Editor: Maruru

***

Người đàn ông nọ bị mang đi.

Dịch Yên còn phải đi làm, không rời khỏi phòng khám.

Vài đồng nghiệp tới quan tâm Dịch Yên một chút, hỏi cô có cần nghỉ ngơi không, Dịch Yên chỉ cười nói không cần, đồng nghiệp thấy cô không bị ảnh hưởng gì cũng không hỏi nữa, giải tán tiếp tục làm việc.

Giống như không có Tô Ngạn, cô sẽ cười sẽ nói như người bình thường vậy.

Trên cổ còn dính vết mực, Dịch Yên không nhịn được mà nhíu mày, đứng dậy mở vòi nước, khom người hắt nước rửa.

Y tá Tiểu Na bị dọa không nhẹ: "Hù chết tôi rồi bác sĩ Dịch, lúc nãy nếu tên kia chọc bút xuống, cô liền xong đời."

"Người nghiện ma tuý bây giờ đều càn rỡ vậy sao?"

"Không càn rỡ cũng không gọi là nghiện ma tuý." Dịch Yên rút không giấy lau khô cổ.

Tiểu Na gật gật đầu đồng ý, nói: "May mà anh cảnh sát kia tới kịp thời, lúc nãy anh ấy từ cửa sổ nhảy vào, tim tôi muốn rớt ra ngoài luôn, sợ người nghiện kia phát hiện."

Tay đang lau cổ của Dịch Yên ngừng lại, sau đó lập tức khôi phục vẻ tự nhiên, ném khăn giấy vào sọt rác.

Một y tá khác nói: "Không phải bởi vì thân thủ tốt hay sao, nhảy vào cửa sổ cũng không có tiếng động gì, phản ứng cũng nhanh, nếu là người khác sớm đã bị phát hiện. Nhưng mà này, anh cảnh sát kia cũng rất đẹp."

Tiểu Na đồng tình: "Hơn nữa vóc dáng cũng không tồi, chính là kiểu mặc quần áo thì gầy, chứ cởi đồ lại rất có thịt."

Dịch Yên không tham gia cái đề tài này, ngồi xuống bàn, mở bệnh án ra xem.

Hai y tá thấy Dịch Yên coi chuyện vừa nãy như chưa hề phát sinh, một người cảm thán mà nói: "Bác sĩ Dịch, cô thật bình tĩnh."

Tiểu Na cũng nói: "Lúc nãy bị người nghiện siết chặt cổ cũng không chút khẩn trương."

Dịch Yên như đang nhớ tới cái gì, sau một lúc sau lẩm bẩm: "Gặp phải chuyện này mà không bình tĩnh nổi, mới là người hạnh phúc."

Cô nhỏ giọng nói, y tá không nghe thấy: "Cái gì?"

Dịch Yên tiếp tục mở bệnh án ra, ngẩng đầu cười một cái.

"Không có gì."

Lúc này cửa phòng khám bị đẩy ra, Dịch Yên và bác sĩ cho rằng có người bệnh, Dịch Yên đeo khẩu trang vào.

Người tiến vào lại là người phụ nữ tay bị thương kia.

Người phụ nữ đứng ở cửa phòng khám, có chút co quắp: "Cảm ơn các cô."

Ánh mắt Tiểu Na có chút đồng cảm, nhanh chóng nói: "Không cần cảm ơn chúng tôi, cô muốn cảm ơn thì nên cảm ơn vị cảnh sát kia."

Dịch Yên đột nhiên hỏi: "Vì sao không báo cảnh sát đưa anh ta đi cai nghiện?"

Nhắc đến việc này, nét mặt người phụ nữ có chút mờ mịt, một lúc lâu mới lên tiếng: "Báo rồi, nhưng mà có ích lợi gì, bị giam hai năm," nói tới đây, người phụ nữ tuyệt vọng lắc đầu, "Đi ra lại tiếp tục hút."

Phòng khám yên lặng như tờ, không khí trở nên nặng trĩu.

Giọng nói của người phụ nữ tràn ngập bi thương: "Vô dụng thôi, không cai được, ma tuý, không cai được."

Tiểu Na hốc mắt ửng đỏ, dè dặt nói: "Thế nhưng đưa vào vào trại hai năm, cô có thể bớt đi hai năm bị tra tấn, có hai năm sống yên. Hoặc là, cô hoàn toàn có thể ly hôn."

Tiếng Tiểu Na vừa dứt, ba người trong phòng khám liền biết là xong rồi. Quả nhiên, những lời này như một gốc cây đạp nát cọng rơm cuối cùng của con lạc đà, đôi mắt người phụ nữ lập tức hoảng hốt.

Tuyệt vọng, bất lực, cuối cùng lại yên tĩnh.

"Người nghiện thuốc chính là người đã chết, còn có tình nghĩa gì nữa, hắn chỉ là muốn đánh tôi và con, đánh vì chúng tôi hại hắn vào sở cai nghiện. Con tôi đều học ở đây, chúng tôi là chạy không thoát."

Tiếp theo, mọi người đều biết, cái gì cũng không cần hỏi, ly hôn, loại đàn ông tâm lý biếи ŧɦái này làm sao chịu ly hôn được. Mà người phụ nữ, cũng chìm vào cuộc hôn nhân này như ở trong lồng sắt, bị con cái trói buôc, rốt cuộc không bò ra nổi.

Người phụ nữ không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Thế gian này luôn có nhiều điều không tưởng, hoàn cảnh khác nhau địa vị khác nhau, vốn không thể đồng cảm như chính bản thân mình rơi vào tình cảnh đó, dù lòng đầy căm phẫn, cũng không thể lựa chọn thay người trong cuộc. Có những chuyện mà chúng ta coi là chuyện nhỏ, với người khác mà nói, là một toà thành cao tựa núi không có cách nào vượt qua, không phải họ không muốn trốn, mà là họ không đủ năng lực cũng không đủ sức lực mà chạy thoát.

Bị gông xiềng trói cổ, chìa khóa, cũng bị mất từ đó.

Dịch Yên không nói lời nào, loại cảm giác này, cô hiểu.

Cô chán ghét những người nghiện ma tuý.

————

Một ngày làm việc kết thúc, Dịch Yên đứng dậy đi đến cửa sổ thông khí.

Đẩy ra cửa sổ, bên ngoài toàn là tuyết trắng.

Tuyết lại rơi.

Bệnh viện nhiều người lui tới, dấu chân dẫm lên tuyết lộn xộn, để lộ mặt đường ẩm ướt phía dưới.

Đèn đường bị một tầng tuyết trắng bao phủ, không gian một màu xám trắng.

Trong không khí toàn là hơi lạnh, Dịch Yên đóng cửa sổ rời khỏi phòng khám.

Hành lang nhiều người, Dịch Yên tay đút vào túi áo blouse trắng, xuyên qua đoàn người đi vào phòng thay đồ. Đi được một nửa, di động trong túi vang lên.

Dịch Yên tùy tiện móc di động ra, liếc qua, một dãy số máy bàn.

Lại là cái số này, Dịch Yên nhíu mày, trực tiếp cúp điện thoại, nhét di động vào trong túi.

Dịch Yên bỗng bực bội không có lý do, vừa đúng lúc đi qua lồng cầu thang*, cô đẩy cửa đi vào.

*Lồng cầu thang: phần của ngôi nhà được dùng làm chỗ để xây cầu thang, chỗ dành cho cầu thang

Sắc trời dần tối, ánh sáng nơi cầu thang thoát hiểm lập lờ.

Dịch Yên ngậm lấy điếu thuốc, đang định lấy bật lửa ra, bỗng nhiên phát hiện vách tường đối diện có một người đang đứng.

Dịch Yên liếc mắt nhìn sang, một người đàn ông đang cúi đầu nghịch điện thoại, tóc dính trên trán hơi rũ xuống, màn hình di động phát ra lánh sáng yếu ớt, tia sáng lạnh lẽo hắt vào cái cằm mảnh khảnh của người đàn ông, môi mỏng nhàn nhạt và sống mũi cao thẳng.

Dáng vẻ lạnh lùng hờ hững, có người tiến vào cửa anh cũng không liếc nhìn mắt nhìn.

Lúc Dịch Yên nhìn thấy khuôn mặt liền sửng sốt, thuốc cũng quên châm.

Dường như cảm nhận được ánh mắt người đối diện, Tô Ngạn liếc mắt nhìn qua.

Dịch Yên cũng nhìn anh.

Cứ như vậy, một lúc sau, Tô Ngạn cúi đầu, tiếp tục nhắn tin. Từ đầu đến cuối tư thế cũng không thay đổi, giống như chỉ nhìn thấy một người xa lạ.

Dịch Yên trấn định rồi rời mắt đi, dựa vào tường, tiếp tục châm thuốc.

Hút được nửa điếu, người đối diện cất di động, đứng thẳng người dậy, đi về phía cửa.

Dịch Yên bỗng nhiên mở miệng: "Anh không đổi số."

Có lẽ Tô Ngạn cảm thấy, vấn đề này không nhất thiết phải trả lời, chân không dừng bước.

Dịch Yên hít sâu một hơi: "Là vì không buông được sao."

Tô Ngạn dừng lại.

Dịch Yên nghiêng mắt nhìn anh, khói thuốc lập lờ :"Không bỏ được em." "Hết thảy vẫn không bỏ được em".

Giống như trước kia, Dịch Yên vẫn luôn tự tin, không sợ điều gì, tựa như giây phút này.

Tô Ngạn quay đầu lại.

Dịch Yên không lảng tránh, nhìn thẳng vào mắt anh.

Bốn mắt nhìn nhau, Tô Ngạn nhấc chân tiến về phía cô.

Dịch Yên cảm thấy trái tim như bị siết chặt, dù tự tin thế nào, ở trước mặt anh cũng trở nên yếu thế.

Tô Ngạn dừng lại ở trước mặt cô, cao trung anh đã cao hơn cô, mấy năm nay lại cao hơn, sinh ra cảm giác áp bách.

Dịch Yên hơi ngửa đầu nhìn Tô Ngạn, Tô Ngạn sắc mặt lãnh đạm, chậm rãi cúi người.

Dịch Yên có chút buồn bực.

Tô Ngạn đứng cách cô ba tấc*, nhìn chằm chằm nàng đôi mắt, ánh mắt nhàn nhạt, tìm không thấy một tia quen thuộc cảm.

*1 tấc = 33 cm  = 0,33 m

"Không phải."

Không luyến tiếc em.

Dịch Yên sửng sốt, vị chua xót lập tức trào lên.

Đôi môi Tô Ngạn rất đẹp, nhưng lại quá lạnh nhạt, lời nói lại càng lạnh.

"Tôi chỉ không rảnh đi đổi số."

Vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại ở trong lồng cầu thang lập tức vang lên.

Là điện thoại của Tô Ngạn, Dịch Yên vẫn không nhúc nhích.

Ngay khi Tô Ngạn đứng thẳng người, móc di động từ túi áo gió ra, Dịch Yên có cảm giác như tay phải của mình không còn, Tô Ngạn cướp lấy điếu thuốc của cô.

Anh nhíu mày, không kiên nhẫn mà nói: "Sặc."

Nói xong liền nhận điện thoại, cũng không quay đầu lại, mở cửa rời đi.

Dịch Yên lưng tựa vào tường, im lặng thật lâu, không biết sau bao lâu, mới giật giật người, không hề hay biết hai chân đã đông cứng.

Dịch Yên đứng dậy, đi khỏi lồng cầu thang.

Lúc đi ngang qua phòng cấp cứu đến đến bãi đỗ xe, Dịch Yên nhìn thấy Tô Ngạn.

Anh cùng một đồng nghiệp đang từ cửa phòng cấp cứu đi ra.

Dịch Yên nhìn vài giây liền cụp mắt, giẫm mạnh chân ga, biến mất khỏi dòng xe đông đúc.

Cô như đang hốt hoảng bỏ chạy, thảm hại không chịu nổi.

Đi quá vội vàng, cô hoàn toàn không thấy được ánh mắt người đó nhàn nhạt liếc về phía cô.

————

Hôm nay tan làm Dịch Yên cũng không về thẳng nhà.

Chiếc xe màu đen tiến về phố Phương Ngâm mà nửa tháng trước tới cùng Kỷ Đường.

Trở về được hai năm, cô cũng không về lại nơi này, ấy mà một tháng gần đây lại đến những hai lần.

Vừa mới qua tan trường, trên đường vẫn còn vài học sinh mặc đồng phục màu xanh trắng, nhưng trời lạnh, người đi đường cũng không nhiều.

Sắc trời dần tối.

Trong xe một khoảng yên tĩnh, không nghe được tiếng động bên ngoài. Dịch Yên ngồi lặng im một lúc, rồi mờ cửa xuống xe.

Khí lạnh ập thẳng vào mặt, nhưng so với cái lạnh, thứ làm cho Dịch Yên chấn động, là bầu không khí quen thuộc này.

Chuông gió trước cửa hàng đã cũ, mái hiên của tiệm trà, quán hàng rong nhỏ với những củ khoai nóng hầm hập.....

Dịch Yên đóng cửa xe, đi về phía trước.

Cấp ba Dịch Yên học ở Nhị Trung, nhưng cô không đi về phía Nhị Trung mà vòng qua hẻm nhỏ, đi đến Nhất Trung.

Lần trước đến, cô không dám vào Nhất Trung, có những hồi ức đã qua không thể nhắc đến nữa. Có lẽ việc ở cầu thang thoát hiểm hôm nay một phần làm cho Dịch Yên cảm thấy bị đâm một nhát nữa cũng không sao, cũng có lẽ cô chỉ là muốn nhớ lại .

Nhất Trung cách Nhị Trung không xa, hai trường chỉ khác nhau một chữ, lực học lại chênh lệch rõ ràng.

Ngay cả con người, đều quá chênh lệch.

Học sinh Nhất Trung thành tích xuất sắc, lại ngoan ngoãn lễ phép. Mà học sinh Nhị Trung cách đó trăm mét lại chỉ biết đánh nhau, gây rắc rối.

Ai cũng cảm thấy, học sinh Nhất Trung và học sinh Nhị Trung, chính là khác nhau một trời một vực, mà đất và trời sao có thể gặp nhau.

Cũng như Tô Ngạn làm sao có thể ở bên Dịch Yên.

Dịch Yên tay đút túi, bước qua cổng trường Nhất Trung.

Những gốc cây bên đường năm đó trồng giờ thân cây đã to như cột đình, có nhiều chỗ cũng đã thay đổi không ít, nhưng cũng có rất nhiều thứ vẫn còn mang hương vị của những năm đó.

Con đường này trước kia Dịch Yên đã đi qua vô số lần.

Mỗi ngày chưa tới giờ tan học, còn gần nửa tiết nữa mới hết giờ, cô đã cúp học, trèo tường từ Nhị Trung sang Nhất Trung tìm Tô Ngạn.

Cho dù Tô Ngạn không thèm để ý đến cô.

Nhất Trung luôn bị quản lý nghiêm ngặt, không có thẻ học sinh của Nhất Trung thì không được vào, Dịch Yên không vào từ cổng chính, cô vòng ra bức tường sau khu dạy học của Nhất Trung.

Sau bức tường cao hơn nửa người bằng đá, có thêm một cái hàng rào rất cao.

Dịch Yên ngẩng đầu nhìn bức tường này, như có điều suy nghĩ. Cái trò này của Nhất Trung đúng là không thay đổi chút nào, loại hàng rào cơ bản là có cũng như không, nhảy một phát là qua rồi.

Nói gì đến tiểu lưu manh như Dịch Yên.

Hơn mười giây sau, Dịch Yên dẫm lên tường đá, nhảy một phát qua hàng rào, vững vàng tiếp đất.

Đường đã sớm lên đèn, mờ mờ ảo ảo, cách mấy bước lại có một chiếc. Cửa sổ khu dạy học sáng lên, học sinh đều đã quay trở lại phòng học.

Khắp ngôi trường đều có bóng dáng của Tô Ngạn, con người Tô Ngạn an tĩnh, những nơi yên tĩnh luôn là nơi anh thường đến.

Trước kia tuy rằng Tô Ngạn an tĩnh lại không thích nói chuyện, nhưng không đến mức như bây giờ, lạnh lùng khiến người ta không dám tới gần.

Dịch Yên cứ lang thang không có mục đích, đầu óc một mảnh hỗn loạn, rất nhiều thứ đồng loạt ập vào đầu. Cái bóng của đèn đường lập loè, khi dài khi ngắn.

Trong một khoảnh khắc, không biết Dịch Yên nghĩ đến cái gì, bước chân dừng lại.

Cô xoay người, dừng chân trước một thân cây.

Cây cao lớn, vài hạt tuyết rơi xuống rễ cây, ánh vàng của đèn đường lồng vào những hạt sương, chiếu xuống mặt đất, như là ảo giác.

Thân cây thứ mười sau vách tường của Nhất Trung.

Dịch Yên chậm rãi ngồi xổm xuống, tầm mắt mượn ánh đèn xuyên qua những tán cây, nhìn một dòng chữ khắc trên thân cây.

—— Tô Ngạn, tại sao cậu vẫn không thích tớ.

Nhìn dòng chữ này, Dịch Yên bỗng nhiên cười một cái.

Đây là khoảng thời gian cô đã theo đuổi Tô Ngạn được hơn một năm, nhưng dường như mỗi ngày đều là thử thách, lúc ấy Dịch Yên tự tin lại phóng khoáng, bị Tô Ngạn từ chối cũng không nản. Ngày đó Tô Ngạn vẫn không để ý đến Dịch Yên, bỏ cô một mình đứng dưới lầu, Dịch Yên giả bộ đáng thương, ngồi xổm dưới lầu chờ anh.

Cô cứ ngồi như vậy sợ nhàm chán, liền nổi hứng khắc chữ lên cây, giả bộ đáng thương một chút lại biến thành đáng thương thật, lúc khắc chữ cô bắt đầu chán nản.

Tô Ngạn, dường như thật sự không thích cô.

Khi đó Dịch Yên làm cho người khác không cách nào hiểu thấu, vừa mê hoặc lại vừa đàng hoàng, lần đầu tiên gục mặt xuống khắc chữ.

Tận đến lúc Tô Ngạn từ trên lầu đi xuống.

"Cậu đang làm gì vậy?"

Dịch Yên vừa nghe thấy tiếng Tô Ngạn, phiền muộn đều vứt sau đầu, vứt cục đá, môi nhỏ chu chu: "Chờ cậu đó."

Tô Ngạn không nói gì, rời đi, Dịch Yên lập tức đi theo anh.

Nhớ đến trước kia, một dòng suối ấm chảy qua tim Dịch Yên, nhưng ngay lập tức tình cảm ấm áp kia đã bị vị chua xót đè lên.

Trong cầu thang, Tô Ngạn lạnh lùng lại không kiên nhẫn, như một cái gai đâm vào tim Dịch Yên.

Tại sao bây giờ lại trở thành như vậy.

Trời mỗi lúc một tối, Dịch Yên ngồi xổm một lúc rồi từ dưới đất đứng lên, xoay người rời đi.

Không hề thấy một dòng chữ khác được khắc vào sau thân cây.

Cũng giống như cô mãi mãi không biết, người ngày đó đưa cô vào đồn công an, rồi hối hận mà đưa cô ra khỏi đồn công an cuối cùng là ai.

****

P/S: đoạn nhớ về hồi học cao trung thì xưng là "cậu - tớ" cho có mùi vị thanh xuân, còn hiện tại thì xưng là "anh - em" cho tình cảm nhaaaa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play