Chương hai

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác trêu đùa xong thì dựa vào nhau ngủ, Vương Quân Nhân đang chỉ có một mình buồn chán, liền bắt đầu trêu mèo. Camera đã lắp xong cả, nhân viên công tác cũng rời đi, tổ đạo diễn đưa nhiệm vụ hôm nay cho Vương Quân Nhất.

Vương Quân Nhất khoanh chân ngồi dưới đất, Kiên Quả nằm trên đùi cậu vô cùng thoải mái, một tay cậu xoa mèo, một tay nhìn thẻ nhiệm vụ. Từ cửa sổ gió thổi vào làm màn che bay lên, ánh sáng tự nhiên như thêm một lớp filter cho Vương Quân Nhất.

[ Aaaaa hôm nay lại là một ngày muốn xuyên hồn vào Kiên Quả ]

[ Vị trí nằm của Kiên Quả chị rất thích nhé ]

[ Toả Toả thật sự đẹp quá à ]

[ Anh trai hàng xóm này tui mê quá ]

[ Muốn xem cuộc sống hàng ngày của Toả Toả với hai bố ]

[ Muốn xem papa dạy Toả Toả nhảy ]

[ Thiếu niên và mèo dưới ánh mặt trời, ui tôi mê ]

[ Muốn xem hai bố... ]

[ Toả liên bày tỏ hôm nay muốn thoát fan xem hai bố ]

"Mời hai ba con cùng nhau làm cơm trưa cho daddy, daddy không được nhúng tay vào." Vương Quân Nhất đọc chữ trên tấm thẻ, sau đó cười, cầm tấm thể như cái quạt mà quạt, "Lá gan mấy người lớn thật, daddy tôi cũng không dám cho ba tôi vào phòng bếp đâu."

Đến 11 giờ, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến mới tỉnh ngủ.

Tiêu Chiến ngẩng đầu trong lòng Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cảm nhận được động tĩnh trong lòng, còn đang mơ hồ đã ôm Tiêu Chiến chặt hơn. Tiêu Chiến cười cười, vươn tay xoa mặt Vương Nhất Bác, dịu dàng nói, "Dậy thôi... Có đói bụng không, muốn ăn gì nào?"

Vương Nhất Bác ôm anh cọ cọ, Tiêu Chiến bất đắc dĩ, "Được rồi dậy thôi, heo con."

Hai người dính nhau một lúc mới dậy, lần lượt ra ngoài. Vương Quân Nhất ở trên sopha vuốt mèo. Tiêu Chiến hỏi, "Toả bảo, trưa nay con muốn ăn gì?"

"Daddy hôm nay không cần làm cơm đâu," Vương Quân Nhất đứng dậy, đưa tấm thẻ cho Tiêu Chiến, "Nhiệm vụ của tổ tiết mục."

Tiêu Chiến nghi ngờ, nhận lấy tấm thẻ, Vương Nhất Bác cũng kịp theo dựa vào vai Tiêu Chiến đọc chữ trên thẻ. Đọc xong Tiêu Chiến vô cùng bất đắc dĩ mà cười, nói với Vương Quân Nhất, "Con bảo ba con vào phòng bếp, đợi đến lúc chiếu xảy ra sự cố nổ cả phòng bếp thì sao đây?"

[ Phần phỏng vấn sau ]

Hỏi: Bình thường đều là chú nấu cơm làm việc nhà sao?

Tiêu Chiến: Chồng tôi cũng sẽ giúp, nhưng mà em ấy cũng chỉ hỗ trợ thôi, em ấy học gì cũng nhanh, chỉ là không biết nấu cơm.

Hỏi: Chú có cảm thấy vừa lòng với nhiệm vụ được giao không?

Tiêu Chiến: Ừm... Tôi vẫn cảm thấy cũng không cần vì quay show mà nổ cả phòng bếp nhà mình đâu...

Hỏi: Thế Tiểu Toả thì sao?

Tiêu Chiến: Nó à, nó thì giỏi hơn ba nó một chút, ít nhất cũng không làm nổ phòng bếp, nhưng mà nó chỉ biết làm mấy món đơn giản không cầu kỳ thôi, phức tạp một chút thì nó cũng chẳng biết.

Hỏi: Lúc trước tính đến chuyện kết hôn có để ý việc đối phương không biết nấu cơm không?

Tiêu Chiến: Không đâu, bởi vì tôi biết làm, một người biết làm là được rồi.

[ Hahahaha tôi muốn xem nổ phòng bếp hahaha ]

[ Daddy dịu dàng quá đi à, giọng nói khí chất đều dịu dàng ]

[ Dịu dàng quá tui meeee ]

[ Hai ba con không biết nấu cơm lắm lại bị bắt nấu, hahaha tui mong chờ lắm ]

[ Biểu cảm này là sợ phòng bếp nổ thật đây này hahaha daddy đáng yêu quá ]

[ Papa cũng ngây ra rồi hahaha xem ra là không biết làm thật ]

[ Nhấn like cho tổ tiết mục hahaha ]

[ Mau làm thôi tôi muốn xem hai ba con liên thủ nổ phòng bếp hahaha ]

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác ở bên cạnh, Vương Nhất Bác quả nhiên một vẻ ngây ngẩn. Một nhà ba người trầm mặc chốc lát, Vương Quân Nhất nói, "Thử xem sao vậy."

"Vậy hai người xào rau thôi cũng được?" Tiêu Chiến biết quay show là phải nghe theo quy tắc của tổ tiết mục, liền nghĩ đến cách giảm thiểu nguy cơ thấp nhất.

Vương Quân Nhất thích khiêu chiến, "Không phải hôm qua daddy nói muốn ăn thịt lợn luộc sao?"

Hôm qua đúng là Tiêu Chiến có nói trong group gia đình là về nhà muốn ăn thịt lợn luộc, nhưng mà món này đối với hai ba con kia thì là món xịn quá rồi, là cái kiểu có thể khiến phòng bếp nổ banh ấy chứ.

"Đâu có đâu." Tiêu Chiến làm bộ không biết gì.

"Ba có muốn thử xem không?" Vương Quân Nhất chuyển mục tiêu sao Vương Nhất Bác.

"Ba thử vậy." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến đỡ trán, "Aiyo, hai ba con các người chỉ biết làm loạn thôi."

Vương Nhất Bác và Vương Quân Nhất vào phòng bếp, Tiêu Chiến bị hai ba con đẩy về sopha, bảo anh không cần phải lo, cứ chơi game xem TV là được, còn nói là sẽ khiến anh kinh ngạc. Tiêu Chiến thầm lặng hy vọng không phải là kinh hãi.

Hai ba con vào phòng bếp, Vương Nhất Bác chống lên bàn bếp, có chút mờ mịt mà nhìn về phía Vương Quân Nhất, "Làm thế nào đây?"

Vương Quân Nhất cúi đầu lướt điện thoại, "Để con xem cách làm."

[ Hahaha hai chú gà]

[ Chẳng trách daddy lại không yên tâm hahaha ]

[ Toả nhi em có thể đáng tin cậy một chút hong ]

[ Hahaha cái vẻ ngơ ngác của papa đáng yêu quá đi hahaha ]

[ Cứu mạng, cảm giác papa còn nhỏ hơn cả Toả nhi, đáng yêu quá ]

[ Toả Toả trông còn thuần thục hơn cả papa haha ]

[ Vừa nãy daddy gọi papa là heo con, hahaha cứu mạng, giống thật đấy ]

[ Papa đáng yêu quá đi hahaha ]

...

Vương Quân Nhất để điện thoại một bên, xem cách làm, bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.

"Ba, chúng ta ướp thịt trước đi."

Vương Nhất Bác đặt thịt đã thái vào bát, một bên nhìn chằm chằm vào điện thoại, "Muối cho vừa phải..." Sau đó cầm lấy hộp gia vị lên, "Muối cho vừa phải là cho bao nhiêu hả Tiểu Vương?"

Vương Quân Nhất đang rửa rau, nghe vậy thì nghĩ nghĩ một hồi, "Ừm... cho một thìa đi."

[ Đôi ba con này đáng yêu quá đi hahaha ]

[ Không đáng tin cậy chút nào Toả Toả ơi ]

[ Lo lắng không biết daddy có ăn nổi bữa cơm trưa tình yêu này không ]

[ Hahaha muốn xem daddy có biểu cảm gì ]

[ Cười chết, Toả Toả cũng biết nấu mà, nên để Toả Toả ướp chứ hahaha ]

[ Cười chết tôi mất, Tiểu Vương ]

[ Papa gọi người ở công ty quen rồi hay sao mà gọi là Tiểu Vương luôn thế hahaha ]

[ Cái cách gọi Tiểu Vương này buồn cười quá hahaha ]

[ Toả bảo với Tiểu Vương, hahaha Toả Toả của chúng ta có nhiều nick name thật ]

...

Vương Nhất Bác múc một thìa muối, nhìn thấy có vẻ hơi nhiều, nên lại đổ đi một ít, như đang làm thí nghiệm, hồi lâu mới thấy vừa lòng, rắc vào thịt. Hắn nhìn màn hình, "Hạt tiêu... rượu gia vị..." Hắn nâng mắt tìm kiếm rượu gia vị trong tủ, cuối cùng tìm thấy nó ở trong góc, sau đó đổ một đống vào thịt.

[ Aaaaa đắng lắm đấy! ]

[ Cứu mạng, không ăn được đâu...]

[ Daddy chạy mau đi! ]

[ Cười chết tôi mất cái công thức hắc ám gì đây ]

[ Aaaaa thịt này toang rồi ]

[ Vội quá đi, thôi để tôi làm cho rồi! ]

Ướp thịt xong, Vương Nhất Bác liền giúp Toả nhi rửa nguyên liệu. Hai ba con vội vàng xử lý nguyên liệu nấu ăn, không để ý đến cả phòng bếp đều toàn là giấy gói, còn có lá rau rơi rải rác xung quanh, cả nhà như thể vừa trải qua một trận đại chiến. Rốt cuộc cũng chuẩn bị xong xuôi, Vương Quân Nhất muốn bật bếp, cậu xào nguyên liệu trước rồi đặt vào đáy bát, bước này cũng coi như thuận lợi, sau đó đến làm nước dùng, Vương Quân Nhất vừa bỏ một thìa tương ớt vào chảo nóng, mùi vị cay nồng đã xộc lên theo khói trắng, cả phòng bếp đều là vị cay, hai ba con bị khói xộc đến che miệng ho khan.

Tiếng động ấy thu hút sự chú ý của Tiêu Chiến ngoài phòng khách, anh vẫn luôn không được yên tâm lắm, giờ đang nghĩ hai ba con này cho nổ phòng bếp thật, vội vàng đứng dậy đi vào hiện trường vụ án, anh nhíu mày, dùng tay quạt khói trước mặt, "Aiyo hai người không mở máy hút mùi hả?" Nói xong liền vội vàng bật máy hút mùi, lúc này mới cứu được phòng bếp và hai ba con kia.

Hai người bị sắc đến chảy nước mắt, Tiêu Chiến nhìn thấy bộ dạng chật vật ấy thì bất đắc dĩ cười, "Hai người đang làm gì thế?" Anh lấy giấy ăn giúp Vương Nhất Bác lau nước mắt, "Mắt có đau không?"

Vương Quân Nhất tắt lửa, lại chuẩn bị bắt đầu lại, làm ngơ papa và daddy ở bên cạnh. Tiêu Chiến lại giúp Vương Nhất Bác lau mồ hôi, đầy vẻ đau lòng, "Toát cả mồ hôi rồi đây này."

[ Thật sự nổ phòng bếp hahaha cười chết tôi ]

[ Lo daddy không có cơm trưa để ăn ]

[ Hahaha daddy chỉ quan tâm papa, không thèm để ý con trai tí nào hahaha cười ói ]

[ Toả Toả đáng thương quá, mama ôm cái nào ]

[ Bố không thương ba không yêu, Toả Toả đáng thương quá hahaha ]

[ Vẻ mặt Toả nhi kiểu, lại nữa rồi hahaha ]

[ Hôm nay cũng là một ngày Toả Toả ăn cơm chó ]

[ Hahaha daddy dịu dàng với papa quá ]

[ Trong mắt daddy thì papa không thể đụng vào được đâu hahaha ]

[ Cảm giác papa với Toả Toả ở cạnh nhau không thích nói chuyện lắm, cứ như tổng tài bá đạo ấy, nhưng gặp được daddy một cái là lại vô cùng dịu dàng đáng yêu ]

...

Vương Nhất Bác hơi nâng cằm tiện cho Tiêu Chiến lau mồ hôi giúp mình, cuối cùng còn cười, xương gò má nâng lên. Tiêu Chiến cẩn thận lau mồ hôi cho hắn, "Em làm gì rồi?"

Vương Nhất Bác chỉ mấy miếng thịt bên cạnh, hơi tự hào nói, "Em ướp thịt."

"Oà." Tiêu Chiến làm ra vẻ bất ngờ cổ vũ, ngửi thửi xem, "Giỏi thế à, mùi vị rất ngon đấy."

Vương Nhất Bác được vợ khen, như bạn nhỏ vui vẻ tưng bừng. Vương Quân Nhất chỉ sang đồ ăn bên cạnh bảo, "Cái kia là papa rửa, có phải nhìn không giống người khác rửa không?"

Tiêu Chiến còn chưa thèm xem, nghe thế đã buột miệng nói, "Đúng vậy, papa con rửa rau hơi bị điêu luyện đấy."

Vương Quân Nhất lắc đầu cười, có chút bất lực, Tiêu Chiến đánh cánh tay cậu, cười mắng, "Nhóc thối, con rửa còn không sạch bằng ba con rửa đâu đấy."

"Được được được, chồng bố giỏi nhất, chồng bố tốt nhất thế giới." Vương Quân Nhất nịnh nọt nói.

Tiêu Chiến bị nói ngược lại hơi ngại ngùng, "Im đi thằng nhóc này."

[ Phần phỏng vấn sau ]

Hỏi: Thật sự cảm thấy Vương tổng làm rất tốt sao?

Tiêu Chiến: Thì lần đầu tiên mà, cũng không tồi rồi. Chồng tôi thích tôi khen em ấy.

Hỏi: Lúc ấy bạn có cảm giác gì?

Vương Quân Nhất (mặt lãnh đạm): Em quen rồi. Bố em lúc nào cũng giáo dục kiểu cổ vũ, ba em làm gì ổng cũng khen hết.

Tiêu Chiến nhìn xung quanh một chút, thấy cả phòng hỗn loạn, không khỏi cười, "Hai người đánh nhau trong phòng bếp đấy à?"

[ Hahaha Toả nhi tỏ vẻ đã quen rồi ]

[ Daddy cứ như đang dỗ trẻ con ấy ]

[ Sao papa có thể biến đổi hai gương mặt tự nhiên thế ]

[ Loạn thế mà daddy vẫn còn cười được, thật sự dịu dàng quá đi mà ]

[ Cảm giác không giận nổi, loạn thế mà còn cười ]

[ Ngọt ngào quá điii ]

[ Hahaha daddy khoe chồng với con trai, thế này là cưng chồng bao nhiêu đây ]

[ Cha mẹ là chân ái, con cái là ngoài ý muốn thôi ]

[ Loạn thế này... tôi điên mất trời ]

[ Nếu là tôi nhất định sẽ mắng chết hai ba con này, người đẹp đáng yêu mấy thì cũng không thể bình ổn được lửa giận của tôi đâu ]

[ Loạn quá trời... lúc mới đầu vẫn còn ngăn nắp mà ]

[ Daddy nhìn là biết ở nhà rất dịu dàng, chắc việc nhà đều là ổng làm một mình quá ]

[ Daddy dễ tính quá à ]

[ Dịu dàng quá, vẫn còn cười nữa, cười cưng chiều quá ]

[ Cảm giác chồng nghịch thế nào ổng cũng sẽ không giận ấy ]

[ Tuy là papa và Toả nhi rất đẹp trai, nhưng mà là cả phòng lanh tanh bành thế thì tôi sẽ đánh người thật đấy ]

...

Bây giờ hai ba con mới ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ cái phòng bếp vốn sạch sẽ giờ đã bừa bộn như bãi rác.

"Đợi lát nữa em dọn." Vương Nhất Bác nói.

"Daddy, cho nhiều hay ít tương ớt đây?" Vương Quân Nhất hỏi.

"Thì... Một thìa rưỡi đi vậy, cay một chút mới ngon mà." Tiêu Chiến vừa dọn dẹp vừa nói.

"Một thìa thôi là được rồi," Vương Nhất Bác nói, "Gần đây anh nóng trong người, đừng ăn cay quá."

"Không sao, bây giờ đỡ hơn rồi." Tiêu Chiến nói.

"Hôm qua anh còn bảo đau họng." Vương Nhất Bác vạch trần Tiêu Chiến.

"Đấy là chuyện hôm qua rồi, bây giờ không sao cả."

"Anh muốn có chuyện rồi mới lo hả?" Vương Nhất Bác không vui, không còn vẻ cún con như lúc nãy nữa, bây giờ là ông chồng version daddy.

Tiêu Chiến cũng không vui, nâng mắt nhìn Vương Nhất Bác, "Thế nào là có chuyện hả?"

Vương Quân Nhất vội nói, "Thìa rưỡi thì thìa rưỡi, làm cho daddy ăn mà." Tuy nói thế, nhưng lại vẫn chỉ bỏ một thìa.

[ Không khí hơi căng thẳng nha ]

[ Toả nhi thông minh quá ]

[ Ẻm dỗ daddy vui thôi xong lại nghe papa bỏ ít một chút ]

[ Papa với daddy cãi nhau rồi!!! ]

[ Sao đột nhiên lại cãi rồi? ]

[ Mùi thuốc súng hơi nặng nha ]

[ Không phải, vừa nãy vẫn còn vui vẻ khen chồng lắm mà? Sao cãi nhau nhanh thế? ]

[ Nói thật thì papa có hơi chuyện bé xé ra to rồi, có mỗi nửa thìa ớt thôi mà ]

[ Lúc Toả nhi phỏng vấn đã nói rồi, bình thường papa đều nghe daddy, nhưng đến vấn đề sức khoẻ thì nhất định không nhường ]

[ Cái nhà này ai cũng thay đổi sắc mặt nhanh thế sao? ]

[ Chuyện không lớn lắm mà sao lại cãi nhau rồi? ]

[ Nói thật là ở với nhau lâu rồi sẽ có lúc chẳng hiểu sao lại cãi nhau mà ]

...

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ nói với Vương Quân Nhất, "Con nghe bố con đi, dù sao ổng khó chịu cũng có phải con dỗ đâu."

"Ai cần em dỗ hả Vương Nhất Bác?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play