trình còn đang ngồi nhà chờ tin, bảo là Kỷ Tinh Vũ không sao hết, họ sẽ nhanh chóng quay về.
“Bây giờ mưa to, về rồi nói sau.” Úc Chỉ cúp máy, liếc nhìn Kỷ Tinh Vũ một cái.
Kỷ Tinh Vũ bị cái liếc mắt này chọc giận, cảm thấy đống hoa trong tay không còn đẹp như vậy nữa, mà chướng mắt vô cùng.
Anh mím môi, tùy tay ném túi hoa xuống dốc, trong chớp mắt, chỉ còn thấy một mảnh hoa đỏ thắm rơi khỏi sườn núi rồi biến mất.
Anh đứng dưới mưa vẫn mang theo vẻ cao quý tự phụ, hai tay vòng trước ngực, giọng nói từ cứng rắn chuyển sang lạnh như băng: “Nếu đã không ai thích, giữ lại cũng vô dụng.”
Tầm mắt Úc Chỉ còn dừng ở phía dưới sườn dốc, lông mày bất giác cau lại, vừa có vẻ như muốn ghi nhớ những lời vừa rồi, cũng giống như đang suy ngẫm điều gì đó. Một lúc lâu sau hắn mới nói: “Tùy anh.”
Hắn phớt lờ nỗi trống trải chợt xuất hiện ngay khi những bông hoa ấy bị vứt bỏ, bình tĩnh nói câu vừa rồi.
Nhưng cũng chỉ là phớt lờ thôi, chứ không thể quên được.
Hắn cảm nhận được rõ ràng, bởi vì hành vi của Kỷ Tinh Vũ vừa rồi mà trong lòng mình có cảm giác rất kỳ lạ, vì sao lại vậy?
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hắn đành kết luận rằng vì bản thân hắn đã tốn nhiều thời gian vất vả đi tìm Kỷ Tinh Vũ như vậy, anh lại ở đây hái hoa, khó khăn lắm mới hái được cuối cùng lại vứt hết, khiến hắn cảm giác bao nhiêu tinh lực mình bỏ ra đều lãng phí.
Lý do hợp tình hợp lý, chính hắn còn bị thuyết phục.
Kỷ Tinh Vũ thì không biết suy nghĩ của hắn đã bay đến phương trời nào, thấy bộ dạng thờ ơ của hắn lại cảm thấy chính mình không chỉ làm chuyện vô ích mà còn làm trò đùa cho người ta, anh không đè nén được nỗi bực tức do đường núi lầy lội khó đi, càng ngày càng cáu bẳn.
Thế là anh không thèm nhìn Úc Chỉ nữa, bước chân tăng tốc, muốn nhanh chóng đi xuống núi.
Nhưng tâm trạng anh không tốt nên không thèm đi đường cẩn thận, mà đường vốn đã khó đi rồi, mới được vài bước đã dẫm phải rêu xanh trên đá mà trượt chân, sau đó lập tức ngã cái oạch, đã vậy còn bị trượt đi một đoạn!
Đệt mẹ!
Kỷ Tinh Vũ còn không rảnh chú ý đến cơn đau khi bàn tay quệt qua sỏi đá, trong đầu anh giờ chỉ nghĩ đến một chuyện duy nhất——quần áo anh bị bẩn hết rồi!
Còn không phải bẩn bình thường đâu.
Mà là bẩn không chịu nổi luôn.
Anh ngồi bệt dưới đất, dưới mông bây giờ toàn bùn là bùn. Người sáng suốt chỉ cần liếc qua là biết anh ngã xuống bằng phương thức đáng xấu hổ như thế nào.
Nói ngắn gọn, đau thì không đau mấy, nhưng mặt mũi thì vứt hết đi rồi.
Úc Chỉ lại gần, thấy anh ngồi dưới đất mãi không đứng dậy, còn tưởng anh ngã bị thương ở đâu rồi, vội hỏi: “Anh bị thương ở đâu à? Để tôi xem.”
Hắn vừa nhìn thấy toàn bộ quá trình trượt chân của Kỷ Tinh Vũ, không khỏi thở dài một hơi cho người này.
“Tôi không sao hết!” Kỷ Tinh Vũ hô lớn.
Anh rốt cuộc phát hiện, so với việc bị người khác đoán được toàn bộ quá trình trượt chân, thì việc Úc Chỉ tận mắt chứng kiến từ đầu đến cuối lại càng khiến anh khó chịu hơn.
Nhưng hắn đã thấy hết rồi, giờ chẳng lẽ anh còn quay ngược thời gian được nữa à?
Với tôn chỉ “chỉ cần bản thân không xấu hổ, người khác thấy thế nào thì kệ mẹ người ta”, Kỷ Tinh Vũ chậm rì rì đứng dậy. Đứng vững rồi, lại nhờ nước mưa rửa sạch bùn đất trên tay, anh mới nhận ra bàn tay phải đã bị xước do vừa rồi chống tay xuống đất ổn định cơ thể, bây giờ nước mưa dội xuống mới thấy từng vệt màu đỏ nhạt, đó là máu còn chưa kịp ngừng chảy.
Cánh tay bị một loại lực lượng giúp ổn định lại. “Đi chậm thôi.”
Úc Chỉ nắm lấy cánh tay anh, đề phòng người này lại trượt ngã lần nữa.
Anh nghiêm túc nhìn, xác nhận trên mặt Úc Chỉ hoàn toàn không có ý cười nhạo, Kỷ Tinh Vũ mới dám thở phào trong lòng.
“Từ từ.” Anh kêu lớn.
Úc Chỉ dừng lại, nhìn anh một cách khó hiểu, như thể muốn hỏi anh còn định làm gì nữa.
Kỷ Tinh Vũ đảo mắt, không nhìn đến hắn. “Để tôi tắm mưa một chốc, em đi trước đi.”
“Anh không muốn quay lại?” Úc Chỉ nhíu mày hỏi.
“Không phải.” Kỷ Tinh Vũ phản bác.
“Thế anh còn định làm gì nữa?” Úc Chỉ khó hiểu.
“Tôi thích dầm mưa, muốn đứng đây thêm một lát.” Kỷ Tinh Vũ chém gió cực kỳ nghiêm túc.
Úc Chỉ không tin, nghiêm túc đánh giá anh. Tầm mắt hắn dừng ở hai tay đang phủi mặt sau quần của Kỷ Tinh Vũ, một suy đoán hiện ra trong lòng, đuôi mày hắn hơi nhướng lên, trong mắt xẹt qua vẻ hiểu rõ nhưng không biết nên nói sao.
Kỷ Tinh Vũ mím môi, ánh mắt sắc bén dưới màn mưa lại không quá rõ ràng, giọng anh lạnh như băng: “Sao còn chưa đi?” Muốn nhìn trò đùa là anh lắm hay sao?
Úc Chỉ bất đắc dĩ, liếc anh một cái: “Anh nhanh lên đi.”
Đứng chờ anh vẫn tốt hơn, nếu không nhỡ lát nữa lại xảy ra chuyện gì thì không xong.
Kỷ Tinh Vũ liếc hắn, thấy có vẻ không giống giả vờ thì trong lòng cũng bớt khó chịu hơn.
Giữa núi rừng mênh mang, màn mưa bao trùm lấy hết thảy.
Kỷ Tinh Vũ đứng trong mưa, Úc Chỉ ở dưới ô, giữa hai người chỉ cách nhau một màn mưa nặng hạt.
Dầm mưa một hồi, nỗi lòng Kỷ Tinh Vũ đã dần bình tĩnh lại, còn có thể tự kiểm điểm bản thân.
Do dự một hồi, cuối cùng anh vẫn nói với Úc Chỉ: “Xin lỗi rất nhiều.”
“Tôi đã khiến mọi người lo lắng rồi.”
Úc Chỉ giương mắt nhìn anh, có vẻ như không ngờ anh sẽ nói xin lỗi.
“Tôi đã quá xúc động, còn không suy nghĩ kỹ càng.” Sự thật chứng minh, Kỷ Tinh Vũ không chỉ xin lỗi không, mà còn nghiêm túc xem lại bản thân.
Nói xong, anh lại nhìn Úc Chỉ: “Nhưng Úc Chỉ à, muốn em mở lòng ra khó thật đấy, tôi chỉ có thể tìm đủ mọi cách thức có thể thôi.”
Nhưng sự thật chứng minh, cứ ngu ngốc làm một số chuyện mà có lẽ sẽ khiến đối phương thích, hay là đi tìm đồ vật có thể khiến đối phương thấy hứng thú, đối với Úc Chỉ lại không có tác dụng gì.
Sự thờ ơ của Úc Chỉ dường như khiến mọi nỗ lực của anh trở nên phí công vô ích.
Lần đầu tiên Kỷ Tinh Vũ cảm thấy mệt mỏi.
Còn mệt hơn cả một bộ phim hành động trước kia anh đóng, phải đi tập huấn mấy tháng liền.
Anh nhắm mắt, muốn quên đi sự mỏi mệt ngay lúc này. Cảm thấy bản thân đã tắm mưa khá sạch rồi, anh tiến lên nói: “Đi về thôi.”
Kỷ Tinh Vũ đi ở phía trước, Úc Chỉ theo sau, giữa hai người cùng lắm chỉ cách nhau hai mét.
Úc Chỉ cụp mắt xuống, vẫn suy nghĩ về những lời Kỷ Tinh Vũ vừa nói.
Có vẻ như Kỷ Tinh Vũ đã thấy mệt mỏi với sự cố chấp của hắn, với tình hình này có lẽ sẽ không bao lâu nữa Kỷ Tinh Vũ sẽ thật sự từ bỏ, hắn nên thấy hài lòng mới đúng.
Nhưng trên thực tế, ngoại trừ một chút nhẹ nhõm, hắn còn thấy một nỗi buồn thoáng qua.
Giống như nỗi buồn khi mất đi một thứ gì vẫn luôn ở bên mình.
Úc Chỉ đột nhiên không nhịn được mà cười nhẹ, hóa ra hắn cũng không tránh được thói hư của con người, mất đi mới thấy hối hận sao?
Không, không phải.
Úc Chỉ hiểu rõ bản thân, hắn sẽ không suy nghĩ quá nhiều về những sự vật mình không thèm quan tâm, nếu thật sự có cảm giác “mất đi mới thấy hối hận”, vậy chỉ có thể nói rằng, hắn không phải là không để ý đến vật đó trước khi mất đi.
Úc Chỉ nhắm mắt, không khỏi than nhẹ.
Lòng người luôn là thứ khó hiểu nhất, và lòng mình cũng vậy.
Đường xuống núi dễ đi hơn nhiều, vì mưa đang ngớt dần.
Úc Chỉ có áo mưa, đưa ô cho Kỷ Tinh Vũ. —— Ô này vốn là mang đi cho anh dùng.
Hai người chậm rãi xuống núi, lúc đi ngang qua một lối mòn cạnh ruộng, Kỷ Tinh Vũ đột nhiên mở to mắt, anh kéo áo Úc Chỉ, ngạc nhiên chỉ sang bên đó: “Úc Chỉ, nhìn kìa!”
Úc Chỉ quay đầu lại nhìn, giữa lối mòn nhỏ trải đầy cỏ xanh, điểm xuyết trên cỏ là những bông hoa nhỏ màu xanh lam, mọc thành một biển hoa.
Từng đóa từng đóa sinh trưởng quật cường.
Nhìn một mảng hoa lưu ly này, hai mắt Kỷ Tinh Vũ sáng bừng lên, thật lòng khen ngợi: “Đẹp quá!”
—
Sau khi trở về, Kỷ Tinh Vũ che giấu chuyện mình trượt chân ngã, lúc đối mặt người khác cũng không thấy quá xấu hổ.
Cảm thấy hài lòng, anh liền đi xin lỗi cô bé con chủ nhà, sau đó nhận lại khuyên tai của mình.
Anh sợ làm mất nên mới phải tháo ra.
Nếu rơi mất trong nhà còn dễ tìm, rơi mất ở bên ngoài thì không khác gì mò kim đáy bể.
Chỉ là, điều duy nhất khiến anh lo lắng là sau khi trở về, tâm trạng Úc Chỉ lại không tốt, không chú ý đến anh.
Lại có chuyện gì nữa? Rõ ràng sau khi anh xin lỗi, thái độ của đối phương đã khá hơn rồi.
Nghĩ kỹ lại, hình như là bắt đầu từ sau khi nhìn thấy mảng hoa lưu ly kia.
Kỷ Tinh Vũ lo lắng nên muốn tìm cơ hội hỏi Úc Chỉ.
Nhưng không ngờ là Úc Chỉ lại tìm đến anh trước.
Chương trình quay xong tập đầu tiên, trước khi rời đi Úc Chỉ nói muốn đi cùng anh, Kỷ Tinh Vũ đương nhiên sẽ đồng ý. Anh vui vẻ lên xe, trong lòng còn tự hỏi có phải mình đã làm gì ảnh hưởng được đến hắn rồi không, cho nên Úc Chỉ mới muốn nói chuyện?
Nhưng đến khi hai người về đến nhà Kỷ Tinh Vũ, trợ lý xuống dưới đợi, trong phòng chỉ còn hai người Kỷ Tinh Vũ và Úc Chỉ.
Kỷ Tinh Vũ đi đun nước rồi quay lại phòng khách, lại nghe được giọng nói bình tĩnh nhẹ nhàng của Úc Chỉ, nói với anh: “Kỷ Tinh Vũ.”
“…… Từ bỏ đi.”
Động tác rót nước của Kỷ Tinh Vũ khựng lại, một lúc lâu sau anh mới đặt bình nước xuống, hai tay khoanh lại trước người, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Úc Chỉ.
Người kia không tránh không né, ngẩng đầu đối mặt với anh.
“Ý em là sao?” Kỷ Tinh Vũ trầm giọng nói. “Tôi làm em thấy không hài lòng à? Hay là em thấy tôi ép em quá đáng, khiến em khó chịu? Hay là em có người mình thích rồi, muốn ở bên người ta?”
Anh nghĩ lại một lượt trong đầu xem đối tượng này có thể là ai, là diễn viên đóng cùng trong phim nào đó, hay là một vị khách mời trong chương trình vừa rồi?
Úc Chỉ giật giật khóe môi, lần đầu tiên lộ ra vẻ bất lực không nói nên lời như vậy trước mặt Kỷ Tinh Vũ, tuy chỉ trong chốc lát, nhưng Kỷ Tinh Vũ cũng kịp nhìn thấy.
“Nếu có thể, tôi cũng rất muốn nói đúng vậy.”
“Đáng tiếc……”
“Vậy ý em là gì?” Kỷ Tinh Vũ xụ mặt, anh cố gắng tự nhủ phải nhịn, phải kìm nén cơn tức trong lòng, nhưng mỗi lần nhìn thấy Úc Chỉ anh lại không thể kiềm chế được, hiệu quả rất nhỏ.
“Hoàn toàn ngược lại. Tôi phát hiện, hình như tôi đối với anh cũng không phải là không có cảm giác gì.”
Đúng vậy, sau khi suy nghĩ kỹ càng, dù Úc Chỉ không muốn tin cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật này.
Hắn có tình cảm với Kỷ Tinh Vũ, không biết là bao nhiêu, chỉ biết là có.
Nhận ra được điều này, Úc Chỉ lại nghĩ lại, cũng phát hiện ra một ít dấu vết.
Hắn quá bao dung với Kỷ Tinh Vũ.
Nếu đổi thành những người khác, bị từ chối rồi mà vẫn dính như keo dán chó, Úc Chỉ chắc chắn sẽ không mặc kệ.
Nhưng khi Kỷ Tinh Vũ đứng trước mặt hắn, hắn lại không thể từ chối một cách gọn gàng dứt khoát được.
Dù chưa đáp ứng, nhưng cũng không ngăn cản.
Đây không phải vì chương trình, cũng không phải vì Kỷ Tinh Vũ có thân phận đặc thù là nhiệm vụ mục tiêu của hắn.
Biết người kia thích mình nhưng vẫn không giữ khoảng cách, biết rõ ở gần đối phương sẽ kéo theo rất nhiều chuyện phiền toái, nhưng vẫn không cưỡng chế tránh xa, biết rõ……
Hắn tỉnh táo lại một chút, cảm thấy những lời mình nói trong cuộc phỏng vấn lúc trước thực sự rất có cơ sở.
Kỷ Tinh Vũ có ngoại hình đẹp, kỹ thuật diễn tốt, sức hấp dẫn lớn, địa vị cũng cao. Anh được rất nhiều người chú ý, tính tình hơi xấu nhưng biết kiềm chế, tính cách kiêu ngạo nhưng cũng không mất đi nét dễ thương. Con người không ai hoàn hảo, Kỷ Tinh Vũ như vậy đã đủ thu hút người khác rồi.
Mấu chốt là Kỷ Tinh Vũ còn thích hắn.
Kỷ Tinh Vũ không biết, nhưng trong lòng Úc Chỉ lại rõ ràng, hắn chưa từng ghét anh vì cái bạch nguyệt quang gì kia, không ai rõ chuyện của bạch nguyệt quang hơn hắn.
Chán ghét Kỷ Tinh Vũ vì chuyện đó, thực ra chỉ là nói dối.
Hắn kiên trì từ chối anh đến tận giờ, theo bản năng cho rằng mình chưa động tâm vì Kỷ Tinh Vũ, thực ra là vì tiềm thức của hắn đang tự nhủ phải kìm nén mảnh tình cảm này lại.
Hắn thẳng thắn nói hết tâm tư của mình cho Kỷ Tinh Vũ, anh nghe được cũng phải trợn mắt há mồm, nhịp tim rối loạn hết lên.
“Thế tại sao em lại……” Kỷ Tinh Vũ cảm thấy anh không nên hỏi, giác quan thứ sáu đang báo rằng đó sẽ không phải là đáp án mà anh thích.
Nhưng anh vẫn muốn biết.
Không có lý do gì cả, chỉ là muốn biết mà thôi.
Úc Chỉ bắt tay đặt trên đầu gối, nhìn Kỷ Tinh Vũ, nghiêm túc nói: “Bởi vì tôi chưa thể từ bỏ được mối tình trước kia của mình.”
Đúng vậy, đây mới chính là nguyên nhân khiến hắn tự động cho rằng mình không có ý gì với Kỷ Tinh Vũ.
Kỷ Tinh Vũ lại bị chọc tức đến cười thành tiếng.
“Em đùa tôi đấy à?” Anh từng điều tra Úc Chỉ, người này lôi cái mối tình trước này từ đâu ra vậy?
Úc Chỉ không ngại anh có tin hay không, hôm nay hắn chỉ nói cho anh biết thôi, chứ không phải muốn làm cho anh tin.
“Người đó là ai?” Kỷ Tinh Vũ cắn răng hỏi.
“Em ấy không còn nữa.” Úc Chỉ nói.
Kỷ Tinh Vũ sửng sốt. “Vậy mà em còn……”
Úc Chỉ: “Nhưng tôi vẫn chưa quên được em ấy.”
Tuy hắn không muốn quá níu kéo một mối quan hệ đã qua, nhưng thật sự hắn vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ được. Rõ ràng trong lòng yêu một người, lại muốn hẹn hò với một người có tình cảm, điều này không công bằng.
Dù đối với ai cũng không công bằng.
Để hắn hoàn toàn buông bỏ quá khứ và chấp nhận người khác, vậy chỉ có thể dùng thời gian xóa nhòa, chứ không thể dùng người khác đến để thay thế.
Hắn từng cho rằng mình sẽ không bị lung lay bởi sự theo đuổi của Kỷ Tinh Vũ, thế nên cũng không sợ hãi, nhưng giờ hắn lại phát hiện mình sai rồi.
Một khi đã như vậy, nếu hắn còn không nói rõ ràng ra thì sẽ không thích hợp.
Dường như từ lần gặp đầu tiên, khi nhìn thấy chiếc khuyên tai kim cương đen của Kỷ Tinh Vũ, hắn đã không nhịn được mà chú ý đến người này, mới tạo thành tình huống hiện tại.
“Rất xin lỗi, tôi đã không thể kiểm soát tình cảm của mình."
“Rất xin lỗi, dù thật sự có cảm tình, tôi vẫn phải từ chối anh.”
“Tôi nói điều này là muốn cho anh biết, tôi không chấp nhận anh không phải vì anh không tốt, thực ra anh tốt lắm, đủ để thu hút tôi, khiến tôi động tâm.”
Hắn nở nụ cười, vẻ mặt dịu dàng, giọng điệu ôn hòa, nhưng lời nói ra lại kiên định tàn nhẫn.
“Kỷ Tinh Vũ, đừng lãng phí tâm tư cho một kẻ không thể hết lòng yêu thương anh, không đáng đâu.”
——
Tác giả có lời muốn nói: Ban đầu không định viết gì liên quan đến thế giới trước đâu, nhưng hình như không viết không được.
Thôi quên đi, dù sao thế giới này cũng coi như là thế giới quá độ chuyển tiếp, sau này, mỗi một thế giới đều độc lập với nhau.
Còn nữa, tin tui, thế giới này không viết được 20 chương đâu.
Đá: Tác giả bảo mỗi thế giới đều độc lập, ý là sẽ không để thế giới trước ảnh hưởng đến tình tiết của thế giới sau như đoạn này nữa, chứ thụ từ đầu đến cuối đều là một người nha.
Thế giới này 16 chương, nhưng độ dài thì xêm xêm 30 chương của TG1 =))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT