Editor: Phạm Huyền
Beta: Kayoko Aoi
Diệp Từ nghe xong câu nói sau cùng của Lục Xuyên, cả người ngơ ngác đứng sững sờ tại chỗ một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn, mãi cho đến khi kết thúc cảnh quay, nhân viên công tác tiến vào dọn dẹp sân diễn...
Bởi vì kế tiếp vẫn còn phần diễn của cô, nên cô cầm theo đồ trang điểm đi đến góc phòng. Lưu Hạ ở tổ B vừa quay xong liền chạy tới tán gẫu với cô.
"Sao rồi? Cảm giác khi được đối diễn với ảnh đế như thế nào?” Lưu Hạ hưng phấn hỏi.
Diệp Từ lắc đầu: "Không phải đối diễn, tôi chỉ làm phông nền đứng bên cạnh anh ấy.”
Lưu Hạ không để tâm: “Cô có biết có bao nhiêu người muốn làm phông nền của anh ấy không? Đây chính là cơ hội ngàn năm có một khi được đứng chung khung hình với Xuyên thần đó! ”
Diệp Từ không trả lời, ánh mắt không kìm được bị thu hút bởi người đàn ông được ánh đèn chiếu vào trong phim trường, đám đông xung quanh tụm lại như thủy triều, nhân viên công tác được đào tạo bài bản mà chỉnh ánh sáng và quay. Ống kính tiến lùi giữa đẩy và kéo.
Mà tất cả những người không có việc gì làm trong phim trường giống như Diệp Từ đều ở bên cạnh vây xem “Xuyên Thần" đóng phim. Lục Xuyên có thể nói là lớn lên từ nhỏ ở trong phim trường, đối với mọi thứ nơi này đều cực kỳ quen thuộc. Đạo diễn hạng nhất hô bắt đầu, cả người anh liền nhanh chóng tiến vào trạng thái của vị hoàng đế "thâm tàng bất lộ", "lòng dạ khó đoán".
Cảnh quay này vẫn ở Ngự Thư Phòng như cũ, Hoàng Thượng và hai vị đại thần nội các đang thương nghị chính sự. Tuy ngoài mặt là một khung cảnh quân thần hài hòa, nhưng có thể nói đến những đàm phán có quan hệ phức tạp rắc rối trong triều đình, mỗi câu nói đều dâng trào những ẩn giấu, nói trắng ra —— đây là một ván cờ được ngăn giữa hai nguyên lão triều đình và vị hoàng đế trẻ tuổi.
Diệp Từ chú ý quan sát sự tương tác giữa các diễn viên, giọng điệu được sử dụng trong từng câu thoại, biểu cảm và động tác tinh tế khi nói về điểm mấu chốt, nhìn như vậy thật sự giống như được trở về thời đại quen thuộc của mình vậy. Sau đó cô đã hiểu rằng thứ gọi là kỹ thuật diễn này đã làm cho cô có cảm giác như được đích thân tới ngoại cảnh như cảm giác được thay vào vậy. Và điều này không phải mỗi người diễn viên đều có đủ khả năng.
Lưu Hạ liếc thấy Diệp Từ vẫn luôn nhìn chằm chằm không dời mắt vào quá trình quay phim, đột nhiên cười cười, hai người bọn họ núp ở xa, nhỏ giọng thì thầm cũng không ảnh hưởng đến việc quay phim.
"Có phải cảm thấy lúc Xuyên Thần quay phim đặc biệt trâu bò không?"
Diệp Từ chuyển tầm mắt lên người Lưu Hạ, không mở miệng, nhưng sự ham muốn học hỏi trong mắt không thể che giấu.
Lưu Hạ lại quay đầu nhìn về phía ba người đang quay phim trong phim trường, nói: "Đối diễn cùng Lục Xuyên là thầy Lý Thuần Khải và thầy Giang Mạt, kỹ thuật diễn của hai người này đều không thể bới móc được. Nhưng lúc Xuyên Thần cùng bọn họ đối diễn hoàn toàn không có cảm giác bị lép vế. ”
Dừng một chút, giống như nhớ tới cái gì đó, cô lại tiếp tục nói: "Hiện nay có rất nhiều minh tinh đều thuần túy chắp vá bởi giá trị nhan sắc, lượt view và thủ đoạn marketing, các thầy giáo trong nghề đều cảm khái diễn viên hiện tại không giống như diễn viên mà giống như con rối gỗ hơn, nhưng có tới bây giờ chưa từng có ai nói như vậy với Lục Xuyên. ”
"Xuyên Thần ở trong giới có một truyền thuyết, nói lúc anh ấy quay phim chưa bao giờ quên lời, bình thường là bộ dáng cà lơ phất phơ, nhưng một khi máy quay bật lên, là có thể tiến vào trạng thái trong một giây.”
Khi Lưu Hạ nói xong, khuôn mặt lộ vẻ say mê, trong ánh mắt lộ ra sự hâm mộ không thể che giấu. Diệp Từ không biết nhiều về Lục Xuyên, nhưng nghe được lời này, cũng không khỏi nhìn về phía Lục Xuyên, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng ——
"Thế cho nên, cậu là fan hâm mộ của anh ấy?"
Lưu Hạ lắc đầu: "Không phải, tớ là mẹ ruột của anh ấy. ”
Diệp Từ: "......"
"Tớ là fan mẹ của Xuyên Thần!”
Cảnh quay cuối cùng của Diệp Từ hôm nay là một đêm Hoàng Thượng "mất ngủ", vốn đã đi ngủ, lại bỗng nhiên nổi hứng thú, quyết định muốn đi dạo ở Ngự Hoa Viên, mà Diệp Từ là người phải hầu hạ Hoàng Thượng rửa mặt, mặc quần áo.
Lục Xuyên nằm trên long sàng xây tạm, Diệp Từ đứng ngoài cửa gác đêm. Chỉ nghe người đàn ông dùng giọng điệu trầm khàn vừa tỉnh ngủ nói ra:
"Người tới."
Diệp Từ nghe thấy thì không có nửa phần chần chờ, cúi đầu nhanh chóng đi vào "Gian Phòng", tuy rằng dưới chân không ngừng, nhưng không tạo ra bất kỳ tiếng động hay cảm giác gấp gáp nào, đứng cách giường một mét, nhẹ giọng quỳ xuống.
Chỉ nghe Lục Xuyên ở cách màn trướng nói: "Đêm nay là ai trực đêm?”
Diệp Từ nghe vậy không đứng dậy, không chút hoang mang thấp giọng nói: "Bẩm Hoàng thượng, là nô tỳ. ”...... Đây là lời thoại đầu tiên của Diệp Từ trong bộ phim này.
Nam nhân phía bên kia màn trướng nghe xong, dừng vài giây sau mới không nhẹ giọng nói: “Hầu hạ trẫm rời giường”
Diệp Từ đóng vai thị nữ Ánh Tú nhỏ giọng nói: "Dạ. ”
Đợi sau khi một đám cung nữ thái giám nhao nhao tiến vào, Diệp Từ tự nhiên dựa theo quy trình, súc miệng, lau mặt, thay quần áo cho Hoàng thượng, quá trình tự nhiên lưu loát, hoàn toàn không có bất kỳ động tác thừa nào, trong lúc đó mắt nàng thủy chung duy trì một đường ngang cúi xuống, từ góc độ Lục Xuyên nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy búi tóc và phần gáy của cô…...
Tạ Bằng Huy vốn tưởng rằng cảnh quay này thế nào cũng phải hô “Cắt” hai lần, lại không ngờ Diệp Từ có thể trong một lần hoàn thành toàn bộ quy trình "hầu hạ" mà đối với người hiện đại là rất khó khăn. Nói thế nào nhỉ? Nhìn xuyên vào máy theo dõi, từ góc độ của ông, Diệp Từ thật sự giống như một cung nữ được huấn luyện bài bản, hoàn toàn không có bất kỳ sự xa lạ hay chần chừ nào.
Tuy rằng Lục Xuyên cũng ngạc nhiên với biểu hiện của Diệp Từ, nhưng lại không giật mình như Tạ Bằng Huy, bởi vì từ cảnh quay đầu tiên, anh đã phát hiện tiểu cung nữ này trong toàn cảnh quay, chỉ cần đạo diễn hô bắt đầu, liền gần như không hề nhúc nhích!
Đó là khái niệm gì? Diễn viên bình thường chỉ cần ống kính chĩa vào mình đều không nhịn được chân tay run rẩy, đầu tiên cũng phải thả lỏng sống lưng vẫn luôn căng thẳng của mình.
Nhưng Diệp Từ từ đầu đến cuối đều không có, cô giống như một cung nữ chân chính, ở trước mặt chủ tử không lộ ra bất kỳ hành động thất lễ nào, mà biểu hiện này của nàng, cũng bất giác truyền đến Lục Xuyên đang viết "Vương giả nông dược"…...
Giờ phút này, Diệp Từ lại dùng hành động mang lại ngạc nhiên vui vẻ đến cho anh, giống như Tùy Hạo Vũ vừa mới đóng vai Hỉ Đắc Nhi, cảnh quay đầu tiên cũng bị kẹt mấy lần, đây là nhận thức của tất cả mọi người đối với người mới, thiếu hụt nhất chính là kinh nghiệm, phải cho thêm vài lần cơ hội.
Mặc dù kinh ngạc trước “Buổi trình diễn đầu tiên” xuất sắc của Diệp Từ, Lục Xuyên vẫn tự nhiên diễn tiếp dựa theo kịch bản đã định, không lộ ra bất kỳ sơ hở nào. Trong quá trình Diệp Từ thay quần áo cho anh, Hoàng thượng trước sau duy trì một trạng thái tùy ý thậm chí là “Thiếu tập trung”.
Anh làm như thờ ơ hỏi: “Hỉ Đắc Nhi đâu?”
Động tác trên tay Ánh Tú không dừng lại, trong miệng đáp: “Bẩm Hoàng thượng, Hỉ công công lo lắng mấy ngày nay Hoàng thượng ngủ không yên, đã đi Ngự Thiện Phòng chuẩn bị canh an thần. ”
Lúc Hoàng thượng thu thập thỏa đáng chuẩn bị khởi giá thì Hỉ Đắc Nhi cũng vừa vặn trở về. Hỉ Đắc Nhi nói: “Muộn như vậy Hoàng thượng định đi dạo ở đâu? ”
Từ nhỏ Hỷ Đắc Nhi đã hầu hạ ở bên cạnh Khang Nhạc Đế, tự nhiên quan hệ càng thân cận hơn chút ít, khi lén lút nói chuyện đều bỏ qua rất nhiều quy định cứng nhắc.
Khang Nhạc Đế rũ mắt làm người khác không thể nhìn ra suy nghĩ chân thực của anh. Một lúc lâu sau mới nói: “Tùy tiện đi dạo Ngự Hoa Viên thôi.”
Hỉ Đắc Nhi nghe vậy thì không nói thêm lời vô nghĩa, giọng nói the thé lớn tiếng nói: “Bãi giá Ngự Hoa Viên!”
Khang Nhạc Đế vừa muốn đứng dậy đi ra ngoài thì giống như nhớ tới cái gì đó, quay đầu nói với Ánh Tú: “ Hỉ Đắc Nhi ở bên hầu hạ, ngươi không cần đi theo.”
“Vâng.”
Dựa theo nội dung bộ phim, đây là do Khang Nhạc Đế nhìn thấy trong mắt Ánh Tú chứa đầy tơ máu, miễn cưỡng che giấu tinh thần mỏi mệt, không biết vì sao lại sinh vài phần thương tiếc. Ánh Tú lại nghĩ lầm là mình vừa rồi hầu hạ không chu toàn, làm Hoàng Thượng chướng mắt, hoàn toàn không suy nghĩ theo hướng khác.
Sau đó Khang Nhạc Đế “vô tình gặp được” Trang Quý Nhân ở Ngự Hoa Viên, vận may đến được lâm hạnh trong đêm, dẫn đến tình tiết Trang Quý Nhân “ độc sủng lục cung” ngắn ngủi nhưng sáng lạn.
Suất diễn của Diệp Từ đến đây là xong, đạo diễn đúng lúc hô “Cắt”. Tạ Bằng Huy không ngờ sẽ xong nhanh như vậy, cảnh này nhìn thì đơn giản, thực tế đối với diễn viên mà nói – đặc biệt là Diệp Từ đóng vai cung nữ hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng, có thể tự nhiên thực hiện hết trọn bộ các động tác, thật ra độ khó rất lớn, ít nhất trước đây anh quay cảnh như vậy cơ bản đều một chút mà qua……
Bởi vì quay phim thuận lợi, tâm tình Tạ Bằng Huy vô cùng tốt, mắt nhỏ híp lại trước máy theo dõi, cẩn thận xem lại một lần nữa, khi ông nhìn đến cảnh Ánh Tú thay quần áo cho Lục Xuyên đóng vai Hoàng đế thì cúi đầu như suy tư điều gì, cùng với sau đó lúc Ánh Tú biết rằng không cần đi theo, trên mặt liền lộ rõ biểu tình thất vọng, trong đầu đột nhiên tràn ngập bong bóng màu hồng…
Dựa theo nội dung cốt truyện, Khang Nhạc Đế và cung nữ Ánh Tú không có tuyến tình cảm, nhưng Tạ Bằng Huy không hiểu sao lại có thể từ tình tiết đơn giản như rửa mặt, thay quần áo này mà nhìn ra sóng ngầm trào dâng!?
Dựa vào trực giác của một đạo diễn, ông lớn tiếng gọi Lục Xuyên và Diệp Từ đến bên cạnh.
“Tôi muốn thêm tuyến tình cảm giữa Hoàng đế và cung nữ, hai người các ngươi có ý tưởng gì không!?” Tạ Bằng Huy nói, trên mặt là biểu tình của đứa trẻ con khi nhìn thấy món đồ chơi mà nó hứng thú, khiến gương mặt đang phát triển theo chiều ngang của nó trong nháy mắt tràn đầy sức sống.
Ví dụ như Hoàng Thượng lâu ngày sinh tình, sủng hạnh Ánh Tú, điều này cũng làm cho sau này Trang quý nhân nhằm vào Ánh Tú ở mọi nơi, có phải là giải thích hợp lý không!?”
Giọng nói Tạ đạo diễn vang lên, hiện trường liền cực kỳ yên tĩnh —— thêm thêm thêm thêm cảnh quay??? Cho Hoàng Thượng và tiểu cung nữ?!
Những người xung quanh đều không phải kẻ ngốc, gần như đều hiểu được hàm ý đằng sau những lời này —— cho Diệp Từ thêm suất diễn! Hơn nữa còn cho thêm cảnh tình cảm của cô và Lục Xuyên!!!!
Đây là khái niệm gì? Chính là một tiểu cung nữ vốn dĩ sớm phải chầu trời trong nháy mắt tiếp cận phi tần trong hậu cung với địa vị, có phải diễn viên quần chúng thăng cấp thành nữ phụ hay không? Có phải nông nô trở mình ca xướng hay không đây?!
Nghe nói như thế, mọi người vốn không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Diệp Từ, thẳng thắn mà nói, mọi người đều không phải người mù, biểu hiện của Diệp Từ trong buổi chiều hôm nay thật sự đáng thưởng thức, một người thận trọng từ lời nói đến hành động, tâm tư kín đáo của ngự tiền thị nữ được cô thể hiện lọt vào trong tầm mắt ba phần, ở trên người diễn viên lão làng loại biểu diễn này có thể gọi là “Kỹ thuật diễn”, nhưng nếu xuất hiện ở trên người một người mới thì chỉ có từ “ Thiên phú” để có thể giải thích...
Sau đó, mọi người hướng mắt về phía người đàn ông đang ngồi im trên chỗ ngồi độc quyền, không nói một lời mà nhìn chằm chằm trên thân người đàn ông đang xem đoạn phát lại trên máy quay. Hầu như tất cả mọi người đều biết, nếu thêm cảnh diễn thì cần phải được sự đồng ý của Lục Xuyên. Với Diệp Từ mà nói, thêm suất diễn tương đương với trở mình, còn đối với Lục Xuyên, thì chỉ là kéo dài thời gian công tác...
Một lúc lâu sau, người đàn ông mới rời tầm mắt khỏi máy theo dõi, ánh mắt dừng trên người Diệp Từ đang ngồi ở một bên. Ngày thường Lục Xuyên luôn mang dáng vẻ lơ đãng, làm như đối với thứ gì đều không quá để ý, vậy mà giờ phút này, trong mắt anh hiếm khi lại trấn tĩnh và nghiêm túc.
“Cô có ý tưởng gì không?” Anh ấy không để ý đến Tạ Bằng Huy ở một bên chờ hắn trả lời mà trực tiếp ném vấn đề cho Diệp Từ.
Những người xung quanh không khỏi thở dốc vì kinh ngạc........ Lục Xuyên là đang trưng cầu ý kiến của một người mới tuyến mười tám???!
Nhưng Diệp Từ dường như không nhìn thấy các loại biểu tình lẫn phản ứng bất đồng ở xung quanh, cau mày nhìn chằm chằm máy theo dõi, nghe nói thế thì thốt lên theo bản năng ——
“ Tôi cảm thấy không thêm tốt hơn.”
!!!!!
Mẹ ơi, ở đây có một kẻ ngốc này! Sự việc như bánh từ trên trời rơi xuống vậy mà lại từ chối à?! Ngoại trừ nhân viên công tác xung quanh, ngay cả Tạ Bằng Huy cũng không nghĩ rằng người phá vỡ ảo tưởng màu hồng hiếm có của ông lại không phải Lục Xuyên, mà là nữ diễn viên tuyến N này.
Trong mắt Lục Xuyên hiện lên ý cười, ánh mắt sáng thêm vài phần: “Nói lý do của cô đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT