EDIT: morticia.

The Voice Hoa Quốc đã bắt đầu tuyên truyền, trước giờ chưa từng có hình thức tranh tài, không có quy tắc hạn chế nào, chỉ cần bạn biết hát, chỉ cần bạn muốn hát, là có thể tham gia! Cho nên, The Voice nhanh chóng quét sạch cả nước, hấp dẫn vô số người đam mê ca nhạc tham gia.

Hiện trường tuyển chọn ồn ào tiếng người, Nhan Như Ngọc nắm chặt tay Hà Tịch hết nhìn Đông nhìn Tây, "Tịch Tịch, cậu nói xem tí nữa bọn mình có được gặp đại minh tinh không?"

Hà Tịch vỗ vai cô ấy, "Cậu nghĩ nhiều, đây mới là vòng loại, trừ ba vị ban giám khảo, nào có đại minh tinh nào nữa? Nhưng ngày mai có không ít ngôi sao, ví dụ..."

Cô chỉ mình, bày pose nữ vương. Nhan Như Ngọc giơ ngón tay lên, "Không sai! Tịch Tịch nhà mình là tuyệt nhất! Với khuôn mặt này của cậu, cho dù đứng im không nói gì, đã diệt được vô số quân địch!"

Nhan Như Ngọc ăn ngay nói thật, cô ấy cảm thấy Hà Tịch thật sự xinh đẹp, trời sinh hợp làm minh tinh. Dù rất nhiều người không thích bình hoa, nhưng không thể phủ nhận, ngành giả trí không có mấy ai xấu. Một khuôn mặt đẹp, thì ở trong giới giải trí dễ bước đi hơn, mà khuôn mặt của Hà Tịch, cao hơn người ta nhiều điểm.

Ban đầu hai người họ chỉ nói đùa thì thầm, nhưng vì ở đây có nhiều người, người bên cạnh đứng rất gần, nên bị người ta nghe thấy.

"Hứ! Đây là thi hát, không phải thi bình hoa, lớn lên xinh đẹp thì làm được gì? Bây giờ ngưỡng cửa ngành giải trí thấp như thế? Có chút sắc đẹp đã dám dõng dạc nói mình là ngôi sao! Buồn cười!"

Một âm thanh âm dương quái khí từ phía sau truyền đến, lời trong lời ngoài kém chút chỉ thẳng vào mũi Hà Tịch mắng!

Hà Tịch nhíu mày, cô định đi lên con đường ngành giải trí, cho nên lúc nào cũng phải chú ý hình tượng cử chỉ của bản thân. Bây giờ còn chưa nổi tiếng, đợi đến lúc cô nổi lên rồi, quá khứ đen bị đào lên hết. Nên không có chuyện cô cãi nhau với người ta trước mặt mọi người, nhất là xung quanh còn có bao nhiêu camera quay hậu trường.

Cô định dàn xếp ổn thỏa, tạm thời nhịn xuống cục tức, nhưng không ngờ Nhan Như Ngọc nhanh hơn cô một bước mở miệng, "Làm sao? Tự mình lớn lên không đẹp là không cho người khác đẹp? Tịch Tịch nhà tôi xinh đẹp cô quản được à? Còn nữa, ai nói Tịch Tịch nhà tôi không biết hát? Không biết thì đừng có phun bậy!"

Hà Tịch nâng trán, Nhan Như Ngọc đúng là dễ kéo cừu hận! Nhưng mà... cô thích!

Cô gái đối diện Hà Tịch cô biết, tên là Giang Nghiên, kiếp trước là minh tinh hạng hai. Điển hình ngực to não nhỏ, trí thông minh không được ổn, nếu không cũng không bôi đen Hà Tịch lúc này.

Tấm chiếu mới này ngược lại đứng hạng mười ở The Voice, dù hạng mười không được nổi lắm.

Bây giờ nghe Nhan Như Ngọc nói, trong nháy mắt Giang Nghiên tức điên, "Mày nói ai xấu! Mày nói ai xấu! Lão nương 36E dung mạo trẻ trung, so với hai cái đậu đỗ tụi mày không phải hơn chỉ nửa điểm đâu! Vậy mà nói tao xấu!" Cô ta nói, còn cố ý ưỡn ngực, rõ ràng đối với 36E của bản thân rất tự tin.

Hà Tịch níu lại Nhan Như Ngọc chuẩn bị cãi lại, mỉm cười với Giang Nghiên, "Vị mỹ nữ này, tôi thấy hình như cô bị lừa, cô chọn bác sĩ chỉnh hình đáng tin cậy chứ? Sao lại làm ngực cô bên to bên nhỏ vậy? Rõ ràng không đồng đều! Cô đi bệnh viện chính quy đúng không? Bắt đền được không? Ngực là bộ mặt thứ hai của phụ nữ, một lớn một nhỏ, là hủy dung đấy!"

"Mắt mày bị mù! Tao đi bệnh viện chính quy, sao một lớn một nhỏ được?!" Giang Nghiên không suy nghĩ thốt ra, dù nói thế, cô ta vẫn nhịn không được cúi đầu xem xét lại ngực mình, lúc trước không để ý, không phải bên to bên nhỏ thật chứ?

Nhan Như Ngọc lặng lẽ giật tay Hà Tịch, che miệng cười nhẹ, "Sao cậu biết cô ta bơm ngực?"

Hà Tịch cười không nói, kiếp trước chuyện Giang Nghiên bơm ngực trong giới giải trí không phải bí mật gì, đến bản thân cô ta cũng tự mình thừa nhận.

Xung quanh truyền đến vài tiếng cười nhẹ, Giang Nghiên hơn nửa ngày mới phản ứng lại, chỉ vào Hà Tịch hét lên, "Mày nói cái gì?! Ai bơm ngực! Của tao là tự nhiên!"

Hà Tịch cười cười, "Hình như tôi nhìn nhầm." Nói xong kéo Nhan Như Ngọc đi.

Hà Tịch thừa nhận cực kỳ sảng khoái, Giang Nghiên nhất thời chưa kịp phản ứng, chờ đến lúc cô ta hoàn hồn, hai người Hà Tịch đã đi xa. Mà chính cô ta cũng chột dạ, không dám đuổi theo. Trước ngực chặn một hơi, thế nào cũng nuốt không trôi, tức đến dậm chân, mắng người xung quanh, "Nhìn cái gì! Chưa từng thấy mỹ nữ à!"

Người xung quanh đối với cô ta ấn tượng càng kém. Mà một màn này, vừa lúc bị camera quay trúng, có bị tổ tiết mục phát lên không cũng không biết.

Hà Tịch và Nhan Như Ngọc tiến vào khu vực chờ, bên trong đã có không ít người ngồi đợi, có người đang điều chỉnh nhạc cụ, có người đang luyện hát, còn có người khẩn trương đi tới đi lui... Hỗn loạn nhưng cũng áp lực.

Trong không khí ngập mùi khẩn trương, như lâm vào đại dịch, cho nên lúc Hà Tịch đi vào không ai chú ý đến, cô kéo Nhan Như Ngọc, ngồi chỗ hẻo lánh.

Cô muốn điệu thấp, nhưng có người không định để cô điệu thấp, cô mới ngồi xuống, liền có một anh trai camera lia tới, "Oa! Mỹ nữ! Nhìn bên này! Chào người xem đi!"

Đã không điệu thấp được, cũng không quan trọng, cô tự nhiên hào phóng nói với ống kính, "Hello! Chào mọi người, tôi là thí sinh số 666 Hà Tịch!"

Anh trai quay phim tên là Lâm Duệ, anh chàng nhìn dung mạo xuất chúng của Hà Tịch. Quay phim hậu trường bên lề thế này bình thường toàn quay tuấn nam mỹ nữ, dung mạo càng đẹp càng tốt. Hoặc khôi hài chút, nói chút chuyện về thí sinh. Anh chàng khẳng định, Hà Tịch chắc chắn là nữ thí sinh xinh đẹp nhất! Quay cô càng nhiều càng tốt! Thế là anh chàng hỏi: "Tại sao bạn tham gia The Voice?"

"Vì ước mơ của em!"

"Xin hỏi ước mơ của bạn là gì?" Lâm Duệ hỏi theo quán tính, vì đa phần mọi người thường trả lời liên miên, gì mà thực hiện ước mơ âm nhạc của mình, để mọi người nghe những bản nhạc hay... Anh chàng cho là Hà Tịch cũng trả lời đại loại thế, không ngờ Hà Tịch nắm chặt tay, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Ước mơ của em là cứu vớt thế giới!"

"..."

EDIT: morticia.

The Voice chia làm năm khu trên cả nước, theo thứ tự là B Kinh, Nam Kinh, Tây Ninh, Thượng Hải và Trung Nguyên. Nhưng báo danh chỉ báo trên Offical Website. Cho nên, dù Hà Tịch xếp thứ 666, nhưng khu B Kinh, có hơn một trăm người. Mà mỗi thí sinh có một phút để hát, thậm chí hát không hay chưa đến một phút đã bị ban giám khảo bắt ngừng, cho nên tiến độ rất nhanh, qua một buổi sáng là đến lượt cô.

Trước khi ra sân, Nhan Như Ngọc khẩn trương dặn dò cô, "Tịch Tịch đừng khẩn trương, mình coi như rèn luyện thử, được hay không đều có kinh nghiệm, đừng quá để ý kết quả..."

Hà Tịch cười khổ, cô còn chưa lên sân khấu mà nha đầu này đã nghĩ ra đủ lời an ủi cô. Hà Tịch cười với cô ấy, "Yên tâm, tớ không sao."

Sau đó hít sâu một hơi, đi lên sân khấu. Thật ra cô không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, dù sao cũng là lần đầu tiên tham gia thi đấu kiểu này. Đã qua một buổi sáng, chưa có một thí sinh nào thông qua, trong vô hình lại khiến người ta cảm thấy ban giám khảo đặc biệt khắt khe. Cả nước có năm khu, vòng loại chỉ chọn ra 100 người. Nói cách khác, mỗi khu chỉ có hai mươi người thông qua. Nhưng người tham gia báo danh hơn trăm vạn, có người báo danh cũng chưa chắc tham gia, nhưng dù giảm đi một nửa, con số này cũng rất lớn!

Cho nên, bây giờ Hà Tịch rất áp lực.

Cho dù là vòng loại, hiện trường cũng có người xem, Hà Tịch vừa đi lên, lập tức bùng lên một trận vỗ tay, không thiếu những lời cảm thán "Oa! Đẹp ghê" "Đẹp thật".

Đến cả ba vị ban giám khảo cũng sáng mắt. ba vị ban giám khảo đều là những nhân vật số một số hai trong giới âm nhạc Hoa quốc, trong đó có Hoàng Bách Xuyên là người già nhất có quyền nhất, hai người còn lại cũng phải gọi một tiếng thầy Hoàng.

Mà ông, chính là người thể hiện bản thân thích giọng hát của Hà Tịch ở kiếp trước, cho nên đây cũng là nguyên nhân tiếp thêm dũng khí cho Hà Tịch.

Đứng trên sân khấu, Hà Tịch đột nhiên không thấy khẩn trương nữa, cô mỉm cười, bình tĩnh mở miệng, "Chào ban giám khảo, em là thí sinh số 666, Hà Tịch."

Cánh cửa dự thi The Voice cực thấp, có nhiều người có ước mơ nhưng không có điều kiện, cũng như đem tới rất nhiều người đầu trâu mặt ngựa. Dù đã dự đoán trước sẽ có rất nhiều thí sinh nghiệp dư, nhưng không ngờ có nhiều ma âm rót vào tai như thế! Có vài người tới ngũ âm cơ bản không được đầy đủ cũng tới tham gia náo nhiệt!

Lúc Hà Tịch đi lên không khéo, đã gần giữa trưa, ba vị ban giám khảo cũng bị tàn phá tinh thần tới trưa, tinh thần hơi uể oải, nói cũng không muốn nói, chỉ uể oải đưa tay ra hiệu cô bắt đầu hát.

Hà Tịch đứng giữa sân khấu, đổi mic từ tay phải sang tay trái, đột nhiên thần sắc thay đổi, mặt mày trang nghiêm, ngẩng đầu ưỡn ngực hóp bụng, cơ thể thẳng tắp như cây cọc, sau đó "soạt" giơ tay phải lên, giữ vững tư thế chào. . Truyện Dị Năng

Hành động này của cô, khiến mọi người ở đây mơ hồ, kinh ngạc không thôi, không biết cô định làm gì.

Sau một phút, vẻ mặt Hà Tịch trang trọng, vô cùng chăm chú mở miệng hát: " Tổ quốc thiêng liêng của chúng ta, đất nước thân yêu của chúng ta. Ý chí hào hùng, niềm vinh quang vĩ đại, là tài sản của người cho mọi thời đại..."

(*) Truyện Trung nhưng hát quốc ca Nga nha mọi người =))).

Hiện trường yên tĩnh toàn tập, mọi người trợn mắt há mồm nhìn cô gái đứng trên sân khấu hát quốc ca.

The Voice là chương trình tuyển chọn thế hệ trẻ, những người tham gia đa số là người trẻ tuổi, kể cả người xem ở hiện trường. Cho nên, tất cả những người dự thi đều chọn bài hát được yêu thích, gì mà anh yêu em, em không yêu anh nhưng yêu thằng kia, kiểu gì cũng là bài hát phổ biến hiện nay, dù gì cũng là nhạc đỏ kinh điển, cho nên, tiết mục dự thi của Hà Tịch như một dòng nước trong!

Vì The Voice tuân theo nguyên tắc công khai công bằng công chính, cho nên dù là vòng loại, cũng được phát trực tiếp trên internet.

Mà giờ phút này, quần chúng ăn dưa ngồi trước máy tính và người xem ở hiện trường, như bị bấm nút tạm dừng, tất cả đều hóa đá. Qua hồi lâu mới hồi thần, nhao nhao thả comment.

"Hết mẹ hồn ha ha ha!"

"Chị gái lợi hại! Hù tui rơi hết hạt dưa!"

"Tôi đang uống nước, phun hết lên bàn phím, không nói nữa! Đi sửa máy tính trước!"

"Lấy quốc ca lòe người! Đạo đức bại hoại!"

(*) Lòe người: lấy lòng, hám fame, đại loại thế.

"Chị gái này vừa ra trận, nhan chó bị thịnh thế mỹ nhan của chị gái đánh ngã. Chị gái mở miệng, lão nương quyết định: Cả đời làm fan cuồng của chị gái!"

"Thấy cô ấy hát quốc ca nghiêm trang như thế, chỉ có mình tôi không khống chế được bản thân đứng lên chào?"

"Không phải một mình lầu trên, cúi chào +1!"

"+2!"

Trên mạng đã thảo luận khí thế ngất trời, ở hiện trường sau một phút yên tĩnh đột nhiên thay đổi.

Đầu tiên là Hoàng Bách Xuyên, ông đứng lên đầu tiên, tay phải nâng qua đỉnh đầu, cúi chào như Hà Tịch. Sau đó là hai vị ban giám khảo Triệu Tinh Vũ và Lâm Viện cũng đứng dậy, ngay sau đó, toàn bộ người xem ở hiện trường cũng lục tục đứng lên, vừa cúi chào, vừa yên lặng hát theo.

Bọn họ ở hiện trường, cho nên càng dễ bị âm thanh của Hà Tịch tác động. Quốc ca, là ca khúc mà toàn dân cả nước đều thuộc, ngay cả đứa nhỏ ba tuổi cũng biết hát mấy câu, nhưng biết hát với hát hay khác nhau hoàn toàn.

Âm thành của Hà Tịch giống như có ma lực, có thể khiến người ta lạc vào thế giới trong âm nhạc có bi thương, hi vọng, và tín niệm ngang ngược bất khuất! Cho nên, ban đầu tình huống khá khôi hài, nhưng sau đó dần trở nên nghiêm túc.

Bài hát không dài, nhưng đã hơn một phút, đến tận lúc Hà Tịch hát xong, ban giám khảo vẫn không bắt cô dừng.

EDIT: morticia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play