Edit: Mèo Mướp Thích Ngủ
Beta: Kayoko Aoi
Hai người lớn tuổi đi vào, chính là cha mẹ ruột của "Diệp Từ" --- Diệp Minh Lễ và Đổng Thiến. Hai vợ chồng già sống dựa vào công việc bán bánh bao hấp ở quê nhà, tuy cuộc sống chẳng được xem là giàu sang phú quý, nhưng trôi qua cũng sinh động.
Diệp Từ nháy nháy mắt, trong lòng hơi hoang mang… A…, hai người đó là cha mẹ của nguyên chủ! Vậy sau này cũng chính là cha mẹ của cô rồi…! Thế nhưng cô cũng chẳng quen biết gì với hai cô chú hiền lành này nha…
Đổng Thiến thấy Diệp Từ nhìn bọn họ mà chẳng có phản ứng gì, nước mắt không kềm được mà ào ào rơi xuống đất ----
"Ông Diệp ơi…, ông xem con gái chúng ta không phải là bị kích thích tới ngu rồi chứ? Sao thấy mọi người cũng không nói chuyện…"
Diệp Minh Lễ cũng lo lắng cho tình hình của con gái, nghe thấy vợ nói vậy thì không kềm được quát lớn: "Xùy xùy xuỳ! Bà có thể hỏi thăm sức khỏe của con bé chút xíu được không?"
Diệp Từ thấy thế, vô thức hắng giọng một cái, do dự một chút, mới mở miệng: "Cha, mẹ… Con không sao."
Cha Diệp và mẹ Diệp nghe vậy thì rối rít nhìn về con gái. Thật ra từ sau khi Diệp Từ lên đại học, lúc mới đầu hàng năm sẽ về nhà vào dịp Tết, nhưng lần nào cũng không ở được hai ngày đã đi, hơn nữa tính cách cũng trở nên gắt gỏng, lúc ở nhà cũng tự nhốt mình trong phòng một mình… Sau này, ngay cả Tết cũng không về, mẹ Diệp lo lắng nên mỗi tháng đều gọi một cuộc điện thoại, đa phần khi gọi điện con gái đều không trả lời, cho dù may mắn gặp được lúc Diệp Từ bắt máy, thì chưa nói được hai câu đã không kiên nhẫn mà ngắt máy.
Không phải hai người lớn tuổi trong nhà chưa từng lo lắng, nhưng cuối cùng con gái lớn rồi cũng phải rời xa cha mẹ. Tuy quanh năm bọn họ ở quê, nhưng cũng hiểu được cuộc sống của người trẻ tuổi trong thành phố lớn áp lực cỡ nào, bọn họ xem tin tức cũng hiểu không ít, nên không nhẫn tâm tức giận với con gái… Cũng bởi vì mối quan hệ của bọn họ với Diệp Từ vẫn không sao thân thiết được nên khi nghe Diệp Từ nói vậy, cha mẹ Diệp không khỏi sửng sốt --- đã bao lâu rồi con gái không dùng vẻ mặt ôn hoà nói chuyện với bọn họ rồi!
Nước mắt Đổng Thiến càng không kềm được mà tiếp tục rơi xuống đất, dùng ống tay áo lau nước mắt, thấy rõ rằng con gái nhà mình gầy xuống hơn cả vòng mà dè dặt nói: "Tiểu Từ à,... Nếu không dấng thân được vào giới giải trí này, chúng ta hãy về nhà đi... Dù cha mẹ không kiếm được nhiều tiền lắm, nhưng nuôi sống một đứa con gái như con còn không thành vấn đề, chúng ta đừng làm khó bản thân, được không?"
Diệp Minh Lễ ngồi trên ghế, định lấy một điếu thuốc ra hút, dừng một chút lại yên lặng bỏ hộp thuốc lá vào trong túi áo, nghe thấy mẹ Diệp nói vậy cũng gật đầu, ánh mắt nhìn Diệp Từ vừa có phần cẩn thận lại vừa chân thành: "Con gái, chịu không nổi thì ta hãy về nhà."
Mỗi ngày, Diệp Minh Lễ và Đổng Thiến đều dậy sớm, tất bật bận rộn làm việc cho cửa hàng bánh bao hấp nhà mình, thời gian rảnh rỗi nhất cũng chỉ xem các chương trình tin tức và phim truyền hình lúc 8 giờ tối, đối với những chuyện rắc rối trên mạng internet hoàn toàn không biết, càng không biết hai ngày nay Diệp Từ đã bị chửi té tát trên Weibo. Họ chỉ cho rằng người trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp, cuộc sống ở thành phố lớn quá căng thẳng, một mình nghĩ quẩn…
Trên đường đến đây, hai người không ngừng suy nghĩ, nếu như không có ai kịp cứu con bé, chẳng lẽ con gái bọn họ sẽ không còn? Nhà họ Diệp chỉ có một người con gái là Diệp Từ, sao bọn họ chịu nổi đau đớn của cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thế này chứ? Càng nghĩ càng thấy hối hận, là do bình thường bọn họ không đủ quan tâm con gái, cảm thấy theo như tư tưởng cũ học lên đại học thì tốt rồi lại không để ý đến áp lực to lớn của cuộc sống trong thực tế…
Diệp Từ nghe người lớn tuổi nói chuyện, không khỏi cũng đỏ vành mắt theo. Kiếp trước, trong nhà cô nghèo rớt mồng tơi, cha mẹ vì suy nghĩ cho em trai em gái, lúc cô tám tuổi đã đưa cô vào hoàng cung, thứ gọi là tình yêu thương của cha mẹ cô chưa từng cảm nhận được chút nào, bây giờ thấy Diệp Minh Lễ và Đổng Thiến, một lần nữa không kềm được thay "Diệp Từ" cảm thấy không đáng khi cô coi thường mạng sống của mình, sao cô lại cam chịu như thế chứ…
Hít sâu một hơi, Diệp Từ giấu sự cảm động sâu tận đáy lòng, cố gắng nở nụ cười: "Hai người thật sự không cần lo cho con… Lúc trước… là con không hiểu chuyện… sau này hai người cứ yên tâm, con tuyệt đối không có ý định coi thường mạng sống của mình trong đầu nữa."
Rời khỏi giới giải trí? Lúc đầu không phải Diệp Từ không có nghĩ tới vấn đề này, dù sao dựa vào hiểu biết mấy ngày nay của cô, Cảnh người lừa ta gạt của giới giải trí… cũng không khá hơn bao nhiêu với những phi tần trong hậu cung, trên người còn đè nặng khoản nợ 20 vạn tệ khổng lồ, hơn nữa nếu quả thật giải nghệ thật thì số tiền hủy hợp đồng cũng là gánh nặng mà bây giờ cô không thể nào gánh nổi.
Thật ra Diệp Từ không có nhiều kỳ thị với việc làm "Diễn viên", những người giàu có ở cổ đại khinh thường mấy nghề phải xuất đầu lộ diện thế này, nhưng cô là một nô tài, so ra có khi còn kém hơn cả một bậc thầy hát tuồng, dù sao người ta còn có kỹ năng để phòng thân dựa vào tài hoa để kiếm cơm. Nhưng bọn cô thì sao? Hoàn toàn là những người có kỹ năng kém nhất trong số những người lao động chân tay…
Đối với tình hình tiền bạc hiện tại, Diệp Từ không định làm lộ ra cho cha mẹ buồn rầu thêm, 20 vạn nói nhiều không nhiều nói ít không ít, nhưng nếu thật sự nói ra với họ, sợ là ngay cả tiền dưỡng già cũng phải mang ra… Đây có lẽ là nguyên nhân tại sao khi nguyên chủ bị buộc tới đường cùng cũng không về nhà tìm kiếm biết trợ giúp…
Diệp Từ cảm thấy dựa vào sự hiểu biết của mình trong hai ngày qua, tuy rằng nguyên chủ trước mặt cha mẹ người thân rất kiêu ngạo, không quen biểu đạt, thậm chí ngẫu nhiên còn xuất hiện tâm lý oán giận xuất thân của mình, nhưng nếu như thật sự ép bức người thân mình, làm cho bọn bọn buồn phiền theo, nguyên chủ đến chết cũng không làm được, đây có lẽ là thiên đường quý giá mà “Diệp Từ” giữ lại đến cuối cùng… Chẳng qua đến tận lúc chết cô vẫn không phát hiện ra thôi…
Diệp Từ hoàn hồn từ trong mạch suy nghĩ của mình, nhìn dáng vẻ mặt ủ mày cau có của cha mẹ, cười cười mở miệng: “Cha mẹ, hai người cho con học đại học, học ở Học viện Điện Ảnh, không phải hi vọng sau này con tốt hơn sao? Nếu bây giờ về nhà, những gì con học không phải đều uổng phí hết rồi sao.”
Diệp Minh Lễ thở dài, trầm tư nói: “Không biết lúc trước nghe lời con, cho con vào học ở Học viện Điện Ảnh cuối cùng là đúng hay sai nữa…”
Đổng Thiến lau gò má ẩm ướt của mình, cũng hùa theo nói: “Đúng vậy, sớm biết tốt nghiệp rồi vẫn áp lực thế này, lúc trước nên để con ở trước mặt mẹ, mỗi ngày ăn rau thôi cũng được.”
“Xùy! Bà nói gì đó? Con cái cũng cần phải có sự nghiệp và công việc của nó, nếu không tương lai chúng ta chết rồi, để lại mình nó thì phải làm thế nào?”
…
Lần này cha mẹ Diệp đi vội, trong nhà còn rất nhiều chuyện chưa sắp xếp ổn thỏa, chỉ đợi hôm nay Diệp Từ xuất viện đã đặt vé về nhà. Mấy ngày nay, Diệp Từ vẫn luôn kìm nén được cảm xúc của mình, nhưng lúc tiễn cha mẹ Diệp vẫn không nhịn được mà đỏ cả mắt. Tuy thời gian ở chung không dài, nhưng sự chăm sóc tỉ mỉ của cha và mẹ Diệp khiến cô vô cùng cảm động.
"Được rồi đừng khóc mà! Tự chăm sóc bản thân mình, không còn tiền thì nói với mẹ!” Mẹ Diệp vừa vỗ vỗ tay Diệp Từ vừa nói.
Cha Diệp nhìn dáng vẻ hai mẹ con lưu luyến không rời, cũng trầm mặc một lúc, mới nhẹ giọng dặn dò: “Có rảnh thì về thăm nhà nhiều một chút.”
Diệp Từ chỉ có thể vừa lau nước mắt vừa gật đầu, đưa cha mẹ lên xe lửa. Mẹ Diệp mới có vẻ đăm chiêu hỏi: “Ông nó, ông có thấy con gái chúng ta thay đổi không…”
Diệp Minh Lễ nhíu mày, thở dài rồi nói: “Dù sao rời nhà đã lâu, tính cách con bé có thay đổi cũng không phải không thể… Huống chi tôi thấy bây giờ con gái đã hiểu chuyện hơn trước kia rồi…”
Mặc dù trong lòng mẹ Diệp còn hơi nghi ngờ, nhưng nghe những lời này xong cũng gật đầu -- tính tình con gái trở nên chững chạc hơn, cũng càng ngày càng biết chăm sóc cha mẹ… Như vậy không tốt hơn sao?
Mà bên này, Diệp Từ cũng làm xong xuôi thủ tục xuất viện, dựa vào trí nhớ mà về tới căn hộ mình thuê. Sau khi tốt nghiệp đại học, nguyên chủ thuê một căn nhà hai phòng một sảnh, ở nơi tấc đất tấc vàng như Tứ Cửu Thành, giá thuê đương nhiên cũng không hề rẻ.
Diệp Từ giống như nhà quê mới lên thành phố, nhìn đông nhìn tây ở trong căn phòng. Sau khi mượn xác hoàn hồn, cô vẫn luôn ở trong bệnh viện, hoàn toàn không có quá nhiều cơ hội, sau này cha mẹ Diệp đến nữa, cô vội vàng để không gây ra sai lầm nên đã lo lắng không yên quá đủ rồi, càng không rảnh để vết thật sự đi tìm hiểu thứ gọi cuộc sống ở hiện đại này.
Tuy kế thừa trí nhớ của nguyên chủ, nhưng loại trí nhớ này giống như một bộ phim cô đã từng xem, đợi đến khi thật sự nhập vai, cảm nhận đã hoàn toàn khác biệt… Chờ Diệp Từ khám phá đủ hết từ trong ra ngoài như đang khám phá một thế giới mới, cô mới như quả bóng cao xu xì hơi ngồi liệt trên ghế sô pha.
A… Cô thật sự từ cõi chết trở về…
Không biết những nô tài cùng bị xử tử như cô có thể đầu thai sớm hay không…
Nơi này đã không còn cung nữ Đại Ninh, Thanh Cốc để cô trút hết bầu tâm sự, cô không còn mỗi ngày phải cẩn thận hầu hạ Quý Phi nương nương, cũng không còn mama quản sự thích lớn tiếng trách mắng.
Diệp Từ nghiêng đầu, nhìn ánh chiều tà ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy hơi khó chịu. Mọi thứ ở đây đều không quen thuộc đối với cô, cảm xúc mấy ngày trước căng như một quả bóng, hôm nay bỗng nhiên buông lòng.
Diệp Từ muốn khóc, nhưng lại không biết vì sao lại khóc, so sánh với những nô tài bị xử tử khác, cảnh ngộ cô không biết đã tốt hơn họ bao nhiêu, ít nhất ở đây, có có thể lớn tiếng nói chuyện, là người tự do có thể nói to, tùy ý đi lại, không phải là “Vật” mà người khác có thể tùy tiện mua bán…
Xoa xoa hốc mắt khô khốc, Trong lòng Diệp Từ tự cổ vũ: Không có gì đáng ngại, còn sống là quan trọng nhất!
- --
Vào một buổi chiều, Diệp Từ nhanh chóng thu dọn những món đồ xa xỉ không cần thiết mà nguyên chủ đã mua trước đó, những thứ này là những thứ đáng giá nhất của cô rồi… Sau đó gọi cho người đại diện Tưởng Phi của mình, hẹn gặp mặt lúc 8 giờ tối tại công ty.
Khi cô mới đến, Tưởng Phi là người đầu tiên cô nhìn thấy sau khi tỉnh dậy, tuy không thể nói đối phương thân thiết bao nhiêu, nhưng theo bản năng Diệp Từ vẫn chọn anh ta giúp đỡ. Huống chi theo "hiểu biết" của cô mấy ngày nay, người đại diện và nghệ sĩ như châu chấu bị cột chung vào một sợi dây, giai đoạn đầu dựa vào người đại diện, giai đoạn sau, chỉ cần có thể trở nên nổi tiếng, người đại diện có thể dựa vào cô rồi.
Hiểu rõ bản chất của mối quan hệ giữa hai người, Diệp Từ, người đã từng ở cấp thấp nhất nơi vàng thau lẫn lộn, giao tiếp với đủ loại người, Diệp Từ tỏ vẻ --- cô tuyệt đối không hề sợ hãi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT