Hương thơm nhàn nhạt vẫn còn quanh quẩn nơi chóp mũi, không hề tản đi, xúc cảm trên môi cũng đã biến mất, Úc Chỉ hơi cau mày, có vẻ không vui trước lần tập kích bất ngờ vừa rồi.

Nhìn hắn không vui đứng dậy, Kỷ Tinh Vũ cũng không ngăn cản, ngược lại còn hứng thú dạt dào mà nhìn hắn.

Theo lý thuyết mà nói, hai người lúc ở đoàn phim đã đóng cảnh hôn lẫn cảnh giường chiếu, là kiểu hôn sâu thực sự, vốn dĩ không nên quá để ý mới đúng.

Nhưng đây lại không phải là đang quay phim, toàn bộ ý nghĩa đều khác hẳn.

Kỷ Tinh Vũ lười nhác mà dựa vào sô pha, liếm liếm môi, khiến nó càng đỏ thắm ướt át, ung dung nhìn Úc Chỉ, giọng nói lười biếng mà quyến rũ.

"Em trai Úc Chỉ à, bị tôi hôn một chút khó chịu đến thế sao? Cậu cảm thấy thiệt lắm à? Không sao, tôi ở ngay đây, có thể cho cậu hôn lại, chắc chắn không cự tuyệt đâu."

Úc Chỉ: "......"

Hắn bắt đầu không muốn nhìn cái kẻ trẻ con được tiện nghi lại còn khoe mẽ này nữa, đối với sự khinh bạc vừa rồi cũng không biết phải nói gì cho phải.

Một mặt cảm thấy nếu Kỷ Tinh Vũ có thể thoát khỏi bạch nguyệt quang rồi ra tay với mình, có thể thấy ấn tượng và trọng lượng của bạch nguyệt quang trong lòng anh đang giảm dần, hắn nên cảm thấy vui mới phải.

Mặt khác lại cảm thấy tiến không được lùi không xong, bởi vì Kỷ Tinh Vũ nhờ dời hết lực chú ý lên hắn mới có thể thoát khỏi bạch nguyệt quang.

Nếu điều kiện để Kỷ Tinh Vũ thoát khỏi chi phối của "bạch nguyệt quang" là quay sang thích hắn, vậy hắn nên làm gì? Cứ mặc kệ để nó phát triển sao?

Hắn suy nghĩ quá lâu, Kỷ Tinh Vũ không nhịn được phải hỏi: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Người này trông không giống kiểu trinh tiết liệt phu, chắc không đến mức bị anh hôn một cái liền phải nghĩ cách xử lý anh để bảo toàn "trong sạch" của mình đâu nhỉ?

Úc Chỉ thu lại biểu tình, tự rót cho mình một cốc nước lọc, uống xong mới làm dịu được sôi trào trong lòng.

"Tôi chỉ đang nghĩ là có lẽ Kỷ tiên sinh nên đến bệnh viện xem sao, trên đời này con người có rất nhiều ảo tưởng, ví dụ như việc anh cảm thấy tôi thích anh."

Kỷ Tinh Vũ: "......"

Anh cũng biết điều đó là không đúng, nhưng người này thậm chí còn đem ra để mà đâm chọc anh, hắn cũng đủ tàn nhẫn thật đấy.

Nhìn Úc Chỉ xoay người rời đi, kéo vali về phòng, Kỷ Tinh Vũ nén cơn giận đứng lên, hô to với bóng lưng của hắn: "Úc Chỉ!"

Úc Chỉ dừng lại.

"Nếu cậu không thích tôi thì sao lại đồng ý ký hợp đồng? Vì sao phải quan tâm tôi? Vì sao lại so đo chuyện tôi có bạch nguyệt quang?!"

Kỷ Tinh Vũ gằn giọng chất vấn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm sau lưng hắn, nếu hắn không cho anh câu trả lời thì anh sẽ không bỏ qua.

Úc Chỉ quay đầu nhìn anh.

Kỷ Tinh Vũ cười lạnh. "Đừng có bảo là sợ tôi phong sát cậu, cậu nghĩ rằng tôi sẽ tin sao?"

"Vì không thích phiền toái, vì tôi là người tốt, vì tôi không thích cái kiểu biết rõ không chiếm được nhưng vẫn còn nhớ thương bạch nguyệt quang đến mức phải tìm người về làm thế thân."

Ba câu hỏi, ba đáp án, rõ ràng rành mạch bày ra trước mắt, Úc Chỉ bình tĩnh nhìn anh. "Tôi nói thế, anh có tin không?"

Kỷ Tinh Vũ nhìn thẳng hắn một hồi, cũng không thể thấy được chút chột dạ hay né tránh nào từ trong mắt hắn.

Lời hắn nói là thật.

Nguyên nhân chỉ đơn giản như vậy thôi.

Thế nhưng lại khiến Kỷ Tinh Vũ nén một đống lửa giận trong lòng, mãi đến lúc lên giường nằm rồi vẫn tức giận như cũ.

Chẳng lẽ anh thật sự kém cỏi đến vậy? Hoàn toàn không hấp dẫn được hắn sao?

Kỷ Tinh Vũ anh tốt xấu gì cũng là một ảnh đế quốc tế, bên ngoài có vô số fan trên toàn thế giới, vậy tại sao tên nhóc kia lại hoàn toàn không để ý một chút nào?

Cứ cho Kỷ Tinh Vũ cảm giác như anh đã hết thời rồi ấy.

Trằn trọc mãi không ngủ được, nhưng chính anh cũng chưa phát hiện ra, lực chú ý đã bị dời khỏi bạch nguyệt quang, thay vào đó lại rối rắm vì Úc Chỉ.

Hôm sau, Úc Chỉ dậy sớm làm bữa sáng, nếu đã đồng ý phục vụ thì hắn sẽ không thoái thác, sau khi thương lượng công việc mới với Trần Việt, hắn liền dành thời gian mấy ngày nghỉ cho Kỷ Tinh Vũ.

Đêm qua hắn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng giữa hai lựa chọn, một là lợi dụng chính mình giúp anh thoát khỏi bạch nguyệt quang, hai là mặc kệ đối phương tiếp tục chịu khống chế, cuối cùng nhiệm vụ thất bại, hắn chọn cái trước.

Tuy hắn không thích Kỷ Tinh Vũ, nhưng cũng không chán ghét anh, không muốn nhìn anh phải đi lên con đường gốc theo cốt truyện.

Chín giờ sáng, chăn Kỷ Tinh Vũ bị giật ra, rèm cửa cũng bị kéo ra một cách thô bạo, ánh nắng chói chang tràn vào khiến anh không thể nào ngủ tiếp được.

"Cậu làm gì thế?!" Vốn đã có tính xấu khi rời giường, anh tức giận ngồi dậy gào lên với thanh niên đứng trước cửa sổ.

Úc Chỉ xoay người nhìn anh. "Anh sắp bỏ lỡ thời gian ăn sáng rồi."

"Không ăn thì không ăn, ai cần cậu lo? Đi ra ngoài cho tôi!" Kỷ Tinh Vũ kéo chăn che đầu.

Úc Chỉ im lặng một lát, cầm điều khiển từ xa chỉnh nhiệt độ điều hòa lên hơn 30 độ, hơn mười phút sau, Kỷ Tinh Vũ mồ hôi đầy đầu không còn cách nào khác phải chui ra khỏi chăn.

Mở mắt ra lại thấy đầu sỏ gây tội vẫn đứng trước giường như cũ, lẳng lặng nhìn anh. "Ăn sáng."

Kỷ Tinh Vũ: "......"

Con bà nó chứ......

Cuối cùng Kỷ Tinh Vũ đành nhận mệnh ngồi xuống bàn ăn, nhìn sandwich trứng gà sữa đậu nành bánh bao đủ kiểu món Trung món Tây kết hợp trên bàn, thế mà lại thấy thèm ăn thật.

Sau đó, mấy ngày kế tiếp Kỷ Tinh Vũ được trải nghiệm chim hoàng yến hầu hạ trên mọi mặt.

Một ngày ba bữa đầy đủ dinh dưỡng cân bằng, buổi sáng cố định tập thể dục một tiếng, làm việc nhà, buổi trưa xem phim đọc kịch bản đọc sách, buổi chiều có hai tiếng giải trí thư giãn, đến tối xem thời sự cập nhật tin tức, cuối cùng là 9 giờ tối thì lên giường.

Anh mà không làm theo, hắn sẽ dùng đủ mọi cách bắt anh làm theo, ép anh theo con đường Phật hệ, sống cuộc sống ngủ sớm dậy sớm, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật.

Ban đầu đương nhiên là không quen nổi, thường là 9 giờ lên giường 12 giờ vẫn chưa ngủ được, nhưng qua mấy hôm, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh cũng trở nên đều đặn có quy luật hơn.

Ngày ba bữa tự nấu, người giúp việc đến ngoài dọn dẹp vệ sinh cũng không còn gì khác để làm.

Úc Chỉ nấu ăn rất ngon, mỗi bữa đều có thể biến đổi đa dạng các loại thức ăn ngon, sau vài ngày, không cần Úc Chỉ nhắc Kỷ Tinh Vũ cũng tự giác đến giờ thì ngồi vào bàn.

Một khi người sống có quy luật thì đầu óc cũng sẽ càng thanh tỉnh, cả người cũng càng hăng hái có tinh thần hơn, lúc đầu Kỷ Tinh Vũ cũng không phát hiện có gì không ổn.

Cho đến khi Úc Chỉ kết thúc kỳ nghỉ, lao vào công việc mới, trong nhà bỗng trở nên trống trải, Kỷ Tinh Vũ cũng cảm thấy trống rỗng trong lòng, ngay cả trò chơi và bộ phim yêu thích cũng không thấy hứng thú, như thể thiếu đi một người là mất đi cả thế giới vậy.

Úc Chỉ nhận một bộ phim truyền hình, thử vai nam số 2.

Phim truyền hình có rất nhiều thể loại, trong đó dễ nổi dễ hút fan nhất vẫn là phim thần tượng.

Trong lòng Úc Chỉ không phân biệt cao thấp các thể loại phim truyền hình, hắn chỉ chú ý kịch bản, chất lượng của phim cùng với khả năng ăn khách của nó.

Nhìn Úc Chỉ nghiêm túc chọn lựa kịch bản, nghiêm túc phân tích tốt xấu, nghiêm túc đi thử vai, Trần Việt không khỏi cảm thán: "Anh còn tưởng cậu đóng nam chính phim điện ảnh danh tiếng rồi sẽ chướng mắt phim truyền hình cơ, điểm xuất phát của cậu rất cao, nếu trở lại vòng phim truyền hình có khả năng sẽ kéo thấp cậu đấy."

"Sao lại thế." Úc Chỉ khẽ nói. "Phim gì cũng thế, chỉ cần đánh giá bằng chất lượng chứ không phải là chủng loại."

"Không có người nào hay vật gì có thể tự nhiên mà cao cao tại thượng được."

Bộ phim này là một bộ cổ trang chính kịch, quan trường quyền mưu, cải biên từ tiểu thuyết cùng tên, tự nó đã mang IP lưu lượng riêng, khi kịch bản được thông qua đã có rất nhiều fan nhiệt tình chú ý.

Cho đến bây giờ quá trình thử vai đã kết thúc, các fan mỗi ngày đều kêu gào muốn danh sách diễn viên trên weibo chính thức.

Weibo chính thức cũng không phụ kỳ vọng của họ, bắt đầu đăng dần poster các nhân vật.

Bắt đầu từ vai phụ quan trọng nhất.

"Quan Trường Ký" kể về những đấu đá trên quan trường của một triều đại giả tưởng, từ khi thịnh vượng đến lúc suy tàn.

Hầu hết các nhân vật quan trọng đều là nam, nhưng một số ít nhân vật nữ cũng đều rất xuất sắc nổi bật.

Không, phải nói là tất cả nhân vật trong bộ phim này đều rất đặc sắc.

Hoàng đế yếu đuối tầm thường nhưng có tấm lòng vì dân, thừa tướng quyền khuynh triều dã(*) nhưng thâm tình, quốc cữu gia(*) dã tâm bừng bừng, Hoàng hậu vốn chỉ là quân cờ nhưng lại động chân tâm, Vương gia đa mưu túc trí, kinh tài tuyệt diễm nhưng huyết thống không thuần và tàn tật......

(*) Quyền khuynh triều dã (权倾朝野): thành ngữ. Triều dã = triều đình và dân gian, quyền khuynh = quyền lực trải rộng. Ý chỉ người có quyền lực dưới một người trên vạn người, hoặc có khi hoàng đế cũng chỉ là bù nhìn trong tay người này.

(*) Quốc cữu: cậu của vua

Trên quan trường có gì?

Những người bình thường nước chảy bèo trôi, kẻ tiểu nhân gió chiều nào theo chiều ấy, danh sĩ tận trung vì nước vì dân...

Úc Chỉ đóng vai vị Vương gia tàn tật kia.

Vương gia tàn tật vốn được lập làm Thái tử từ khi còn nhỏ, được bồi dưỡng như trữ quân, hắn thông minh hơn người, lòng mang thiên hạ, nhưng sau này lại bị vạch trần không phải là con ruột của Tiên hoàng, mà là đứa con do Hoàng hậu thông gian mà sinh ra.

Hắn bị phế đi, Tiên hoàng vốn muốn giết hắn, nhưng nghĩ lại ông cũng đã tự mình nuôi dạy hắn lớn lên, cho nên tha hắn một mạng, chỉ phế bỏ thân phận Thái tử phong hắn làm Vương, cũng coi như kết thúc đoạn tình nghĩa phụ tử này.

Nhưng vị Vương gia này bị giam lỏng trong cung lại vẫn bị người hạ độc, hỏng mất hai chân, cuối cùng tra ra là một vị phi tần nào đó trả thù do trước kia từng bị Hoàng hậu hại. Thực ra trong đó vẫn còn nhiều ẩn tình, nhưng đối với người ngoài chỉ cần biết vậy là đủ.

Sau khi Tiên hoàng qua đời, em trai của Vương gia mới được dạy dỗ hơn một năm đã bị không trâu bắt chó đi cày mà ngồi lên đế vị, trong lòng sợ hãi, thường xuyên xin giúp đỡ từ huynh trưởng luôn khoan dung nhân hậu.

Đáng tiếc thay, trong người Vương gia còn mang độc, lại hết mình giúp đỡ Hoàng đế, tuổi còn trẻ đã dầu hết đèn tắt, mà cái chết của hắn rốt cuộc mở ra sự suy tàn không thể tránh khỏi của vương triều.

Từ nay về sau, mỗi khi Hoàng đế vô năng không biết phải làm gì đều phải nhắc đến Vương gia đã qua đời, nói một câu "Nếu là huynh trưởng chắc chắn sẽ nghĩ ra được đối sách."

Những nhân vật khác mỗi khi gặp chuyện cũng sẽ nói mấy câu kiểu "Nếu hắn vẫn còn thì sẽ thế nào".

Nhân vật này gần như đóng vai trò kết nối toàn bộ câu chuyện.

Tiểu thuyết vốn cực kỳ xuất sắc, các loại mưu kế đấu tranh trên quan trường đều khiến người ta thấy mới mẻ, đồng thời phải cảm thán sự tuyệt vời của nó. Một đề tài vốn không được nhiều người chú ý lại trở nên nóng hổi, cho tới giờ đã qua mấy năm vẫn còn được tôn sùng là thần tác.

Phim truyền hình chuyển thể được sắp xếp hợp lý hơn, các phân đoạn cao trào liên tiếp xuất hiện.

Đoàn phim thậm chí còn mời cả tác giả nguyên tác đến chủ trì việc chuyển thể kịch bản, và trong khi đọc kịch bản, những ý kiến và đề xuất mà Úc Chỉ đưa ra khiến tác giả gốc cũng không khỏi ngạc nhiên, thậm chí còn có xúc động muốn về sửa truyện viết lại.

Poster tuyên truyền nhân vật được đăng mấy ngày, mỗi ngày các fan đều kêu gào dưới weibo chính thức, muốn đoàn phim tiếp tục đăng thêm nhiều hơn.

Cuối cùng đếm ngược đến hôm nay, poster của Vương gia tàn tật được tung ra.

Phát quan bằng ngọc, trâm cài màu xanh, y phục trắng tuyết cùng áo bào vải gấm, trên người khoác áo lông cáo trắng, điểm đám mây lành, thêu cánh hạc trắng. Mi mục như họa, mắt sáng tựa sao, môi trắng bệch do suy nhược, trên môi là nụ cười nhạt như có như không. Đá kết như ngọc, tùng tựa phỉ thúy, tay cầm nhành mai hồng điểm tuyết trắng, rực rỡ mùa hoa. Lang quân đẹp tuyệt một cõi, thiên hạ chẳng có người thứ hai(*).

(*) Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị. Trích từ "Bạch thạch lang khúc" của Quách Mậu Thiến. (câu thứ hai từng xuất hiện ở thế giới 1)

Khu bình luận im lặng một chốc, sau đó như giọt nước rơi xuống chảo dầu, bất ngờ bùng nổ.

"A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a tui muốn toàn bộ thông tin của anh ấy ngay bây giờ!!!!!!"

"Chời má đây chính là Lang Vương điện hạ trong lòng tui đó!!!!!!"

"Từ hôm nay tui phải bò tường, mau! Nói cho tui biết đầu tường nhà anh đẹp trai này ở đâu?!!!"

"Trước khi nhìn poster: Người mới từ xó xỉnh nào lại dám diễn Vân Lang ca ca của tui! Không được, tui không phục! Sau khi nhìn poster: Quá tốt rồi, anh giai này quá hợp rồi!"

"Tui thì khác mấy người, tui chỉ liếm hỏng cái màn hình tám tệ này của tui thôi."

"Có ai nói cho tui biết người kia là ai được không? Sao đẹp thế mà xưa giờ chưa có tí tin tức nào thế? Không khoa học gì cả!!!"

"Giới giải trí chính là nơi chôn vùi sắc đẹp và tài năng đó bạn tui ơi."

"Tui mặc kệ, từ hôm nay tui sẽ làm fan trung thành của ảnh! Tui muốn mỗi ngày đều phải call một cuộc cho điện hạ nhà tui giành được vương miện!!!"

Trước đó Úc Chỉ chỉ có một tài khoản weibo cá nhân nguyên chủ dùng, thế là hắn đi đăng ký một tài khoản chính mang tên mình, sau khi xác thực thì chuyển tiếp bài đăng poster.

Cư dân mạng cái khác thì không biết chỉ có ánh mắt là cực kỳ tinh tường, liếc một cái đã thấy được tài khoản này, lập tức tràn vào weibo của Úc Chỉ, chỉ trong hai giờ ngắn ngủi, tài khoản đã có mười mấy vạn người theo dõi, hơn nữa vẫn tiếp tục tăng lên.

Trần Việt nhìn tốc độ fan tăng lên này, kích động nói với Úc Chỉ: "Cậu sắp hot rồi đó!"

Úc Chỉ thì không kinh ngạc như vậy, hắn kiểu gì cũng sẽ nổi, bởi vì nguyên chủ cũng đã từng nổi như vậy.

Thấy sự nghiệp của nghệ sĩ mới nhà mình đang phát triển không ngừng, tiền đồ vô lượng, Trần Việt do dự một hồi cuối cùng quyết định nói ra chuyện anh ta vẫn luôn để bụng.

"Tiểu Úc à, bây giờ tự cậu cũng có thể nổi, nói thật là không ôm đùi cũng không sao hết đúng không? Nếu cậu sợ đắc tội Kỷ Tinh Vũ thì cũng có thể tìm cách nói uyển chuyển một chút, tóm lại... Cậu không cần phải tự chịu oan ức đâu."

Nghĩ một hồi, anh ta lại gãi đầu bảo: "Ờm, ý tôi không phải là coi thường người ta ôm đùi, nhưng cậu cũng không phải người thích chuyện này, đã có cơ hội rồi thì không cần phải tiếp tục nữa, cậu hoàn toàn có thể tùy hứng một chút."

Úc Chỉ thở dài, nghiêm túc nói: "Cảm ơn Trần ca, nhưng thật ra tôi cũng không chịu oan ức gì cả. Nếu tôi không muốn, dù có ai ép tôi cũng sẽ không đồng ý. Về chuyện của Kỷ Tinh Vũ, tôi tự có ý định của mình, anh không cần phải can thiệp nhiều đâu."

Trần Việt cũng theo hắn đã lâu, biết rõ Úc Chỉ là người có chủ kiến, đã quyết định thì không ai có thể ngăn lại được, nếu hắn đã nói như vậy rồi thì anh ta cũng không nên xen vào nữa.

Úc Chỉ nghĩ một hồi lại nói: "Với lại Kỷ Tinh Vũ cũng không phải kiểu người bị từ chối sẽ thẹn quá hóa giận, phong sát người ta."

Trần Việt nghe thế thì nghi ngờ lắm, nhớ lại lúc trước Kỷ Tinh Vũ cử người liên lạc với mình, Trần Việt cứ cảm thấy nghệ sĩ nhà mình đã bị mấy viên đạn bọc đường của Kỷ Tinh Vũ lừa rồi, còn nói giúp tên đó nữa.

Nghĩ lại mấy bộ tiểu thuyết tổng tài ngược luyến anh ta từng đọc, trong lòng thấy hãi, đừng bảo nghệ sĩ nhà mình cũng giống mấy cô nữ chính tiểu thuyết đó, thích người ngược mình lên bờ xuống ruộng được đấy nhé?

Trong lòng anh ta vừa lo lắng vừa thương hại, đứa nhỏ ngốc, trên đời làm gì có chuyện bao dưỡng rồi yêu nhau thật đâu, từ đầu đã là bao dưỡng, về sau cũng sẽ không động chân tâm, nghệ sĩ nhà mình nếu mà ngây ngốc bị lừa rồi thì phải làm sao bây giờ?

Úc Chỉ còn không biết mình vừa bị coi thành đứa nhỏ ngốc lúc này vừa tham gia vào đoàn phim, hoàn toàn mặc kệ sóng gió trên weibo.

Nhưng thật ra người nào đó vẫn luôn chú ý đến hắn, không chỉ chú ý mà còn theo dõi sát sao.

Ngón tay không ngừng hoạt động trên màn hình, nhìn số lượng fan đang tăng lên không ngừng, trong mắt Kỷ Tinh Vũ sinh ra chút dao động.

"Mấy thím có thấy người này quen mắt không?"

"Làm sao được! Nếu tui đã thấy tuyệt đối sẽ không quên đâu!"

"Hình như hơi quen mắt thật, thấy ở đâu rồi nhỉ?"

Trên weibo dần xuất hiện những bình luận như vậy, Tiết Ngạn cũng thấy được, không nhịn được nói: "Chắc là không lâu nữa quan hệ giữa cậu với chim hoàng yến sẽ bị phát hiện, sau đó bắt đầu lên men, cậu ta sẽ bạo hồng(*)."

(*) Bạo hồng: Trở nên cực kỳ nổi tiếng, gây sốt diện rộng.

Không phải "có khả năng", mà là "sẽ", ngữ khí khẳng định từ một người cực nhạy bén trên thương trường như Tiết Ngạn, cực kỳ có sức thuyết phục.

Kỷ Tinh Vũ không dao động, vẫn lướt weibo như thường, thỉnh thoảng lại không nhịn được mở lại tấm poster kia mà ngắm.

Thấy anh không đáp lại, Tiết Ngạn đành đẩy anh một cái: "Sao cậu không gấp hả? Chờ đến lúc chim hoàng yến nhà cậu đứng vững trong giới rồi là cậu không giữ được cậu ta nữa đâu, đến lúc đó rồi tính sao?"

Y thật sự đang suy nghĩ vì thằng bạn tốt này, tự hỏi một hồi rồi lại nói tiếp: "Hay là bây giờ cậu đi tìm người mới luôn đi? Coi như cậu này đi rồi thì vẫn còn thế thân khác bổ sung vào."

Y càng nghĩ càng thấy cách này tốt thật sự, sao y lại thông minh đến thế được nhỉ, thế mà lại nghĩ ra được phương pháp hòa bình không tổn thương ai thế này?

Sau đó y bị Kỷ Tinh Vũ nhìn như đang nhìn một thằng thiểu năng trí tuệ.

Tiết Ngạn: "......"

Ông đây đã hỗ trợ bày mưu tính kế rồi, mi không cảm tạ thì thôi lại còn khinh bỉ ông? Cái đồ không lương tâm này!

Không khéo chính là, trên TV lại bắt đầu chiếu cái bộ phim truyền hình đang nổi có nam chính là Lục Kỳ kia, đúng, chính là cái cậu Lục Kỳ cứ luôn khiến Kỷ Tinh Vũ chú ý.

Mà lúc này Kỷ Tinh Vũ lại không lảng tránh chỉ vì không thích cảm giác ấy, ngược lại hai mắt cứ dán lên màn hình.

Tiết Ngạn thấy anh nhìn TV không chớp mắt, à không phải, phải nói là nhìn cậu nam chính không chớp mắt, đành duỗi tay vẫy vẫy trước mặt anh: "Ngắm đến mê luôn rồi hả? Đừng bảo cậu cũng thích cậu diễn viên này đấy nhé? Hay là cậu ta cũng giống bạch nguyệt quang đến tên còn chẳng biết trong lòng cậu?"

Y nghiêm túc nhìn kỹ, cảm thấy cậu Lục Kỳ này không bằng cậu chim hoàng yến kia, cũng không biết có giống bạch nguyệt quang ở điểm nào không.

Kỷ Tinh Vũ nhìn Lục Kỳ trên màn hình, chịu đựng mong muốn bảo hộ cậu ta, vì cậu ta mà trả giá hết thảy, nghiêm túc nói: "Tôi muốn gặp cậu ta."

Anh muốn xem người này rốt cuộc là thần thánh phương nào, tại sao lại có ảnh hưởng lớn đến vậy với anh.

Rất nhanh đã có cơ hội, có lần Lục Kỳ đi tham gia hoạt động tuyên truyền phim, Kỷ Tinh Vũ nhờ quan hệ đi vào hậu trường của chương trình để gặp cậu ta.

Nhìn cậu trai đang được trang điểm, Kỷ Tinh Vũ đột nhiên gọi một tiếng: "Cậu là Lục Kỳ sao?"

Lục Kỳ nghe thấy có người gọi mình thì mở mắt nhìn sang, lại thấy một người đàn ông đeo khẩu trang đang nhìn mình, cậu đứng lên, chần chờ hỏi: "Anh là......?"

Kỷ Tinh Vũ tháo khẩu trang.

Lục Kỳ trợn tròn mắt: "Thầy, thầy Kỷ?! Sao anh lại ở đây vậy?"

Chẳng lẽ chương trình này còn mời được cả thầy Kỷ về? Chương trình này bá đến thế cơ à?

Ánh mắt Kỷ Tinh Vũ dán chặt lên mặt cậu ta, khi nghe giọng điệu ngạc nhiên và thấy vẻ mặt khiếp sợ của đối phương, không hiểu sao Kỷ Tinh Vũ lại đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

Có lẽ là bởi vì nhìn phản ứng của đối phương thì thấy mình vẫn chưa hết thời, chỉ có Úc Chỉ không biết nhìn hàng mà thôi.

Hoặc cũng có thể...... là vì phản ứng của cậu ta quá tầm thường, chính là cái sự ngạc nhiên khi fan bình thường nhìn thấy thần tượng của mình, không có gì đặc biệt, cũng không giống cảm giác anh nhận được từ hắn.

Nhìn đối phương cầm giấy bút muốn xin chữ ký, Kỷ Tinh Vũ nhận lấy ký tên mình.

Ngòi bút đẹp đẽ sắc bén mang theo chút cởi mở thanh bạch.

Trên mặt Kỷ Tinh Vũ cũng nhiễm chút mềm mại vui sướng.

Anh không sai.

Anh không nhận sai người.

Người này, không phải là người kia trong lòng anh.

Cũng không giống người trong lòng anh.

Cậu ta không phải là hắn.

"Lục Kỳ phải không?"

"Cậu rất tốt, nhưng không giống hắn."

Lời vừa nói ra, xiềng xích trong lòng chợt cởi bỏ, dường như đã phá vỡ cấm chế nào đó, màn sương mù mờ ảo trước mắt anh dần tản ra.

Cảm giác Lục Kỳ trông rất giống bóng dáng người kia chợt biến mất trong lòng, có chút trống trải, nhưng lại càng thêm thông suốt rộng mở, như là trời quang mây tạnh sau cơn mưa.

Lục Kỳ nhận chữ ký với vẻ khó hiểu: "......???"

Cái gì cơ?

Hắn là ai? Sao chính mình lại không giống?

Sao cứ cảm giác thần tượng nhà mình hơi có vấn đề nhỉ?

Cậu ta ngượng ngùng cười, tốt bụng nhắc nhở: "Thầy Kỷ, anh xem có chuyện gì anh muốn làm, hay có điều gì khiến anh vui không, đi thả lỏng tâm tình một chút?" Đừng có áp lực quá thành biến thái nha thần tượng ơi.

"Chuyện muốn làm, điều vui vẻ?" Kỷ Tinh Vũ nỉ non, rồi chợt mỉm cười. "Ý kiến hay đấy."

Đạo diễn An của phim "Quan Trường Ký" đột nhiên nhận được một tin tức, cái gì cơ? Kỷ Tinh Vũ muốn đến thăm đoàn làm phim của họ? Được được được lắm luôn!

Phải biết là mấy chuyện như thăm ban này mà lộ ra ngoài là sẽ hot lắm luôn, đặc biệt là khi đối tượng còn là siêu sao quốc tế Kỷ Tinh Vũ nữa.

Thì ra nam 2 của đoàn phim bọn họ lại là bạn bè với Kỷ Tinh Vũ?! Quả là một bất ngờ lớn! Đáng tiếc là hôm nay quay cảnh của Úc Chỉ, không thể bắt hắn nghỉ ngơi để đón tiếp Kỷ Tinh Vũ được.

Lúc Kỷ Tinh Vũ đến đoàn phim, vừa vặn đang quay phân cảnh của Úc Chỉ.

Vương gia tàn tật trẻ tuổi mặc trang phục dày cộp đang vui vẻ nói chuyện với người khác dưới màn trời đầy tuyết giả, lời nói ra đều đang đào hố dụ người ta nhảy vào.

Đôi môi tái nhợt càng tăng thêm vẻ suy nhược cho hắn, khiến người ta càng thương tiếc hơn.

Là hắn.

Trong lòng anh gần như chắc chắn, Kỷ Tinh Vũ biết nếu trên đời nhất định có một người mà anh nhớ sâu đậm không thể nào quên được như vậy.

Vậy chỉ có thể là hắn.

Là cái người đang vui vẻ nói chuyện trước mắt anh.

Hắn đến từ hư không.

Hóa thành hiện thực.

Chân chính mà tồn tại trước mắt anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play