Trước đại hôn một ngày, theo lẽ thường thì là ngày thân thuộc đến thêm trang nhưng phủ An Quốc Công và phủ trưởng công chúa muốn làm tiệc trong nhà nên cũng không phát thiệp mời. Thêm trang của Tần Tê và Cố Ly có vẻ vắng vẻ hơn so với tiểu thư quyền quý nhà khác xuất giá nhưng đồ thêm trang là gì thì quả thật người thường không thể so sánh.
Đầu tiên là Ngọc Thiến công chúa Trình Yên thay mặt đế hậu đưa lễ vật thêm trang tới. Thật ra trước đó đế hậu đã ban thưởng rất nhiều rồi, thêm trang này có hay không tất cả mọi người đều không để tâm nhưng bởi vì trước đó đã ban rất nhiều, đế hậu hai người mới không muốn bởi vì chút thêm trang này khiến người khác vạch lá tìm sâu.
Trình Yên sau khi dùng thân phận công chúa đưa danh mục lễ vật đến thì lấy tư cách đệ tử hành lễ với Chưởng Viện và các lão sư trong thư viện. Nàng tư chất có hạn, không thể trở thành đệ tử nhập thất của bất kỳ vị lão sư nào đang ngồi ở đây, khi đó chỉ cảm thấy tiếc nuối, bây giờ mới càng phát hiện mình đã lỡ mất đi cơ hội học tập quan trọng biết nhường nào. Nhìn thành tựu của ba vị sư tỷ ở đây, nhìn lại chính mình, nhất thời cảm thấy thân phận công chúa hoàn toàn thua một đệ tử nhập thất của thư viện Phi Diệp Tân tới xem náo nhiệt.
Chưởng Viện nhướng mày, điều này chính là đang lọc lại danh sách đệ tử thư viện trong đầu:
“Miễn lễ.”
Trình Yên đứng thẳng người: “Hôm nay ta tới thêm trang cho Cố Ly sư tỷ và Phụng An, đây là lễ vật thêm trang của ta.” Nàng với nói vừa lấy một chiếc hộp trong tay cung nữ giao cho Tần Tê.
Tần Tê mở ra, bên trong là đôingọc bội, chất ngọc ấm áp xuyên thấu, bên trên còn khắc song phượng giương cánh, mỗi bên đều có một chữ, theo thứ tự là "Ly" và "Tê". Tần Tê rất thích, nàng ngẩng đầu nói: “Ngọc Thiến biểu tỷ, cảm ơn tỷ.” Nàng lấy ra cho Cố Ly cùng xem.
Cố Ly nhận lấy xem qua vài lần, cũng chú ý tới chữ trên ngọc bội, nàng ngẩng đầu nói:
“Đa tạ sư muội, muội có lòng rồi.”
Trình Yên cười cười:
“Trước đây ta vẫn không cảm nhận được, lần này khắc ngọc bội ta mới phát hiện tên của sư tỷ và Phụng An một Ly một Tê (một điểm đi một điểm dừng) quả là xứng đôi, Đúng là đôi tuyệt tác trời đất tạo thành.”
Tất cả mọi người không quá chú ý vấn đề tên của hai người. Trải qua lời của Trình Yên, họ cũng thấy đúng là như vậy. Trưởng công chúa nghe xong càng vui vẻ. Lời nịnh hót ai cũng biết nói nhưng nói được hay ho thì không phải ai cũng có bản lãnh.
Đám đông trò chuyện, người thêm trang thứ hai đến phủ. Chính là nữ nhi của hoàng hậu, Ninh Lan công chúa. Hôm nay, Ninh Lan công chúa cô ý thay y phục cung đình màu xanh da trời, cả người cũng ăn diện hơn, có tinh thần hơn rất nhiều. Từ sau khi phò mã của nàng bệnh chết, nàng vẫn luôn sầu khổ không vui, cũng không có ý tái giá. Nàng tự mình cảm nhận được vận mệnh không muốn cưỡng cầu nhưng nhìn thấy Tần Tê từ khi sinh ra đã chịu đủ mọi hành hạ của Viêm độc, bị thái y nhận định không sống qua tuổi cập kê, ấy thế mà bây giờ cũng tìm được người trong lòng, chuẩn bị thành thân, lòng nàng lâng lâng xúc động.
Nàng khuyên chính mình: Không nên buông bỏ hi vọng. Đối với biểu muội nàng trông từ nhỏ đến lớn này: Bất luận con đường tương lai lựa chọn ra sao, nàng cũng sẽ dành tặng lời chúc phúc chân thành nhất. Lễ vật thêm trang nàng mang đến là hai nhạc khí: một đàn tranh, một đàn tỳ bà. Đúng theo sở thích của hai người.
Có cung nữ thái giám đưa đàn tranh đàn tỳ bà vào phòng khách, trưởng công chúa mời Văn Huyền Ca đánh giá. Văn Huyền Ca không động vào, chỉ nhìn thoáng qua lúc cung nữ đưa tới, nói:
“Không cần đánh giá. Cô Nguyệt Huyền Tinh, tác phẩm trăm năm trước của Đào đại sư, không nghĩ tới có thể thấy được ở đây.”
Cố Ly nghe vậy đôi mắt liền phát sáng, nàng từng trải qua khóa học hẳn hoi của Văn Huyền Ca, cũng có hiểu biết cơ bản nhất đối với các nhạc khí nổi tiếng trong thiên hạ. Cô Nguyệt Huyền Tinh quả thật là đàn tranh và đàn tỳ bà do Đào đại sư chế tác. Đàn tranh Cô Nguyệt, tùy bà Huyền Tinh. Có người nói khi đó còn đồng thời chế tác đàn cổ Thư Vân, đàn không* Lăng Phong. Bốn nhạc khí này tinh hoa đương thời, chỉ là trăm năm trước chiến tranh loạn lạc lưu lạc không vết tích.
*Đàn không: loại đàn thời xưa, ít nhất có năm dây, nhiều nhất có hai mươi lăm dây
Không ngờ Ninh Lan công chúa tài giỏi như vậy, vừa ra tay lại chính là hai kiệt tác nổi danh năm đó.
“Ninh Lan công chúa, vật này... quá quý giá.” Cố Ly biết rõ giá trị của hai nhạc khí này, không phải thứ tiền bạc có thể cân đo.
“Phấn trang tặng giai nhân, bảo kiếm tặng anh hùng. Chúng ở trong phủ của ta cũng chỉ bám bụi. Tặng cho hai người cũng xem như ta thay hai vật phẩm nổi danh tìm được tri âm.” Dáng vẻ tươi cười của Ninh Lan công chúa quả thật thông thái rộng rãi, làm cho người ta có thể cảm nhận được phong thái tao nhã của công chúa hoàng thất.
Tần Tê đi đến kéo tay Ninh Lan công chúa:
“Ninh Lan biểu tỷ, Tê Tê rất thích chúng, đa tạ tỷ tỷ.”
Nàng luôn khéo nịnh nọt như vậy.
Đối với người tặng quà thì có gì sánh bằng việc được chủ nhân mới yêu thích, điều đó càng làm người ta vui vẻ.
Ninh Lan công chúa nhìn về phía Cố Ly hiện ra sắc mặt tươi cười.
“Muội đã thích, vậy đàn một khúc được không?”
Nói thật, ở trước mặt người như Văn Huyền Ca, Tần Tê rất áp lực. Huống hồ bên cạnh còn có Chưởng Viện độc miệng nữa, nhưng nàng thấy Cố Ly không làm gì khác chỉ đi đến ôm lấy tỳ bà, nàng cũng không thể thua kém. Hai người vẫn khảy Lưu ly dạ, tuyệt khúc của Diêu Sơ Tuyết. Lần kết hợp này hiệu quả tốt hơn những lần trước. Tất nhiên vẫn là Cố Ly ra sức thả chậm tốc độ phối hợp. Âm sắc của Cô Nguyệt Huyền Tinh không phải nhạc khí tầm thường có thể sánh bằng, Văn Huyền Ca nghe được một lúc cũng ngứa tay đàn một khúc.
Người ta vẫn là người ta, trình độ của Văn Huyền Ca lại cao hơn Cố Ly một khoảng lớn. Tiếng khảy đàn tùy ý truyền ra những chi tiết nhỏ quả thật không phải một hai năm là có thể học được.
Một khúc kết thúc, mọi người đều vỗ tay.
Lúc này mới có người bước ra, là Cố Huyên. Với tư cách muội muội của Cố Ly, có lẽ nàng ta thêm trang, nhưng khi nhìn đến nàng ta mọi người chột không lên tiếng.
Trưởng công chúa là người kịp phản ứng đầu tiên, nàng hỏi:
“Cố nhị tiểu thư đến sao không báo một tiếng?”
Cố Huyên tiếp lời:
“Điện hạ, là ta không cho nha hoàn vào thông báo, làm vậy sẽ cắt đứt nhạc tiên, vậy quá đáng tiếc.”
Cố Ly mới chợt nhớ ra nàng ta cũng am hiểu âm luật, nàng đi tới nói:
“Ngươi có thể đến thêm trang, ta rất vui mừng.”
Trong tay Cố Huyên cầm một cái hộp gỗ: “Ly tỷ tỷ, Cố gia đã không bằng trước đây. Đây là đồ ta lựa chọn tỉ mỉ, hi vọng ngươi không ghét bỏ.” Nàng vừa nói vừa đặt hộp gỗ vào trong tay Cố Ly.
Cố Ly vừa định đưa tay mở ra thì nhìn thấy Cố Huyên lộ vẻ khẩn trương, nhìn chằm chằm tay của mình, nàng liền buông xuống, đặt hộp gỗ lên bàn, cười nói:
“Phần tâm ý này của người ta nhận, cảm ơn.”
Cố Huyên nhìn Cố Ly, đôi môi mím chặt không nói thêm gì, chỉ là đi đến trong góc ở đại sảnh nàng ngồi xuống. Cố Ly đặt hộp gỗ ở vị trí rất khéo léo để Huyết Tằm ở gần xem thử.
Huyết Tằm nhìn hộp gỗ vài lần sau đó đưa tay đặt lên hộp gỗ, suy nghĩ, nàng ngoắc ngoắc với Giang Phong Mẫn. Giang Phong Mẫn đến gần:
“Có chuyện gì?”
Huyết Tằm:
“Ngươi dùng hàn băng chân khí giúp ta đông lại.”
Tuy Giang Phong Mẫn cảm thấy kỳ lạ nhưng không hỏi nhiều, bất quá chỉ một cái nhấc tay thôi. Nàng giơ tay ấn lên hộp gỗ, hàn khí ngưng tụ sau đó trên hộp gỗ nhanh chóng kết một tầng băng mỏng.
Huyết Tằm gật đầu: “Được rồi.” Nàng nhân lúc lại có người đến, sự chú ý của mọi người đều không dồn qua bên này liền lặng lẽ mở hộp. Bên trong hộp gỗ là một trâm cài Vũ Phượng*. Huyết Tằm lấy trâm cài ra lắc lắc thì từ trong thanh trâm rớt ra một con rắn nhỏ. Thân rắn xanh biếc tươi sáng nhưng lúc này đang ngủ vì bị đông cứng, không thể nhúc nhích. Đôi mắt Huyết Tằm híp lại, giơ tay rắc bột trắng lên người con rắn, con rắn không hề phản ứng. Huyết Tằm cài nút hộp lại, lặng lẽ nhét vào lòng ngực.
Giang Phong Mẫn vẫn luôn ở bên cạnh quan sát, nàng nhỏ giọng hỏi:
“Rắn gì?”
“Rắn độc nhất, chỉ cần cắn một phát là máu trào lên yết hầu.” Huyết Tằm khó kìm nén niềm hưng phấn trên gương mặt. Loại rắn này không dễ tìm, quan trọng là gần chỗ của thư viện Phi Diệp Tân không có, không ngờ trong buổi lễ này lại có được bảo bối này. Vị nhị tiểu thư Cố gia quả thật đã tặng một phần đại lễ!
Giang Phong Mẫn nhìn dáng vẻ hưng phấn của Huyết Tằm, nàng cảm thấy tốt nhất không nên ở cùng loại người nhìn thấy rắn độc trùng độc thì hưng phấn. Nàng lui về chỗ của mình, nhìn Chưởng Viện ở bên cạnh, nhìn thấy Chưởng Viện hoàn toàn không để ý hai người bọn họ làm gì bên kia mà ánh mắt chỉ dừng ở trên người người vừa tiến vào.
Trước đó lúc Huyết Tằm và Giang Phong Mẫn sờ mó con rắn nhỏ thì lại có vào người nữa đến thêm trang, đều là người có quan hệ thân thiết với phủ trưởng công chúa và Tần gia. Lúc này người đến là đại công chúa Tĩnh Tâm Trình Đình.
Tuy trưởng công chúa không muốn gặp vị muội muội này nhưng hôm nay người ta đến thêm trang, nàng cũng không tiện nói những lời không xuôi tai. Nàng cười nói:
“Không ngờ muội muội sẽ đích thân đến, Tê Tê và Ly Nhi nhà ta sao có phúc như vậy?”
Trình Đình cười cười: “Tiểu bối thành thân, làm trưởng bối tất nhiên nên đến chúc phúc. Đáng tiếc nhi tử của ta đến nay vẫn còn liệt giường, đời này chỉ sợ không có phúc khí thành thân.” Miệng thì nói nhưng ánh mắt đã nhìn về phía Cố Ly. Đây là nữ tử mà con mình luôn thích sao? Cũng khó trách, sinh ra gương mặt mê hoặc người thế kia, có mấy nam nhân không động tâm?
Cố Ly nghe nói là đại công chúa Tĩnh Tâm, nghĩ lại mới nhớ đay là mẫu thân của Lục Thượng. Đối với chuyện của Lục Thượng, nàng cũng không nghĩ sẽ ra tay nặng như vậy, nhưng dưới cơn thịnh nộ không khống chế được bản thân, tạo thành kết quả hôm nay nàng cũng ít nhiều cảm thấy mình quá đáng.
Chưởng Viện từ đầu đến cuối đều chỉ ngồi yên, ánh mắt quan sát từng người từng người một đi vào. Lúc Cố Huyên đưa hộp gỗ nàng chỉ hơi nhíu mày, rất khó nhận ra. Nhìn thấy Cố Ly ra vẻ muốn mở nàng cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân. Đệ tử Phi Diệp Tân dạy dỗ ngu ngốc vậy sao? Nhưng nhìn thoáng qua Giang Phong Mẫn ở bên cạnh, nàng cảm thấy mọi việc không hoàn toàn như vậy. Cũng may cuối cùng Cố Ly không có mở, ngược lại đưa đến chỗ Huyết Tằm, Chưởng Viện cũng hiểu rõ mục đích của Cố Ly, cảm thấy đây mới là đồ đệ thư viện dạy dỗ.
Đúng lúc này đại công chúa Tĩnh Tâm Trình Đình tuy đứng nói cười với trưởng công chúa nhưng Chưởng Viện nhận ra trong nụ cười đó là sự căm hận mãnh liệt. Nàng quay qua nói với Giang Phong Mẫn:
“Trong khoảng thời gian này rốt cuộc Ly Nhi đắc tội bao nhiêu người?”
Giang Phong Mẫn cũng nhìn ra sự kỳ lạ của Trình Đình:
“Lẽ nào ả ta còn dám đến quậy?”
Chưởng Viện lắc đầu: “Quậy lên có gì tốt cho ả ta?” Nàng quay đầu cho Dịch Già Thần Nhứ một ánh mắt, Dịch Già Thần Như gật đầu, ra dấu mình đã hiểu ý của sư phụ.
Văn Huyền Ca ở bên cạnh cũng không nhàn rỗi, nàng lặng lẽ nói với Ân Phán Liễu:
“Lần này có Chưởng Viện trấn giữ, hôn lễ này nếu có người gây rối, nàng nói xem Chưởng Viện sẽ phản ứng thế nào?”
Ân Phán Liễu bình tĩnh nói:
“Có Chưởng Viện ở đây sẽ không có chuyện đó xảy ra.”
Văn Huyền Ca ngẩng đầu nhìn nàng:
“Nàng quả là người nhàm chán, nghĩ chút cũng không được.”
Ân Phán Liễu không tiếp lời, chỉ xem náo nhiệt.
Trình Đình ra dấu cho nha hoàn đưa lễ vật lên. Đó là một bộ dụng cụ dùng bữa bằng sứ, đủ các loại khay chén đũa muỗng. Những món đồ gốm này trong xanh có hồng nhạt, cực kỳ trong suốt. Âm thanh trong trẻo như khánh*. Nha hoàn đặt từng một lên bàn, chỉ dựa vào ánh mặt trời bên ngoài, trọn bộ đồ sứ phát ra ánh sáng nhu hòa.
*Khánh: một nhạc cụ cổ, Tên một thứ nhạc khí, làm bằng một phiến khoáng chất, thường là ngọc hoặc đá, gõ lên làm nhịp.
Tần Tê không thích ánh mắt Trình Đình nhìn về phía Cố Ly, nàng cảm thấy trong ánh mắt đó chất chứa quá nhiều mưu tính. Nàng cảm giác Trình Đình tới là vì Cố Ly, cho nên nàng tiến tới, chắn trước Cố Ly, cắt đứt tầm nhìn của Trình Đình.
“Đa tạ Lục phu nhân thêm trang, mời ngồi.” Tần Tê không dựa theo quy định của hoàng thất gọi Trình Đình là a di, mà sửa lại là "Lục phu nhân", rõ ràng là không cho Trình Đình thể diện trước mặt mọi người. Tần Tê vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện lần trước Lục Thượng bỏ thuốc với Cố Ly.
Trình Đình nghe thấy, vẻ mặt xấu hổ. Cuối cùng ả ta cũng miễn cưỡng dời ánh mắt khỏi người Cố Ly qua Tần Tê.
“Phụng An lớn vậy rồi.” Ả ta nhìn trưởng công chúa: “Thật hâm mộ tỷ tỷ, nữ nhi đều sắp thành thân.” Lúc nói chuyện biểu cảm rất bình thản nhưng cũng vì quá bình thản, ngược lại có vẻ không được tự nhiên.
Trưởng công chúa: “Không phải nhờ phúc của muội muội sao?” Giọng nàng giễu cợt, nếu không phải Tần Tê bị Viêm độc, với thân phận cao quý của nàng thì đã sớm đính hôn xuất giá.
Trình Đình gật đầu, cũng không tính toán: “thêm trang rồi, muội muội đã hết tâm ý. Trong nhà còn có việc, muội cáo từ trước.” Đến bây giờ sắp đi, Trình Đình vẫn duy trì gương mặt tươi cười với người khác. Người ta vẫn nói "tay hung không đánh mặt cười". Mặc dù trưởng công chúa rất đề phòng Trình Đình nhưng vẫn không rõ mục đích lần này của Trình Đình.
Trong lúc này có thêm vài bằng hữu thân thuộc đến, tặng đồ cũng trong khuôn khổ. Ngay sau đó, Thụy Vương Chính phi Lương Cầm Trăn dẫn theo thiếp thất Cố Nhân đến thêm trang. Quan hệ giữa Cố Ly và Tần Tê với Thụy Vương đều cương cứng, cho nên không nói lời nào, chỉ có trưởng công chúa và Lương Cầm Trăn tán gẫu vài câu.
Lương Cầm Trăn sai người đưa lễ vật thêm trang đến. Là một bộ trang sức tốt nhất, không tính là quá quý trọng cũng không xem như thất lễ. Lễ vật thêm trang của Cố Nhân là một đôi vòng ngọc hảo hạng. Lễ vật của hai người này đều theo phép tắc, bất quá nếu so với Ngọc Thiến công chúa, Ninh Lan công chúa trước đó thì thua kém đôi chút.
Cố Nhân đi đến trước mặt Cố Ly, cười nói: “Thảo nào Ly tỷ tỷ nói không xuất giá, hóa ra muốn ở bên Phụng An quận chúa. Trái lại làm muội muội trách lầm Ly tỷ.” Trước đó nàng ta vẫn luôn hoài nghi Cố Ly có ý đồ với Thụy Vương. Sở dĩ luôn cự tuyệt Thụy Vương chỉ là muốn lạt mềm buộc chặt mà thôi. Bây giờ xem ra ít nhất trong chuyện Thụy Vương, nàng đã trách oan Cố Ly. Hoặc là nói, Cố Ly cảm thấy địa vị của Tần Tê cao hơn Thụy Vương?
“Đa tạ vương phi.”
Ngay cả tỷ tỷ muội muội nàng cũng lười gọi, dứt khoát dẫn hai người đi. Về phần thân phận hôm nay của Cố Nhân đã không còn là Trắc phi, nàng hoàn toàn không để ý. Tiếp tục có người vào, Cố Ly phải đi chào hỏi. Ánh mắt của Cố Nhân dừng trên người muội muội Cố Huyên, nàng đi tới ngồi bên cạnh Cố Huyên:
“Muội có khỏe không?”
Cố Huyên gật đầu:
“Muội sống tốt lắm, nhưng... không giết được Cố Ly, muội vẫn không cam lòng.”
Cố Nhân nhìn nàng:
“Muội đừng làm chuyện điên rồ. Muội nhìn những người này xem, họ đều là sư phụ trưởng bối của Cố Ly. Cố Ly đã khó đối phó, những người này càng khó đối phó hơn. Hôm nay muội không có cơ hội đâu.”
“Đại tỷ, tỷ hãy sống thật tốt. Nhà chúng ta phải có người hạnh phúc.” Ý của Cố Huyên rất rõ ràng, Cố Ly khiến nhà họ nhà tan cửa nát, thù này nàng ta phải báo. Cho dù liên lụy đến tính mạng của mình, nàng cũng muốn báo thù.
“Huyên Nhi!” Cố Nhân nghe xong, cảm thấy lời này không đúng, rất sợ muội muội làm chuyện điên rồ: "Muội bình tĩnh đã! Đừng hành động thiếu suy nghĩ!”
Cố Huyên cười như kẻ bị điên:
“Đại tỷ, ta rất bình tĩnh. Ta biết Cố Ly rất mạnh cho nên ta sẽ không đánh giá thấp ả ta. Nhưng ả ta cũng không dám giết ta vì ta là muội muội của ả ta.”
Cố Nhân nhíu mày, hỏi:
“Cho nên muội muốn làm gì?”
Cố Huyên chỉ cười, không trả lời.
Người đến thêm trang cũng không nhiều, lúc này người nên tới đều tới. Gần đến tối, trưởng công chúa sắp xếp tiệc rượu, mọi người đều vào chỗ ngồi. Trong bữa tiệc bầu không khí rất vui vẻ náo nhiệt. Cố Huyên nhân lúc người không để ý trong lúc rót rượu, nàng ta lấy cây kim châm mỏng như lông bò mang theo bên người đâm vào lỗ thoát khí trên nắp bầu rượu. Nàng ta đứng lên bưng bầu rượu, đi tới bàn Cố Ly: “Ly tỷ, tỷ muội với nhau, tuy trước đó chúng ta có rất nhiều hiểu lầm nhưng đều đã qua. Ngày mai là ngày đại hỉ của tỷ, ta mời tỷ một ly.” Nàng ta bưng bầu rượu rót cho Cố Ly một ly, lại rót cho mình đầy một ly: “Ta cạn trước.” Nói xong nàng ta liền uống.
Cố Ly nhận được ánh mắt của Huyết Tằm, nàng đưa tay bắt lấy ly rượu. Tình thế này dù Cố Huyên cố gắng thế nào cũng không thể chuyển động ly rượu dù chỉ một chút,
Huyết Tằm ở bàn bên đi đến, nói:
“Nhị tiểu thư Cố gia đúng không? Ta mặc kệ ngươi sống hay chết nhưng ngày mai là ngày đại hỉ của Ly Nhi, cho dù hôm nay ngươi muốn chết, cũng tuyệt đối không thể chết ở chỗ này.” Nàng lấy ly rượu từ trong tay Cố huyên, xoay người sai nha hoàn đưa một ly mới đặt vào tay Cố Huyên, một lần nữa rót ly mới, sau đó ra dấu cho Cố Ly buông tay, nàng ra tư thế mời.
Mặt Cố Huyên lúc trắng lúc đỏ. Những ngón tay nắm lấy ly rượu đều run rẩy:
“Các ngươi đừng khinh người quá đáng.”
Huyết Tằm nở nụ cười, nàng quay đầu lại nhìn mọi người của Phi Diệp Tân: “Chúng ta mười mấy năm không có liên thủ ức hiếp ai. Nhị tiểu thư Cố gia đừng đánh giá quá cao bản thân. Đã nhiều năm không ai dám ở trước mặt ta sử dụng tiểu xảo hạ độc thế này.” Nàng một lần nữa cầm ly rượu trước đó của Cố Huyên: “Cho dù ngươi uống ly rượu hạ độc này, ta cũng có cách khiến cho ngươi không thể chết, ngươi tin không?”
Cố Huyên cắn môi. Nàng cũng định cùng Cố Ly cùng chết, tại sao lại không được? Đám nữ nhân này từ đâu xuất hiện? Lẽ nào cả ông trời cũng giúp Cố Ly sao? Nàng ngửa đầu uống rượu trong ly, ngẩng đầu nở nụ cười: “Ly tủ, cho dù ta có ý xấu, ngươi cũng sẽ không giết ta, đúng không?”
Lời này nói ra, Cố Ly không có phản ứng gì, trái lại các vị ở Phi Diệp Tân không hẹn mà cùng nhíu mày. Ô, bao năm nay chưa từng thấy có người dám đối đầu trước mặt các nàng như thế, vị nhị tiểu thư Cố gia này quả là nhân vật thú vị!
Cố Ly cũng cười:
“Tỷ muội với nhau, ta đương nhiên sẽ không đuổi cùng giết tận, nhưng Cố Huyên, lẽ nào ngươi vì giết ta mà không tiếc bồi tính mạng của mình sao? Nhánh Cố gia các ngươi đã sắp chẳng còn ai, phải không?”
Cố Huyên cười cười:
“Trên ta có tỷ tỷ dưới có đệ đệ, ở đâu không có ai? Ngược lại là ngươi, cô độc, ngay cả con của mình cũng không có.”
Cố Ly nhìn Cố Nhân ở bàn khác, nhỏ giọng nói:
“Ngươi cho rằng tỷ tỷ của ngươi sẽ có sao?”
Nụ cười trên mặt Cố Huyên cứng lại:
“Ý ngươi là sao?”
“Đi hỏi tỷ tỷ ngươi đi.”
Cố Ly ngồi xuống, sau đó nhìn thấy Chưởng Viện nhìn Cố Huyên rời đi đầy hứng thú.
“Nha đầu kia...” Chưởng Viện vừa mở miệng, cả bàn bao gồm cả trưởng công chúa đều vểnh tai lắng nghe. Sau đó Chưởng Viện không nói câu tiếp theo, trong lòng mọi người đều khó chịu, lại không dám đi hỏi.
Cảnh Hàm U để tay dưới gầm bàn kéo kéo góc áo Dịch Già Thần Như:
“Sư phụ có ý gì?”
Dịch Già Thần Nhứ sát đến bên tai Cảnh Hàm U nói:
“Ngày mai người kia sẽ không xuất hiện nữa.”
Cảnh Hàm U hít một ngụm khí lạnh, quả nhiên sư phụ trấn giữ có khí phách như vậy.
Tranh chấp vừa rồi của hai người âm thanh không quá lớn, động tác cũng không lớn cho nên không làm cho các bàn khác chú ý. Trưởng công chúa nhìn thấy Cố Huyên đến gây chuyện, vốn định đến ngăn lại nhưng lại bị cây quạt của Ân Phán Liễu đè ống tay áo lại.
Nàng quay đầu nhìn, chỉ thấy Ân Phán Liễu cười nói: “Điện hạ không cần phải lo lắng.” Ân Phán Liễu là người không nói nhiều, trưởng công chúa không hiểu, cũng may Văn Huyền Ca ngóc đầu qua nói: “Ly Nhi tự ứng phó được, điện hạ đứng ra người ta sẽ nói ngài ăn hiếp người khác.”
Trưởng công chúa nhìn sư phụ Giang Phong Mẫn của Cố Ly nên ăn thì ăn nên uống thì uống, ngay cả mí mắt cũng chưa từng nhướng lên, cuối cùng cũng không đứng ra. Bên kia Tần Tê đương nhiên sẽ không ngồi yên mặc kệ, nàng tức đến cành hông, chuẩn bị đứng lên thì đồng thời bị Dịch Già Thần Nhứ ở bên cạnh kéo lại:
“Quận chúa, chuyện Cố gia tốt nhất ngài đừng nhúng tay vào. Yên tâm, Tiểu Ly không sao đâu.”
Cố Huyên trở lại chỗ ngồi của mình, hôm nay nàng ôm quyết tâm sẽ chết đến đây, kết quả bây giờ lui không được tới cũng không xong, trong lòng nghẹn uất. Ngồi một hồi, nàng đứng lên gọi Cố Nhân ra ngoài, đi tới chỗ yên tĩnh thuật lại lời của Cố Ly, hỏi:
“Tại sao ả ta chắc chắn tỷ không có con?”
Cố Nhân thở dài:
“Huyên Nhi, ả ta chỉ muốn đả kích chúng ta nên mới nói vậy, muội đừng để bụng.”
Cố Huyên lắc đầu:
“Tỷ không phát hiện ả ta nói rất chắc chắn rất nhẹ nhàng. Đại tỷ, rốt cuộc tỷ ở Vương phủ đã xảy ra chuyện gì? Ta là muội muội của tỷ, tỷ đừng dối ta!”
Bất luận Cố Nhân phủ nhận thế nào, Cố Huyên đều cảm thấy có chuyện. Cuối cùng Cố Nhân bị hỏi đến phiền, chỉ đành nói ra sự thật.
Cố Huyên quả thật không thể tin nổi:
“Đến bây giờ các người vẫn chưa viên phòng?”
Cố Nhân giơ tay bịt miệng muội muội:
“Một cô nương chưa xuất giá như muội có thể nói ra sao? Nói chung muội biết là được rồi. Huyên Nhi, nghe tỷ tỷ khuyên một câu: bây giờ chúng ta không phải đối thủ của Cố Ly, muội đừng đi chọc ả ta, được không?”
Cố Huyên gật đầu, lúc này Cố Nhân mới thả tay xuống.
“Ta nghe lời tỷ.” Cố Huyên nói tiếp: “Cho nên tỷ nhất định phải hạnh phúc.”
“Huyên Nhi!” Cố Nhân cho rằng Cố Huyên còn khư khư cố chấp, không nhịn được kêu lên.
Cố Huyên lắc đầu:
“Đại tỷ, ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc lần nữa. Tỷ yên tâm.”
Cố Nhân ôm lấy muội muội mình:
“Giờ đây chỉ có hai người chúng ta, chúng ta nhất định phải sống thật tốt.”
Chỉ là hai người không chú ý, cách các nàng ta một khúc quanh không xa, có một nha hoàn đã nghe toàn bộ cuộc đối thoại này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT