“Cô đi đi, không cần phải làm chuyện vô ích nữa.” Từ Nhuận lạnh lùng, không có một chút nhiệt độ nào cả.
Anh nắm lấy tay Giang Tiểu Noãn, nhéo người vào trong xe, không thèm nhìn người phụ nữ vẫn còn đứng đó kia, lái xe nghênh ngang rời đi.
Chương Hàm Chi nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới Từ Nhuận vốn đối xử với cô ta tốt như vậy, mà giờ có thể lạnh lùng vô tình tới mức này. Cô ta bắt đầu hối hận vì mình nhất thời không chịu nỗi cô đơn, bị tiểu thịt tươi dụ dỗ. Mặc dù làm như vậy nhưng mà từ đầu đến cuối cô ta đều chưa muốn rời khỏi Từ Nhuận. Hối hận thì hối hận, nhưng mà cô ta đã quen với việc Từ Nhuận đối xử tốt với mình, thực sự không thể nào chấp nhận anh như thế. Cô ta ngồi xổm xuống, một mình gào khóc, muốn có bao nhiêu ấm ức thì có bấy nhiêu ấm ức. Người không biết rõ tình hình thật đúng cho rằng cô chính là người bị tổn thương.
Cô ta còn dám làm sao? Cô ta nào dám, cô ta chẳng qua là một viên chức nhỏ, theo Từ Nhuận, cuộc sống của cả nhà cô ta mới khá giả được như bây giờ. Nếu như Từ Nhuận thật sự muốn truy cứu chuyện gì thì cô ta biết mình căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.
Tự tử cũng được, uy hiếp cũng được, đơn giản là chỉ muốn được anh rủ lòng thương xót, giữ lại bên người, cho một ít tiền cũng được, nhưng mà ai biết Từ Nhuận lại giống như vắt cổ chày ra nước (1).
(1) vắt cổ chày ra nước: chỉ người keo kiệt, bủn xỉn.
Chương Hàm Chi không thể không nhận thua, cô ta không cam tâm nhưng cũng đành phải chấp nhận hiện thực.
*
“Thật xin lỗi, anh không nghĩ cô ta sẽ nói như vậy.” Khi xe dừng dưới tòa nhà Thịnh Phi thì Từ Nhuận nói xin lỗi.
Chương Hàm Chi biết chuyện kia, làm sao Từ Nhuận lại không biết. Lúc trước khi Lam Lam xử lý thì anh đã biết rõ ràng.
“Không có gì.” Giang Tiểu Noãn biết, từ lần Hứa Ngọc tiết lộ kia, cô muốn giữ cho riêng mình cũng không có thể nào.
“Hôm nay không nên gọi em ra.” Từ Nhuận hối hận khi kéo Giang Tiểu Noãn cùng đi.
“Được rồi, cũng không liên quan tới anh, người ta thích nói thế nào thì nói thôi. Không quan trọng, em sẽ không cần phải sống chung với những người này.” Mỗi lần gặp chuyện gì đó, Giang Tiểu Noãn luôn có thể tìm ra lý do để mình có thể tiếp nhận hết tất cả.
Từ Nhuận không nói gì, anh không biết nên nói gì cho phải, nhưng qua lần này, quả thật Giang Tiểu Noãn làm cho anh phải nhìn bằng con mắt khác. Mặc dù có đôi khi cô cũng cay nghiệp, tùy tiện nhưng mà thật ra thì trái tim cô còn lương thiện hơn bất kỳ ai.
“Mọi chuyện đều sẽ qua thôi.” Từ Nhuận cảm thấy hai người cứ không nói lời nào thế này lại có chút xấu hổ, nghĩ tới nghĩ lui, nói ra một câu nghe có vẻ rất trang trọng.
“Được rồi, em không sao, câu này anh vẫn nên tự dành cho chính mình đi.” Giang Tiểu Noãn cảm thấy anh càng cần lời này hơn.
Từ Nhuận bị câu nói này của cô chặn họng, không biết nên mở miệng thế nào, người này quả thực không tim không phổi mà.
“Đi thôi.” Giang Tiểu Noãn xuống xe, tâm trạng giống như không hề bị ảnh hưởng gì cả, tiếng giày cao gót lộc cộc vô cùng vang dội, muốn to hơn so với bình thường một chút.
Từ Nhuận không thể không bội phục cô, không hổ là anh em với Giang Thiếu Đình.
……
Sau bữa ăn, lúc đầu Giang Thiếu Đình muốn đưa hai vợ chồng Ôn Kiến Thành về, nhưng mà mẹ Giang lại lôi kéo Lưu Phương cùng một chỗ, nói để bố Giang đưa về là được, mấy người bọn họ còn muốn tâm sự.
“Làm phiền anh Giang rồi.” Ôn Kiến Thành vừa cười vừa nói.
Anh cũng cảm thấy ý kiến này rất hay. Hôm nay đặc biệt như vậy, khó có dịp hai người có chút thời gian riêng với nhau, bọn họ không quấy rầy cũng tốt.
Ôn Ngôn biết dụng ý của mấy người lớn này, cũng không từ chối, nói lời tạm biệt với bọn họ.
“Có nơi nào muốn đi hay không?” Lên xe, Giang Thiếu Đình hỏi.
“Trở về đi.” Ôn Ngôn không muốn đi dạo bên ngoài, hai người ở nhà thật ra rất tốt, cô rất thích. Hơn nữa, hôm nay cô còn có dự định khác.
“Được.” Dù sao Giang Thiếu Đình đều nghe theo lời cô, căn bản không biết trong lòng cô đang có kế hoạch gì.
Lúc về đến nhà, thời gian còn sớm, hai người nằm xem TV trên ghế sô pha hơn một tiếng đồng hồ. Trong lúc đó, Ôn Ngôn có gọi điện thoại cho Lục Nguyên Khải.
“Giang Thiếu Đình, tìm một ngày nào đó chúng ta đi kiểm tra sức khỏe đi.” Trước đó Ôn Ngôn đã nghe Nghiêm Vãn Vãn nói qua vấn đề này.
Nếu như không có Nghiêm Vãn Vãn nhắc thì cô thật sự không biết chuyện kiểm tra sức khỏe này. Có lẽ trước kia đã từng nghe nói qua, nhưng mà chuyện xảy ra trên người mình thì lại không nghĩ tới.
“Được, em cứ sắp xếp thời gian, đến lúc đó nói với anh là được.”
“Vâng.” Ôn Ngôn chuẩn bị sắp xếp lịch hẹn gần nhất.
Ôn Ngôn rời khỏi người Giang Thiếu Đình, ánh mắt sáng rực nhìn anh. Giang Thiếu Đình vừa định ôm người vào trong ngực thì Ôn Ngôn đã đi trước anh một bước, cúi người xuống, đôi môi mềm mại hôn lên sống mũi cao thẳng của người đàn ông.
Cứ như vậy, Giang Thiếu Đình cảm giác toàn bộ cơ thể mình như có một luồng điện chạy qua, cả người lập tức cương cứng. Ôn Ngôn đứng dậy, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân mày kiếm của anh, làm cho anh không khỏi run rẩy, cảm giác tê dại khắp người, như có như không, cực kỳ thoải mái.
“Giang Thiếu Đình, em phát hiện anh rất đẹp trai nha.”
Ôn Ngôn vừa nói ra lời này, người đàn ông cũng đã nhịn không được nữa, xoay người một cái, đặt cô xuống dưới thân mình.
Giang Thiếu Đình cúi người xuống, chuẩn xác ngậm chặt môi cô. Ngay lúc hai gò má của Ôn Ngôn ửng hồng, cả người choáng váng thì anh dừng lại.
“Giang Thiếu Đình, em có thể.” Ôn Ngôn đã sớm cảm nhận được sự thay đổi của anh. Có cô cổ vũ, Giang Thiếu Đình trực tiếp ôm cô đi vào phòng bên trong.
Giang Thiếu Đình đã nói với cô, bản thân anh chưa từng làm chuyện này với người khác. Ôn Ngôn tin tưởng anh. Qua lần này, cô thật sự tin những gì anh nói.
Hai người không có kinh nghiệm, lần đầu tiên kết thúc một cách không thạo như thế.
“Có phải rất đau hay không?” Giang Thiếu Đình nhìn thấy Ôn Ngôn cứ luôn nhíu mày thì không biết nên làm sao bây giờ.
“Còn tốt.” Mặc dù quả thật có chút đau, nhưng mà trong lòng Ôn Ngôn chỉ có cảm giác hạnh phúc.
“Lần sau anh sẽ cẩn thận một chút.”
Giang Thiếu Đình ôm cô ra ghế sô pha ngồi, đổi bộ ga giường mới rồi mới ôm cô trở lại giường một lần nữa. Hai người ôm nhau ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT