Editor: Maruru

*****

Dịch Yên của thời niên thiếu, lúc hai người vẫn còn liên quan tới nhau,

Phản nghịch, thẳng thắn, mê hoặc, lưu manh.

Không ai nghĩ rằng cô là người tốt.

Thuở đó, trấn nhỏ có chút xưa cũ, ven đường là tường trắng ngói son, đường vào xóm dát đá xanh biếc.

Dịch Yên dụ dỗ Tô Ngạn đã uống say đến khách sạn.

Đêm đó, ngoài gác mái là tiếng mưa rơi tí tách, trong khung cửa gỗ lim là hai bóng hình đan vào nhau, nhấp nhô lên xuống.

Hai sinh mệnh trẻ tuổi.

Nhưng Dịch Yên không biết, Tô Ngạn không say.

Một đêm ôm nhau đi vào giấc mộng. Lúc tỉnh dậy, Dịch Yên nói với Tô Ngạn.

Chúng ta ngủ với nhau rồi, anh phải ở bên em.

Lúc đó, Dịch Yên cứ nghĩ rằng Tô Ngạn sẽ cự tuyệt bằng mọi giá như lúc trước. Nhưng không ngờ, vậy mà lần đó Tô Ngạn lại gật đầu, đồng ý ở bên cô.

Dịch Yên kinh ngạc trong chốc lát, không nghĩ rằng Tô Ngạn thật sự đồng ý rồi.

Ngủ với con gái nhà người ta rồi thì phải có trách nhiệm, Dịch Yên nghĩ, Tô Ngạn thuở đó thật ngoan.

Nhưng lát sau, chuyện đó đã bị cô quẳng ra sau đầu, dù sao cũng ở bên nhau rồi, không quan tâm là tại sao.

Cô cam tâm tình nguyện, chẳng trách ai.

Chuyện can tâm tình nguyện, cũng không đến lượt người khác soi mói.

Nhưng sau khi ở bên Tô Ngạn, Dịch Yên mới biết dường như chẳng khác gì so với lúc hai người chưa ở bên nhau.

Tô Ngạn vẫn không mấy thân thiện với cô như trước, cũng sẽ không bởi vì cô là bạn gái anh mà cho cô nhiều đặc quyền hơn.

Vẫn là giống như trước kia, không thích nói chuyện, Dịch Yên ở bên cạnh nói bla bla không yên, anh rất ít khi đáp lại.

Lúc trước, khi chưa ở bên nhau, Dịch Yên đã thích động tay động chân với Tô Ngạn, huống chi là sau khi hai người đã hẹn hò.

Trước đó còn gọi là có ý nhẫn nhịn, sau này Dịch Yên hoàn toàn không biết đến hai chữ yên phận, khi lén ở cùng Tô Ngạn, vài phút đã phải hôn nhẹ một lần.

Thường thường, lúc đó Tô Ngạn rất ít cự tuyệt, đều để Dịch Yên tùy ý.

Dịch Yên cảm thấy, sau khi hai người đến với nhau, có lẽ cũng có nhiều cái tốt hơn. Tô Ngạn không còn như trước kia, từ chối không cho cô tới gần.

Nhưng cũng tuyệt đối sẽ không chủ động.

Có lẽ khi đó hai người chỉ vừa mới bắt đầu, Dịch Yên không thấy điểm nào xấu, tan học lập tức kéo Tô Ngạn đến rừng cây nhỏ phía sau Nhất Trung, đẩy cái người đệ tử tốt này dựa vào cây, rồi lập tức hôn.

Chỉ cần như thế, cô cũng làm không biết mệt.

Nhưng cho dù Dịch Yên không để tâm đến thế, cũng khó lòng tránh được bản tính tham lam của con người.

Lúc trước không có được, chỉ cảm thấy có được là tốt, có được đã là niềm may mắn lớn nhất. Nhưng dù sao vẫn không thoát khỏi việc bị ham muốn chi phối.

Bản tính con người là như thế, không có được thì lòng ngứa ngáy, có được rồi lại chưa thỏa mãn.

Trước kia chỉ muốn đến với nhau là tốt rồi, nhưng sau đó, lòng tham lại muốn anh thích cô.

Đêm đó Dịch Yên ngẩng đầu, đè Tô Ngạn lên thân cây, trường học buổi chập tối thật yên tĩnh, khu dạy học cách rừng trúc khá xa, truyền đến những tiếng động đầy ái muội.

Nói là hôn, nhưng đúng hơn là đòi hôn.

Dịch Yên dốc hết sức hôn Tô Ngạn, nhưng Tô Ngạn lại không hề nhúc nhích.

Cặp sách giữa cánh tay của hai người rơi xuống đất, lưng Tô Ngạn dựa lên cây, cả người Dịch Yên đè lên người anh, ngửa đầu cố hết sức hôn anh.

Bóng đêm dần trở nên dày đặc, cuối cùng Dịch Yên hôn đến nỗi cái mũi lên men, Tô Ngạn cũng không hề đáp lại dù một chút.

Cô kiệt lực, bàn tay ôm lấy mặt Tô Ngạn chậm rãi trượt xuống, cúi đầu.

Cô không tách ra khỏi người Tô Ngạn, Tô Ngạn cũng vẫn không nhúc nhích.

Gió thoang thoảng thổi qua, trong bóng tối, trên đỉnh đầu là tiếng lá cây xào xạc vang.

Sau phút lặng im, Dịch Yên tách khỏi Tô Ngạn.

Cô không nói gì.

Năm ngón tay khớp xương rõ ràng của Tô Ngạn tùy ý chỉnh lại cổ áo bị Dịch Yên làm lệch, rồi sau đó khom lưng nhặt cặp sách đang nằm trên đất lên.

Bình thường, nếu Tô Ngạn vừa đi, Dịch Yên lập tức sẽ bám theo sau.

Nhưng hôm nay Dịch Yên đứng đờ tại chỗ, không nhúc nhích.

Biết rằng người ở phía sau không đuổi kịp, Tô Ngạn cũng không ngừng bước.

Dịch Yên càng thấy mũi cay cay, cắn răng, cuối cùng thì không khách khí mà mở miệng trước.

"Tô Ngạn, anh cứ không thích em như vậy sao."

Cuối cùng, Tô Ngạn phía trước cũng dừng lại.

Anh quay đầu, nhàn nhạt hỏi một câu: "Cái gì."

Dịch Yên biết rõ, anh chắc chắn đã nghe được cô vừa nói cái gì, nhưng chỉ là không muốn trả lời.

Cô cắn răng nói: "Mặc kệ em làm cái gì, anh đều không thèm để ý, rốt cuộc anh có coi em là bạn gái anh không......"

Buổi chiều tan học, như thường lệ, cô đến lớp của Tô Ngạn tìm anh, nhưng không vào thẳng lớp học tìm anh như bình thường.

Khi đó Nhất Trung có nam sinh đang theo đuổi Dịch Yên, vừa đúng lúc nam sinh kia định đi chơi bóng rổ, gặp được Dịch Yên trên hành lang lập tức ngừng bước, lại gần cô.

Bình thường Dịch Yên sẽ không thèm để ý, nhưng ngày đó lại bắt chuyện với người ta.

Nam sinh nói gần nói xa đều là ý muốn trêu chọc cô, không hề che dấu.

Nam sinh kia là thành viên của đội bóng rổ, nhìn cũng không tồi, vóc dáng tốt, hai người Dịch Yên đứng trên hành lang, khiến không ít người chú ý tới.

Cuối cùng, hai người còn hẹn nhau sau khi trận bóng kết thúc cùng đi ăn cơm.

Nhưng cho đến khi Dịch Yên tạm biệt người ta, cô nhìn về phía trong phòng học, Tô Ngạn vẫn giữ nguyên tư thế khi cô vừa tới, còn đang giải đề.

Cái gì cũng không thèm để ý.

Dịch Yên làm gì cũng không ảnh hưởng đến anh chút nào, cảm xúc, hành động của anh hoàn toàn không bị cô quấy nhiễu.

Giống như đêm nay, ở rừng cây nhỏ này hôn anh, anh vẫn cứ như thường, không trút giận, không bất mãn, không căm phẫn, cứ như lúc trước vậy, im lặng chấp nhận những đòi hỏi của cô.

"Mặc kệ em đối tốt với bất cứ ai, hay là làm cái gì, anh cũng chưa từng để ý tới, cả ghen cũng sẽ không."

Trời đã chập tối, ánh đèn từ bên ngoài rừng trúc chiếu vào bị lá cây chắn đến mờ nhạt, chỉ đủ cho Dịch Yên có thể nhìn rõ gương mặt Tô Ngạn.

Trên mặt anh là sự bình thản mà sau khi yêu, cô không chịu đựng nổi.

Trái tim Dịch Yên quặn đau: "Vì sao anh không thích em còn đồng ý ở bên em?"

Tô Ngạn chỉ nhìn cô mà không nói.

Lúc này, Dịch Yên mới nhớ tới lời mình tự nói mấy ngày trước, ngày mà hai người đã ngủ với nhau, cười trào phúng: "Không đúng, vốn là em đòi anh ở bên em, em không làm thế, anh cũng sẽ không hẹn hò với em."

Ở trước mặt Tô Ngạn, cô chưa từng tự tin. Tất cả những uy phong chói mắt, tất cả đều tan biến khi đối diện với anh.

"Cũng phải, anh có trách nhiệm như thế, đã là tốt rồi."

Ít nhất cũng không lạnh lùng trừng mắt, chỉ là giống như trước đây, vẫn lạnh nhạt như thế mà thôi.

Tiếng của Dịch Yên dần dần nhỏ đi: "Nhưng mà tại sao em vẫn không thỏa mãn."

Cô nhỏ giọng nói câu này, nhưng Tô Ngạn vẫn nghe thấy.

Dịch Yên không nói nữa, khom người cầm cặp sách của mình lên, lập tức rời đi.

Khoảnh khắc lướt qua Tô Ngạn, anh giơ tay, bắt lấy cổ tay cô: "Đi đâu?"

Dịch Yên: "Đã hẹn ăn cơm với người ta rồi, phải đến chỗ hẹn. Vừa đúng lúc, đêm nay sẽ không bám riết anh nữa."

Nhưng lại không thể thoát khỏi tay Tô Ngạn.

Tô Ngạn chỉ lạnh giọng: "Lúc chiều còn chưa giảng cho em cái bài chưa hiểu."

Tuy rằng thành tích học tập của Dịch Yên không kém, nhưng cũng không giỏi bằng Tô Ngạn, bình thường Tô Ngạn thích việc học, Dịch Yên chán quá cũng làm bài với anh, gặp bài không hiểu sẽ ném vở sang hỏi Tô Ngạn.

Anh luôn như vậy, sau khi hẹn hò, hằng ngày chịu làm bạn với cô, chịu học tập với cô.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại không chịu thích cô.

Dịch Yên nói: "Không nói nữa, em l không thể phí thời gian được, ngày mai nói tiếp."

Tô Ngạn lại làm như không nghe thấy cô nói, xoay người kéo cô đi ra.

Sức Dịch Yên không so được với Tô Ngạn: "Bỏ ra, em không muốn nghe giảng, cũng không muốn ở bên anh."

Tô Ngạn ở phía trước ngừng bước.

Anh quay đầu, nhìn cô, từng từ lạnh lẽo thốt ra: "Em nói cái gì."

Dịch Yên vẫn hơi sợ Tô Ngạn, anh chưa bao giờ dấu cô cái tính lạnh lùng của mình.

Nhưng cô đã hẹn người ta rồi, phải đến chỗ hẹn, cho dù không ăn với người ta cũng phải xin lỗi họ một tiếng.

"Đã hẹn nhau rồi, em phải đi," cô lắc lắc cổ tay, "Buông ra."

Trong bóng tối, Tô Ngạn cứ lẳng lặng nhìn cô.

Dịch Yên không phát hiện ra, Tô Ngạn càng siết chặt tay cô hơn.

Cô bướng bỉnh, anh trầm mặc.

Sau vài giây yên tĩnh, cuối cùng, Tô Ngạn quay lại, Dịch Yên không hề nhìn anh.

Anh không nói nữa, buông lỏng tay cô ra.

......

Dòng người vội vàng băng qua cửa phòng cấp cứu.

Dịch Yên nhìn Tô Ngạn.

Tô Ngạn đến, thật ra trong phút chốc, lại khiến cô có dự cảm không tốt.

Thời niên thiếu, cảm xúc khi tỉnh lại sau khi ngủ với anh một đêm, là chờ mong, vui sướng, là hận không thể để anh ngày nào cũng tới tìm cô.

Nhưng nhiều năm như vậy, hai người lăn lộn một đêm, lòng cô lại hoàn toàn đổi thay, thay vào đó là nỗi sợ hãi giấu tận trong lòng.

Cô sợ, thức dậy lại bị chịu trách nhiệm, sợ bị cảm giác trách nhiệm chi phối.

Cáng cứu thương được đưa xuống khỏi xe, nhân viên y tế đẩy cáng vọt vào cửa phòng cấp cứu.

Mắt Dịch Yên cũng tạm rời khỏi Tô Ngạn, lùi sang một bên.

Đám người chắn tầm mắt của cả hai, nhân lúc này, Dịch Yên xoay người, muốn rời đi.

Tô Ngạn đang dựa lên cửa xe, thu hết động tĩnh của cô vào đáy mắt.

Anh hơi dùng lực, đứng thẳng dậy, xuyên qua đám người.

Đi lại phía cô, Tô Ngạn chân dài chưa đến vài bước đã đuổi kịp Dịch Yên, giữ chặt cổ tay cô.

Dịch Yên chân cứng đờ lại, theo bản năng muốn ném tay Tô Ngạn ra.

Tô Ngạn lại càng nắm chặt khiến cô không làm được gì.

Cô cũng không giãy giụa nữa, nhìn về phía Tô Ngạn: "Có việc?"

Tô Ngạn nhìn kỹ vẻ mặt cô, rồi sau đó thản nhiên quét mắt xuống cổ cô.

Chỗ đó đã bị che khuất.

Dịch Yên còn chưa kịp biết Tô Ngạn đang nhìn cái gì, Tô Ngạn đã xoay người, kéo cô đi về phía xe bên kia.

Dịch Yên biết, phản kháng cũng vô ích, mặc kệ anh kéo đi.

Đi đến sườn xe, Tô Ngạn mở cửa ghế phụ ra.

Người trưởng thành đương nhiên sẽ có phản ứng bình tĩnh hơn, Dịch Yên không còn như trước, chuyện không muốn làm sẽ lập tức cự tuyệt.

Cô ngồi vào ghế phụ.

Chuyện tối hôm qua, Dịch Yên hoàn toàn không nhớ nổi, ký ức chỉ ngừng lại lúc cô và Tô Ngạn vào trong toilet của phòng bao.

Cô kéo dây an toàn lên, muốn nhớ lại những chuyện xảy ra sau đó, nhưng mà một chút cũng không nhớ ra.

Bên kia, Tô Ngạn đã ngồi vào ghế lái.

Dịch Yên ngoan ngoãn ngồi trên ghế phụ.

Trầm mặc vài giây, cô mở miệng: "Tối hôm qua, chúng ta làm rồi?"

Dịch Yên thật sự không nhớ rõ lắm, tối hôm qua rốt cuộc hai người đã rung giường chưa, tác dụng của tình dược là không thể khinh thường, cô đã luôn không thể chống cự lại Tô Ngạn được, thêm cả tình dược kia, cô càng không kiềm chế nổi.

Cho nên, dù cô không thấy quá bất thường, lại cho rằng hẳn là đã xảy ra.

Huống hồ...... Trên người cô còn có dấu hôn mà Tô Ngạn lưu lại.

Lần này, Tô Ngạn ở ghế lái không im lặng nữa, trực tiếp nói thằng, mặt không đổi sắc: "Làm rồi."

Cho cô uống tình dược cũng chỉ vì lời nói dối này, rồi sau đó hợp tình hợp lý mà làm điều anh muốn.

Dịch Yên nghẹn ngào.

Tuy không đúng lúc, nhưng tim Dịch Yên lại không thể kiềm chế mà đập nhanh hơn.

Cô có hơi xấu hổ, quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Trong xe bỗng thật yên tĩnh.

Cô không nói gì, Tô Ngạn cũng không nói.

Vài giây sau Tô Ngạn vào số, đánh tay lái rời khỏi bệnh viện.

Cả đường, hai người không nói chuyện.

Xe chạy một mạch, con đường hoàn toàn xa lạ với Dịch Yên.

Không phải đường về nhà cô, cũng không giống đường buổi sáng đi taxi từ nhà Tô Ngạn ra.

Giao lộ gặp phải đèn đỏ, xe ngừng lại.

Ngoài cửa sổ là những toà nhà cao ốc, ngựa xe như nước, giờ cao điểm, xe liên tiếp kêu.

Trong xe có hơi yên lặng.

Ban đầu là muốn giảm bớt cái không khí xấu hổ này, sau lại muốn hỏi ra điều mình thắc mắc.

Dịch Yên hỏi: "Đây là muốn đi đâu?"

Tay Tô Ngạn nắm lấy tay lái, nhìn dòng xe trước mặt, không quay đầu sang Dịch Yên.

"Cục Dân Chính." (ノ'ヮ')ノ*: ・゚

Vừa dứt lời, Dịch Yên như bị ai hắt một thùng nước lạnh vào, cả người giật bắn ở trên ghế.

"Anh nói cái gì?"

Cuối cùng, Tô Ngạn cũng quay đầu lại nhìn cô, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy kinh ngạc của cô, anh khẽ hé môi, nói rõ từng từ.

"Cục Dân Chính, kết hôn."

Ba chữ Cục Dân Chính cũng đã làm Dịch Yên đủ kinh hãi, lúc Tô Ngạn nói kết hôn, khẳng định suy nghĩ của cô, đầu Dịch Yên bỗng "ong" một tiếng.

Sau một lúc, cô mới lấy lại được vốn từ của mình, môi nhè nhẹ run: "Kết hôn, kết cái gì hôn."

Dịch Yên hoàn toàn không nghĩ tới, nhiều năm sau, trách nhiệm mà Tô Ngạn phải làm với cô sẽ từ ở bên nhau trở thành hôn nhân.

Bất cứ biểu cảm gì của cô đều rơi vào mắt Tô Ngạn.

Anh có đôi mắt hình cung cực kỳ xinh đẹp, đuôi mắt như mở ra một bầu trời đầy sao, con ngươi luôn luôn lạnh lùng an tĩnh, giờ phút này lại có thứ cảm xúc mơ hồ.

Lúc này, đèn xanh sáng lên, anh rũ mắt, che đi cái cảm xúc trong đáy mắt kia, quay đầu.

Mà Dịch Yên, bởi vì quá kinh hãi, đã không thấy được khoảnh khắc cuối cùng, một nỗi bị thương sượt qua đôi mắt Tô Ngạn.

Cô ấy không muốn về một nhà với mình.

*****

Không có gì để nói, chúng tôi đều đồng ý rằng họ nên kết hôn mịe đi (ノ'ヮ')ノ*: ・゚

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play