Editor: Maruru

****

Màn trời xám xịt, mưa rơi rả rích.

Đã quá giờ cao điểm chiều, dòng xe cộ hỗn loạn, tiếng còi không ngừng vang lên.

Trong xe đầy ngột ngạt và yên tĩnh, chỉ có cần gạt nước phát ra những tiếng vang rất nhỏ.

Dịch Yên ngồi trên ghế phụ, trên cửa sổ ở kế bên, những hạt mưa rơi tạo thành từng dòng nước nhỏ, khúc khuỷu và quanh co.

Sau khi ngồi lên xe, Tô Ngạn ở bên cạnh cũng không nói chuyện.

Hai người cứ như vậy, trầm mặc đến lạ lùng.

Cho đến khi qua thêm mấy cột đèn xanh đèn đỏ nữa, Dịch Yên vẫn là người chủ động mở miệng: "Sao anh lại tới?"

Tô Ngạn đang cầm lái, định không trả lời theo thói quen.

Anh không nói, Dịch Yên cũng đã quen với việc anh như vậy, không lấy làm lạ.

Tô Ngạn lại ngừng một chút, mất một lúc sau mới mở miệng.

"Ăn cơm."

Mạnh mẽ sửa cái tật xấu không bao giờ nói chuyện của mình.

Anh vừa mở miệng, Dịch Yên bỗng sửng sốt, tưởng rằng anh sẽ không để ý tới loại đề tài vô nghĩa này.

Cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh.

Tô Ngạn lại không quay đầu lại, góc nghiêng vẫn luôn lạnh lùng bình tĩnh.

Một lát sau, cô không biết đáp cái gì, chỉ có thể "A" một tiếng.

Rồi sau đó quay đầu lại, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, hai người lại lần nữa rơi vào trầm tư.

Dịch Yên cũng không rõ, bây giờ cảm giác đối với Tô Ngạn là như thế nào, muốn xa cũng không được, muốn gần cũng không xong.

Trên đường, hai người không nói nữa, xe dừng lại trước một nhà hàng.

Dịch Yên xuống xe, không chờ Tô Ngạn dừng xe, cô đã tiến vào trước.

Tô Ngạn đang dừng xe bỗng ngước mắt, tầm mắt xuyên qua kính chắn gió, dừng lại trên bóng dáng cô, rồi lặng im mà thu mắt.

Dịch Yên ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, Tô Ngạn đẩy cửa bước, ngồi xuống chỗ đối diện cô.

Người phục vụ mang bình nước ấm tới, Dịch Yên đang dùng nước ấm để rửa bát đũa.

Cô buông bình nước ra, Tô Ngạn ngồi đối lấy bát đũa ra, bắt đầu lấy nước rửa sạch.

So với âm thanh truyền ra từ băng cát xét ở gần đó, bàn này của bọn họ có vẻ thật yên lặng.

Nhà hàng này phải tính tiền trước, người phục vụ lại bước tới, cầm menu những món đã chọn rồi rời đi.

Bên ngoài cửa sổ đất, từng dòng xe nối đèn đường chảy thành sông.

Dịch Yên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết tự lúc nào lại đột nhiên mở miệng.

"Anh không cần phải làm tròn trách nhiệm đến như vậy," rốt cuộc cô cũng quay đầu lại nhìn về phía anh, "Em không ngại đâu."

Tô Ngạn đang trả lời tin nhắn, tên buôn ma túy kia đã phun ra dấu vết, đội viên đang báo lại với anh.

Nghe vậy, anh ngước mắt, nhìn về phía Dịch Yên.

"Em sẽ không giống như trước kia," không biết vì sao mà bị anh nhìn như vậy, Dịch Yên có chút không quen, rũ mắt, "Trước đây vẫn luôn muốn cột anh vào bên người, bây giờ sẽ không như thế."

Những ngón tay đang dán ở trên màn hình của Tô Ngạn khẽ nhúc nhích, vốn đang muốn nói cái gì, cuối cùng nghe được những lời này của cô lại trầm mặc.

Tới gần cô sẽ lập tức rời xa, đây là định luật của cô.

Mắt anh rời khỏi gương mặt cô, cúi đầu tiếp tục trả lời tin nhắn.

Đập vào mắt Dịch Yên là đôi mắt sâu thẳm và sống mũi cao, vẻ mặt bình thản đến lạ.

Nhà hàng lên đồ cũng không chậm lắm, rất nhanh người phục vụ đã đẩy xe đẩy đồ ăn tới, đặt thức ăn lên bàn.

Dịch Yên thích ăn thịt, người phục vụ đương nhiên không biết chuyện đó, Dịch Yên thích mấy món đặt bên phía Tô Ngạn.

Nửa đường, Dịch Yên đi vệ sinh, khi quay lại mới phát hiện ra đồ ăn đã bị đổi sang phía bên này của cô.

Dịch Yên nhìn về phía Tô Ngạn, anh không động đũa, mười ngón giao đan vào nhau đặt ở phía trước, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tựa như đang nghĩ về điều gì, vẻ mặt có chút nghiêm túc, mày nhíu lại.

Dịch Yên đi qua, ngồi xuống phía đối diện, Tô Ngạn hoàn hồn, thu lại thần sắc, trải khăn ăn ra.

Dịch Yên động đũa rồi anh mới bắt đầu động đũa.

Dịch Yên không biết đây là chấp niệm gì của Tô Ngạn, từ hồi cao trung đã bắt đầu có cái thói quen này, cô không ăn anh cũng sẽ không ăn.

Hôm nay, hiếm khi khẩu vị của cô tốt hơn một chút, đã ăn không ít.

Trên đường, chiếc điện thoại mà Dịch Yên đặt bên cạnh bỗng rung lên.

Dịch Yên ngừng bàn tay đang cầm đũa, cầm lấy di động.

Là một dãy số lạ.

Dịch Yên nhận máy rồi đặt bên tai: "Xin chào."

Bên kia, một giọng nam truyền tới: "Dịch Yên."

Dịch Yên ngẩn ra, giọng nói này rất quen thuộc.

"Biết anh là ai không?" Trong giọng nói của đầu bên kia còn mang theo ý cười.

Dịch Yên: "Tiền Vũ?"

Đối diện, vẻ mặt Tô Ngạn chợt lạnh đi.

Nhưng Dịch Yên không phát hiện, Tiền Vũ ở bên kia nói: "Đúng vậy, tưởng là em đã quên anh rồi chứ."

"Sao anh lại có số của tôi?"

Tiền Vũ không trả lời cô, chỉ nói: "Muốn lấy thì ắt sẽ lấy được."

Dịch Yên cũng không hỏi nhiều, ngược lại hỏi: "Tìm tôi có việc gì?"

"Em nói chuẩn thật đấy," Tiền Vũ nói, "Có việc."

Bên kia tai nghe là tiếng gió ấp đến, giọng Tiền Vũ truyền tới: "Xe bị hỏng ở gần nhà em."

Tựa như là đang xoay người quan sát xung quanh, Tiền Vũ tạm dừng một chút mới nói: "Gần đây không có chỗ nào để nghỉ chân, phải mất chút thời gian nữa xe tải mới tới đây, có thể thu nhận anh chút không, bây giờ ngoài trời vừa mưa vừa lạnh."

Dịch Yên nghe anh nói xong, nói: "Vậy anh phải dội mưa thôi."

Tiền Vũ: "Nhẫn tâm vậy sao? Tốt xấu gì cũng có quen biết, lần trước đã nói là làm bạn rồi còn đâu."

"Tôi đang ở bên ngoài."

"Cũng chưa về?" Tiền Vũ hỏi.

Dịch Yên ngước mắt nhìn về phía Tô Ngạn ở đối diện.

Vẻ mặt Tô Ngạn vẫn thản nhiên ăn uống, cao quý mà lạnh nhạt, dường như xung quanh xảy ra cái gì cũng không liên quan tới anh.

Cho dù không ôm chờ mong, nhưng khi Dịch Yên nhìn thấy thái độ lạnh nhạt đến như vậy của Tô Ngạn, lòng vẫn đau xót.

Nhưng chỉ một giây, cô đã thu mắt.

"Có thể."

Nói xong, lập tức cúp điện thoại.

Dịch Yên đã ăn gần hết, buông chiếc đũa.

"Em ăn no rồi, về trước đây, anh cứ ăn từ từ đi."

Tô Ngạn cũng buông đũa, chuẩn bị đứng dậy, lấy giấy ăn lau quanh khóe miệng.

"Đưa em về."

Dịch Yên đã đứng dậy trước một bước: "Không cần, em tự về." Nói đoạn, đã đi ra ngoài.

Bước qua bên cạnh Tô Ngạn, cánh tay dài của Tô Ngạn duỗi ra, nắm lấy cánh tay cô.

Ngay sau đó, Tô Ngạn đứng dậy, lôi cô ra khỏi nhà hàng.

Dịch Yên hoàn toàn không phản kháng lại được, không đủ sức để chống lại anh, bị anh lôi ra khỏi nhà hàng.

Đi đến bên cạnh xe, lúc Tô Ngạn mở cửa xe chuẩn bị nhét cô vào ghế phụ, Dịch Yên đã không nhịn được mà hất tay ra.

Nhưng vẫn không thể tránh khỏi sự giam cầm của Tô Ngạn.

"Anh ép buộc em phải kết hôn, em đã đồng ý rồi," Dịch Yên nhíu nhíu mày, "Nhưng có thể đừng bắt em phải làm những chuyện khác nữa hay không!"

Cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này, cô hoàn toàn không muốn.

Tốt với cô đủ đường, nhưng không có tình cảm đơn thuần giữa những người yêu nhau, sẽ trở thành gánh nặng.

Tay Tô Ngạn cứng đờ, nhưng lại không buông tay.

"Trong khoảng thời gian này anh không cần tới tìm em," Dịch Yên nói, "Coi như chúng ta đã nhận giấy chứng nhận, nhưng ngay từ đầu em cũng không bắt buộc anh phải làm cái gì cho em."

Quan hệ của hai người bây giờ đang rơi vào giai đoạn lạnh dần đi, Tô Ngạn làm hết phận sự, làm tốt việc của mình như thế, như không biết giận hờn buồn vui, Dịch Yên sẽ không tiếp nhận.

"Không được." Tô Ngạn vẫn nắm chặt cánh tay cô, không buông ra.

Anh nhìn nàng: "Làm những việc này cho em, không phải là trách nhiệm, chỉ là anh muốn làm mà thôi."

Chỉ là mười mấy chữ ít ỏi, Dịch Yên đã lập tức bị anh mềm mại dỗ dành.

Tuy mặt cô không đổi sắc, nhưng trong lòng lại thầm mắng mình là vô liêm sỉ.

Cô không cãi lại nữa, hai người lại rơi vào trầm mặc.

Lúc Dịch Yên đang chuẩn bị muốn đáp lại, điện thoại trong túi áo khoác của Tô Ngạn vang lên.

Tiếng chuông đánh vỡ cục diện bế tắc.

Có lẽ là bệnh nghề nghiệp, nghe thấy chuông điện thoại, Tô Ngạn nhanh chóng lấy máy ra, đưa tới bên tai.

Dịch Yên ngồi ở đây có thể mơ hồ nghe thấy giọng ai đó từ bên kia truyền đến, nhưng nói gì thì không nghe rõ.

Chỉ nói vài câu, đã thấy Tô Ngạn hơi nhíu mày.

Mặt anh vẫn luôn vô cảm, một khi biểu cảm sẽ khiến Dịch Yên có cảm giác như có chuyện đặc biệt nghiêm trọng.

Dịch Yên tự cho rằng là Tô Ngạn có việc, mở miệng: "Em đi về trước."

Chỉ cần có công việc và những thứ khác, ở đây cùng Tô Ngạn đều không quan trọng.

Anh cất di động, không do dự mà buông tay Dịch Yên ra: "Ừ."

Nói xong, không hề chậm trễ dù chỉ một giây, anh nhanh chóng chạy về phía ghế lái.

Mở buồng lái ra, chuẩn bị ngồi vào, anh giương mắt nhìn về phía Dịch Yên: "Đi đường phải tự mình cẩn thận."

Không đợi Dịch Yên đáp lại đã ngồi vào trong xe.

Dịch Yên nhìn Tô Ngạn khởi động xe, trong khoảnh khắc đã khuất xa tầm mắt.

Hồi cao trung, dường như ngoài học tập, Tô Ngạn không thích cái gì khác, những chuyện khác anh hoàn toàn không để ý.

Bây giờ cũng chỉ là đổi từ học tập thành làm việc mà thôi.

Dịch Yên không ngạc nhiên chút nào, một giây trước còn không cho cô đi, giây tiếp theo có việc đã không chần chừ mà bỏ qua việc giằng co với cô.

Thật đúng là giống lúc trước như đúc.

Dịch Yên cũng không đứng đó nữa, gọi xe rời đi.

————

Trên đường, Tiền Vũ gửi địa chỉ cho Dịch Yên.

Dịch Yên cho tài xế xem địa chỉ, ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhà hàng cách nhà Dịch Yên không gần, nhưng cách bệnh viện cũng không phải rất gần, cạnh bệnh viện đầy những quán ăn, tùy tiện tìm một chỗ cũng được.

Dịch Yên không biết vì sao Tô Ngạn lại muốn tới những nơi xa như thế.

Ngoài xe, trời vẫn mưa không ngớt.

Hơn nửa giờ sau mới đến nơi Tiền Vũ đã hẹn.

Tiền Vũ đang đứng trú mưa bên ngoài một gara, nhìn thấy anh qua cửa sổ xe Dịch Yên.

Có lẽ xe đã bị kéo đi rồi.

Tiền Vũ nhìn thấy cô, bước ra khỏi mái hiên, thảnh thơi băng qua lối đi bộ.

Anh không ngồi vào ghế phụ, kéo cửa xe phía sau ra, chui vào trong xe.

Dịch Yên trừng mắt nhìn anh: "Xe cũng bị kéo đi rồi, anh không thể tự bắt xe về à?"

Tiền Vũ cà lơ phất phơ dựa ra sau ghế, hai tay đan vào nhau đặt ra sau đầu: "Nhưng không thể bỏ hẹn với em?"

Dịch Yên lười nói với anh, tài xế ở phía trước hỏi Dịch Yên muốn đi đâu.

Dịch Yên nói địa chỉ.

Tiền Vũ nghe vậy quay đầu nhìn cô: "Nhà em mở Starbucks hay gì?"

Dịch Yên nói đùa: "Đúng thế."

"Em nói thế mà không biết xấu hổ sao, bạn bè tới làm khách em cũng không mời anh ta vào trong nhà ngồi à."

Dịch Yên lạnh lùng liếc anh: "Nhà của gái độc thân không thể tùy tiện bước vào."

Tiền Vũ chậc một tiếng: "Thật ra em không coi anh là bạn bè, chỉ coi anh là một tên đàn ông thôi đúng không."

Dịch Yên rất thật thành: "Đúng vậy."

Tiền Vũ: "......"

Anh thỏa hiệp: "Bỏ đi, chúng mình đừng đi Starbucks, tìm nơi để uống cũng nên tìm nơi có thể uống rượu chứ, sao lại tìm Starbucks."

Đã rất lâu Dịch Yên không uống rượu, lần trước cũng chỉ động vào một ngụm, là Tô Ngạn bắt cô uống.

Cô ừ một tiếng: "Được."

Vì thế, lại đổi lại địa chỉ, xe taxi chạy sang một hướng khác.

————

Cả đại đội PCMT hoàn toàn không nghĩ ra tên buôn ma túy bị bắt kia đã phun ra cái gì.

Lúc thẩm vấn thêm lần nữa, trước mặt cảnh sắt, tên buôn ma túy cắn lưỡi tự sát ngay tại chỗ, không hề báo trước, chuyện đến đột ngột không kịp ngăn cản.

Manh mối mà văn phòng đang vướng mắc chợt đứt đoạn, tất cả rơi vào bế tắc.

Phía dưới, mấy đội viên nằm ở trên bàn làm việc, khác hẳn với sự tên tĩnh thường ngày.

Mấy ngày nay, mọi người đã không được nghỉ ngơi tử tế, vụ án này nối tiếp vụ án kia.

Chu Lam Tinh và Tô Ngạn đẩy cửa tiến vào.

Chu Lam Tinh là đội trưởng của đại đội PCMT, Tô Ngạn là đội phó, lớn tuổi hơn Tô Ngạn.

"Cho các cậu nghỉ ngơi đấy, về nhà ngủ một giấc cho ngon cả đi, ngày mai tiếp tục làm việc," anh vỗ vỗ tay, "Cũng đừng ủ rũ cả nữa."

Thật ra làm nghề cảnh sát này, loại chuyện này đã từng gặp không ít.

Thôi Đồng khá lạc quan, ngồi dậy khỏi bàn: "Đội trưởng Chu, nếu không anh mời tụi em đi ăn thịt nướng đi, chúng em lập tức sẽ không chán nản nữa cho anh xem."

Cả đám tiểu tử lập tức giơ tay: "Đồng ý."

Vừa đúng lúc Chu Lam Tinh đi ra phía sauThôi Đồng phía sau, vỗ cái một cái vào gáy cậu, cười nói: "Tiểu tử thối, cứ thích bẫy đội trưởng."

Dù nói vậy, nhưng vẫn đi ra ngoài: "Đi đi đi, mời mấy chú đi ăn."

Cả đám người vỗ tay thành một tràng.

Chu Lam Tinh hỏi Tô Ngạn ở bên cạnh: "Đi thôi, đi ăn thịt nướng với đám trẻ này."

Tô Ngạn liếc mắt nhìn đồng hồ điện tử treo trên tường: "Không được, em có việc phải về."

Lúc này, Trần Trụ ở ngay sau đó nghe được, dò hỏi: "Đội phó, anh có việc à, chuyện gì thế."

Thôi Đồng kế bên lập tức kẹp cổ anh, xách ra ngoài: "Đội phó Tô không có việc gì đâu! Đừng hỏi nữa."

Ngược lại là Chu Lam Tinh cũng không hỏi nhiều: "Được, nếu có việc thì đi nhanh đi."

Nói xong, vỗ vỗ vai Tô Ngạn: "Gần đây chắc chú là ngươi mệt nhất, chú cũng nghỉ ngơi đi, vụ này sẽ phải bận rộn dài dài."

"Vâng." Tô Ngạn gật đầu.

"Được, bận thì chú đi đi, tụi anh đi ăn xiên que trước đã," Chu Lam Tinh cười, "Chị dâu chú cứ không cho anh uống rượu, nhân dịp này phải uống một trận mới được."

Tô Ngạn ừ một tiếng, tách khỏi Chu Lam Tinh ở trước cửa cầu thang.

......

Màn đêm buông xuống, tiểu khu Thủy Loan thật yên tĩnh.

Như một con thú đang say giấc trong đêm tối.

Đã 1 giờ sáng, có một chiếc xe dừng lại dưới tán cây, trong bóng tối, không thể nhìn rõ.

Trong tấm kính chắn gió, Tô Ngạn vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

Anh đã đợi ở đây ba tiếng đồng hồ.

Màn hình điện thoại u ám, trên màn hình trơn bóng là những dấu vân tay hỗn độn, có lẽ, chủ nhân của nó đã chạm vào với một lực không nhỏ.

Từ lúc đến tiểu khu, tất cả những cuộc gọi cho Dịch Yên đều như đá chìm đáy biển.

Mà sau tấm cửa kính lớn trong phòng Dịch Yên chỉ toàn là bóng tối, không bật đèn, cô không ở nhà.

Bây giờ là 1 giờ sáng, cô cũng chưa trở về.

Buổi chiều cô đi gặp ai, Tô Ngạn biết rất rõ.

Cũng không phải mới gặp người đàn ông kia một lần.

Không biết qua bao lâu, ánh đèn từ một chiếc xe đã cắt ngang bóng tối.

Chiếc xe taxi màu xanh dừng lại trước mặt Tô Ngạn, hai xe đối diện nhau.

Cửa sau của xe bị đẩy ra, Dịch Yên và Tiền Vũ từ trên xe bước xuống.

Dịch Yên đang định nói Tiền Vũ không cần đi ra, ánh mắt lại bị chiếc xe phía trước chặn lại giữa chừng.

Ánh đèn chiếu sáng chiếc xe phía trước, soi rõ bóng dáng đẹp đẽ của Tô Ngạn.

Dịch Yên nhìn qua.

Xuyên qua tấm kính chắn gió, bốn mắt bỗng chạm vào nhau.

****

Ú ù

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play